Chinta

Hiển thị các bài đăng có nhãn Xích Kỳ Ân Chi Mạt Thế Đại Địa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Xích Kỳ Ân Chi Mạt Thế Đại Địa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

Chương 2: Xuyên Rồi

• Tác giả: Tây Lôi Tử Lộ
• Chỉnh sửa: Rindoll
• Truyện được đăng ở: World Boys Love ♥
_________________
Chương 2: Xuyên Rồi
.
.
.


Tại một thành phố phồn hoa xinh đẹp, một dãy hàng cây trải dài hai bên lề đường... 


Chính giữa hai bên bên lề đường, đứng sừng sững sau giữa một thác nước là một khu nhà trọ sang trọng quý phái cực kỳ rộng lớn, có cả một mảnh sân cỏ xanh tuơi tốt.


 Có đến tận hai căn nhà trọ, đều phân biệt nam nữ riêng biệt, nam trái nữ phải, hai căn nhà trọ đối lập quay lưng lại với nhau, vì vậy nam nữ rất ít khi đụng mặt khi ra vào. Nhà trọ được xây thành 5 tầng, chiều ngang mỗi tầng được phân chia thành 12 phòng, bên ngoài phòng trọ được sơn theo một kiểu màu nhưng lại có độ sáng khác nhau, dãy tầng 1 là màu vàng đồng, tầng 2 màu vàng cam, tầng 3 màu vàng ánh kim, tầng 4 màu vàng kem, tầng 5 màu vàng nhạt, nhìn từ dưới lên thì sẽ thấy phòng trọ này màu vàng đậm, lên trên lại lên trên có màu ngày càng nhạt. Mỗi dãy phòng có màu nào thì bên trong phòng cũng sẽ có màu đó, nội thất bên bên trong đầy đủ đều là hàng cao cấp chính hãng, xung quanh khu nhà trọ có các dãy bồn hoa và cây cối, xa xa hơn nữa là một thác nước nhỏ, nhìn có cảm giác hài hòa và bình yên. 


Đây là khu nhà trọ chỉ dành cho những con cháu nhà giàu, mà cũng không hẳn là vậy, mỗi căn phòng giá cả cũng hơn 10 triệu một tháng, chỉ cần có đầy đủ tiền thì không cần giàu cũng được.


Khu nhà trọ sang trọng nhưng lại chỉ có vài người ở, vì những người công tử tiểu thư không chịu được hoàn cảnh không người hầu hạ nên đã vác valy đi về nhà lớn của mình hết rồi. Tuy nói vậy, nhưng thu nhập của nhà trọ này tăng nhanh như gió, cho dù không có người ở cũng vẫn có tiền rót vào như thường - Lý do: Bí mật cá nhân của chủ nhà trọ nên không thể bật mí.


Miêu tả nhiêu đó thôi, giờ vô vấn đề chính. (Câu này là tác giả nói đấy nhé.)
.
.
.


Tầng 5, cũng là tầng cao nhất.


Tại phòng 510, cũng là tầng cuối cùng nằm ở dãy chót.


Bên trong căn phòng 510 là một màu đen tối, căn phòng rộng lớn chỉ có sách và các tiểu thuyết manga, sách truyện rơi rớt khắp phòng, từ trên kệ cho đến dưới sàn. Ngoài cái phòng tắm kiêm toilet cộng với cái tủ và một cái bàn thì chả còn gì ráo. À, còn có giường ngủ king-size* nữa, mà ở giữa cái giường king size đó có một thanh niên đang nằm bất động mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái trần nhà vàng nhạt vẽ đầy họa tiết kỳ lạ. (*Giường king-size = giường lớn)


Vâng.


Cậu thanh niên ấy không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta - Xích Kỳ Ân cũng là Trần Thụy Du.


Thụy Du nằm trên giường một hồi rồi chớp chớp đôi mắt, lấy tay xoa xoa trán... Cậu nghĩ mình đã mơ một giấc mơ... hoặc là... không phải mơ?


Vì thế...


Đậu xanh rau má! Ông Thần Sáng Thế chết tiệt! Có biết là người ta đang ngủ không?! Đá người ta xuống trần thì thôi đi, bây giờ còn bắt cậu dọn dẹp tai họa sắp tới sau này, muốn cậu chết ông mới vừa lòng phải không! Thiệt là bực cả mình, đồ ông già ế vợ! Tui trù ông sau này sẽ bị đè đè đè không ngóc đầu dậy nổi! Hừ!


Trần Thụy Du xả một trận trong lòng, vươn vai một cái rồi ngồi dậy vò vò đầu tóc, đưa tay bật cái đèn trần trong phòng, đi vào toilet đánh răng rửa mặt. Khoảng 10 phút lại bước đến chỗ cái gương để chỉnh sửa lại nhan sắc. Cái gương này nằm ở mặt ngoài của cái tủ, mà cái tủ này lại chính là tủ quần áo kiêm luôn chiếc gương của cậu.


Phản chiếu trên cái tủ - à không, phải nói là phản chiếu trên cái gương mới đúng. Một cậu thanh niên nhìn có vẻ như là 17 - 18 tuổi, thân hình thon dài mảnh khảnh, làn da khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, pha lẫn một chút nét mị hoặc nhân sinh, mái tóc dài đen tuyền ngang vai hơi xoăn một chút, nhíu nhíu hàng chân mày cong, chớp chớp đôi mắt phượng, mũi cao, môi hồng, răng trắng, dáng người cao ráo, tuy không phải chuẩn men nhưng nhìn kích cỡ này cũng dư sức làm người mẫu rồi.


Kết quả đánh giá: 100 điểm!


Đây! Là một người cực hoàn hảo. Đối với chúng hủ thì đây là một chuẩn thụ siêu cấp lever*....(Siêu cấp lever : ý tác giả là nói người này đẹp, đẹp cực kỳ ).


Trần Thụy Du nhìn chính mình trong gương, mặt than im lặng ba giây rồi xoay người đi đến bên chiếc giường. khum mình mở cái hộc tủ nhỏ bên trên, cầm lấy điện thoại và bật ra xem.


[Thứ 6/Ngày 30/Tháng 10/Năm 2538]


Thụy Du hít vào một hơi rồi thở ra thật mạnh, cậu quăng điện thoại lên bàn bên cạnh rồi chính mình nằm bẹp xuống nệm giường giả chết.

.

.

.


10 phút sau....


// Nhà em có con gà trống, mèo con và cún con, gà trống gáy ò ó o, mèo con thì đi bắt chuột, cún con chăm ngoan giữ nhà~//


Một bản nhạc giao hưởng, à nhầm, này là một bản nhạc nhật dành cho thiếu nhi do chính người lồng tiếng bé Shinnosuke* trình bày, bản nhạc được phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn, không ngừng hát vang.
( Shinnosuke : là phim hoạt hình nhật bản, dịch theo tiếng Việt bên mình là Shin cậu bé bút chì, có chiếu trên HTV2 á )


Thụy Du tặc lưỡi một cái, cậu lật mình cầm lấy điện thoại nhấn nút nhận nghe.


“Tiểu Ân~... à không phải, tiểu Du a~ ”. Một giọng nói nhão nhòe nhão nhoẹt cất tiếng bên trong chiếc điện thoại.


Cậu "Tiểu Du" nào đó im lặng để điện thoại cách xa lỗ tai, với cái giọng nói này, da gà không nổi lên thì cũng là da vịt hay da heo gì đó.


“Tiểu Du ới ời~ Tớ sắp trở về rồi nha! Có nhớ tớ không? Nhớ không?” Giọng nói thánh thót tiếp tục phát sóng.


Thụy Du mặt không cảm xúc nghe máy (-_-): “... ”


“Tớ sắp về rùi đó! Cậu nhớ đến đón tớ đó, được hơm nà?”


Thụy Du vẫn (-_-): “... ”


“Cậu có nghe tớ nói không đó? Alo~ À lố~ oy này! Tiểu Du???”


Thụy Du lấy tay xoa xoa trán, cậu thấy nhức đầu kinh khủng, nếu như người đầu dây bên kia câm luôn thì tốt biết mấy...


“Tiểu Du à? Cậu có đó không?” Người bên kia khó hiểu nhìn điện thoại.


Cậu "Tiểu Du" rất là lạnh lùng tàn nhẫn nói một chữ "Không." liền tắt máy ngay.


Người bên kia ngơ ngác nhìn điện thoại. 


Sau 5 giây, cậu ta tức giận gọi lại thêm lần nữa... Cơ mà, không ai bắt máy, lại gọi thêm mấy cuộc gọi nữa, đến tận khi được 15 cuộc gọi thì Thụy Du bên kia mới bắt máy, cậu ta liền bắt lấy cơ hội: “Tớ muốn cậu đến đón tớ còn không thì tình yêu, ý nhầm, tình anh em cộng bạn chúng ta sẽ kết thúc từ đây!” Nói rồi cậu ta liền nhanh tay cúp máy dọn dẹp hành lý chuẩn bị cho ngày mai.


Còn Thụy Du bên đây, sau khi nghe cái lời uy hiếp chẳng có ký lô gam nào cũng chả thèm để ý, quăng điện thoại lên bàn, tiếp tục lăn ra ngủ. Không biết là giấc ngủ rất quan trọng cho sức khỏe sao? Ngủ càng nhiều thì sức khỏe càng nhiều, vì vậy cứ ngủ dậy xong rồi tính!


Có điều... Nằm xuống rồi mà cơn buồn ngủ vẫn chưa tới, cậu nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút... Ờm... Xoắn xuýt?


Chuyện này rất không khoa học! Mọi lần chỉ cần nhắm mặt là liền ngủ ngay, sao hôm nay nhắm rồi mà chả ngủ được thế này!


Thụy Du ngồi trên giường nhíu mày rồi thở dài một hơi, cậu quyết định mở lòng từ bi ngày mai đến sân bay rước cái con khỉ kia về vậy. Chắc bị con khỉ kia oán thầm nên không ngủ được đây mà, đợi khi nào cậu ta về mình sẽ dần cậu ta một trận cho đã đời!


Thụy Du ngáp một cái rồi ngồi dậy. Nếu như đã ngủ không được thì dậy làm nhiệm vụ mà ông già kia giao thôi.


Ừm...... Ông ấy giao nhiệm vụ gì nhỉ?


À......


Quét sạch những thứ "cặn bả" để thanh tẩy hành tinh này trở nên tinh thuần hơn... 


Hình như gì mà ngày 31 tháng 12 là tận thế? Là ngày đó thì phải...


Thế giới này, còn 2 tháng nữa sẽ bắt đầu tiến vào mạt thế. Đến lúc đó con người, động vật, thực vật, không khí, thức ăn, nước uống.... Tất cả đều sẽ biến đổi, nhất là con người, con người vốn có rất nhiều loại đặc tính, lòng tham và ít kỷ, hai thứ này có thể nói là nhiều nhất trong loài người. Muốn tìm một người có tâm hồn trong sáng ngay thẳng là cực kỳ hiếm thấy, nếu như diệt trừ con người dựa vào những đặc tính này thì... Có lẽ, sẽ có hơn một nửa trái đất là bị diệt vong...


Lòng tham - có thể tham, ít kỷ - có thể ít kỷ, nhưng nếu như lòng tham mà không đáy thì có lẽ nên diệt trừ, ít kỷ một cách không biết giới hạn cũng sẽ diệt trừ, lòng tham và ít kỷ, hai thứ này nếu mà vượt quá giới hạn thì sẽ tạo nên một con người có tính cách vặn vẹo, từ tính cách vặn vẹo đó sẽ tạo ra một con ác quỷ, mà nếu như ai ai cũng đều như vậy thì... Tận thế sẽ đến. 


Nghĩ đến đây, ngón tay Thụy Du gõ từng nhịp lên bàn.


Tận thế đến, không phải tự nhiên mà đến, mà là do con người tạo nên. Từ khi hành tinh cũng tức là trái đất này được tạo ra, con người từ thuở xa xưa rất trong sáng và thuần khiết, nhưng rồi từng năm qua đi họ đã dần dần thay đổi, họ biết cách sáng tạo đổi mới mọi vật, biết chế tạo ra thứ gọi là tiền và vàng bạc, tạo ra máy móc tân tiến, thứ gọi là tiền và vàng bạc đó sẽ làm cho tâm hồn con người thay đổi theo từng tháng năm, chỉ cần có tiền thì sẽ có nhà cao cửa rộng, chỉ cần có tiền thì sẽ có nhiều trai xinh gái đẹp tự dâng lên cửa, chỉ cần có tiền thì muốn làm gì cũng được, cuối cùng tiền hay vàng hay bạc đó sẽ đưa con người vào chỗ chết. 


Thứ gọi là máy móc sẽ làm cho bầu không khí ngày càng trở nên ô nhiễm, con người, động vật, thực vật, nếu như hấp thụ phải bầu không khí ô nhiễm đó, thì sẽ dẫn đến bệnh tật và cuối cùng là chết, nào là nhà máy, nào là xe hơi xe máy, hai loại máy móc này chính là nguyên nhân lớn nhất tạo ra môi trường ô nhiễm độc hại.


Tiền, máy móc, xe hơi, xe máy, nhà cao cửa rộng......


Không khí bị ô nhiễm.


Tình yêu thuần khiến sẽ bị biến chất.


Gia đình sẽ trở mặt không nhận thân.


Động vật quý hiếm bị giết hại.


Rừng cây bị tàn phá.


Thực vật lẫn động vật được phun thuốc hóa học để trồng để sống.


Thậm chí... Con người cũng sẽ giết chết con người.



Thí nghiệm cơ thể người.


Dần theo năm tháng, những thứ này sẽ tạo nên cái gọi là "Tận Thế".


Thụy Du càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét con người, tuy thân thể hiện tại của cậu là của con người, nhưng mà cậu không ghét thân thể, cái cậu ghét - chính là tâm hồn của con người.


Đến lúc đó chắc sẽ bận điên đầu lên đây.


Càng nghĩ càng thấy phiền, càng nghĩ càng ghét cái ông được gọi là "Cha". 


Vì - chính ông đã đá cậu xuống đây. 


Phiền thiệt là phiền!


Tuy nghĩ vậy, nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm. 


Đầu tiên, trước khi lương thực chưa bị biến đổi cậu cần phải chuẩn bị nhiều thật nhiều, tuy lúc trước cậu không cần phải ăn với uống, nhưng mà xuyên vào cơ thể con người rồi thì cần phải ăn thôi, à, sách chắc cũng chuẩn bị luôn, tuy sách sẽ không bị ô nhiễm hay gì gì, nhưng vì cậu thích, nên cậu sẽ tranh thủ hốt về không gian hư vô của mình hết. Dù sao lúc tận thế đến cũng chẳng ai quan tâm đến sách vở, hốt được bao nhiêu gì hốt hết, chỉ có lương thực là bị người tranh giành nhiều nhất.


Nếu như không có cái nhiệm vụ kia của Thần Sáng Thế, thì có lẽ cậu sẽ không cần phải bận rộn như vậy. 
____________
Hết chương 2

Tác giả có lời mún nói: Cha ở đây là gọi Thần Sáng Thế, vì Thần Sáng Thế tạo ra cậu, nên cậu phải gọi là "Cha". 

Ở chương này chắc mọi người đọc sẽ không hiểu vài chỗ, như lúc Thụy Du đứng ở trước gương, ý ta muốn nói Thụy Du đã trưởng thành và trở nên "Xinh đẹp" 

Và cái lúc Thụy Du móc điện thoại ra xem ngày tháng: Tức là lúc đầu em nằm mơ hoặc không phải mơ, được Cha giao cho nhiệm vụ, mà nhiệm vụ đó là Quét sạch những thứ cặn bả: là quét sạch những người có tâm hồn đen tối độc ác ý, ngày tháng được định ra, nên em mới mở điện thoại xem hôm nay là ngày mấy, chỉ vây thôi.

Rindoll: Tác giả không phân chia số chữ hay chương. Viết tới đâu liền up lên tới đó, không cần biết ngắn hay dài, vì tác giả chỉ viết để giải trí chơi thôi.

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Thông Tin Nhân Vật

- Thông Tin Nhân Vật -

***********
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra hoa tay (tài vẽ) của ta cũng khá lắm, có điều chỉ khá trên nền giấy trắng mà thôi, chứ nếu up lên máy tính thì nhìn thấy kỳ kỳ sao ấy. Vì vậy ta mạn phép lấy những hình ảnh này làm thành minh họa của các nhân vật trong truyện. Huhuhu, xin lỗi thật xin lỗi. Ta có vẽ, nhưng khi lên máy thì.... Hahaha
_______________________________
(Hình ảnh minh họa)

♦ Tên thật: Xích Kỳ Ân
♦ Tên tạm thời: Trần Thụy Du - ( Lười thụ )
♦ Tên thường gọi: Tiểu Du
♦ Tuổi: 21+ (Ở thế giới con người.)
♦ Đặc điểm nổi bật: Gương mặt đẹp như búp bê BJD, thân hình chuẩn thụ, mái tóc màu đen tuyền hơi xoăn, đôi mắt phượng quyến rũ, siêu lười.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Đọc sách, ăn và ngủ.
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Đọc sách, ăn và ngủ.
• Dị năng: Không có.
• Phép thuật: Hỏa, Dung Nham, Vô hạn thấu tâm, Siêu cấp nhãn thính lực, Ban vận lực. Có đủ loại không nói hết. ( muốn biết thì xem truyện.)
• Năng lực chính thức: Điều khiển máu, dung nham, lửa, kết giới và vân vân...

• Giới thiệu: Đứa con đầu tiên do thần sáng thế tạo ra, là một em thụ xênh đẹp cực lười biếng, thích ăn, thích ngủ và ghét phiền phức. Tuy nói vậy nhưng ẻm lại là một người rất thông minh, rất mạnh mẽ ( Không phải mạnh về cơ bắp đâu nha = v = )
_______________________
Công 1
(Hình ảnh minh họa)


♦ Tên thật: Giang Hàn. ( Lạnh Lùng Ít Nói Chuyện - Công 1 )
♦ Tên thường gọi: Lãnh
♦ Tuổi: 26
♦ Đặc điểm nổi bật: Thân hình cao ráo cân đối, mái tóc màu tím trắng, đôi mắt tím pha thêm chút màu vàng cam, có gương mặt buồn không quan tâm sự đời.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Vật thể thí nghiệm.
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Bảo vệ Thụy Du là trên hết.
• Dị năng: Tán lực, Hố đen, Bóng tối.
• Phép thuật: Tán lực, Hố đen, Bóng tối.
• Năng lực chính thức: Tán lực, Hố đen, Bóng tối.

• Giới thiệu: Tên anh chỉ có 1 chữ do em thụ đặt. Từ nhỏ vì bị một sự cố mà anh có được năng lực kỳ lạ, gia đình biết được liền mang anh đến viện nghiên cứu giam cầm anh và mổ xẻ đủ kiểu. Anh hận cha hận mẹ, hận những người đã từng muốn nghiên cứu anh, anh không có lòng tin ở con người kể từ đó. Nhưng vào một ngày kia, anh gặp được em ở một con hẻm, được em vác về chăm sóc quan tâm và cho một cái tên. Cũng nhờ vậy mà anh đã yêu và hạ quyết tâm phải bảo vệ em khỏi bàn tay dơ bẩn của loài người, của tang thi, ngoài ra anh còn là một cao thủ ẩm thực.
________________
Công 2
( hình ảnh Minh họa)

♦ Tên thật: Tuệ Long ( Phúc Hắc Nham Hiểm - Công 2 )
♦ Tên thường gọi: Anh Long
♦ Tuổi: 28
♦ Đặc điểm nổi bật: Thân hình săn chắc, nụ cười nham hiểm, tóc vàng óng ánh, đôi mắt diều hâu, xạ thủ đệ nhất.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Trùm Mafia.
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Đội trưởng đội Diệt Thi.
• Dị năng: Lôi điện, Chế tạo vũ khí, Cường hóa vũ khí.
• Phép thuật: Lôi điện, Chế tạo vũ khí, Cường hóa vũ khí.
• Năng lực chính thức: Cao thủ thiện xạ, Lôi điệnChế tạo vũ khí, Cường hóa vũ khí.

• Giới thiệu: Anh là một mafia vừa vui tính vừa mạnh mẽ, đôi khi cũng "hơi" nham hiểm, chỉ cần không đụng chạm gì đến anh thì không sao hết, nhưng nếu đã đụng chạm vào thì hãy coi chừng cái mạng...

Anh sở hữu 3 cái dị năng. Trong cuộc hành trình tiến đến căn cứ, trên đường đi anh tình cờ gặp được em và được em cứu khỏi bầy tang thi ( thật ra thì căn cứ đó là của em thụ, ẽm đang ngủ ngon lành, bỗng dưng thằng cha trời đánh nào đó dẫn nguyên một đám tang thi đến, ẽm tức giận vì giấc ngủ bị phá rối. Thế là đích thân em ra tay dẹp cái đám bấy nhầy đó ) Cũng từ lần gặp đó, tình yêu của anh liền như hoa nở mùa xuân trong mạt thế.
___________________________
Công 3
(Hình ảnh minh họa)



♦ Tên thật: Dạ Thiên Tử (Mặt Than Lạnh Lùng Tàn Độc - Công 3)
♦ Tên thường gọi: Tử 
♦ Tuổi: 28
♦ Đặc điểm nổi bật: Thân hình giống Bi Rain, tóc màu lam đậm, đôi mắt một bên xanh một bên đỏ, giết người không chớp mắt, khi giết người đôi mắt sẽ hiện lên màu đỏ phát sáng. lạnh lùng tàn nhẫn với tất cả mọi vật có trên đời. ( Trừ em thụ )
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Đại tướng trong quân đội ngầm.
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Tang thi hoàng vô địch.
• Dị năng: Tái Sinh (tự tái sinh cơ thể mình), Nguyền rủa, Sức mạnh, Điều khiển Gió và tạo Băng
• Phép thuật: Tái Sinh (tự tái sinh cơ thể mình), Nguyền rủa, Sức mạnh, Điều khiển Gió và tạo Băng
• Năng lực chính thức: Cao thủ kiếm thuật, Tái Sinh (tự tái sinh cơ thể mình), Nguyền rủa, Điều khiển Gió và tạo Băng.


• Giới thiệu: Anh là một tang thi hoàng cấp cao, có năng lực siêu phàm có trí tuệ thông minh, tuy nói là tang thi nhưng nhìn anh vẫn rất tuấn rất suất. 

Em thụ trong một lần muốn ngủ, lại vào nhầm nhà của anh mà ngủ và anh bị em trong lúc ngủ vô ý đá 1 cước, anh vì muốn cho em biết thế nào là lễ độ định dạy cho em một bài học sau đó giết chết, nhưng mà em lại xài phép thuật ngăn cách. Thế là, anh trơ mắt nhìn em ngủ đến khi tỉnh dậy. Vì muốn biết em là người thế nào, anh nổi tính tò mò theo sau tìm hiểu thậm chí còn ngầm giúp em dọn dẹp tang thi.
----------------------------
- Nhân Vật Phụ Chính -
****
(Hình ảnh minh họa)

♦ Tên thật: Ngân Lai Khứ
♦ Tên tạm thời: Bạc Triệu Minh (Dương quang sáng chói - Thụ phụ)
♦ Tên thường gọi: Tiểu Minh
♦Tuổi: 21+ (Tuổi ở thế giới con người)
♦ Đặc điểm nổi bật: Thân hình hơi shota, tính cách vui vẻ hòa đồng, tóc vàng xoăn xoăn mềm mại như lông mèo, đôi mắt nai to tròn lấp la lấp lánh.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Du học sinh
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Chăm sóc Thụy Du.
• Dị năng: Không có.
• Phép thuật: Tạo ánh sáng, đọc suy nghĩ, nhìn được quá khứ hoặc tương lai, du hành xuyên không, chữa những vết thương cực nặng.........
• Năng lực chính thức: Tạo ánh sáng, nhìn được quá khứ và tương lai, du hành xuyên không, chữa những vết thương cực nặng.........

• Giới thiệu: Ngân Lai Khứ là đứa con thứ tư do Thần Sáng Thế tạo ra, vì tính cách ham học hỏi, nên cậu đã tự xin phép Thần Sáng Thế cho mình xuống trần gian để học hỏi hiểu biết thêm về con người... Thế là Thần Sáng Thế vui tươi hớn hở liền "Ok" ngay, cậu vừa là anh em cũng vừa là bạn thân từ nhỏ của Xích Kỳ Ân, tính tình cởi mở đáng yêu, có thể vì bạn bè người thân mà hi sinh tất cả.
_____________________________
♦ Tên thật: Phùng Tá Chu (Phúc hắc công - Công phụ)
♦ Tên thường gọi: Thiếu Tá
♦Tuổi: 29
♦ Đặc điểm nổi bật: Thân hình cao to rắn chắc, cao 2m, bụng dạ khó lường, cực kỳ sủng Triệu Minh.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Dân đua xe (=_=')
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Dân lưu manh. (-_-')
• Dị năng: Chấn động, Điều khiển vật chết, Tốc độ và Tự do trên không.
• Phép thuật: Chấn động, Điều khiển vật chết, Tốc độ.
• Năng lực chính thức: Chấn động, Điều khiển vật chết, Tốc độ.

• Giới thiệu: Trước mạt thế anh là dân đua xe nhưng không có lưu manh, sau mạt thế anh cũng là dân đua xe nhưng lại thành lưu manh, khi mạt thế đến, anh không hề biết mà xách xe đi dạo mát, dạo a dạo rồi gặp luôn Triệu Minh. Thế là anh giở trò lưu manh zới ẽm luôn.
_________________________________
MỘNG VY - Hình ảnh gốc do tác giả vẽ bằng tay xài màu bình thường


♦ Tên thật (Tinh linh girl): Mộng Vy
♦ Tên thường gọi: Tiểu Vy
♦ Tuổi: 5 tuổi ở thế giới loài người
♦ Đặc điểm nổi bậtThân hình chibi, dễ nổi giận, tinh linh hoa xinh đẹp.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Bưng trà, rót nước, ru giấc ngủ cho Xích Kỳ Ân.
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Cận vệ trung thành và tận tâm của Xích Kỳ Ân.
• Dị năng: Không có.
• Phép thuật: Biến thực vật thành vũ khí, bảo vệ và chữa trị...vân vân và mây mây...
• Năng lực chính thức: Biến thực vật thành vũ khí, bảo vệ và chữa trị...vân vân và mây mây...
_____________________________

MỘNG HY - Hình ảnh gốc do tác giả vẽ bằng tay xài màu bình thường


♦ Tên thật (Tinh linh boy): Mộng Hy
♦ Tên thường gọi: Tiểu Hy
♦ Tuổi: 5 tuổi ở thế giới loài người
♦ Đặc điểm nổi bật: Thân hình chibi, trầm mặc ít nói, tinh linh hoa thông minh đáng yêu, là bách khoa toàn thư ở thế giới tinh linh.
♦ Nghề nghiệp trước mạt thế: Hầu cận đọc sách cho xích Kỳ Ân. 
♦ Nghề nghiệp sau mạt thế: Cận vệ trung thành và tận tâm của Thụy Du. 
• Dị năng: Không có. 
• Phép thuật: Hỏa, biến thực vật thành vũ khí, bảo vệ và chữa trị...vân vân và mây mây... 
• Năng lực chính thức: Hỏa, biến thực vật thành vũ khí, bảo vệ và chữa trị...vân vân và mây mây... 

• Giới thiệu chung: 2 Tinh linh đi theo Xích Kỳ Ân từ khi vừa mới nở ra, xuất hiện từ trong chiếc nhẫn của mẹ Thụy Du để lại, chiếc nhẫn được Xích Kỳ Ân tăng cường thêm phép thuật, là nơi tạm trú của hai bé tinh linh. Nhiệm vụ của hai nhóc là bảo vệ và hầu hạ em thụ, còn lại thì không quan tâm.
-------------------------------
___________________________

Thông tin dị năng và phép thuật ( theo ý tác giả )

• Vô hạn thấu tâm: Nhìn thấu được suy nghĩ của mọi vật mà không cần chạm vào.

• Siêu cấp nhãn thính lực: Đôi mắt có thể nhìn thấu, nhìn xa, nhìn linh hồn, nhìn virut + đôi tai có thể nghe xa vạn dặm.

• Ban vận lực: Là cách không dời vật.

• Tán lực: Có thể làm Hòa tan mọi vật thành tro.

• Hố đen: Có thể hút mọi vật vào. 

• Bóng tối: Làm mọi thứ chìm vào bóng tối.

• Lôi điện: Tạo sấm sét, tạo điện

• Chế tạo vũ khí: Chỉ cần có "nguyên liệu" thì cũng có thể chế tạo bất kỳ một loại vụ khí nào mà không cần dụng cụ.

• Cường hóa vũ khí: Làm vũ khí mạnh lên.

• Tái sinh: Tự tái sinh cơ thể mình, không thể tái sinh cho người khác.

• Nguyền rủa: Có thể nguyền rủa bất cứ vật chết hay vật sống.

• Sức mạnh: Nâng được mọi vật nặng.

• Gió: Sử dụng gió để giết người....

• Băng: Đóng băng mọi vật.

• Chấn động: Làm chấn động mọi vật.

• Điều khiển vật chết: Điều khiển những thứ không có sự sống, không có linh hồn, như người chết, rối gỗ, búp bê, bàn ghế....

_______________________
2 bé dễ xương ♥

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Xích Kỳ Ân Chi Mạt Thế Đại Địa: Chương 3 - Đón bạn về~

Hình Minh Họa Bạn Triệu Minh ( Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình hình là bạn Triệu Minh y như cái hình đó đó, ta sẽ vẽ  hình của sau = w =  )


• Tác giả: Tây Lôi Tử Lộ
• Tình trạng bản gốc: Hoàn
• Chỉnh sửa: Rindoll
• Truyện được đăng ở: World Boys Love ♥
______________________________


Bốn giờ sáng hôm sau. Thụy Du thức dậy sớm thay quần áo để chuẩn bị đến sân bay, đến bên cạnh bàn, mở hộc bàn lấy điện thoại ra gọi điện, chuông reo khoảng 2 giây liền có người bắt máy, cậu nói: “A lô, bác Tề, vâng, cháu là Thụy Du ạ, bây giờ cháu phải đến sân bay đón một người bạn, bác gọi vài người đến đây thu dọn hết tất cả đồ đạc mang về thành phố Ngũ Quý Kỳ Ảo đi nhé, à... Để hành lý ở thị trấn mùa Ngạn đi, thị trấn Xuân có đồ đạc đầy đủ rồi. Không, chỉ cần mang sách truyện đưa vào phòng cháu, những món đồ còn lại đem cất vào trong kho hết đi. Vâng, bác cứ bảo họ làm đi, cháu cúp máy đây.”


Sau khi gọi điện thoại xong, Thụy Du mặc áo khoác đi ra khỏi khu nhà trọ sang trọng này. Cậu thanh thản như đi tản bộ dọc theo lề đường để đón taxi, lúc đi ngang qua một con hẻm hẹp dài sâu không thấy cuối đường, cậu hơi dừng bước chân một chút. Liếc mắt nhìn vào thân ảnh đang cuộn tròn ngồi phía sau những cái thùng carton.


Người đó cuối đầu ôm đầu gối, một đầu mái tóc bạc rất dài, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không thấy được, vì trời vẫn còn chưa sáng hẳn, lại còn có rất nhiều thùng carton trong con hẻm này, giờ này có rất ít người đi đường, mà dù có nhiều người đi nữa, nếu nhìn thấy cũng chả ai quan tâm, con người thời nay quá vô tâm lạnh lùng, họ chỉ biết lo cho bản thân mình, hơi đâu mà đi quan tâm người khác, cứu người khác nói không chừng còn rước họa vào thân. Cho nên, có một người ngồi chình ình ở đó, dù họ thấy  nhưng cũng mặc kệ, không ai đến hỏi thăm hay gọi điện báo cảnh sát gì ráo.


Thụy Du nhìn người kia một lát rồi lặng lẽ đưa lên một ngón tay, sau khoảng 2 giây cậu hạ cánh tay xuống, rồi tiếp tục bước đi. Để lại người kia trong con hẻm, nhưng không gian lại có chút khác với ban đầu, chỉ thấy lấy người đó làm thành trung tâm, một kết giới hình tròn màu đỏ trong suốt bao bọc vòng quanh người nọ, cứ như là đang bảo vệ. Khi Thụy Du vừa đi, người kia có hơi ngước đầu nhìn lên một chút, nhưng rồi lại cuối đầu xuống.

.
.
.


Tại sân bay ồn ào náo nhiệt...


Thụy Du khoanh tay tréo chân đứng dựa ở trên một cái trụ cột ở đại sảnh chờ hành khách, trên người mặc chiếc áo Kenny¹, hình dáng là một cái áo khoác măng tô đen dài ngang qua đùi, bên trong áo khoác là một chiếc áo cổ cao màu đỏ yên chi², kết hợp với áo là chiếc quần kaki Elegant³ đen dài đến mắt cá chân, ở thắt lưng mang một sợi dây nịt màu đỏ, mang đôi giày boot Hippi Trend⁴ cao tới cẳng chân kiểu dáng bình thường. Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, tay chân thon dài, dáng người cao ráo cân đối, làn da trắng hồng khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp pha chút nét lạnh lùng như băng sương, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn có chút nhập nhèm như buồn ngủ.
Hình ảnh bộ đồ
______________
¹Cái áo khoác đó là áo khoác Keny đó
²Áo cổ cao cũng giống trong hình vậy đó, *màu đỏ yên chi: Wiki
³Quần Kaki Elegant (Nhìn trong hình), quần trong hình đó có tên là Kaki Elegant
⁴Đôi giày Hippi Trend (Nhìn trong hình)


Người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là người mẫu hay người trong showbiz gì đó, nhưng mọi người nào hay biết, tất cả những gì họ nghĩ đều trật lất hết trơn. Có vài người đứng xa lén chụp ảnh cậu, vài người tò mò lại gần muốn xin làm quen, vài người thì mang theo mục đích mà đến, có điều... họ chưa kịp lại gần thì đã bị khí lạnh tỏa ra trên người cậu làm cho đóng băng bước chân, có muốn đến gần cũng không được.

======================

Thụy Du giờ phút này, trong lòng đang hắc khí ngút trời, chướng khí mù mịt, trong đầu cậu bây giờ chỉ có cảm giác muốn giết người!


Tại sao à? Tại vì cái cơ thể mà cậu trọng sinh nó có huyết áp thấp, mà huyết áp thấp thì ghét nhất là phải dậy sớm, còn ghét ồn ào và phiền phức. Phải dậy đúng 4 giờ khuya, thậm chí trời còn chưa sáng, lại đón taxi chạy đến sân bay, đến sân bay chờ a chờ, chờ đến 8 giờ mà không thấy thằng bạn nó xuất hiện, kế đó bị mấy người tào lao mía lao đến xin làm quen hay mời chào vào công ty này này nọ nọ, chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà cứ y như là đang tra tấn, bây giờ cậu rất muốn rất muốn chạy vọt về nhà để ngủ bù, thậm chí trước khi ngủ cậu còn muốn "tẩn" cho thằng bạn một trận nhớ đời!


“Xin chào cậu~ chẳng hay chúng ta có thể tìm chỗ để ngồi nói chuyện một chút không?” Trong khi cậu đang đấu tranh tâm lý trong đầu, thì một người đàn ông vừa béo vừa lùn đi đến chìa cái danh thiếp của hắn vào người cậu, trên cái mặt tròn vo còn nở nụ cười đầy tính kế, cười đến độ híp lại con mắt không thấy đâu luôn.


Thụy Du “Không.” một tiếng. Những câu như thế này cậu đã nghe từ sáng đến giờ chắc cũng hơn chục lần rồi, thậm chí còn có những câu hỏi như "chúng ta có thể quen nhau chứ?" hay là "công ty chúng tôi hiện đang tìm kiếm tài năng trẻ, người đẹp trai, người mẫu, người yêu lý tưởng, người dáng chuẩn và vân vân vân", phải nói là nghe riết cũng phát mệt cộng bực! Nghe cái ông mập mạp hỏi, Thụy Du ngay cả nhìn cũng lười nhìn, nhưng vì phép lịch sự cậu đành phải bố thí cho ông ta một câu trả lời và cho ông ta một ánh mắt, có điều chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, sau đó một tay đút vào túi áo khoác, một tay thì duỗi thẳng rồi bước đi không thèm trả lời.



Người đàn ông mập mạp thấy cậu bước đi không ngần ngại, cảm thấy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh ông lấy lại tinh thần vừa đuổi theo Thụy Du vừa nói: “Cậu hãy suy nghĩ một chút về việc này đi! Với dáng vóc thế này, cậu nhất định sẽ tỏa sáng trên sân khấu, thậm chí là tỏa ra đến tận nước ngoài... blah blah blah.”


Cứ lèm bèm bên tai thế này chắc một hồi cậu phát điên mất, muốn cắt đứt cái đuôi này coi bộ không dễ rồi... Thụy Du nhíu mày, hít sâu một hơi, dừng chân đứng lại, xoay người một cái, chìa cánh tay trái ra trước mặt ông chú mập mạp.


Ông chú mập mạp thấy cậu đứng lại mà còn chìa tay ra, tưởng cậu muốn mình đưa danh thiếp ra, ông liền thò tay vào áo khoác muốn lấy cái danh thiếp, nào ngờ danh thiếp chưa kịp móc ra thì một vật gì đó dài thòn bay xẹt qua một cái rồi quấn lên cổ của ông.


Thân hình ông chú khựng lại một chút, thấy trên cổ bị siết hơi đau, ông liếc mắt nhìn xuống cái thứ trên cổ mình, mà... sau khi vừa nhìn xong, cả người ông chú liền trở nên cứng đờ không dám cử động, mồ hôi bắt đầu tuôn ra khắp người, ông cũng muốn lên tiếng kêu gọi người tới cứu lắm, nhưng mà... ông không dám cử động, ông sợ nếu mình mà cử động thì cái thứ đang ở trên cổ sẽ cắn mình một phát chết luôn, vì vậy ông chỉ có thể giữ nguyên tư thế bất động.


Nơi hai người đang đứng là ở phía sau cái máy điện thoại công cộng, chỗ này rất ít người qua lại, thậm chí là không có người nào, thời nay người ta đều xài điện thoại di động cảm ứng, ai mà rãnh lại đi xài điện thoại công cộng chứ. Cũng chính vì thế, không ai thấy được tình cảnh xảy ra của ông chú.


Thụy Du thấy ông ta ngậm miệng rồi, cảm thấy rất hài lòng mà gật gật đầu. Ừ, vậy tốt lắm, cuối cùng cũng im lặng rồi, lúc này cậu mới nhìn sâu vào đôi mắt của ông chú, nói: “Tôi nói lại một lần nữa, không chính là không!”


Ông chú hoảng hồn nhìn vào đôi mắt Thụy Du, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, ông có thể nhận biết được, lời nói của cậu là nghiêm túc. Nếu ông cứ bám dai như vậy nữa, không chừng cậu ta sẽ thật sự ra lệnh cho cái thứ trên cổ cắn ông chết liền, rùng mình một cái, nhưng vẫn đứng im không động, ông chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu để biểu đạt là mình đã hiểu rõ và sẽ không bám theo cậu nữa.


Thụy Du "hừ" một tiếng rồi nói: “Quay trở về, Viêm.”


Cái thứ đang quấn ở trên cổ ông chú, nghe thấy tiếng kêu của chủ nhân ra lệnh liền phun ra đầu lưỡi, phát ra tiếng xii xii hai cái rồi mới phóng lại vào trong tay áo khoác của Thụy Du, tốc độ cực nhanh và chuẩn!


Ông chú mập mạp thấy trên cổ mình không còn bị trói buộc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ ông mới dám cử động một chút, đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán, ngước đầu lên muốn nói vài câu với Thụy Du, cơ mà người thì đã đi mất bóng không thấy đâu. Ông chú biết mình đã thoát nạn rồi, từ nay về sau chắc ông sẽ không dám làm việc lỗ mãng như vậy nữa đâu, rút kinh nghiệm từ hôm nay cho đến về sau. Cái thứ lúc nãy quấn ở trên cổ ông... nhìn màu sắc thôi cũng đã thấy nó rất độc rồi!


Thụy Du sau khi thu hồi thú cưng của mình liền định đi đến một quán bán nước giải khát, cậu tính vào đó vừa ngồi đợi vừa uống nước giải khát luôn, nghĩ như vậy, cậu liền nhấc chân bước đi, đang đi thì nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở gần sảnh hành khách chờ đợi, cậu không phải là bà tám*, nên cũng không quan tâm vẫn đi ngang qua mấy người này tiến về phía trước. (*Bà tám = nhiều chuyện.)


Mà... ở cái nơi ồn ào náo nhiệt đó, có một người cao ráo, đầu tóc vàng hoe, chiếc áo khoác tím và áo thun ngắn da beo cũng không thể che được cơ bắp cuồn cuộn của anh, người đó dương quang sáng lạng, phía sau chiếc kính moden màu vàng là đôi mắt như diều hâu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đen, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn như cười như không, nói: “Ha hả, chúng bây sao lại đến đây hết hả? Không sợ bị chó săn* đến bắt à.” (*Chó săn = cảnh sát.)


“Ầy dô, lâu quá không gặp anh Long rồi, thân là đàn em, bọn em tất nhiên phải đến đón anh rồi!” Cả đám người ăn mặc như dân giang hồ (thật ra là giang hồ), đầu tóc bảy sắc cầu vồng, vây quanh cái người có tên gọi là anh Long. Những hành khách nhìn thấy đám người này đều dạt ra xa không dám lại gần, thậm chí có người sợ đến đổ mồ hôi hột, ngay cả một tiếng thì thầm nho nhỏ cũng không dám, tất nhiên đây cũng chỉ là một trong số ít người thầm sợ hãi như vậy thôi, có vài thanh niên trai tráng và vài cô gái còn dùng ánh mắt sáng long lanh mà nhìn bọn họ, có vẻ như là sùng bái đám người kia đây mà.


Tuệ Long cũng tức là anh Long hừ hừ cười nói: “Hừ, anh bây cũng không phải không biết đường, bọn Thất Tam Lang cũng đã bị anh xử lý rồi, chúng bây còn lo gì.”


Một trong đám người chen vô nói: “Tuy là vậy, nhưng mà tại bọn em cũng muốn sớm nhìn thấy anh thôi mà, anh nói vậy "thặc" làm cho trái tim thủy tinh của bọn em tổn thương a.”


“Tổn thương cái búa! Thủy tinh cái búa! Chúng bây có nước là kim cương tinh* thì có!” Tuệ Long cười cười đá vào mông thằng đàn em một cái. (Kim cương tinh: kim cương biến thành tinh, ý anh là nói mấy đứa đàn em này cứng như kim cương, không phải kim cương bình thường mà là kim cương biến thành tinh.)


Đang nói chuyện với đám đàn em, dư quang khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng thon dài đi ngang qua mình, anh tò mò ngước đầu nhìn qua, đến khi nhìn thì chỉ thấy được gò má trắng nõn và mái tóc đen tuyền hơi xoăn của người kia, kết thúc là bóng dáng thon dài thẳng tắp, áo khoác đen phấp phới bay bay, không thấy được gương mặt trực diện, anh có chút tiếc nuối, dáng vóc như này rất hợp khẩu vị của anh a, nhưng mà chưa thấy được gương mặt... không biết sẽ ra sao nha.


Thấy vị đại ca nhà mình tự nhiên im ru, một thằng đàn em thấy kỳ lạ hỏi: “Đại ca, anh đang nhìn gì đó?”


Vị đại ca - Tuệ Long thu hồi ánh mắt, nhìn đám đàn em nói: “Không có gì, chúng ta về bang hội thôi.”


.
.
.

Bên này, Thụy Du đã đi đến quầy giải khát, gọi đồ uống mà mình muốn, chọn một lô ghế yên tĩnh ngồi xuống, thần không biết quỷ không hay mà hóa phép biến ra một quyển sách, hay nói đúng hơn là quyển truyện, trên bìa truyện còn có cái tựa đặc biệt chói lọi, đặc biệt to bự, và đó chình là - Conan, được rồi, thật ra chỉ có cái chữ "Conan" này là to bự thôi, còn hàng chữ "Thám tử lừng danh." thì nhỏ xíu. Từ cái ngày nhập vào thân xác có tên là Thụy Du này, tuy lúc đó có chút bực bội trong mình, nhưng mà... Cũng nhờ xuống nơi này cậu mới biết hóa ra thần sinh* của mình lúc trước thật là nhàm chán, nếu biết trần gian có nhiều thú vui như vậy, cậu chắc chắn sẽ không chờ ông thần sáng thế đá mình xuống đâu, tuy nơi này không khí ô nhiễm nặng, thức ăn hóa học, tàn sát động thực vật bừa bãi và vân vân, nhưng mà... ở nơi gọi là Trái Đất này, thứ có thể làm cho cậu vừa lòng đó chính là những quyển manga tiểu thuyết, cậu không cần phải ngủ li bì như ngày xưa, có thể xem tiểu thuyết hay manga để giết thời gian, không cần phải nghe ông thần sáng thế gì gì kia kia lèm bèm cả ngày, thần sinh dưới trần thật ra cũng không tệ. (Thần sinh = cuộc sống của thần.) (truyện Conan = nhìn là hiểu rồi há = w =)


Cơ mà... Tình trạng thoải mái này chắc không thể kéo dài được lâu nữa rồi, vỏ Trái Đất suy yếu ngày càng trở nên trầm trọng, hành tinh này sắp sửa phải đối mặt với những thảm họa xảy ra rồi, chỉ còn hai tháng nữa thôi. Đến lúc đó, bản chất con người rồi cũng sẽ lộ ra nguyên hình, tham lam, giả dối, ít kỷ......


Đến lúc đó chắc nên giăng một cái kết giới để cách ly bọn họ thôi. Nghĩ một chút như vậy thôi, Thụy Du liền tiếp tục cùng Conan đi phá án.
.

.

.

Ở bên trong cửa ra sân bay, một chàng trai cũng khá là cao ráo, bên trong mặc một cái áo thun màu xanh lá đậm, phía dưới cuối vòng quanh áo có tua rua vàng lúc la lúc lắc, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác cam, trên cổ quấn một cái khăn choàng bằng lông vũ, một tay kéo hành lý, một tay cầm que kẹo, khuôn mặt hình trái xoan, trên đôi mắt thì đang đeo một cái kính mát nâu vàng to tổ bố. Chỉ thấy cậu ta đang xoay đầu ngó qua ngó lại đủ hướng, có vẻ như là đang tìm người.


Cậu ta xoay người bước ra khỏi cánh cửa, đi ra mà vẫn không thấy người bạn đâu, cậu ngậm kẹo bĩu môi rồi kéo hành lý đi tìm bạn mình.


Còn cái người bạn kia của cậu ta, hiện tại đang tập trung cao độ cùng Conan phá án.






___________________________
Hết Chương 3

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Chương 1: Tam "Công"

Chương 1
***
Tất cả hình ảnh dưới này chỉ là do tác giả lấy để minh họa anh công trong lòng bả thôi.
________________________

• Tác giả: Tây Lôi Tử Lộ

• Chỉnh sửa: Rindoll
• Post tại: World Boys Love ♥

___________
________________________

Ở một nơi hoang vắng, không người không cây cũng không cỏ, một nơi chỉ toàn là bãi đất trống. Giữa khu bãi đất trống lại có một tòa viện nghiên cứu khổng lồ đứng sừng sững giữa nơi hoang vắng đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài con bọ sát nho nhỏ bò xung quanh bên ngoài bãi đất để kiếm ăn, chúng chỉ dám bò xung quanh bãi đất trống, không dám lại gần viện nghiên cứu khổng lồ kia, vì chúng nó có cảm giác - nguy hiểm chớ đến gần.
.
.
.

Bên trong viện nghiên cứu.


Một người đàn ông mặc áo blue trắng, trên tay cầm ba ống kim tiêm đang vội vàng tiến đến phòng số 003.


“Thế nào rồi?”. Người đàn ông vừa mới bước vào bên trong cánh cửa liền hỏi những người trong phòng cũng mặc áo Blue trắng giống ông.



“Viện trưởng! Mã thí nghiệm IA025* gặp vấn đề nghiêm trọng, chúng tôi vẫn đang cố gắng tiêm dịch thể SDT50* vào cơ thể IA025. Hiện tại tình hình không ổn lắm! IA025 hình như đang kháng cự lại SDT50, chúng tôi đã sử dụng loại SDT100* nhưng vẫn không thể khống chế được cử động mãnh liệt của IM025!”. Một cậu thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt lo lắng báo cáo tình hình trong phòng thí nghiệm.

*IA025: IA là I Am = Tôi là 025, là tên mà người nghiên cứu đặt ra cho thí nghiệm của mình.
*SDT50: Tên tiếng anh Sedative, là thuốc an thần, 50 nghĩa là liều thuốc không nhẹ cũng không nặng, có thể làm cho các vật thể thí nghiệm bình tĩnh lại.
*SDT100: 100 nghĩa là liều thuốc mạnh nhất, Loại thốc mạnh hơn SDT50 có thể giúp vật thể thí nghiệm phi thường bình tĩnh hơn và dẫn đến bất tĩnh tạm thời.

Người đàn ông nhíu mày, bước đến bên giường nhìn mẫu thí nghiệm đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích. 


Trên giường, nằm một người với thân hình cao lớn khoảng m8 m9*, mái tóc dài màu tử sắc trải dài từ trên giường đến dưới đất, cho dù có cử động mạnh thế nào thì mái tóc vẫn suông mượt không một sợi rối, đôi mắt sâu hút hồn cũng mang màu tử sắc nhưng lại ánh thêm một màu hổ phách, vì đang cực kỳ giận giữ nên đôi mắt ấy tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ, nếu nhìn sâu vào sẽ có cảm giác như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan cân xứng, mục quang thần uy, đẹp đến từng milimet.
( m8 m9: là viết tắt của tác giả về chiều cao như 1m80, 1m90 )


Quan sát một hồi, ông quay sang nhìn người bên cạnh hỏi: “Chuyện xảy như thế nào?”


Người bên cạnh trả lời: “Lúc đầu IA025 vẫn nằm yên không cử động gì, nhưng sau một trận động đất cách đây 3 tiếng thì mẫu thí nghiệm IA025 bỗng dưng xảy ra vấn đề, nhìn nó như muốn nổi điên lên, chúng tôi tiêm SDT50 và SDT100 cũng không có hiệu nghiệm gì hết, chờ đến khi ngài đến thì tình trạng nó đã như vậy rồi.”


“Là vì động đất sao...” Người đàn ông trầm ngâm xoa cằm.


Sẽ không phải là vì động đất làm ảnh hưởng đến não bộ chấn động đi? Mà cho dù có động đất chắc cũng sẽ không kích động đến thế này...


Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, ông liền nghe thấy tiếng của các trợ thủ hoảng hốt la lên: “Không ổn rồi!!! IA025 phản kháng càng ngày càng dữ dội hơn! Viện trưởng!”


Người đàn ông được gọi là viện trưởng cũng không có phản ứng gì lớn lắm, ông bình tĩnh nhìn IA025 đang cựa quậy. Mọi người trong phòng thì cứ ồn ào hoảng loạn chạy tới chạy lui tiêm thuốc, chỉ có mình ông nhìn cứ như chả liên quan, cứ vậy mà khoanh tay đứng một góc ngó xem tình hình đang diễn ra ngay trước mắt.


“Không xong rồi! Xiềng xích đã bị phá vỡ rồi!”. Trợ thủ xxx giọng nói run rẩy trơ mắt nhìn IA025 phá vỡ gông xiềng thoát ra.


Mọi người trong phòng thấy vậy liền lui ra một khoảng cách an toàn, ai biết sao khi thoát ra nó sẽ làm gì đâu, vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.


IA025 sau khi phá vỡ xiềng xích liền bật dậy thật mạnh từ trên giường thí nghiệm, mọi người giật mình sợ hãi, có người nhắm tịt cả mắt, có người run như cầy sấy, có người thì hơi trấn định một chút. Ai cũng biết IA025 là tâm huyết do Viện Trưởng bỏ ra tận 20 năm trời để nghiên cứu ra, từ hình thể cho đến sức mạnh, IA025 còn sở hữu trí tuệ thông minh tuyệt đỉnh, tất cả đã vượt qua giới hạn của một con người thậm chí còn có thể so với quái vật.


Đôi mắt màu phách tử sắc* lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng, cho đến khi nhìn thấy viện trưởng thì IA025 hơi khựng lại một chút, IA025 im lặng đưa tay trái lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở giữa lòng bàn tay của anh đang từ từ xuất hiện một luồng khí hình lốc xoáy màu đen pha thêm chút màu tím kỳ lạ, luồng khí đó lơ lững giữa không trung, tạo thành lốc xoáy nhỏ. Sau đó, IA025 chẳng nói chẳng rằng liền phóng mạnh luồng khí đó về phía viện Trưởng. (Phách tử sắc: Phách = Hổ phách. Tử sắc hổ phách = mắt màu tím vàng cam.)


Viện trưởng không sao hết nghiêng người né tránh, luồng khí đó một đường nện thẳng lên vách tường phía sau, vách tường in hẳng một dấu vết màu đen, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vệt đen đó đang dần dần lan rộng, vách tường lúc này chỉ toàn là một màu đen nhìn như bị mục rửa rồi từ từ sụp đổ xuống biến thành tro.


Vì một bên vách tường đã bị sụp thậm chí còn có thể ảnh hươởng lan rộng thêm, nên toàn bộ căn phòng không thể trụ được bao lâu nữa, mọi người xung quanh thấy vậy liền hoảng hồn bỏ chạy ra ngoài, để lại IA025 và Viện Trưởng mắt to trừng mắt nhỏ.


Căn phòng chỉ trong nháy mắt im lặng không một tiếng động


IA025 thật sâu nhìn vào đôi mắt Viện Trưởng, như muốn ghi tạc lại khuôn mặt của ông. Sau một vài giây, toàn thân IA025 được bao bọc bởi luồng khí của chính mình rồi cứ thế mà biến mất giữa phòng thí nghiệm.


Viện trưởng nhìn nơi IA025 biến mất rồi mỉm cười một cách khó hiểu bước ra khỏi căn phòng gần như bị đổ nát.


______________Ta là phân cách tuyến phòng thí nghiệm________________
.
.
.

Tại Nhật Bản.


Ở một góc nơi bến cảng u tối, một đám người cơ bắp cuồn cuộn mặc đồ đủ thứ loại màu đứng vòng quanh một người đàn ông, bầu không khí cực kỳ âm trầm, có một người từ trong đám người lên tiếng: “Đại ca, anh định về Trung Quốc thật sao?”


Vị "Đại ca" kia được cả đám người bao bọc ở giữa, so với một đám người kia, tuy anh không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lại có một thân hình săn chắc cân đối vừa phải, lại thêm mái tóc vàng óng ánh, nhìn anh cứ như hạc lạc giữa bầy gà, nhưng "Hạc" này không có yếu ớt như bao người tưởng tượng, vì anh có một đôi mắt diều hâu sắc bén, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho người ta có cảm giác như mình đang bị đôi mắt kia chém đứt làm đôi.


Vị "Đại ca" kia đúc tay vào túi quần, giọng nói buồn phiền, anh nói: “Lâu rồi không về lại Trung Quốc, nếu cứ ở bên này hoài thì mấy đàn em đang ở bên kia sẽ gửi tin nhắn dìm anh đến chết mất, không chừng chúng nó sẽ vác súng ra trận đến tìm anh, phiền chết.” Nói rồi anh nhún nhún vai rồi lại lắc đầu tỏ vẻ - anh cũng hết cách rồi.


Một đàn em khác nói: “Hay là bọn em cũng đi theo anh về luôn? Nếu anh đi một mình hổng chừng cái bọn Thất Tam Lang kia sẽ ẩn núp để phục kích anh đấy, lần trước chúng ta lấy lô hàng nóng của họ chuyển về Trung Quốc, nói không chừng trên đường anh quay về họ sẽ mai phục để tập kích hội đồng.”


Vị "Đại ca" kia hừ hừ cười nói: “Cậu nghĩ anh đây sẽ cho bọn nó cơ hội phục kích à? Coi thường anh quá rồi.”


“Anh Long à, tuy nói vậy nhưng...” Lời còn chưa nói hết đã bị ngắt ngang.


“Được rồi được rồi, đừng lo lắng, từ trước tới nay, anh không "Xử" bọn họ thì thôi, chứ không bao giờ có chuyện anh bị bọn họ "Xử" lại.” Vị "Đại ca" kia cũng chính là anh Long mà người kia gọi, họ tên đầy đủ của anh là Tuệ Long, Tuệ của trí tuệ, Long là rồng. Tuy hơi cổ lổ sĩ nhưng đây là một cái tên tràn đầy khí phách và sức mạnh.


Anh nói: “Dù sao anh cũng phải về để kiểm tra lô hàng kia, mấy đứa bên này để ý nhóm Thất Tam Lang cho anh, khi nào có chuyện anh sẽ gọi mấy đứa đến Trung quốc.” Nói xong anh cất bước lên thuyền, xoay đầu lại nhìn đám đàn em, anh nói: “Vậy nhé, anh đi đây, mấy đứa tự bảo trọng.”


Đám đàn em nhìn Đại ca mình lên thuyền, cả đám cùng nhau lên tiếng "Vâng"
.
.
.
_____________Ta là phân cách tuyến bến tàu._____________


Khu Quân Đội Ngầm.


Trong một căn cứ của quân đội, cứ nghĩ quân đội sẽ là nơi nghiêm cẩn nhất mực, nhưng... Đằng này thì... 


Một đám người ăn mặc quân phục lệnh lạc, vẻ mặt lo lắng chạy lên chạy xuống, nhìn có vẻ như đang tìm kiếm "Thứ" gì đó, tình hình hết sức rối loạn.


“Đại Tướng! Ngài đâu rồi?! Đại Tướng a!” Một tiểu binh lính mồ hôi mồ kê thở hồng hộc kêu gọi muốn rách cổ họng.


Từ đằng xa lại thêm một tiểu binh lính dẫn theo một đám người chạy đến, hỏi dồn dập: “Đại Tướng đâu rồi? Không phải khi nãy ngài ấy còn ngồi trong phòng nghị sự sao? Chẳng phải đang có nhiệm vụ sao? Sao Đại Tướng lại không thấy bóng dáng? Mấy người có tìm kỹ hết chưa?”


Tiểu binh lính khác vừa thở dốc dồn dập, nói: “Không...không thấy...hộc hộc, tìm hết mọi nơi rồi mà vẫn không thấy là không thấy.”


Một binh lính khác khó hiểu lên tiếng: “Lúc nãy tôi rõ ràng thấy ngài ấy đi vào phòng nghị sự, sao bây giờ lại không thấy nhỉ?”


Vừa mới nói hết câu, từ khúc rẽ bên kia xuất hiện thêm vài người có cấp bậc quân hàm cao hơn, cả đám thấy những người đó liền nghiêm cẩn đứng thẳng sóng lưng, đưa tay lên làm tư thế chào theo kiểu của quân đội: “Xin chào Thiếu Tướng, Trung Tướng, Thượng Tá, Trung Tá!”


Vị Thiếu Tướng giơ tay - ý bảo không cần làm mấy cái lễ tiết đó, ông hỏi: “Vẫn chưa tìm được Đại Tướng sao?”


Một anh chàng binh lính bước ra báo cáo, nói: “Thưa Thiếu Tướng vẫn chưa tìm ra! Chúng tôi đã tìm hết mọi nơi rồi, không biết Đại Tướng ngài ấy đi đâu.”


Vị Trung Tướng nhíu mày, ông nói: “Không lẽ ngài ấy đi thực thi nhiệm vụ rồi? Nhưng nhiệm vụ này vốn không cần ngài ấy phải ra tay mà?”


Vị Thiếu Tướng thở dài một hơi, ông nói: “Thôi, có lẽ ngài ấy không muốn chúng ta tìm ra nên mới trốn kỹ như vậy, bỏ đi, mọi người ai làm việc nấy đi.” Nói rồi ông quay lưng bỏ đi.


Mọi người thấy ông đi rồi, cả đám tôi nhìn anh - anh nhìn tôi, sau đó cũng đều thở dài rồi mạnh ai ấy đi làm việc của mình.
.
.
.


Ở một nơi nào đó.


Cái vị Đại Tướng mà mọi người đang tìm muốn đứt hơi lại tưởng là đi làm nhiệm vụ, thực ra là đang ở một nơi mà bọn họ không hề hay biết. 


Sâu trong một khu rừng xanh um thăm thẳm, một cái biệt thự lấp lánh mang phong cách hoàng gia, bên trong lẫn bên ngoài đều choáng ngợp bởi vẻ hào nhoáng lấp lánh.


Toàn bộ biệt thự lấy màu vàng kim chủ đạo, bên trong biệt thự được bài trí nội thất xa hoa mang phong cách hoàng gia Châu Âu quý phái. Tất cả không gian nội thất, đồ đạc đều được phủ lên một lớp màu vàng kim mang đến sự nguy nga lộng lẫy cho căn phòng, bao phủ lên từ các món đồ nội thất đắt tiền cho đến hệ thống cột trụ, các mảng tường trần nhà, đến đá lát sàn mang đến sự sang trọng cho không gian phòng khách. Ở giữa được treo một chiếc đèn chùm siêu lớn, bàn ghế bọc nệm chất liệu gỗ dát vàng được thiết kế cầu kỳ bởi những đường gờ uốn lượn, phào chỉ* đầy tinh xảo, công phu sơn nhũ* vàng tạo điểm nhấn. Không gian được phân chia tách biệt rõ ràng bằng hai bên cầu thang lên đến tầng 2 duyên dáng được bố trí ở khu vực thuận lợi cho gia chủ và khách, làm cho chúng ta có thể chiêm ngưỡng toàn bộ không gian đẹp của nội thất khi đứng từ trên cao nhìn xuống. 
(Phào chỉ (len tường): là cách gọi tắt, chung cho những vật liệu trang trí tường.)
(Sơn nhũ: là một loại sơn có độ bóng cao, bề mặt óng ánh với hiệu ứng ánh kim, lung linh với nhiều màu sắc khác nhau.)


Ở giữa phòng khách, có một người mặc quân phục của cấp bậc Đại Tướng đang ngồi, chiều cao có vẻ là một mét chín mươi hoặc hơn, tóc anh có màu lam đậm, khuôn mặt cân xứng, đôi mắt hẹp dài có màu xanh lam của bầu trời, toàn thân trên dưới đều tỏa ra luồng khí lạnh lùng chớ đến gần. (Tác giả nói: Cái hình anh công số 3 đó, đó là bộ Quân Phục mà anh ấy mặc đó.)


Tuy nói là Đại Tướng, nhưng nhìn anh vẫn còn rất trẻ tuổi, cỡ tuổi chắc cũng khoảng 27 - 28, một người trẻ tuổi thế này lại có một chức vụ cao lớn là Đại Tướng, điều này cũng có nghĩa, năng lực của anh cũng không phải dạng vừa đâu.


Vị Đại Tướng cơ thể thẳng tắp đang ngồi tréo chân ở trên chiếc ghế sofa nạm vàng được đặt ở giữa phòng khách, đôi mắt nhắm chặt dường như đang ngủ. 


Không ai biết trong đầu anh đang nghĩ gì. 


Một vị Đại Tướng bí ẩn huyền bí khó lường......

___________________
Hết Chương 1

Tác giả nói: haha, ngồi diễn tả mấy anh công mà ta cũng phát mệt. Cứ như cuộc thi siêu mẫu ấy, có người hỏi ta có cần phải diễn tả kỹ vậy không? Nhưng nếu ta không diễn tả cho kỹ thì ta sợ mọi người sẽ hình dung không được Công trong lòng ta. A nha~ lúc đầu tính 1 Công thôi, nhưng khi viết bản thảo đọc lại cảm thấy, nếu cho 2 anh kia làm nhân vật phụ thì thấy uổng quá trời, ôi ôi.
______________
Rin: Vẫn là 3 anh công cho có mùi vị a~



Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...