Hình Minh Họa Bạn Triệu Minh ( Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình hình là bạn Triệu Minh y như cái hình đó đó, ta sẽ vẽ hình của sau = w = ) |
• Tác giả: Tây Lôi Tử Lộ
• Tình trạng bản gốc: Hoàn
• Chỉnh sửa: Rindoll
• Chỉnh sửa: Rindoll
• Truyện được đăng ở: World Boys Love ♥
______________________________Bốn giờ sáng hôm sau. Thụy Du thức dậy sớm thay quần áo để chuẩn bị đến sân bay, đến bên cạnh bàn, mở hộc bàn lấy điện thoại ra gọi điện, chuông reo khoảng 2 giây liền có người bắt máy, cậu nói: “A lô, bác Tề, vâng, cháu là Thụy Du ạ, bây giờ cháu phải đến sân bay đón một người bạn, bác gọi vài người đến đây thu dọn hết tất cả đồ đạc mang về thành phố Ngũ Quý Kỳ Ảo đi nhé, à... Để hành lý ở thị trấn mùa Ngạn đi, thị trấn Xuân có đồ đạc đầy đủ rồi. Không, chỉ cần mang sách truyện đưa vào phòng cháu, những món đồ còn lại đem cất vào trong kho hết đi. Vâng, bác cứ bảo họ làm đi, cháu cúp máy đây.”
Sau khi gọi điện thoại xong, Thụy Du mặc áo khoác đi ra khỏi khu nhà trọ sang trọng này. Cậu thanh thản như đi tản bộ dọc theo lề đường để đón taxi, lúc đi ngang qua một con hẻm hẹp dài sâu không thấy cuối đường, cậu hơi dừng bước chân một chút. Liếc mắt nhìn vào thân ảnh đang cuộn tròn ngồi phía sau những cái thùng carton.
Người đó cuối đầu ôm đầu gối, một đầu mái tóc bạc rất dài, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không thấy được, vì trời vẫn còn chưa sáng hẳn, lại còn có rất nhiều thùng carton trong con hẻm này, giờ này có rất ít người đi đường, mà dù có nhiều người đi nữa, nếu nhìn thấy cũng chả ai quan tâm, con người thời nay quá vô tâm lạnh lùng, họ chỉ biết lo cho bản thân mình, hơi đâu mà đi quan tâm người khác, cứu người khác nói không chừng còn rước họa vào thân. Cho nên, có một người ngồi chình ình ở đó, dù họ thấy nhưng cũng mặc kệ, không ai đến hỏi thăm hay gọi điện báo cảnh sát gì ráo.
Thụy Du nhìn người kia một lát rồi lặng lẽ đưa lên một ngón tay, sau khoảng 2 giây cậu hạ cánh tay xuống, rồi tiếp tục bước đi. Để lại người kia trong con hẻm, nhưng không gian lại có chút khác với ban đầu, chỉ thấy lấy người đó làm thành trung tâm, một kết giới hình tròn màu đỏ trong suốt bao bọc vòng quanh người nọ, cứ như là đang bảo vệ. Khi Thụy Du vừa đi, người kia có hơi ngước đầu nhìn lên một chút, nhưng rồi lại cuối đầu xuống.
.
.
.
Tại sân bay ồn ào náo nhiệt...
Thụy Du khoanh tay tréo chân đứng dựa ở trên một cái trụ cột ở đại sảnh chờ hành khách, trên người mặc chiếc áo Kenny¹, hình dáng là một cái áo khoác măng tô đen dài ngang qua đùi, bên trong áo khoác là một chiếc áo cổ cao màu đỏ yên chi², kết hợp với áo là chiếc quần kaki Elegant³ đen dài đến mắt cá chân, ở thắt lưng mang một sợi dây nịt màu đỏ, mang đôi giày boot Hippi Trend⁴ cao tới cẳng chân kiểu dáng bình thường. Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, tay chân thon dài, dáng người cao ráo cân đối, làn da trắng hồng khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp pha chút nét lạnh lùng như băng sương, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn có chút nhập nhèm như buồn ngủ.
Hình ảnh bộ đồ ______________ ¹Cái áo khoác đó là áo khoác Keny đó ²Áo cổ cao cũng giống trong hình vậy đó, *màu đỏ yên chi: Wiki ³Quần Kaki Elegant (Nhìn trong hình), quần trong hình đó có tên là Kaki Elegant ⁴Đôi giày Hippi Trend (Nhìn trong hình) |
Người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là người mẫu hay người trong showbiz gì đó, nhưng mọi người nào hay biết, tất cả những gì họ nghĩ đều trật lất hết trơn. Có vài người đứng xa lén chụp ảnh cậu, vài người tò mò lại gần muốn xin làm quen, vài người thì mang theo mục đích mà đến, có điều... họ chưa kịp lại gần thì đã bị khí lạnh tỏa ra trên người cậu làm cho đóng băng bước chân, có muốn đến gần cũng không được.
======================
Thụy Du giờ phút này, trong lòng đang hắc khí ngút trời, chướng khí mù mịt, trong đầu cậu bây giờ chỉ có cảm giác muốn giết người!
Tại sao à? Tại vì cái cơ thể mà cậu trọng sinh nó có huyết áp thấp, mà huyết áp thấp thì ghét nhất là phải dậy sớm, còn ghét ồn ào và phiền phức. Phải dậy đúng 4 giờ khuya, thậm chí trời còn chưa sáng, lại đón taxi chạy đến sân bay, đến sân bay chờ a chờ, chờ đến 8 giờ mà không thấy thằng bạn nó xuất hiện, kế đó bị mấy người tào lao mía lao đến xin làm quen hay mời chào vào công ty này này nọ nọ, chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà cứ y như là đang tra tấn, bây giờ cậu rất muốn rất muốn chạy vọt về nhà để ngủ bù, thậm chí trước khi ngủ cậu còn muốn "tẩn" cho thằng bạn một trận nhớ đời!
“Xin chào cậu~ chẳng hay chúng ta có thể tìm chỗ để ngồi nói chuyện một chút không?” Trong khi cậu đang đấu tranh tâm lý trong đầu, thì một người đàn ông vừa béo vừa lùn đi đến chìa cái danh thiếp của hắn vào người cậu, trên cái mặt tròn vo còn nở nụ cười đầy tính kế, cười đến độ híp lại con mắt không thấy đâu luôn.
Thụy Du “Không.” một tiếng. Những câu như thế này cậu đã nghe từ sáng đến giờ chắc cũng hơn chục lần rồi, thậm chí còn có những câu hỏi như "chúng ta có thể quen nhau chứ?" hay là "công ty chúng tôi hiện đang tìm kiếm tài năng trẻ, người đẹp trai, người mẫu, người yêu lý tưởng, người dáng chuẩn và vân vân vân", phải nói là nghe riết cũng phát mệt cộng bực! Nghe cái ông mập mạp hỏi, Thụy Du ngay cả nhìn cũng lười nhìn, nhưng vì phép lịch sự cậu đành phải bố thí cho ông ta một câu trả lời và cho ông ta một ánh mắt, có điều chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, sau đó một tay đút vào túi áo khoác, một tay thì duỗi thẳng rồi bước đi không thèm trả lời.
Người đàn ông mập mạp thấy cậu bước đi không ngần ngại, cảm thấy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh ông lấy lại tinh thần vừa đuổi theo Thụy Du vừa nói: “Cậu hãy suy nghĩ một chút về việc này đi! Với dáng vóc thế này, cậu nhất định sẽ tỏa sáng trên sân khấu, thậm chí là tỏa ra đến tận nước ngoài... blah blah blah.”
Cứ lèm bèm bên tai thế này chắc một hồi cậu phát điên mất, muốn cắt đứt cái đuôi này coi bộ không dễ rồi... Thụy Du nhíu mày, hít sâu một hơi, dừng chân đứng lại, xoay người một cái, chìa cánh tay trái ra trước mặt ông chú mập mạp.
Ông chú mập mạp thấy cậu đứng lại mà còn chìa tay ra, tưởng cậu muốn mình đưa danh thiếp ra, ông liền thò tay vào áo khoác muốn lấy cái danh thiếp, nào ngờ danh thiếp chưa kịp móc ra thì một vật gì đó dài thòn bay xẹt qua một cái rồi quấn lên cổ của ông.
Thân hình ông chú khựng lại một chút, thấy trên cổ bị siết hơi đau, ông liếc mắt nhìn xuống cái thứ trên cổ mình, mà... sau khi vừa nhìn xong, cả người ông chú liền trở nên cứng đờ không dám cử động, mồ hôi bắt đầu tuôn ra khắp người, ông cũng muốn lên tiếng kêu gọi người tới cứu lắm, nhưng mà... ông không dám cử động, ông sợ nếu mình mà cử động thì cái thứ đang ở trên cổ sẽ cắn mình một phát chết luôn, vì vậy ông chỉ có thể giữ nguyên tư thế bất động.
Nơi hai người đang đứng là ở phía sau cái máy điện thoại công cộng, chỗ này rất ít người qua lại, thậm chí là không có người nào, thời nay người ta đều xài điện thoại di động cảm ứng, ai mà rãnh lại đi xài điện thoại công cộng chứ. Cũng chính vì thế, không ai thấy được tình cảnh xảy ra của ông chú.
Thụy Du thấy ông ta ngậm miệng rồi, cảm thấy rất hài lòng mà gật gật đầu. Ừ, vậy tốt lắm, cuối cùng cũng im lặng rồi, lúc này cậu mới nhìn sâu vào đôi mắt của ông chú, nói: “Tôi nói lại một lần nữa, không chính là không!”
Ông chú hoảng hồn nhìn vào đôi mắt Thụy Du, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, ông có thể nhận biết được, lời nói của cậu là nghiêm túc. Nếu ông cứ bám dai như vậy nữa, không chừng cậu ta sẽ thật sự ra lệnh cho cái thứ trên cổ cắn ông chết liền, rùng mình một cái, nhưng vẫn đứng im không động, ông chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu để biểu đạt là mình đã hiểu rõ và sẽ không bám theo cậu nữa.
Thụy Du "hừ" một tiếng rồi nói: “Quay trở về, Viêm.”
Cái thứ đang quấn ở trên cổ ông chú, nghe thấy tiếng kêu của chủ nhân ra lệnh liền phun ra đầu lưỡi, phát ra tiếng xii xii hai cái rồi mới phóng lại vào trong tay áo khoác của Thụy Du, tốc độ cực nhanh và chuẩn!
Ông chú mập mạp thấy trên cổ mình không còn bị trói buộc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ ông mới dám cử động một chút, đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán, ngước đầu lên muốn nói vài câu với Thụy Du, cơ mà người thì đã đi mất bóng không thấy đâu. Ông chú biết mình đã thoát nạn rồi, từ nay về sau chắc ông sẽ không dám làm việc lỗ mãng như vậy nữa đâu, rút kinh nghiệm từ hôm nay cho đến về sau. Cái thứ lúc nãy quấn ở trên cổ ông... nhìn màu sắc thôi cũng đã thấy nó rất độc rồi!
Thụy Du sau khi thu hồi thú cưng của mình liền định đi đến một quán bán nước giải khát, cậu tính vào đó vừa ngồi đợi vừa uống nước giải khát luôn, nghĩ như vậy, cậu liền nhấc chân bước đi, đang đi thì nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở gần sảnh hành khách chờ đợi, cậu không phải là bà tám*, nên cũng không quan tâm vẫn đi ngang qua mấy người này tiến về phía trước. (*Bà tám = nhiều chuyện.)
Mà... ở cái nơi ồn ào náo nhiệt đó, có một người cao ráo, đầu tóc vàng hoe, chiếc áo khoác tím và áo thun ngắn da beo cũng không thể che được cơ bắp cuồn cuộn của anh, người đó dương quang sáng lạng, phía sau chiếc kính moden màu vàng là đôi mắt như diều hâu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đen, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn như cười như không, nói: “Ha hả, chúng bây sao lại đến đây hết hả? Không sợ bị chó săn* đến bắt à.” (*Chó săn = cảnh sát.)
“Ầy dô, lâu quá không gặp anh Long rồi, thân là đàn em, bọn em tất nhiên phải đến đón anh rồi!” Cả đám người ăn mặc như dân giang hồ (thật ra là giang hồ), đầu tóc bảy sắc cầu vồng, vây quanh cái người có tên gọi là anh Long. Những hành khách nhìn thấy đám người này đều dạt ra xa không dám lại gần, thậm chí có người sợ đến đổ mồ hôi hột, ngay cả một tiếng thì thầm nho nhỏ cũng không dám, tất nhiên đây cũng chỉ là một trong số ít người thầm sợ hãi như vậy thôi, có vài thanh niên trai tráng và vài cô gái còn dùng ánh mắt sáng long lanh mà nhìn bọn họ, có vẻ như là sùng bái đám người kia đây mà.
Tuệ Long cũng tức là anh Long hừ hừ cười nói: “Hừ, anh bây cũng không phải không biết đường, bọn Thất Tam Lang cũng đã bị anh xử lý rồi, chúng bây còn lo gì.”
Một trong đám người chen vô nói: “Tuy là vậy, nhưng mà tại bọn em cũng muốn sớm nhìn thấy anh thôi mà, anh nói vậy "thặc" làm cho trái tim thủy tinh của bọn em tổn thương a.”
“Tổn thương cái búa! Thủy tinh cái búa! Chúng bây có nước là kim cương tinh* thì có!” Tuệ Long cười cười đá vào mông thằng đàn em một cái. (Kim cương tinh: kim cương biến thành tinh, ý anh là nói mấy đứa đàn em này cứng như kim cương, không phải kim cương bình thường mà là kim cương biến thành tinh.)
Đang nói chuyện với đám đàn em, dư quang khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng thon dài đi ngang qua mình, anh tò mò ngước đầu nhìn qua, đến khi nhìn thì chỉ thấy được gò má trắng nõn và mái tóc đen tuyền hơi xoăn của người kia, kết thúc là bóng dáng thon dài thẳng tắp, áo khoác đen phấp phới bay bay, không thấy được gương mặt trực diện, anh có chút tiếc nuối, dáng vóc như này rất hợp khẩu vị của anh a, nhưng mà chưa thấy được gương mặt... không biết sẽ ra sao nha.
Thấy vị đại ca nhà mình tự nhiên im ru, một thằng đàn em thấy kỳ lạ hỏi: “Đại ca, anh đang nhìn gì đó?”
Vị đại ca - Tuệ Long thu hồi ánh mắt, nhìn đám đàn em nói: “Không có gì, chúng ta về bang hội thôi.”
.
.
.
Bên này, Thụy Du đã đi đến quầy giải khát, gọi đồ uống mà mình muốn, chọn một lô ghế yên tĩnh ngồi xuống, thần không biết quỷ không hay mà hóa phép biến ra một quyển sách, hay nói đúng hơn là quyển truyện, trên bìa truyện còn có cái tựa đặc biệt chói lọi, đặc biệt to bự, và đó chình là - Conan, được rồi, thật ra chỉ có cái chữ "Conan" này là to bự thôi, còn hàng chữ "Thám tử lừng danh." thì nhỏ xíu. Từ cái ngày nhập vào thân xác có tên là Thụy Du này, tuy lúc đó có chút bực bội trong mình, nhưng mà... Cũng nhờ xuống nơi này cậu mới biết hóa ra thần sinh* của mình lúc trước thật là nhàm chán, nếu biết trần gian có nhiều thú vui như vậy, cậu chắc chắn sẽ không chờ ông thần sáng thế đá mình xuống đâu, tuy nơi này không khí ô nhiễm nặng, thức ăn hóa học, tàn sát động thực vật bừa bãi và vân vân, nhưng mà... ở nơi gọi là Trái Đất này, thứ có thể làm cho cậu vừa lòng đó chính là những quyển manga tiểu thuyết, cậu không cần phải ngủ li bì như ngày xưa, có thể xem tiểu thuyết hay manga để giết thời gian, không cần phải nghe ông thần sáng thế gì gì kia kia lèm bèm cả ngày, thần sinh dưới trần thật ra cũng không tệ. (Thần sinh = cuộc sống của thần.) (truyện Conan = nhìn là hiểu rồi há = w =)
Cơ mà... Tình trạng thoải mái này chắc không thể kéo dài được lâu nữa rồi, vỏ Trái Đất suy yếu ngày càng trở nên trầm trọng, hành tinh này sắp sửa phải đối mặt với những thảm họa xảy ra rồi, chỉ còn hai tháng nữa thôi. Đến lúc đó, bản chất con người rồi cũng sẽ lộ ra nguyên hình, tham lam, giả dối, ít kỷ......
Đến lúc đó chắc nên giăng một cái kết giới để cách ly bọn họ thôi. Nghĩ một chút như vậy thôi, Thụy Du liền tiếp tục cùng Conan đi phá án.
.
.
.
Ở bên trong cửa ra sân bay, một chàng trai cũng khá là cao ráo, bên trong mặc một cái áo thun màu xanh lá đậm, phía dưới cuối vòng quanh áo có tua rua vàng lúc la lúc lắc, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác cam, trên cổ quấn một cái khăn choàng bằng lông vũ, một tay kéo hành lý, một tay cầm que kẹo, khuôn mặt hình trái xoan, trên đôi mắt thì đang đeo một cái kính mát nâu vàng to tổ bố. Chỉ thấy cậu ta đang xoay đầu ngó qua ngó lại đủ hướng, có vẻ như là đang tìm người.
Cậu ta xoay người bước ra khỏi cánh cửa, đi ra mà vẫn không thấy người bạn đâu, cậu ngậm kẹo bĩu môi rồi kéo hành lý đi tìm bạn mình.
Còn cái người bạn kia của cậu ta, hiện tại đang tập trung cao độ cùng Conan phá án.
___________________________
Hết Chương 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T