Chinta

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Phệ Tâm Cổ: 41 → 45



Chương 41

Ý cười khi âm mưu thực hiện được rất nhanh đã bị tiếng thở dốc khó nhịn thay thế, khi thân thể bị ấn ngã xuống cái giường mềm mại, Nghiêm Hạo Thần có chút mơ hồ nghĩ, rõ ràng người vừa bị gặm vừa bị cắn vừa bị sờ là mình, sao người đàn ông vùi đầu vào hõm vai cậu cày cấy lại thở dốc còn mạnh hơn? Đùa dai cắn cắn cái gáy trần trụi trước mặt mình, quả nhiên nghe được anh ồ ồ thở dốc dữ dội hơn, xương quai xanh bị cảnh cáo mà hung hăng cắn một cái, giọng mũi nặng nề của anh vang lên từ hõm vai cậu:

"Đừng phá nữa."

Chậc, sao đã qua lâu như vậy, vẫn là lời kịch cũ rích này? Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng, cái lưng xinh đẹp dưới sự tiến công của miệng lưỡi ấm nóng hơi hơi cong lên, ngón tay được một tấc lại muốn tiến một thước vói vào vạt áo sơ mi khẽ gãi lưng anh, anh rốt cục không chịu nổi sự phá phách này chống người dậy khỏi ngực cậu, một đôi con ngươi tối đen thầm trầm rất nhanh cởi ra vật che đậy còn lại trên người hai người, thân thể cường tráng lại áp xuống.

Hình như là vì phòng ngừa tay cậu tuỳ ý châm lửa, anh nắm tay cậu trong tay mười ngón giao nhau, Nghiêm Hạo Thần không chịu thua ngẩng đầu lên vươn đầu lưỡi liếm liếm hầu kết của anh, làm anh phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp mang theo ý cười. Lợi dụng ưu thế chiều cao ngăn chặn thân thể không an phận mà ngọ nguậy của cậu, Hoắc Kiếm cúi đầu, cùng cậu chóp mũi chạm chóp mũi, khoảng cách gần gũi khiến Nghiêm Hạo Thần có thể thấy trong hai tròng mắt mang theo ý cười của anh có bóng dáng rõ nét của mình, nhớ tới tình cảnh buồn cười của anh sau khi cởi ra quần áo của hai người, thân thể trần trụi nửa quỳ nhanh chóng xếp gọn quần áo, Nghiêm Hạo Thần cũng nhịn không được nhếch khóe miệng. Ý cười vừa hiện lên bị anh cúi người ngậm trong miệng, trở thành nụ hôn nồng nàn dài sâu.

Ngón tay tiến vào phía sau ngựa quen đường cũ mà xoay tròn, vội vàng như đầu lưỡi đang khuấy đảo trong miệng cậu. Dị vật xâm lấn kích thích khiến Nghiêm Hạo Thần hơi hơi nhíu mày, đầu lưỡi lại gắt gao quấn quít lấy lưỡi anh, thân thể cũng hơi hơi ưỡn về phía trước, như một lời mời không thể rõ ràng hơn. Ngón tay rất nhanh liền rút khỏi, anh đưa tay nắm eo cậu từng tấc từng tấc mà tiến vào, cuối cùng thì hai người đều phát ra một tiếng thở thật dài.

Người đàn ông bình thường một bộ lão già cổ hủ hoàn toàn hoá thành dã thú, không chút nào thương tiếc dùng sức va chạm trên người cậu, cảm nhận sâu sắc khoái cảm hỗn loạn làm cho người ta điên cuồng, Nghiêm Hạo Thần đưa tay câu cổ anh xuống, hung hăng cắn khoé môi anh, đổi lấy kích thích trên người càng thêm mãnh liệt.

Xúc cảm có tốt đẹp hơn nữa thì nằm dưới nệm ma sát dữ dội như vậy vẫn làm sống lưng đỏ lên, khoé mắt Nghiêm Hạo Thần hơi đỏ phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, cảm nhận được anh đưa tay ôm cậu vào ngực, đâm vào từ dưới lên lại càng kịch liệt.

Nghiêm Hạo Thần trong sự xóc nảy làm cho người ta khó nhịn mà nheo lại đôi mắt phượng ngập nước nhìn về người đàn ông gần trong gang tấc, anh cũng là bộ dáng híp mắt khó nhịn đầy tình dục, mồ hôi chảy xuống thái dương mang theo vẻ gợi cảm dị thường, Nghiêm Hạo Thần tiến lên liếm đi mồ hôi trên chóp mũi anh, sau đó mồ hôi nóng cháy của anh liền rơi bên má cậu. Đâm chọc dưới thân càng lúc càng mạnh, giữa mày, cánh mũi, đôi môi, cổ, hai người điên cuồng mà hôn tất cả những nơi có thể chạm tới của đối phương, nhiệt độ từ dưới thân khuếch tán đến mỗi một tấc da tấc thịt.

Đến khi lên đỉnh thì thanh âm cao vút nơi yếu hầu bị anh giam lại trong môi, ngay cả thân thể cũng bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, Nghiêm Hạo Thần nhắm lại hai mắt, run rẩy cảm thụ dòng nhiệt nóng cháy phun vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cùng giữa hạ thân hai người. Cảm giác phóng thích thoải mái qua đi mệt mỏi nồng đậm đánh úp lại, anh thậm chí còn chưa ra khỏi người Nghiêm Hạo Thần đã tựa đầu vào vai cậu, ngủ thật say.




Chương 42

Hậu quả xấu của việc miệt mài được thể hiện đầy đủ ở ngày hôm sau. Nghiêm Hạo Thần toàn thân bủn rủn, mệnh lệnh ở đại não hoàn toàn không thể truyền tới thân thể, ngay cả đầu ngón tay cũng nhấc không nổi. Bởi vậy tuy rằng rất ghét được hầu hạ rửa mặt chải đầu mặc quần áo giống tiểu thư danh môn, cậu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mặc kệ anh xem cậu như con búp bê to ôm vào phòng tắm lại ôm ra. Cố tình cái tên đầu sỏ gây nên còn không hề có tự giác của người gây hại, có lẽ là thấy mặt mày Nghiêm Hạo Thần nhăn vô cùng, bày ra biểu tình nghiêm trang như đang dự hội nghị tổng kết cuối năm mà thuyết giáo:

"Ngày hôm qua em hát trễ như vậy, lại cùng người đại diện nói chuyện lâu như vậy, thể lực cạn kiệt rất nhiều, hẳn là phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Không thể ỷ vào tuổi trẻ liền không kiêng kị chút nào."

Nghiêm Hạo Thần nhìn anh vụng về kéo quần lên cho cậu mà nhướng mi, chậc, tối hôm qua vô cùng quen thuộc cởi bỏ chỗ này là ai vậy? Đáng tiếc cổ họng sử dụng quá độ không chịu nổi, mở miệng nói chuyện không khác gì hát ở quãng hai, Nghiêm Hạo Thần chỉ có nhướng mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía anh. Hoắc đại tổng tài rõ ràng nhận ra ám hiệu lên án trong mắt cậu, sau khi giật mình thì sảng khoái nhận tội:

"Đương nhiên, anh cũng có không đúng."

Cũng? Lông mi Nghiêm Hạo Thần nhướng rất cao.

Anh đang cài nút áo cho cậu bỗng nhiên hơi hơi nghiêng mặt đi chỗ khác, có chút mất tự nhiên mà khụ khụ, thấp giọng nói:

"Anh cũng không biết vì sao, mỗi lần đối diện với em đều không có tự chủ."

Cổ anh có chút đỏ lên, mặc dù trên làn da màu lúa mạch không quá rõ ràng, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra được. Đây xem như là... lời tâm tình?

Rõ ràng vừa nãy vẫn là bộ dáng cứng nhắc đứng đắn, da mặt lại có thể mỏng tới cỡ này sao? Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên im lặng cười ầm lên, người này, thật sự là... cười xong rồi ngước mặt lên, trong dự kiến nhìn thấy vẻ mặt trẻ con mang theo biểu tình khó hiểu lại hơi hờn giận của anh, Nghiêm Hạo Thần tâm tình tốt lên hẳn.

Chờ thanh âm của Nghiêm Hạo Thần khôi phục đến lúc có thể bàn chuyện hợp đồng với người chế tác bên Hoàn Á, đã là một tuần sau.

Lúc xế chiều ánh nắng tà tà chiếu vào chỗ ngồi bên cửa sổ, cảm giác rất ấm áp, mùi thơm của trà thảo mộc cũng rất tuyệt vời, chỉ tiếc hai người đàn ông bên cạnh cậu và ngồi đối diện cậu lại ngồi nghiêm chỉnh, như đang thi xem ai nghiêm túc hơn, rất sát phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần một tay chống cằm, tay kia thì buồn chán đùa bỡn sợi tóc màu ngân lam rơi bên má, hai người cùng quay đầu hơi hơi trách cứ liếc nhìn cậu một cái, sau đó liền tiếp tục vùi đầu vào cuộc đàm phán dài dòng.

Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng, tốt lắm, nói chuyện với nhau thật vui ha.

Hoắc Kiếm mặc kệ sự thật một tháng trước cậu đã đủ mười tám tuổi, lấy thân phận người giám hộ của Nghiêm Hạo Thần cùng cậu gặp mặt người chế tác của Hoàn Á mà nói chuyện. Nhưng vị chế tác lần trước đã gặp mặt một lần kia rõ ràng biết thân phận của Hoắc Kiếm, lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh bắt đầu tiến vào nói chuyện. Chuyện này liên quan tới lợi ích bản thân, Nghiêm Hạo Thần tự nhiên cũng sẽ không phớt lờ, nhưng dù cho cậu có khôn khéo trưởng thành sớm hơn nữa, cũng bất quá là một thiếu niên mười tám tuổi chưa từng trải, hai người đàn ông tây trang giày da mỗi người mang theo một xấp tư liệu thật dày, rất nhanh vứt cậu qua một bên mà bắt đầu nói chuyện, bàn bạc kĩ càng về từng từng điều khoản liên quan đến quyền lợi của cậu trên hợp đồng, hai giờ sau vẫn không có ý định thu binh.

Nếu không phải ở một vài vấn đề đề cập đến quan niệm âm nhạc cùng mong muốn cá nhân cần trưng cầu ý cậu một chút, Nghiêm Hạo Thần quả thực hoài nghi người debut là Hoắc đại tổng tài, mà không phải cậu.

Trao đổi rốt cục chấm dứt trước khi mặt trời xuống núi, hợp đồng chính thức ba ngày sau sẽ giao cho Nghiêm Hạo Thần ký tên. Tuy rằng khi đôi bên bắt tay trên mặt đều lộ vẻ tươi cười tỏ ra hợp tác vui vẻ, nhưng từ biểu hiện của anh khi khoác vai cậu ra bãi đỗ xe mà nói, trận giao chiến này rõ ràng là bên ta thắng. Quả nhiên vừa lên xe anh đã nhếch khóe miệng:

"Điều kiện lần này đề ra rất có lợi với em, làm rất tốt."

Nụ cười của anh trong ánh chiều rạng rỡ toả nắng, có một loại cuốn hút kỳ lạ, ngay cả Nghiêm Hạo Thần cũng nhịn không được cười rộ lên theo. Tuy rằng thời gian trao đổi cả buổi chiều dài đến nỗi làm cho người ta không kiên nhẫn, cậu thậm chí không biết họ đã nói những gì, nhưng cậu biết anh đang hết sức giúp cậu giành lấy lợi ích lớn nhất.

Chung quy cảm giác như là người mua trước đem cậu bán lại với giá rất tốt vậy. Nghiêm Hạo Thần lắc đầu, vứt đi suy nghĩ buồn cười lại có chút thương cảm này, ngoắc ngoắc ngón tay với anh:

"Chúng ta muốn đi chút mừng một chút không?"

Trong ý cười ấm áp của anh, lại đùa dai bổ sung một câu:

"Cái loại không “hại thân” ấy."




Chương 43

Sau khi biểu diễn một màn điên cuồng mà oanh liệt cuối cùng trong quán bar ngầm, Nghiêm Hạo Thần cùng Hoàn Á chính thức ký hợp đồng debut. Nghi thức ký hợp đồng đơn giản mà không mất long trọng, ngay cả nữ ca sĩ hạng nhất của Hoàn Á cũng đến cổ động, hấp dẫn không ít ánh mắt của truyền thông. Nơi sân mượn dùng là quảng trường thuộc sở hữu của Hằng Viễn, tổng tài chấp chính trẻ tuổi cùa tập đoàn Hằng Viễn quang minh chính đại xuất hiện tại hội trường, chọn một vị trí không dễ thấy sau lưng đám phóng viên đang giơ máy dài máy ngắn mà ôm tay đứng, lẳng lặng nhìn cậu. Giống như mỗi lần cậu lên sân khấu biểu diễn, ánh mắt của anh luôn chăm chú thản nhiên, Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng như ngày đầu gặp gỡ, vứt cho anh một nụ cười kiêu ngạo: Hãy cứ chờ xem, có một ngày, cái tên Nghiêm Hạo Thần này sẽ nổi tiếng đại giang nam bắc.

So với Thần Tinh, cách làm của Hoàn Á khiêm tốn hơn cũng chắc chắn hơn nhiều. Lẽ ra người mới vừa ký hợp đồng với diện mạo cùng thực lực đều không tầm thường, phải sớm đi hấp thụ ánh đèn sân khấu, nên rèn sắt khi còn nóng đẩy cậu đi mạnh mẽ tuyên truyền mới đúng. Hoàn Á lại làm ngược lại, sau khi ký hợp đồng lập tức đưa Nghiêm Hạo Thần đến trụ sở chính của công ty tiến hành huấn luyện kín trong bốn tháng.

Những tạp chí lá cải hạng ba sôi nổi bàn về việc này, có người đoán Hoàn Á dù sao quy mô cũng không lớn, gần đây dốc lực làm album mới cho vị nữ minh tinh kia không rảnh bận tâm Nghiêm Hạo Thần, than thở Nghiêm Hạo Thần không tìm người mua tốt; có người đoán ngoài Nghiêm Hạo Thần vẻ ngoài ra hoàn toàn không thể làm nên trò trống gì, trêu chọc Hoàn Á sợ cậu vừa mở miệng sẽ đạp đổ danh tiếng công ty, đành phải đưa đi huấn luyện rồi mới trở ra. Nghiêm Hạo Thần cười trừ, kèo hành lí vào kí túc xá của công ty.

Thẳng thắn mà nói cậu đương nhiên hy vọng sớm lộ diện một chút tạo ra thành tích, nhưng nếu đã ký mình đưa ra ngoài, bắn vào thị trường khai hoả danh tiếng như thế nào cậu liền giao hết cho Hoàn Á, cậu chỉ phụ trách làm tốt âm nhạc của mình, đó cũng là điều mà ba người đều tán đồng buổi chiều hôm ấy. Chẳng qua là bốn tháng, cậu có thể chờ được.

Trên thực tế những gì cậu phải làm trong bốn tháng này cũng vượt qua kì vọng rất nhiều. Huấn luyện kín của Hoàn Á cũng không phải làm cho có, mà là bỏ số tiền lớn thuê danh gia ở các mảng, từ giọng hát, hành vi, vũ đạo đều bắt Nghiêm Hạo Thần tiến hành nghiêm khắc huấn luyện. Chương trình học từ sáng bảy giờ liên tục đến chín giờ tối, sau vài tuần, lại có thể cứng rắn điều chỉnh lịch làm việc nghỉ ngơi ngày đêm lẫn lộn của Nghiêm Hạo Thần.

Danh gia có chỗ độc đáo của danh gia, giống nhau nhất chính là xoi mói hơn người bình thường nhiều lắm. Nghiêm Hạo Thần tự nhận là ở các mặt từ giọng hát đến vũ đạo cũng không tệ, từ khi bắt đầu chơi nhạc đã gặt hái được rất nhiều lời khen, tới tay danh gia, lại thường xuyên bị chê tan tác tơi bời, thậm chí ngay cả lớn lên xinh đẹp cũng thành lí do bị mắng:

"Đừng tưởng rằng bộ dáng cậu xinh đẹp, thì không cần cố gắng!"

Tính cách của cậu trước giờ đều không phải loại cúi đầu nhẫn nhịn, có đôi khi kiêu ngạo bốc lên, rất muốn cứ như vậy quăng đàn ghi-ta đi, trở lại giới âm nhạc ngầm. Ít nhất ở đó, không có những người được gọi là chuyên gia mắt cao hơn đầu này chỉ ba nói bốn với cậu, giống như từ khắc tay cậu chạm vào đàn ghi-ta trở đi, thì toàn thân đều là sai lầm.

Nhưng cậu vẫn là nhịn xuống. Khi sắp nhịn không được, Nghiêm Hạo Thần thỉnh thoàng sẽ nhớ tới người đàn ông dẫn cậu đi ngắm biển kia. Nhớ tới người kia cùng cậu sóng vai ngồi trên mặt cát, ánh mắt thâm thúy im lặng nhìn mặt biển xám xịt, kể về quá khứ chật vật của mình. Người đàn ông kia khi vừa tiếp nhận Hằng Viễn không lớn hơn cậu hiện tại bao nhiêu, không biết đối mặt với mọi người nghi ngờ cùng không ủng hộ, anh đã ứng phó thế nào? Theo anh nói thì lái xe chạy đến bờ biển la to là thông suốt? Anh luôn giữ hình tượng nghiêm túc đứng đắn tây trang thẳng thớm, thật đúng là tưởng tượng không được.

Nghĩ như vậy Nghiêm Hạo Thần luôn nhịn không được cười khẽ, giống như những chuyện khó có thể chịu được này cũng có thể nhẫn nhịn. Hoắc Kiếm có thể, sao cậu lại không thể?

Bốn tháng thấm thoắt trôi qua, khi Nghiêm Hạo Thần ra khỏi trụ sở Hoàn Á thậm chí có một loại ảo giác như được ra tù. Nghênh đón cậu chính là ánh mắt trời sáng lạn nơi ngã tư đường, còn có một bó bách hợp màu trắng còn sáng lạn hơn.




Chương 44

Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi nhếch miệng với đường cong gương mặt rõ ràng sau hoa bách hợp kia:

"Cho dù không có bó hoa này, em cũng đã đủ giống người ra tù."

Hoắc Kiếm nhướng mi nhẹ nhàng cười, sau lại nghiêm mặt nói:

"Không nên nói lung tung, đây là chúc mừng em học thành nghề."

Anh hơi hơi ngẩng đầu lên dưới ánh mặt trời, vẻ mặt kiêu ngạo làm cho người ta khắc sâu ấn tượng:

"Em sẽ trở thành một ca sĩ rất xuất sắc"

Bách hợp thuần trắng trong tay dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng rạng rỡ, Nghiêm Hạo Thần đón ánh mắt anh kiên định cười toe:

“Đúng vậy, em sẽ."

Trở lại nhà trọ, Nghiêm Hạo Thần lần đầu tiên không có ném bó hoa vào thùng rác ở góc cầu thang. Có lẽ là do sau khi cùng anh ăn uống no đủ hóng gió biển nên tâm tình nhẹ nhàng, cậu nhịn không được trong bóng đêm nhếch khoé miệng với bó bách hợp đặt bên cửa sổ kia, chúc mừng học thành nghề sao? Giữ làm kỷ niệm cũng không tệ.

Nhờ lời vàng ý ngọc của Hoắc tổng tài, Nghiêm Hạo Thần phát triển thật thuận buồm xuôi gió. Truyền thông vẫn còn chút ấn tượng với thiếu niên bởi vì chuyện của Kelvin lúc trước mà bị chú ý này, cộng thêm thiếu niên tuấn mỹ này từ diện mạo đến giọng hát đều vô cùng hấp dẫn, tần suất xuất hiện của ba chữ "Nghiêm Hạo Thần" ở giải trí truyền thông càng ngày càng cao, trong lúc nhất thời nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Tuy rằng quy mô của Hoàn Á không thể so với Thần Tinh, hoạt động Nghiêm Hạo Thần nhận được cũng ít hơn Kelvin, nhưng sức nặng cũng không nhẹ. Sau khi biểu diễn ở vài chương trình TV cùng radio âm nhạc tương đối có ảnh hưởng, giọng hát của Nghiêm Hạo Thần cùng biểu hiện trên sân khấu sân đều nhận được không ít tán dương của người có thâm niên âm nhạc, cũng tích lũy được độ nổi tiếng nhất định.

Biểu diễn trong trường quay khác với quán bar ngầm, người xem không nhiều lắm, không khí cũng không bốc lửa sôi động như vậy. Nhưng đứng trên sân khấu mà âm thanh và ánh sáng đều chuyên nghiệp hơn rất nhiều, được mấy cái máy quay phim cùng vây quanh, cũng là một loại trải nghiệm tuyệt vời không thể tả. Nghiêm Hạo Thần thích ứng thật sự mau, trước đây là dựa vào phản ứng dưới sân khấu mà điều chỉnh động tác tứ chi cùng thanh âm của mình, bây giờ lại càng nhìn màn ảnh nhiều hơn, sau vài lần lên sân khấu, Nghiêm Hạo Thần rất nhanh liền học được phối hợp máy móc biểu diễn mặt tốt nhất của mình. Ngay cả người đại diện bên cạnh cũng kinh ngạc cảm thán người mới debut mà lên sân khấu biểu hiện kinh nghiệm như vậy cũng không nhiều lắm, lại còn là người mới trẻ tuổi như vậy.

Ngoài hưởng thụ sung sướng mà sân khấu chuyên nghiệp mang lại, cũng không phải không có chỗ không quen. Lúc đầu khi đàn hát xong một bài, Nghiêm Hạo Thần luôn không hiểu sao cảm thấy cô đơn, sau đó mới phát hiện ra thiếu cái gì. Không có ánh mắt chăm chú nghiêm túc, luôn tại góc sáng sủa phía trước nhìn chăm chú vào cậu. Cũng không có bó hoa bách hợp trắng noãn, khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống được đưa lên sân khấu. Thực ra là chuyện cực kì dĩ nhiên, một khi trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, biểu diễn sẽ không còn mở cho mọi người ai xem cũng được. Làm sao có thể trông cậy vào Hoắc tổng tài của tập đoàn Hằng Viễn sáng đang làm việc lại phải xuất hiện trong trường quay?

Chỉ là vẫn là khó tránh khỏi cảm thấy không quen. Nghiêm Hạo Thần nghĩ, có lẽ là bởi vì người đàn ông không hiểu âm nhạc lắm kia, là người duy nhất trong những khán giả thật tâm nghe cậu biểu diễn hơn nữa không giữ chút tình cảm nào mà vạch ra khuyết điểm trong đó, cái loại ánh mắt thản nhiên nhưng hết sức chăm chú này, thật sự rất khó làm cho người ta quên. Bất quá âm nhạc chính quy có quy tắc hoạt động khác với âm nhạc ngầm, sau khi đi vào cũng có nhiều thứ cần phải bỏ đi. Không quen một chút như vậy, lại có gì đâu?

Không biết anh về sau có thể hoàn toàn quên mất bộ dáng khi cậu hát hay không, Nghiêm Hạo Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ngũ quan rõ ràng đang gần trong gang tấc kia, hơi hơi nheo mắt phượng. Bộ dáng anh hơi nghiêng mặt dựa vào người cậu rất gợi cảm, anh nhẹ nhàng hôn hôn môi Nghiêm Hạo Thần, thấp giọng hỏi:

"Đang nghĩ gì thế?"

Tuy rằng không tới xem cậu biểu diễn, nhưng hai người vẫn một tuần gặp mặt một lần. Đã không còn phần tới nghe Nghiêm Hạo Thần hát, cũng chỉ còn lại có ăn cơm, đi dạo, ngắm biển, làm tình. Như vậy càng giống mối quan hệ Nghiêm Hạo Thần dự đoán khi kí hợp đồng, cũng tốt, cậu sẽ không nhầm lẫn giới hạn của hai người. Anh là người ra tiền, cậu là người bán đứng thân thể bị bao dưỡng, vốn nên là mối quan hệ đơn giản sáng tỏ như thế này.

Trên đỉnh đầu là trần nhà quen thuộc của phòng thương vụ, dưới người là cảm giác mềm mại của giường, Nghiêm Hạo Thần không chút để ý cười cười:

"Không có gì."

Hoắc Kiếm hơi hơi chống người dậy, cau mày cúi người nhìn cậu:

"Nếu như là tài chính Hoàn Á cung cấp cho em không đủ, anh có thể..."

Nghiêm Hạo Thần nâng cổ lên hôn cậu, che lại câu nói kế tiếp:

"Trên giường không được nói loại chuyện giết phong cảnh này."

Cậu trước giờ đều là có thể lợi dụng thì ra sức lợi dụng, lúc trước nguyện ý ký hiệp ước với Hoắc Kiếm, chủ ý cũng là muốn dùng thân thể đổi tiền tài, mưu cầu có thể phát triển nhanh hơn. Bây giờ anh chủ động đưa ra có thể cung cấp tài chính cho cậu, cậu hẳn nên sảng khoái mà gật đầu mới đúng, vậy mà bây giờ lại không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, cũng không muốn nghe anh đề cập đến tiền. Dù sao không có tiền của anh, dựa vào thực lực của mình, cũng nhất định rất nhanh có thể bùng nổ tên tuổi. Nghiêm Hạo Thần buông tha cho suy nghĩ loạn thành một đống, mặc kệ bản thân chìm đắm trong miệng lưỡi nhiệt tình của anh.

Nụ hôn ẩm ướt dịu dàng từ bên gáy dời đi, đi thẳng đến bên cạnh xương quai xanh. Cảm giác được anh nhẹ nhàng cắn liếm, Nghiêm Hạo Thần kháng nghị mà “Ê” một tiếng:

"Sẽ để lại dấu vết đó."

Da thịt bị cắn càng dùng sức, anh ngẩng đầu khỏi hõm vai cậu, vẻ mặt kia cậu rất quen thuộc, cũng rất lâu không có nhìn thấy, trong âm trầm mang theo chút nghiến răng nghiến lợi oán hận:

"Nếu em mặc quần áo bình thường thì sẽ không."

A? Có ý gì? Nghiêm Hạo Thần khiêu khích nhướng mắt phượng nhìn anh:

"Em vẫn đều ăn mặc rất bình thường."

Anh không chút nào yếu thế mà trừng lại:

"Mấy bộ quần áo diễn của em, không phải lộ ngực thì là lộ đùi, cái đó mà bình thường à?"

Chỉ là quần đùi và áo cổ V mà thôi, bất quá trọng điểm không ở chỗ này, Nghiêm Hạo Thần nhướng mi:

"Anh có xem em biểu diễn?"

"Đương nhiên, cái nào anh cũng lưu trong máy."

Tâm tình mới vừa rồi còn có chút lo lắng lập tức trở nên sung sướng, Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe môi:

"Vậy anh cảm thấy biểu hiện của em thế nào?"

"Hát rất tốt, hiệu ứng âm thanh tốt hơn nhiều so với lúc trước nghe em hát trong quán bar."

Khoé môi Nghiêm Hạo Thần nhếch càng cao hơn một chút, anh sau đó còn nói:

"Bất quá quần áo rất không ổn. Không cài nút được thì mua cái nào to to ấy, hở hang như vậy cái gì cũng thấy được."

Chậc, người này ghen sao lại ngây thơ như đứa nhỏ vậy? Nghiêm Hạo Thần nghe thấy tiếng mình nghiến răng nghiến lợi:

"Người.ta.thiết.kế.như.vậy.đó. Hơn nữa, em không phải phụ nữ, cho dù bị thấy được cũng... A!"

Điểm trước ngực bị trừng phạt mà hung hăng cắn một cái. Hoắc đại tổng tài hoá ngây thơ hoàn toàn đoạn tuyệt nói chuyện với cậu, bắt đầu dùng cả tay và miệng tạo ra càng nhiều dấu vết trên người cậu. Quên đi, tuỳ anh vậy, Nghiêm Hạo Thần phát ra một tiếng rên rỉ mờ ám, vươn chân dài câu lấy thắt lưng anh.




Chương 45

Theo độ nổi tiếng tăng lên, lịch trình của Nghiêm Hạo Thần cũng ngày một kín hơn.

Mấy bài hát mới phát hành nhận được phản ứng không tồi, diễn ở không ít chương trình âm nhạc, giọng hát xuất sắc, ngoại hình bắt mắt cộng thêm độ nổi tiếng không thấp được tích luỹ ở giới âm nhạc ngầm, Nghiêm Hạo Thần nhanh chóng trở thành ngôi sao chạm tay có thể bỏng trong đám lính mới, Hoàn Á đang lên kế hoạch cho album đầu tay của cậu.

Một khi xác định chuẩn bị album, chuyện cần làm liền nhiều gấp đôi. Vì đảm bảo độ nổi tiếng, các chương trình radio âm nhạc lớn, đài truyền hình và các hoạt động nhỏ ở quảng trường lộ thiên vẫn phải tiếp tục tham gia, có khi thậm chí còn phải phối hợp những chương trình tạp kĩ nhàm chán mà chơi một vài trò chơi ngu ngốc, trừ cái đó ra, viết nhạc, chọn nhạc, còn muốn hao phí một đống tinh lực, Nghiêm Hạo Thần hận một ngày không thể dài thành bốn mươi tám giờ.

Cũng may Hoàn Á từ trước đến nay phong cách hoạt động là trầm ổn chắc chắn, từ khi tiến vào giai đoạn viết nhạc, còn có ý giảm bớt sắp xếp, bắt đầu tiến hành sàng lọc kiểm soát các tiết mục mà Nghiêm Hạo Thần tham gia từ chất lượng đến số lượng, chừa một khoảng thời gian lớn để cậu chuyên tâm tĩnh lòng viết nhạc.

Nhà trọ của cậu cách âm không tốt, rất ầm ĩ, phòng ghi âm của Hoàn Á thật ra đủ im lặng, chỉ là sau khi kết thúc công việc còn phải ở trong trụ sở công ty rất áp lực, Nghiêm Hạo Thần trực tiếp ở trong phòng thương vụ của Hoắc Kiếm thuê để viết nhạc. Hoàn cảnh tốt, hơn nữa cũng tiện nghỉ ngơi.

Chỉ cần có thể, Hoắc Kiếm mỗi đêm đều tới, cùng cậu lẳng lặng ngồi đối diện trong phòng khách, chăm chú nhìn cậu gảy đàn, ngâm nga. Cảm giác biểu diễn dưới cái nhìn chăm chú của anh rất kì diệu, ánh sáng trong cặp mắt đen thâm thuý kia theo tiết tấu âm nhạc không ngừng biến ảo luôn có thể khiến cậu tiến vào cảnh giới quên mình, phát huy đến thoả thích. Sau khi chính thức debut đã lâu lại được ở trước mặt anh cầm ghi-ta hát, trừ đã nghiền, lại còn có chút hoài niệm.

Nghĩ như vậy rõ ràng không chỉ một mình Nghiêm Hạo Thần, khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, ánh mắt của anh vẫn đang nhìn thẳng cậu, như là sợ quấy nhiễu cái gì mà nhẹ giọng nói:

"Đã lâu chưa nghe em hát trên sân khấu."

Nghiêm Hạo Thần trêu tức nhướng mày:

"Bắt đầu hoài niệm những ngày trước kia?"

Anh mang theo chút ngạo nghễ nhướng mi cười, đưa tay xoa đầu cậu:

"Chờ em mở concert riêng, anh lại có thể được xem biểu diễn trực tiếp."

Có lẽ là do gương mặt vô cùng nam tính, anh lộ ra loại tươi cười kiêu ngạo chí tại tất đắc (nuôi chí muốn hoàn thành nguyện vọng nào đó) này thì luôn mang theo một loại khí tràng chói mắt không thể bỏ qua, Nghiêm Hạo Thần ngẩn ngơ một chút mới nhếch miệng với anh:

"Được, em sẽ nhớ giữ chỗ tốt nhất cho anh."

Cho dù Nghiêm Hạo Thần trước giờ đều rất tự tin với thực lực của mình, vẫn sẽ có khi nghi hoặc lòng tin của Hoắc Kiếm đối với cậu từ đâu mà đến. Người đàn ông này sẽ mang thần thái kiêu ngạo mà khí phách, trong đêm chung kết nói với cậu “Em sẽ thắng”, sau màn biểu diễn nói với cậu “Em sẽ thành công”, sau khi debut lại nói với cậu “Em sẽ trở thành một ca sĩ xuất sắc”, khi cậu viết nhạc lại chắc chắn cậu sẽ mở concert riêng. Đối với người mới debut mà nói, concert riêng vẫn là chuyện rất xa xôi, chỉ là trong nụ cười kiêu ngạo của anh, giống như cũng biến thành chuyện sắp tới.

Nghiêm Hạo Thần cười cầm lấy đôi tay của anh trên đỉnh đầu:

"Có ai nói với anh, anh rất thích hợp làm lừa đảo chưa?"

Thần tình tràn đầy tự tin như vậy, dễ dàng làm cho người ta tin tưởng chuyện không thể cũng thành có thể. Nét mặt khó hiểu quen thuộc của anh thêm chút hờn giận vì xấu hổ:

"Anh chưa bao giờ lừa đảo."

"Em biết rồi. Em đói bụng, hôm nay ăn cái gì vậy?"

Hoặc đại tổng tài bị có lệ bất đắc dĩ đứng lên, xoay người đi lấy cà mên để một bên:

"Tự mình nhìn đi."

Nghiêm Hạo Thần viết nhạc thường viết đến khuya, lại lười kêu đồ ăn khuya, sau vài lần Hoắc Kiếm nhìn không vừa mắt, trực tiếp kêu người giúp việc trong nhà nấu cơm hầm canh, tự mình xách lại đây hai người ăn. À, sở dĩ hai người ăn, là bởi vì Hoắc đại tổng tài chỉ trích người khác không ăn cơm đàng hoàng kia lại vẫn giữ thói quen ăn cơm không đúng giờ, thường thường Nghiêm Hạo Thần hát xong mới nhớ tới mình cũng là trong bụng trống trơn, cuối cùng Nghiêm Hạo Thần dứt khoát kêu anh sai người giúp việc làm đủ phần cho hai người ăn mang lại đây.

Trong đêm tối rét lạnh chạm đầu chia sẻ cơm nhà, mang theo chút hương vị ấm áp của gia đình, rất dễ khiến người ta trầm tĩnh lại. Công việc ban ngày tiêu hao rất nhiều thể lực, có mấy lần mới vừa uống canh xong, Nghiêm Hạo Thần dựa vào người Hoắc Kiếm ngủ mất, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, phát hiện mình mặc áo ngủ nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường, rõ ràng là anh giúp cậu tắm rồi lại ẵm cậu lên giường, cậu thế nhưng không hề hay biết.

Lớn lên trong động điếm, cũng không phải chưa từng gặp loại đàn ông không có ý tốt động tay động chân với cậu, Nghiêm Hạo Thần luôn kháng cự tiếp xúc tứ chi quá mức thân mật. Khi học cấp hai đi du lịch tập thể, mười mấy nam sinh chen cùng một chỗ nằm ra đất ngủ, cảm giác đụng chạm tay chân cùng nhiệt độ người bên cạnh toả ra khiến cậu khó có thể ngủ. Nhưng ở bên cạnh Hoắc Kiếm cậu lại cảm thấy rất thả lỏng. Mới đầu sau khi làm tình, cùng anh ngủ một chỗ còn có chút không được tự nhiên, hiện tại người đàn ông này bên cạnh, thế nhưng cậu cảm thấy an tâm. An tâm đến có thể buông tất cả đề phòng, yên tâm ngủ.

Giống như bách hợp cắm trong bình hoa khách sạn, lúc đầu bởi vì không thể vứt nó đi trước mặt anh mà miễn cưỡng cắm vào bình hoa, thế nhưng lâu ngày cũng quen sự tồn tại của nó, thậm chí cảm thấy mùi vị yên tĩnh dễ chịu kia thoang thoảng rất dễ ngửi.

Thói quen là một thứ đáng sợ. Nó đáng sợ ở chỗ nó giống thuốc phiện, khi đã hoàn toàn ỷ vào nó, cho đến chết cũng không bỏ được. Cà mên trong tay bốc lên mùi hương mê người, bách hợp nơi góc tường nở đến sáng lạn, người đàn ông đang khuấy canh bên cạnh miệng nở nụ cười thản nhiên, Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn.

Đây không phải là hiện tượng tốt, nhưng cậu lại bất lực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...