Chinta

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

36 → 40


Chương 36

Quán bar ngầm vĩnh viễn đều ồn áo huyên náo. Giới âm nhạc ngầm như là một cái hố, có người không ngừng leo ra, lại có người không ngừng nhảy xuống, Kelvin không có vẻ ngoài cũng được ký hợp đồng, nay Kelvin rời đi, tự nhiên có những thanh niên tướng mạo càng thêm kì lạ biết đàn biết hát lên sân khấu, từ khi Nghiêm Hạo Thần, người có diện mạo đến động tác tứ chi đều đáng chú ý bế quan, tự nhiên có một đám thiếu niên choai choai còn nhỏ tuổi hơn, áo và lưng quần còn ngắn hơn tiến vào. Trong giới này, vĩnh viễn không có thời điểm yên lặng.

Dù là như thế, khi thiếu niên tuấn mỹ bế quan ba tháng kia lại xuất hiện trên sân khấu, trong đám người vẫn phát ra tiếng la hét cuồng nhiệt. Vẫn là mái tóc nhuộm màu ngân lam, thiếu niên mặc áo ba lỗ màu trắng đơn giản cùng quần dài cùng mảu, chỉ có khuyên tai trên vành tai, dây xích trên cổ cùng đai lưng trên quần phát ra ánh ngân quang lóng lánh.

Ngón tay thon dài đột nhiên gảy trên ghi-ta đỏ rực, thiếu niên cúi đầu sau đó ngước lên, mắt phượng xinh đẹp nở rộ ra hào quang sáng chói làm cho người ta không dám nhìn thẳng, cùng với tiết tấu mạnh mẽ, tiếng hát cao vút tươi đẹp của thiếu niên lưu chuyển trên không gian võ đài, khẽ lắc eo nhẹ nhàng như tinh linh trắng.

Dưới đài là một mảnh im lặng ngừng thở. Cái gì gọi là kinh diễm? Cái gì gọi là mị hoặc? Những thằng nhóc chỉ biết rống giọng gào thét, chỉ biết kéo áo cùng quần lót phơi bày cơ thể còn chưa phát dục xong đem so với cậu, rõ ràng không chỉ kém cậu một hai level.

Nghiêm Hạo Thần dùng một âm trầm xinh đẹp chấm dứt bài hát, cậu đứng giữa sân khấu hơi nghiêng đầu, vung lên mái tóc ngân lam khiến mồ hôi bắn tung toé, tiếng vỗ tay ủng hộ điên cuồng dưới đài sắp phá vỡ màng nhĩ. Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng nhìn phía dưới đài, chạm vào ánh mắt của người đàn ông ngồi trong góc, anh hơi hơi vuốt cằm, trong ánh mắt lộ ra ý tán dương. Nghiêm Hạo Thần vừa lòng cười cười, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Truyền thông cùng cư dân mạng luôn cả thèm chóng chán, chạy theo thứ mới mẻ, nhưng không có nhiều kiên nhẫn lắm. Khi Nghiêm Hạo Thần vừa mới bắt đầu bế quan không ít báo chí còn thực kích động, bắt đầu bịa đặt bàn về những vấn đề như là "Thần Tinh cùng Kelvin tạo áp lực sau lưng, Nghiêm Hạo Thần không chịu nổi quấy nhiễu", qua hai ba cái cuối tuần dư luận liền dần dần bắt đầu bình ổn, khẩu chiến trên mạng cũng bắt đầu tắt lửa, ba chữ "Nghiêm Hạo Thần” cũng rốt cục chậm rãi mai danh ẩn tích trong giới giải trí, các phóng viên của các tạp chí lớn nhỏ bắt đầu chạy theo chuyện xấu của những ca sĩ diễn viên viết mãi không hết, sự kiện ồn ào huyên náo "Kelvin vs Nghiêm Hạo Thần" giống như chưa từng tồn tại qua.

Buổi biểu diễn đầu tiên sau ba tháng tu dưỡng điều chỉnh là ở một sân khấu ngầm nổi tiếng, hiện tại xem ra hiệu quả rất tốt. Điều kiện tốt, hoàn cảnh biểu diễn cũng đủ sạch sẽ, bớt đi đám người bu xem náo nhiệt, cậu rất hưởng thụ fanchant nhiệt liệt dưới đài. Điều quan trọng nhất là, sau ba tháng nghỉ ngơi và hồi phục, cậu đã muốn điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất. Không cần liên tục biểu diễn, cậu có một đống thời gian để hệ thống điều chỉnh ca khúc, cải tiến cách hát, bởi vì còn trong thời kì phát dục, lại nhờ ơn Hoắc Kiếm thường xuyên ép cậu uống canh bổ, mấy tháng này Nghiêm Hạo Thần còn cao lên mấy phân, thân hình càng thêm thon dài cao ngất.

Từ hiệu quả biểu diễn vừa rồi mà nói, dù là biểu diễn, kĩ xảo đánh đàn hay là độ mạnh yếu của biểu diễn tứ chi, cậu đều nâng cao rất nhiều so với trước kia, lần này bế quan cũng tính trong hoạ có phúc. Hậu quả của việc thoả thuê là trong tiếng la “Hát tiếp đi” dưới đài cậu lại hát thêm hai bài, cuối cùng gần như là bị đám người hưng phấn túm xuống đài chúc mừng. Áo ba lỗ màu trắng kia chất lượng tốt lắm, dưới sự tàn phá của những bàn tay đang cố xé nó ra cũng không rách, chỉ là cổ cùng cánh tay lộ ra ngoài cũng không thể tránh khỏi vài vết tích đo đỏ nhiệt tình. Sh!t, chẳng lẽ những người này trước giờ chưa bao giờ cắt móng tay sao.

Khi cầm theo bó hoa bách hợp có chút dập nát đi vào trong xe, sắc mặt của anh có thể nói ngoạn mục. Hình như là không biết phải chúc mừng màn biểu diễn thành công sau khi bế quan của cậu trước, hay nên chỉ ra chuyện cậu lại bị người ta ăn đậu hủ trước, Nghiêm Hạo Thần chưa bao giờ biết gương mặt cứng nhắc có thể có biểu tình sinh động như vậy. Cuối cùng Hoắc đại tổng tài chỉ cô đọng vẻ mặt thành hai câu:

"Biểu diễn đêm nay rất phấn khích. Hoa dập rồi."

Nghiêm Hạo Thần rốt cục buồn cười mà cười đến gập cả lưng, cho đến khi sắp chảy cả nước mắt mới ngừng cười. Người này thật là... rất thú vị. Ngồi thẳng dậy lau lau lông mi, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hờn giận trẻ con của anh. Nghiêm Hạo Thần vươn tay tuỳ ý xoa xoa lông mày đang nhăn lại của anh, tâm tình khoái trá mà nhếch khóe miệng:

“Đúng là rất phấn khích, muốn đi chúc mừng một chút hay không?"

Anh ngây người trước nụ cười sáng lạn của cậu, sau đó liền nở nụ cười mang theo chút cưng chiều:

"Được. Muốn đi đâu ăn?"

Nghiêm Hạo Thần nhướng mày. Ai nói chúc mừng nhất định phải đi ăn? Cậu hơi hơi nhướng mắt phượng, môi mỏng gợi lên một nụ cười tà mị, nghiêng người về phía anh:

"Ngày mai em không có biểu diễn."

Hoa bách hợp trắng noãn hoàn toàn rơi ra, nhẹ nhàng tung bay rơi lả tả, dừng trên bả vai người đàn ông đang ôm cậu nhiệt liệt hôn.




Chương 37

Cho rằng Nghiêm Hạo Thần hoạt động lại sau khi bế quan trình độ tiến rất xa rõ ràng không chỉ có bản thân cậu. Cho nên hai tháng sau, khi bước xuống sân khấu trong tiếng cổ vũ ầm ĩ, ông chủ quán bar đưa ra một tấm danh thiếp, hạ giọng nói "Có người muốn gặp cậu", Nghiêm Hạo Thần cũng không quá kinh ngạc. Cậu tiếp nhận tấm danh thiếp kia, nhìn chữ màu đen đơn giản trên danh thiếp trắng mà nhíu mày, nói:

"Được."

Mười lăm tuổi bắt đầu đi chơi nhạc, trong ba năm này Nghiêm Hạo Thần không phải không nhận được cành ô-liu mà người chế tác âm nhạc ném ra, nhưng những công ty âm nhạc hạng ba không có chút danh tiếng này trước giờ đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu. Không phải cậu cao ngạo, mà là nếu muốn bay cao, ngay từ đầu nên đứng ở cao nơi bắt đầu cao. Khởi bước từ những công ty này, có thể đi bao xa? Nếu cậu muốn chính thức bước vào giới âm nhạc chính quy, công ty được lựa chọn ít nhất cũng phải ngang ngửa Thần Tinh. Cho dù những công ty hạng nhất này khinh thường cậu cũng không sao, cậu nguyện ý chờ, nguyện ý chậm rãi tôi luyện chính mình, cho đến khi thực lực cùng tài hoa của cậu có thể được những nhà chế tác khó tính tán thành.

Trước đây khi độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt, thật ra có nhận được vài lời mời có giá trị. Những người chế tác này vừa ý vẻ ngoài xuất sắc cùng trình độ ca hát của cậu là thật, nhưng là rất rõ ràng là muốn nương theo cơn sốt “Đối thủ của Kelvin, mỹ thiếu niên” mà nâng cậu lên. Nếu là trước đây, Nghiêm Hạo Thần có lẽ sẽ động lòng, vô luận như thế nào, tóm lại là một cơ hội tuyệt hảo để bước vào giới âm nhạc chính quy, mặc kệ là bắt đầu như thế nào, chỉ cần có thực lực, không sợ không nổi. Nhưng lần này cậu bình tĩnh đến chính mình cũng có chút giật mình. Có lẽ là chịu ảnh hưởng của người đàn ông cứng nhắc như ông già kia, cậu bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh. Cơ hội bỏ lỡ còn có thể có, thay vì chờ cơ hội tốt nhất, không bằng chờ cơ hội thích hợp nhất. Cái loại nổi tiếng chỉ vì cái trước mắt này cũng không phải cái cậu muốn.

Hoắc Kiếm tuy rằng đối với giới âm nhạc hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng từng tỏ ra kinh ngạc trước việc cậu liên tiếp từ chối những lời mời debut:

"Em chắc chắn sau này sẽ không hối hận?"

Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi cười:

"Em chỉ biết là, bây giờ debut, em nhất định sẽ hối hận."

Trong nụ cười chói mắt của anh có vài phần kiêu ngạo:

"Em luôn nằm ngoài dự đoán của anh."

Thường xuyên làm việc không theo lẽ thường, khiến cậu đầu tiên là giật mình sau đó cảm thấy thú vị, rõ ràng là vị Hoắc đại tồng tài trước mặt này mới đúng chứ. Nghiêm Hạo Thần cười nhướng mắt nhìn anh:

"Anh cũng vậy."

Cầm tấm danh thiếp đơn giản kia đi qua một cái hành lang, đẩy ra cửa phòng, Nghiêm Hạo Thần có một khắc ngẩn ngơ. Giống như một năm trước, cậu mang theo một người đầy mồ hôi từ trên sân khấu xuống đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy dáng người đoan chính thẳng tắp của người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn vàng ấm áp, đứng dậy khẽ gật đầu với cậu, ánh mắt thản nhiên mà trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi muốn cung cấp tài chính cho những màn biểu diễn của cậu."

Thì ra nhanh như vậy, đã qua một năm.

Khi ra khỏi phòng đêm có lẽ đã rất khuya. Trong hành lang loáng thoáng truyền đến nhịp điệu tùng tùng mạnh mẽ, có lẽ là sàn nhảy đêm khuya bắt đầu rồi. Luôn như thế này, càng đêm càng điên cuồng.

Ra khỏi quán bar, không bất ngờ nhìn thấy chiếc xe bắt mắt đậu ở ngã tư đường vắng lặng. Nghiêm Hạo Thần tiến lên gõ gõ cửa kính xe, anh đang ngồi ghế sau nghiêm túc gõ laptop, cái ly trong tay bốc lên khói trắng lượn lờ. Anh xoay đầu lại nhìn Nghiêm Hạo Thần, vẻ mặt không có chút nào không kiên nhẫn:

"Về rồi hả?"

Nghiêm Hạo Thần đơn giản ậm ừ một tiếng, mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Hoắc Kiếm thu dọn xong đồ đạc ở ghế sau, mở cửa đổi đến chỗ ngồi người lái phía trước, tự nhiên đưa qua cái ly trong tay:

"Uống không?"

Mùi trà xanh thơm ngát bay vào hai bên cánh mũi, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được cười khẽ lắc lắc đầu. Ngay cả thức đêm cũng chọn trà mà không phải cà phê, thật sự là sở thích của ông già. Hoắc Kiếm khởi động xe, liếc mắt nhìn danh thiếp trên tay cậu:

"Có người tìm em?"

Nghiêm Hạo Thần không chút để ý mà tựa đầu vào ghế, biếng nhác:

“Đúng vậy, một người chế tác âm nhạc."

Tiếp theo lại mệt mỏi bỏ thêm một câu:

"Hơn nữa em hình như động lòng."

Mức độ chuyển hướng của xe có chút lớn, Nghiêm Hạo Thần vừa lòng nhìn vẻ mặt giật mình không thể che dấu của anh.




Chương 38

Thực ra Nghiêm Hạo Thần cũng không nghĩ tới mình sẽ đột nhiên có ý nghĩ muốn debut. Tờ danh thiếp màu trắng chữ đen đơn giản đến bỏ đi kia cũng không có nội dung gì hấp dẫn. Là một công ty chế tác âm nhạc quy mô cũng không lớn, thời gian thành lập cũng không lâu lắm, đang ở giai đoạn cất bước, tuy rằng danh tiếng không tồi, âm nhạc sản xuất ra Nghiêm Hạo Thần đã nghe qua, trình độ tuyệt đối là ở hàng ngũ hạng nhất, nhưng chỉ cần việc nó không đủ tài nguyên cùng ảnh hưởng trong giới thua xa Thần Tinh, liền đủ để cho nó nốc-ao.

Không phải Nghiêm Hạo Thần theo đuổi cao xa, nhưng trong giới âm nhạc chính quy mà công ty độc quyền đại bộ phận sản phẩm làm ra này, tổng giám đốc của Thần Tinh chỉ cần vẫy tay là có thể tìm được nhạc sĩ top đầu, có thể làm truyền thông bốn phía ca ngợi đĩa nhạc mới phát hành, thậm chí có thể khiến cho radio âm nhạc đưa nó vào bảng xếp hạng, những ca sĩ hạng ba của các công ty này đều có nhiều ưu thế hơn cả đàn anh đàn chị là ca sĩ hạng nhất của những công ty nhỏ. Cho nên Nghiêm Hạo Thần đi gặp người chế tác kia thuần túy chỉ là xuất phát từ tò mò, cũng không suy nghĩ nhiều.

Kết quả lại ngoài dự liệu của cậu. Người chế tác cũng tương đối trẻ tuổi, cũng giản dị mộc mạc như tờ danh thiếp, cũng không dùng quá nhiều ngôn từ khéo léo, chỉ là biểu đạt ý nguyện muốn hợp tác cùng Nghiêm Hạo Thần, cẩn thận trình bày tình hình của công ty cùng định hướng âm nhạc. Chỉ là như thế này, lại cũng đủ khiến cậu động lòng.

Thành ý của đối phương nằm ngoài dự liệu của cậu. Bình thường những công ty chế tác hạng ba này, đều là tát lưới lớn bắt cá, chỉ cần nhìn thấy ngoại hình không tồi giọng hát tạm ổn, đều thử đi hỏi một chút, Nghiêm Hạo Thần thậm chí còn đụng phải người ngay cả cậu hát cái gì cũng không biết mà cứ tới đây mời. Công ty tên “Hoàn Á” không nổi tiếng này lại thật nghiêm túc, cẩn thận phân loại phân tích tất cả những bài hát ba năm qua Nghiêm Hạo Thần lăn lộn trong giới giải trí ngầm từng hát qua, thậm chí giữa chừng có bao nhiêu lần chuyển đổi ca từ cũng rõ như lòng bàn tay. Người chế tác kia cũng thẳng thắn nói đã lưu ý Nghiêm Hạo Thần từ rất lâu, chỉ là ngay từ đầu cảm thấy cậu còn nhỏ tuổi, ca khúc cũng không thành thục, sự sắc sảo cũng quá lộ, không biết có thể kiên trì bao lâu nên luôn giữ thái độ xem chừng. Cho đến khi nghe được buổi biểu diễn gần đây của Nghiêm Hạo Thần, bọn họ mới rốt cục xác định thời cơ đã tới, muốn đẩy cậu vào giới âm nhạc chính quy. Dùng ba năm để chờ đợi, thật đúng là kiên trì, Nghiêm Hạo Thần nhớ tới người đàn ông sau khi nghe cậu biểu diễn hai tháng thì tới tìm cậu kia, không khỏi mỉm cười, nếu so sánh, Hoắc đại tổng tài vẫn có chút vội vàng.

Quan niệm phát triển của Hoàn Á cũng tương đối hợp khẩu vị của cậu. Khác với những công ty hạng nhất giàu có hay những công ty hạng ba thất thu, nghệ sĩ kí hợp đồng với Hoàn Á không nhiều lắm, hơn nữa một thời kí chỉ kí một hai tên, bảo đảm có đầy đủ tinh lực cùng tài chính để nghệ sĩ dưới trướng phát triển. Hơn nữa trên phương diện chế tác âm nhạc cũng có chút để tâm, đĩa nhạc phát hành cũng không nhiều, nhưng mỗi một sản phẩm đều có chất lượng mười phần.

Trừ quy mô không lớn danh tiếng không vang, Hoàn Á từ mọi phương diện đều là một lựa chọn lý tưởng, cho nên khi người chế tác kia đưa ra thời điểm bàn bạc kĩ hơn, Nghiêm Hạo Thần cũng không có cự tuyệt.

Chậc, cậu rõ ràng là đang đợi công ty lớn như Thần Tinh, chuyện đời thật đúng là khó nói. Nghiêm Hạo Thần nhiều ít có chút thất vọng nhìn kính chiếu hậu hít một hơi, anh sau khi kinh ngạc thì nhìn cậu một cái, nói:

"Xem ra đêm nay không thể ăn khuya."

Sau đó liền đảo tay lái.

Khi nhìn đến khách sạn sang trọng quen thuộc kia thì Nghiêm Hạo Thần nhịn không được suy nghĩ mà nhướng mi. Trước đây cậu đã cho Hoắc đại tổng tài ám chỉ sai lầm gì rồi chăng? Không phải mỗi lần gặp chuyện vui vẻ đều cần chúc mừng cuồng dã như vậy chứ.

Bất quá đứng trong phòng khách của phòng thương vụ, Nghiêm Hạo Thần vẫn là rất có tố chất chuyên nghiệp mà hỏi:

"Anh tắm trước hay em tắm trước?" Cùng nhau tắm cũng không sao.

Hoắc Kiếm nhìn nhìn tây trạng không dính một hạt bụi trên người, hoang mang nhíu mày:

"Anh cũng cần tắm sao?"

Nghiêm Hạo Thần dịu ngoan đi qua giúp anh cởi bỏ nút tây trang, ngửa đầu mút hầu kết của anh:

"Không tắm cũng được." Dù sao cuối cùng cũng sẽ tắm.

Trên đỉnh đầu bật ra tiếng tiếng hừ nhẹ không nhịn được, anh mạnh mẽ đưa tay giữ lại bàn tay đang tháo nút áo của cậu, cúi người xuống mút vào. Nghiêm Hạo Thần phối hợp hé môi, tiếp nhận nụ hôn ôn hậu thuần mật. Đầu lưỡi ấm áp trực tiếp tiến vào công thành chiếm đất, anh đổi góc độ cướp lấy không khí trong miệng cậu, chỉ thỉnh thoảng thoáng lui ra để cậu điều chỉnh hô hấp, rõ ràng không tính trong khoảng thời gian ngắn buông tha cho đôi môi cậu. Cảm giác miệng lưỡi giao quấn với anh luôn không xấu, Nghiêm Hạo Thần rõ ràng thả lỏng thân thể, mặc kệ anh cướp đoạt, chỉ là rút ra bàn tay bị nắm, tiếp tục sờ soạng cởi cúc áo. Hoắc Kiếm luôn không thích tốc chiến tốc thắng, đêm nay cậu lại muốn đi nghỉ ngơi sớm, đành phải tranh thủ thời gian, tỷ như khi tay rảnh rỗi thì cởi cúc áo. Dựa theo cách hôn này, ừ, có lẽ phải giảm luôn tiết mục cởi quần.

Hoắc Kiếm đột nhiên đè lại bàn tay cậu đang ở trước ngực mình, lùi lại vùi đầu vào cổ cậu thở dốc, thanh âm ám muội vô cùng:

"Hạo Thần, đừng phá nữa."

Nghiêm Hạo Thần phát hiện thanh âm của mình cũng thấp tám độ như anh:

"Sao vậy, lại là câu này?"

Hô hấp dồn dập của anh rốt cục bình ổn, lui về phía sau mấy bước, cẩn thận cài lại những nút thắt bị cởi bỏ, vuốt thẳng áo, ngẩng đầu nhìn cậu:

"Anh nghiêm túc, không được khiêu khích anh. Anh đưa em tới đây, không phải vì cái này."

A? Nghiêm Hạo Thần không lên tiếng, ánh mắt có thú vị nhìn quanh phòng một vòng. Cậu cũng không nhớ rõ hai người từng ở trong này thuần khiết nói chuyện phiếm. Anh đưa mình tới phòng thương vụ, không phải vì làm tình, chẳng lẽ còn có thể nói chuyện làm ăn?

Có lẽ là xem thấu suy nghĩ của Nghiêm Hạo Thần, Hoắc Kiếm có đôi chút lúng túng mà khụ khụ:

"Em hiểu lầm, lần này thật sự không phải."

Anh ra hiệu cho Nghiêm Hạo Thần ngồi trên sô pha, tự mình ngồi đối diện cậu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu:

"Anh đưa em tới, là muốn nói chuyện đêm nay."




Chương 39

Chậc, thật sự là người sát phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần hơi nhướng mắt phượng, sau khi chạm phải ánh mắt nghiêm túc của anh vẫn thu lại trêu tức trong mắt, nghiêm mặt nói:

"Vậy nói đi."

Hoắc Kiếm nói thẳng:

"Cái công ty tới tìm em là công ty nào?"

Nghiêm Hạo Thần đưa danh thiếp qua:

"Hoàn Á."

Hoắc Kiếm ngẩn người, vẻ mặt có chút kinh ngạc:

"Anh nghĩ em sẽ không hứng thú với Hoàn Á."

Nghiêm Hạo Thần giật mình cũng không ít hơn anh:

"Em nghĩ anh sẽ không biết Hoàn Á." Dù sao anh đối với chuyện trong giới âm nhạc có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, huống chi Hoàn Á lại là một công ty không nổi tiếng.

Anh xoay người, rút từ trong cặp công văn luôn mang theo ra một tập văn kiện thật dày, nghiêm túc cúi đầu lật xem:

"Trước khi em bế quan có không ít công ty tới tìm em ký hợp đồng, anh lúc ấy đã cảm thấy cần phải biết người biết ta, chuẩn bị sẵn sàng, tìm hiểu những công ty này một chút sẽ tốt hơn, cho nên tìm người làm một phần tài liệu, tình hình của những công ty chế tác âm nhạc không tệ đều ở trong này."

Nghiêm Hạo Thần nhớ tới người chế tác âm nhạc lúc nãy cũng ôm trong tay một tập tài liệu thật dày về cậu, không khỏi nhướng mày. Đây là tác phong của thương nhân khôn khéo sao?

Có lẽ là thấy được tia buồn cười trong mắt cậu, vẻ mặt anh càng thêm nghiêm túc, nghiêm trang mà:

"Không được coi thường việc sưu tập tài liệu, ngày sau em sẽ phát hiện chúng nó rất có tác dụng."

Nghiêm Hạo Thần nâng cằm nhìn anh, mắt phượng xinh đẹp cong lên, đầy ắp ý cười. Rõ ràng là trẻ tuổi như vậy, lại luôn giống ông thầy đồ nghiêm mặt thuyết giáo, không biết vì cái gì luôn khiến cậu buồn cười. Anh hình như không có sức chống cự với nụ cười của cậu, con ngươi tinh anh hiện lên một tia bất đắc dĩ, vẻ mặt mang chút dung túng:

"Quên đi, cái này sau này hãy nói, chuyện trọng điểm trước đã."

Nghiêm Hạo Thần "Ừ" một tiếng, còn có chút ngạc nhiên hỏi anh:

"Vì sao anh cho rằng em sẽ không hứng thú với Hoàn Á?"

Anh vẫn là trước sau như một thẳng thắn trực tiếp:

"Bởi vì công ty không đủ lớn, em chướng mắt."

Con ngươi đen lợi hại thẳng tắp nhìn cậu:

"Em vẫn không đáp ứng lời mời của những công ty sản xuất đĩa nhạc, là vẫn chờ đợi một công ty danh tiếng cùng quy mô đủ lớn phải không?"

Anh dừng một chút lại nói tiếp:

"Thực ra trước đây anh vẫn muốn nói với em một chuyện, nếu vẫn ôm suy nghĩ công ty không lớn thì không ký hợp đồng, có thể sẽ mất đi rất nhiều cơ hội."

Nghiêm Hạo Thần nâng mi mắt, người đàn ông này, nói chuyện thật đúng là trực tiếp khó nghe. Có lẽ là gần đây đã muốn quen, Nghiêm Hạo Thần cũng không có cảm thấy quá mức chói tai, chỉ là mệt mỏi mà gật đầu:

“Đúng vậy, cho nên em quyết định suy nghĩ về Hoàn Á, không biết ý của Hoắc tổng tài như thế nào?"

Hoắc Kiếm đưa cho cậu xấp tài liệu đã mở sẵn ra:

"Hoàn Á là một lựa chọn rất tốt. Tuy rằng thành lập không lâu quy mô không lớn, nhưng khả năng phát triển rất lớn. Tổng giám đốc của nó đã làm việc ở Thần Tinh một thời gian rất dài, cuối cùng bởi vì quan niệm khác nhau rời Thần Tinh lập công ty khác, trên phương diện tìm kiếm cùng bồi dưỡng nghệ sĩ vẫn là rất có kinh nghiệm. Hơn nữa tác phong nghiêm cẩn, ca sĩ kí hợp đồng không nhiều lắm nhưng đều biểu hiện xuất sắc, còn vẽ ra được một con đường cho sau này, tiền đồ rất khả quan, đáng suy nghĩ."

Không nghĩ tới Hoắc Kiếm thăm dò cẩn thận như vậy, Nghiêm Hạo Thần có chút kinh ngạc. Cẩn thận lật xem xấp tài liệu kia, mỗi một công ty đều có tư liệu dồi dào tỉ mỉ, là thời gian thành lập công ty, bối cảnh của quản lí, nghệ sĩ trực thuộc cùng giám chế, đánh giá danh tiếng trong giới, bên trên còn có vài kí hiệu màu đỏ cùng ghi chép chú thích. Tưởng tượng tình cảnh người đàn ông bận rộn kia bỏ bớt thời gian công việc nghiêm túc lật xem những tài liệu này, Nghiêm Hạo Thần tâm tình có chút phức tạp.

Bất kể nhìn từ phương diện nào, anh căn bản, cũng không cần thiết vì cậu làm đến nước này đi?

Sau một lúc lâu, Nghiêm Hạo Thần mới khép lại tập văn kiện đưa trở về:

"Được, em sẽ cẩn thận suy nghĩ."

Cậu nâng cằm cười đến sáng lạn mà kiêu ngạo:

"Em cũng không muốn phụ lòng người tài trợ của em."




Chương 40

Hoắc Kiếm ngẩn người, sau đó thế nhưng lại như đứa bé bướng bỉnh mà nghiêng đầu, mang chút tự giễu cười cười:

"Em không nói, anh thiếu chút nữa đã quên."

Ngũ quan sâu sắc của anh khiến khi anh nghiêm mặt thì mang theo chút không giận mà uy, vẻ mặt mang theo chút ý cười bướng bỉnh lại như nước băng chảy ra đổ vào lòng người, Nghiêm Hạo Thần hơi híp mắt lại, nụ cười của người đàn ông này, sao lại giả dối như vậy?

Anh hồn nhiên không biết mình đang bị oán thầm mà khóe miệng cười đến càng thêm nhu hòa, giống như là nhớ lại cái gì mà đáy mắt dao động, thấp giọng nói:

"Anh đều đã quên em là..."

Nửa câu sau bị Nghiêm Hạo Thần nuốt vào môi, không còn tiếng động nữa. Anh đều đã quên cậu là cái gì? Là bạn giường anh bỏ tiền mua về? Bồ nhí dựa vào tiền tài mà gắn bó thân thể? Là gì cũng được, cậu cũng không có hứng thú biết. Nghiêm Hạo Thần chỉ biết là một năm sau khi kí hiệp ước, từ trao đổi tài chính trên phương diện âm nhạc, đến hẹn hò ăn cơm, đến cậu một mình hát cho anh nghe, đến anh cùng cậu chuẩn bị lôi đài tái, đến giống như bây giờ cùng nhau thương lượng chuyện debut, quan hệ của hai người sớm đã vượt qua phạm trù quan hệ thân thể đơn thuần.

Mà ngay cả tự Nghiêm Hạo Thần thỉnh thoảng cũng thiếu chút đã quên, cậu là được bao dưỡng dưới hiệp ước của anh. May mắn chỉ là thỉnh thoảng, đa số thời gian cậu vẫn nhớ rõ ràng, anh là nhà tài trợ của cậu.

Bất quá đêm nay cậu đột nhiên muốn cùng anh quên. Khi anh chạm phải bờ môi của cậu thì có một lát sững sờ, sau đó chuyển thành tư thế hai môi giao nhau rồi cười nhẹ, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi lưu luyến trên môi cậu, mềm nhẹ cạy mở khớp hàm cậu, thật cẩn thận tiến vào. Một nụ hôn rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm cho người ta không cảm thấy một chút dục vọng nào, chỉ chứa đựng hương vị cưng chiều dỗ dành, giống như đứa nhỏ ham chơi không muốn về nhà mà muốn tiếp túc chơi đùa.

Nghiêm Hạo Thần bất mãn hừ nhẹ một tiếng, chủ động vươn đầu lưỡi câu lên, gắt gao quấn lấy mút vào, ngón tay cách áo sơmi vuốt ve xương quai xanh của anh, ám chỉ không thể rõ ràng hơn.

Số lần hai người lăn giường nhiều không kể hết, cũng không phải không có lúc Nghiêm Hạo Thần chủ động câu dẫn, nhưng đa số đều là muốn trêu cợt, đơn thuần muốn cho người đàn ông rõ ràng muốn cậu lại bởi vì đủ thứ lí do mà nhẫn nhịn phải vượt rào, bộ dáng nghiêm trang cấm dục của Hoắc đại tổng tài đặc biệt làm cho người ta muốn trêu đùa.

Đêm nay lại không giống. Cậu mệt chết được, cả đêm biểu diễn tiêu hao thể lực, việc duy nhất cậu muốn làm là nghỉ ngơi, cũng không có cái loại tâm tình nhàn rỗi muốn trêu chọc người khác này. Không thể phủ nhận việc anh vì cậu làm nhiều chuyện vượt qua bổn phận khiến cậu nhiều ít có chút rung động, nhưng cậu cũng không phải vì cảm tạ hay thay túi tiền của anh mưu cầu phúc lợi mà chủ động ôm ấp yêu thương.

Anh không có ý này, anh vốn chỉ muốn mừng rỡ vui vẻ mà nói tiếng ngủ ngon sau đó đi ngủ, hiện tại cậu lại cùng anh gắt gao dán vào nhau, đầu lưỡi quấn quít lấy đầu lưỡi anh, ngón tay xẹt qua ngực anh. Không vì sao cả, anh chỉ là đột nhiên muốn làm tình cùng cậu, muốn cậu dung nhập cơ thể mình, muốn nhìn vẻ mặt híp mắt không thể khống chế của cậu.

Chính anh cũng nói không rõ là vì cái gì. Thật sự là điên rồi.

Hoắc Kiếm đối với việc cậu cố ý dụ dỗ trước nay đều không có sức chống cự, những nụ hôn mềm nhẹ rất nhanh bắt đầu trở nên nhiệt tình dưới sự khiêu khích của Nghiêm Hạo Thần, giữa môi là hơi thở nồng nàn ấm áp thuộc về riêng anh làm cho cậu giữ không được thanh âm mờ ám phát ra từ yết hầu. Khi thở hổn hển tách ra thì anh cùng cậu trán chạm trán, trong lưu luyến mang theo một chút khó kiềm chế:

"Hạo Thần, em đêm nay mệt chết rồi phải không."

Nghiêm Hạo Thần nhướng đôi mắt phượng xinh đẹp, cười khẽ, ngón tay xẹt qua thắt lưng anh lại tiếp tục mò xuống, đầy tính ám chỉ:

“Anh không ‘mệt’ là được."




Đâu chỉ không mệt, ngón tay chạm vào chỗ kia quả thực có tinh thần ghê gớm. Giây tiếp theo bàn tay làm việc xấu xung quanh đã bị bắt được, ngón tay bị anh nắm lấy đưa đến miệng lấy một loại phương thức dâm dục mút liếm, Nghiêm Hạo Thần vừa lòng nhìn đến con ngươi thâm trầm, a, rốt cục thành công biến sói rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...