Chinta

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

31 → 35

Chương 31

Ái muội kiều diễm vừa nãy còn phiêu đãng trong không khí nháy mắt tiêu tan, sh!t, thật sự là giết phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần nhướng mày:

"Thật chưa từng có ai kháng nghị phương thức nói chuyện của anh?"

Người đàn ông này, nói chuyện trực tiếp, còn không chọn lúc, người anh đắc tội hẳn cũng không ít.

Nam nhân bày ra vẻ mặt nhíu mày hoang mang mang chút tính trẻ con kinh điển:

"Cái đó có liên quan gì tới lời nói của anh ư?"

Nghiêm Hạo Thần "phụt" một tiếng bật cười, buồn cười lắc lắc đầu. Quên đi, người này, cho dù đắc tội người khác cũng không tự biết. Cậu thẳng thắn nhìn thẳng ánh mắt của anh:

"Em nghe rồi, tự Kelvin nói cho em biết."

Anh nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút phức tạp, Nghiêm Hạo Thần trào phúng nhếch miệng:

"Sao nào, anh sợ em luẩn quẩn trong lòng đi nhảy xuống biển?"

Hoắc Kiếm còn nghiêm túc lắc lắc đầu:

"Em sẽ không. Nghiêm Hạo Thần mà anh biết không phải người như thế."

Anh liếc nhìn Nghiêm Hạo Thần một cái, cân nhắc từng từ cẩn thận nói:

"Nhưng nghe được, vẫn là sẽ có chút suy nghĩ."

Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng hạ khóe miệng:

"Suy nghĩ gì? Thần Tinh thật sự là mắt bị mù, hay ông Trời bất công?"

Hoắc Kiếm không có lên tiếng.

Nghiêm Hạo Thần nở nụ cười. Tuy rằng đích xác rất không thích để Kelvin tiểu nhân đắc chí, nhưng loại người này còn chưa đủ tư cách khiến cậu canh cánh trong lòng. Vì người như vậy mà tâm tình không tốt, có một ngày chung kết lôi đài là đủ rồi, không đáng có lần thứ hai. Nghiêm Hạo Thần cậu không phải loại người lòng dạ nhỏ nhen này. Cậu khiêu khích nhướng mắt phượng nhìn về phía Hoắc Kiếm:

"Hoắc tổng tài, khi việc buôn bán của anh bại bởi đối thủ cạnh tranh, chẳng lẽ anh mỗi lần đều buồn bực không vui trốn ở góc phòng đâm hình nhân?"

Anh bị lời của cậu chọc cười, hiếm khi nói giỡn mà nói:

"Đây cũng xem như một đề nghị tốt."

Sau đó ánh mắt nhìn về phía cậu cũng mang theo tán thưởng:

“Là anh xem thường em, anh nghĩ... tuổi như thế này, anh có lẽ không có được ý chí như vậy." Anh dừng một chút, "Nhưng bây giờ, nếu gặp được loại chuyện này, cũng sẽ ít nhiều có chút không thoải mái."

Thực ra không liên quan tới ý chí, chỉ là sự trải đời. Sống ở tầng chót của xã hội, lại là con trai của ả điếm, một thân phận bị đa số người trong xã hội khinh thường, tuy rằng chỉ có mười bảy tuổi, nhưng Nghiêm Hạo Thần đã nhìn thấy rất nhiều bất công, cũng bị quá nhiều bất công. Nếu lần nào cậu cũng tức giận bất bình khí huyết tăng cao, có lẽ đã sớm hộc máu chết như Lâm muội muội (*). Nếu cứ lãng phí thời gian để phẫn hận nguyền rủa, không bằng nghĩ cách làm cho mình trở nên mạnh mẽ, hoàn trả tất cả bắt nạt cùng bất công mình gặp phải. Nghiêm Hạo Thần cậu từ trước đến nay là một người có hận tất báo, từng giẫm lên người cậu, ngày sau cậu nhất định sẽ giẫm lại gấp bội, cho nên bây giờ cần gì phải điên lên như con chó dại? Đây chưa thể gọi là ý chí, con nhà giàu sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu qua một chút ức hiếp có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu. Cho nên Nghiêm Hạo Thần chỉ là lười biếng cười cười, nói:

"Em cũng cảm thấy rất không thoái mái đó."

Vứt cho nam nhân một nụ cười mị hoặc, Nghiêm Hạo Thần vừa kéo áo sơ mi để lộ ra hai xương quai xanh cân xứng, vừa chậm rãi tới gần anh:

"Nhưng mà trừ uống rượu cùng ngắm biển ra, em phát hiện một cách giải quyết rất tốt."

Môi mỏng gần như dán tai anh mà phát ra tiếng, nhẹ nhàng như thổi hơi:

"Có biết là cái gì không?"

Quả nhiên liền thấy con ngươi anh thâm trầm, gợi lên dục vọng của người này lại đơn giản ngoài ý muốn. Khi anh sắp cúi người áp lên thì Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên đẩy ra, lấy ra đàn ghi-ta ngồi xếp bằng đối diện Hoắc Kiếm, cười đến gian trá:

"Đàn ghi-ta."

Đã nói, cậu là người có thù tất báo, ai kêu lúc nãy người này không hiểu phong tình như vậy. Hoắc Kiếm bất đắc dĩ cười khổ, nhưng sau cùng vẫn ngồi thẳng người chuyên tâm nhìn cậu cúi đầu đánh đàn.

Khi ngón tay thon dài chạm vào dây đàn, Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu chạm vào ánh mắt chăm chú không lẫn một tia tạp chất của anh, bất kể lúc nào, một mình diễn cho người đàn ông này xem đều là một loại hưởng thụ độc đáo, khiến cậu thả lỏng mà dồn hết tình cảm của mình vào. Nốt nhạc đầu tiên vang lên, bất tri bất giác liền gảy lên bài hát lúc nãy nghe được, tiếng hát xinh đẹp cùng làn điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhiều hơn một chút thê diễm.

...

Cổ từ lâu đã khắc sâu tên em.


Ngàn lần không nên


Vạn lần không được


Cũng không thể chống lại nụ cười nơi khoé môi kia


Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người


Thiêu thân lao đầu vào lửa


Gặm tâm nhắm cốt


Cuối cùng chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục

...

Bài hát đàn có chút ngập ngừng, chỗ không nhớ rõ ca từ cũng hừ nhẹ thay thế, mặc dù như thế, Nghiêm Hạo Thần vẫn cảm thấy rất tận hứng. Lặng im một hồi, anh mới bỗng nhiên cúi đầu than một tiếng, nói:

"Không giống phong cách của em, chỉ là rất êm tai. Bài hát này tên là gì?"

Nghiêm Hạo Thần lúc này mới nhớ tới cũng không có hỏi thanh niên tên bài hát, cậu thậm chí ngay cả tên của thanh niên cũng không biết. Cậu nhún nhún vai:

"Không biết, bài hát là do một nhạc sĩ giỏi hơn em nhiều viết đó."

Ngẫm lại tiếng vỗ tay ít ỏi dưới sân khấu lúc đó, Nghiêm Hạo Thần có chút thương cảm:

"Người vĩ đại như vậy cũng không thể có được tán thưởng, so với cậu ấy, những chuyện em gặp phải chẳng đáng gì."

Cậu ngẩng đầu nhìn anh nở ra một nụ cười kiêu ngạo:

"Cho nên em càng không thể từ bỏ."

Bộ dáng anh thoải mái cười có một loại hấp dẫn trí mạng, anh mang theo một loại khí phách vương giả chí tại tất đắc (nuôi chí hoàn thành nguyện vọng) nhìn về phía Nghiêm Hạo Thần:

"Em sẽ thành công."

Nghiêm Hạo Thần cười đến càng kiêu ngạo:

“Chứ sao."

(*) Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc trong phim Hồng Lâu Mộng. Vì nghe được tiếng pháo đám cưới người yêu mà sinh bệnh hộc máu chết


















Chương 32


Rót nước từ phòng bếp đi ra, anh đã ngủ trên ghế salon. Vẫn là tư thế ngồi quy củ hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, chỉ là đầu hơi hơi nghiêng về một bên. Nghiêm Hạo Thần có chút buồn cười. Gương mặt anh khi tỉnh bởi vì nghiêm túc mà thường xuyên căng ra nay được thả lòng, mang theo chút mềm mại trẻ con, thân hình cao lớn thiệt thòi dựa vào ghế sa lon nhỏ hẹp, hiện ra bộ dáng có chút đáng thương.


Nghiêm Hạo Thần vươn tay nắm mũi anh, anh cũng chỉ hơi cau mày lộ ra vẻ hoang mang, dùng sức lắc đầu, giống như như vậy là có thể thoát khỏi thứ làm cho mình thở không thoải mái. Nghiêm Hạo Thần buông tay ra, xem ra thật sự là mệt muốn chết rồi, lúc này mà đánh thức người ta, hình như là rất ác độc.


Hơn nửa đêm chạy đến dưới lầu nhà cậu, là lo cậu sẽ vì tin tức Kelvin debut mà khổ sở? Thật sự là... người kỳ quái. Khi Nghiêm Hạo Thần ôm chăn lông đắp cho Hoắc Kiếm, hương vị nhẹ nhàng thoang thoảng dễ ngửi chui vào khoang mũi, một loại cảm giác mệt mỏi an ổn kì lạ đánh úp lại. Buồn ngủ cũng sẽ lây sao... Cậu ngáp một cái, từ từ đóng lại mí mắt nặng nề.


Khi tỉnh lại mặt trời đã lên. Theo nghĩa nào đó, Nghiêm Hạo Thần cảm thấy chỗ ở của mình là một cái ổ chuột. Nhà trọ nhỏ hẹp biến chất bị chia thành rất nhiều phòng nhỏ, trong những căn phòng nhỏ là một đống động vật sống về đêm, trong bọn họ có thợ hồ, có con bạc, có tội phạm, nửa đêm đều xuất động, dùng vỏ chai rượu cùng mạt trượt diễn tấu bản dạ khúc đầy náo nhiệt. Từ rạng sáng đến giữa trưa lại là lúc im lặng nhất, những người cuồng hoan cả đêm theo mặt trời mọc lên dần dần dừng mọi tiếng động, cho đến đêm tối tiếp theo xuất hiện mới lại bắt đầu trở nên sinh động.


Cho nên nghe được dưới lầu mơ hồ truyền đến vài tiếng đánh bài quát tháo buồn chán, Nghiêm Hạo Thần biết thời gian còn sớm, có lẽ vừa qua sáng sớm. Cậu trở mình, mệt mỏi mà chuẩn bị ngủ tiếp, lại phát hiện xúc cảm của cái gối dưới đầu không đúng. Cậu mở to mắt hơi ngẩng đầu lên, con ngươi đen sắc sảo đối diện trước mắt đầy ý cười, Hoắc Kiếm lấy chăn bọc kín cậu rồi ôm vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng gảy mái tóc ngân lam hỗn độn của cậu:


"Sớm."


Nghiêm Hạo Thần hé mắt, ngồi dậy từ tây tranh đầy nếp nhăn của anh. Tối hôm qua lại có thể như vậy mà ngủ mất? Cậu luôn không thích tứ chi tiếp xúc quá mức thân mật, khi không có chuyện gì lại có thể ôm anh ngủ an ổn như vậy hết một đêm, thật sự là làm trái bản tính của cậu. Có lẽ là cậu cũng quá mệt mỏi rồi.


Khi ngồi dậy từ người Hoắc Kiếm, đùi bất ngờ cọ tới một chỗ có tinh thần. A, nghe nói sáng sớm đối với đàn ông mà nói là khoảng thời gian rất nguy hiểm? Nghiêm Hạo Thần nhíu mày, bên môi là nụ cười tỏ vẻ đã hiểu, đầu gối vừa muốn nhấc lên đã bị bàn tay hữu lực giữ lại, vẻ mặt của anh mang theo nụ cười biết thừa lại cưng chiều, như đang cưng nựng con mèo Ba Tư nhà mình nuôi:


"Đừng phá nữa."


Nghiêm Hạo Thần thuận thế dựa cả người vào, cười đến càng thêm nguy hiểm:


"Lần nào cũng là ba chữ này, không định đổi lời kịch à?"


Hoắc Kiếm bắt chước cậu nhướng mày:


"Em mỗi lần đều dùng chiêu này, anh phải đổi lời kịch thế nào đây?"


Tốt lắm, cổ hủ tiên sinh đã đọc được tranh luận với cậu. Nghiêm Hạo Thần đưa tay về phía thắt lưng anh:


"Ai nói em chỉ biết chiêu này... Á..."


Câu nói kế tiếp bị nuốt trong cổ họng. Nụ hôn rơi trên môi mới đầu chỉ mang theo ý vị dỗ dành, dịu dàng không chứa dục vọng. Hai người như là thú nhỏ vị thành niên tứ chi giao nhau quấn quít chơi đùa, đầu lưỡi ướt át chạy trên sườn mũi, bờ môi của nhau. Cho đến khi Nghiêm Hạo Thần nhịn không được khẽ thở dài một tiếng mới bắt đầu dẫn đến mất kiểm soát, đầu lưỡi dò xét ở khoang miệng dùng sức chen vào mang theo ý vị chiếm đoạt không thể rõ ràng hơn.


Sáng sớm quả nhiên là rất nguy hiểm.


Liền như vậy vội vàng làm tình trên ghế sa lon, ngay cả quần áo của nhau đều chưa cởi, anh chỉ kéo khoá kéo quần tây, kéo quần bò cùng quần lót của Nghiêm Hạo Thần đến đầu gối, đã đặt cậu vào ngực rồi tiến vào từ phía dưới. Tuy rằng vẫn là làm đầy đủ chuẩn bị, nhưng đối với người đàn ông cá tính cứng nhắc này mà nói, đã có thể xem như một lần vượt khuôn hiếm có.


Anh kề vào lỗ tai cậu thở dốc dồn dập rất gợi cảm, tiến công dưới thân lại mãnh liệt, mỗi một lần đều chôn đến nơi sâu nhất, nơi mẫn cảm bị đâm hết lần này tới lần khác, khoái cảm ập tới hung mãnh mà mãnh liệt, khi bắn ra Nghiêm Hạo Thần mãnh liệt mở to đôi mắt phượng xinh đẹp, ánh mắt của anh tựa như ánh mắt cậu nhìn thấy mỗi lần lên sân khấu, nhiệt liệt mà chăm chú, bên trong vĩnh viễn chỉ phản chiếu một mình Nghiêm Hạo Thần. Dưới thân ẩm ướt đến rối tinh rối mù, Nghiêm Hạo Thần vùi đầu vào cổ anh kịch liệt thờ hổn hển, có chút nén giận mà:


"Tối hôm qua làm... Không phải tốt sao?"


Không nên giả bộ chính nhân quân tử mà nghẹn, làm hại sáng nay bùng nổ hai người đều có chút không khống chế được, làm quá sức.


Hoắc Kiếm nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn hôn chóp mũi cậu:


"Tối hôm qua là thật sự không tính làm, chỉ là muốn tới thăm em một chút."


Đáy mắt chưa trút hết dục vọng vẽ ra vô tội cùng buồn rầu:


"Anh cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy."


Bớt giả bộ đi. Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi mà cười, đàn ông với nhau, thân thể cùng dục vọng, bất quá là là như vậy thôi, làm sao có thể đơn thuần chỉ là muốn lại đây thăm cậu. Huống chi hung khí gây ác còn chôn trong cơ thể cậu, lời như thế một chút lực thuyết phục cũng không có.


Nhưng là sáng sớm yên tĩnh, khi dục vọng lui đi thân mật ôm nhau trên ghế sa lon nhỏ hẹp, lại kỳ lạ không có cảm giác dâm mỹ, chỉ là từng đợt từng đợt dịu dàng theo nắng sáng dâng lên nhè nhẹ.


Đứng trước cửa sổ nhìn ô tô dưới lầu rời đi, khoé miệng Nghiêm Hạo Thần còn lộ ra một nụ cười không có ý tốt. Chưa từng thấy Hoặc đại tổng tài chật vật như vậy, tây trang từ trước đến nay luôn phẳng phiu lịch sự bị biến thành nhăn nhúm nhớp nháp không nói, còn dính chất lỏng khả nghi nào đó. Mặc loại quần áo này ra ngoài đối với người đàn ông tự gò bó thậm chí vô cùng nghiêm khắc này không khác thì trần truồng thị chúng, Nghiêm Hạo Thần nhìn bộ dáng buồn rầu của anh ngũ quan nhăn thành một đống nhịn không được khom lưng xuống cười ha ha.


Cũng may trước nay Nghiêm Hạo Thần luôn chú trọng ăn mặc, chỗ ở nho nhỏ có đầy đủ mọi thứ từ máy giặt, đến máy sấy, bàn ủi. Đến khi dày vò bộ tây trang sa hoa của anh đến nỗi muốn gặp được người khác thì ít nhất phải mất kha khá thời gian, nhìn Hoắc Kiếm trước khi ra cửa thì nhìn chằm chằm di động như kiểu không muốn mở máy liền có thể đoán được sau khi anh trở về chắc chắn sẽ bị ném bom.


Xoay người rời khỏi cửa sổ, Nghiêm Hạo Thần đi đến bên cạnh sô pha cầm lấy đàn ghi-ta nhẹ nhàng gảy, đứt quãng mà ngâm nga .


...


Bảy ngày giày vò






Mười ngày lửa cháy.






Trăm phương ngàn kế vây lấy người.






Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người.


...


Không biết bài hát này rốt cuộc tên gì, bất quá, thật sự là một tác phẩm êm tai.














Chương 33


Khi Kelvin chính thức debut náo nhiệt một phen. Thực ra vốn cũng không có gì. Cho dù trong giới âm nhạc ngầm nở mày nở mặt như thế nào, tới giới giải trí chính thức quang vinh, cũng vẫn là một người mới không có cám giác tồn tại. Tên? Thực xin lỗi, chưa từng nghe qua. Thần Tinh là một công ty chế tác âm nhạc khá nổi tiếng cũng rất có thủ đoạn, trước giờ luôn hiểu rõ suy xét đúng mực. Đối với người mới vừa ký hợp đồng, sẽ chú trọng đầy đủ, nhưng cũng sẽ không quá mức phô trương. Cho nên lễ tuyên bố kí hợp đồng của Kelvin tuy rằng long trọng, nhưng bàn tới phô trương, chỉ sợ còn không bằng đợt tuyển ca sĩ tiếp theo của nó.


Nghiêm Hạo Thần chỉ liếc nhìn lễ tuyên bố trên TV một cái, loại quần áo Kelvin mặc rõ ràng đã nâng cấp một bậc, đôi mắt dài nhỏ cùng gương mặt nhỏ nhọn đã được hoá trang, cùng với kiểu tóc hơi rối, nhìn cũng có chút giống Hàn Quốc. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Màn ảnh chuyển đến đám fangirls thét chói tai giơ bảng đèn led “Kelvin”, không biết Thần Tinh có trả tiền mướn “fangirls” hay không.


Cười lạnh rồi coi như xong, cậu cũng không chú ý những thứ này thêm nữa. Thỉnh thoảng nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia trên TV hay trên báo chí, tạm xem như mình đang xem “Thế giới động vật”. Người mới debut, công ty tự nhiên sẽ mạnh mẽ tạo xu thế, chương trình tạp kĩ, phỏng vấn âm nhạc, concert của những nghệ sĩ cùng công ty, tạo ra tất cả cơ hội có thể để lộ mặt, xem phản ứng của thị trường, tạo đầu ra cho album sau này. Ca khúc sau này bán được không, có thể được đón nhận không, thì phải nhờ vào bản thân người mới. Thần Tinh hàng năm kí hợp đồng với tài năng mới cũng không ít, cuối cùng có thể trổ hết tài năng cũng chỉ được vài người, nói đến cùng, chẳng qua là phương pháp truyền bá mạng lưới lan truyền. Trong mắt Nghiêm Hạo Thần, loại người như Kelvin đi cửa sau bất chính mà khoe khoang chút khôn vặt, trên con đường này sẽ không đi được xa. Hiện tại cũng chỉ là cảnh tượng nhất thời.


Giới âm nhạc ngầm lại kích động như điên. So với nhạc sinh xuất thân từ trường đào tạo chính quy cùng tài năng mới được chọn từ cuộc thi tuyển chọn tài năng một đêm thành sao, người trong giới âm nhạc ngầm muốn bước được lên con đường âm nhạc chính quy, gian khổ nhiều lắm cũng khó khăn nhiều lắm. Việc debut của Kelvin không thể nghi ngờ là một viên thuốc kích thích mạnh mẽ, khơi lên phản ứng kịch liệt trong giới, có người hi vọng được ủng hộ, có người phẫn nộ căm hận cho rằng hắn không xứng ký hợp đồng với Thần Tinh, có người gió chiều nào theo chiều ấy công bố mình từ lúc lôi đài tái đã xem trọng hắn, có người e sợ thiên hạ không loạn chờ xem kịch vui. Vốn điều này cũng không liên quan gì đến Nghiêm Hạo Thần, vậy mà phóng viên của tạp chí nhỏ có mắt như mù lại chặn đường cậu.


"Cái đó và tôi hình như không gì liên quan gì?"


San khấu quen thuộc, theo thường lệ là diễn chót. Một hồi biểu diễn tận tình chảy mồ hôi khiến Nghiêm Hạo Thần muốn nhanh chóng rời đi quán bar ồn ào vẩn đục, hưởng thụ một bữa khuya đàng hoàng, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi —— có lẽ là chịu ảnh hưởng của người đàn ông nghiêm túc cứng nhắc kia, gần đây cậu đã có chút chán ghét sau khi diễn ở bar tận tình cuồng hoan, trước kia rõ ràng còn có chút hưởng thụ. Ôm tay nhìn cô gái trẻ tuổi ngây ngô đến gần như lỗ mãng trước mặt, Nghiêm Hạo Thần nhăn mi.


Cứ như vậy bị ngăn trên lối đi nhỏ, cảm giác mồ hôi dần lạnh dần dính vào quần áo rất không dễ chịu, huống chi càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn lên người cậu. Loại tình huống này thật sự là không thể nói là khoái trá.


Cô gái vẫn là nhất quyết không tha:


"Sao lại không liên quan? Cậu có cảm thấy nếu không có cậu ấy, hôm nay đứng trên Thần Tinh kí hợp đồng phải là cậu? Cậu có cảm thấy trận chung kết quá bất công không? Có không cam lòng không?"


Bốn phía vang lên tiếng nói nhỏ khẽ khẽ đầy hưng phấn. Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng, chậc, thấy thế nào cũng đã hai mươi tuổi, rõ ràng tuổi lớn hơn mình, sao một chút lễ phép làm người cũng không hiểu thế chứ. Tuy rằng là người thật sự không hiểu lý, nhưng cậu càng ghét làm đề tài trung tâm bị vây xem, cho nên cậu cuối cùng vẫn ngước cằm:


"Chị hãy nghe cho kỹ, nếu tôi muốn đứng trên đỉnh, như vậy đối thủ của tôi sẽ không chỉ là một mình Kekvin, tôi cũng sẽ không hẹp hòi chỉ theo dõi cậu ta như vậy. Là như vậy đó. Làm ơn cho qua."


Ngồi vào xe của Hoắc Kiếm Nghiêm Hạo Thần vẫn nhịn không được tâm tình bực bội mà oán giận:


"Cứ so sánh em với Kelvin, đã đủ chưa?"


Anh vẫn ngồi thẳng tắp nhìn xe, không chút nào che dấu khinh thường với Kelvin:


"Hắn có chỗ nào thể thể so sánh với em sao?"


Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng:


"Đích xác là không có."


Người đàn ông này nói chuyện chung quy có thể đắc tội người khác, có đôi khi lại ngoài ý muốn có thể làm cho lòng người khoan khoái. Đáng được thưởng.


"Hạo Thần."


"Sao?"


"Anh đang lái xe, đừng phá nữa."


"..."


Nghiêm Hạo Thần lúc ấy cũng không ngờ rằng, vài ngày sau trên tờ tạp chí không danh tiếng kia đăng ra bài phỏng vấn của cô phóng viên kia, sẽ tạo ra náo động lớn thế nào.














Chương 34


Nhìn thấy ảnh chụp của mình trên tạp chí lá cải trong xe Hoắc Kiếm, bên cạnh có một tiêu đề thật to "Hoàng tử đàn ghi-ta Nghiêm Hạo Thần: Kelvin chưa bao giờ là đối thủ của tôi", Nghiêm Hạo Thần cười nhạo một chút, cũng không để trong lòng. Dù sao trong giới âm nhạc ngầm cậu cũng có chút danh tiếng, tần suất xuất hiện trên tạp chí âm nhạc nhỏ cũng không ít, vẫn luôn có vài tạp chí không chịu yên lặng, không đưa tin về xu hướng âm nhạc đàng hoàng, ngược lại phát triển theo hướng tạp chí bát quái ba xu, cắt câu lấy nghĩa, lấy lòng mọi người. Bất quá là lại một lần cống hiến cho lượng tiêu thụ của tạp chí thôi, không cần so đo. Dù sao loại tạp chí này, chỉ người không đầu óc mới mua.


Đương nhiên, khỏi bàn về Hoắc đại tổng tài bên cạnh đã nuôi thành công bệnh nghiện mua tất cả các tạp chí có ba chữ “Nghiêm Hạo Thần” về nhà giấu.


Nhưng người không đầu óc có rõ ràng nhiều hơn dự đoán của Nghiêm Hạo Thần. Ảnh bìa mà tạp chí kia chọn dùng rất bắt mắt, thiếu niên tuấn mỹ nhuộm tóc màu ngân lam nghểnh cổ hát vang, cần cổ trắng noãn thon dài gợi lên một độ cung xinh đẹp, trong đôi mắt phượng nửa mở nửa đóng sóng mắt lưu chuyển, môi mỏng khẽ nhếch toả ánh sáng chói rọi, miêu tả hai chữ "Phong tình" đến vô cùng nhuần nhuyễn. Lại đúng lúc Thần Tinh đang tạo xu thế cho người mới, khi cái tên Kelvin đang có ảnh hưởng cực cao, bài đưa tin nhanh chóng được chú ý, từ tạp chí âm nhạc truyền đến tạp chí lá cải, lại từ tạp chí lá cải truyền đến các tờ báo giải trí lớn. Bản cũ càng truyền càng biến dạng, chỉ có hai chỗ vẫn giữ lại: một là bức ảnh cực kì mị hoặc, hai là mối quan hệ đối đầu giữa Nghiêm Hạo Thần và Kelvin.


Một người mới debut, còn chưa có bản hit nào, diện mạo dù khách sáo cũng chỉ có thể hình dung là có cá tính. Ngược lại là diện mạo tuấn mỹ loá mắt của người mới này càng bắt mắt, huống chi mỹ thiếu niên này còn vứt ra lời nói kiêu ngạo "Không xem Kelvin là đối thủ", càng tăng thêm tính kiếu kì của mọi người. Bất quá một tuần, độ nổi tiếng của Nghiêm Hạo Thần đã tăng mạnh, để Kelvin lại xa xa phía sau.


Nghiêm Hạo Thần ghét nhất thị phi, cho nên ngay từ đầu cũng không biết mình đã vinh dự nhận được danh hiệu hotboy trên internet. Chỉ là tới màn biểu diễn tiếp theo cậu mới nhận ra không đúng, dưới đài nhiều hơn rất nhiều người không nói, hành vi của đám người kia còn rõ ràng khác những người khác. Tuy rằng không ít người tới nghe cậu hát có động cơ không thuần khiết, những cô gái hâm mộ gương mặt xinh đẹp của cậu cũng không ít, nhưng bọn họ tóm lại là "Nhìn Nghiêm Hạo Thần sẵn tiện nghe nhạc".


Nghiêm Hạo Thần đong đưa thân thể theo tiết tấu mạnh mẽ, một cái xoay người xinh đẹp, mắt phượng thoáng nhướng, xẹt qua dưới đài, hơi hơi nhíu nhíu mày. Những người này giơ tay điên cuồng nhảy loạn, trong ánh mắt nhìn về phía cậu rõ ràng có cuồng nhiệt cùng kích động, căn bản là chỉ là vì muốn nhìn cậu. Nếu không nghe hát, những người này rốt cuộc muốn tới làm gì?


Hát xong bài cuối Nghiêm Hạo Thần đi xuống đài, nghe được trong đám người bộc phát tiếng hét chói tai hưng phấn, trong tiếng người ồn ào có rất nhiều tiếng nghị luận kích động:


"Nghiêm Hạo Thần, là hotboy Nghiêm Hạo Thần!"


"Người thật còn đẹp hơn trên hình!"


"Động tác xoay người vừa rồi của ảnh gợi cảm quá đi!"


Sh!t, Nghiêm Hạo Thần không kiên nhẫn vung tung đàn ghi-ta trên lưng, xoay người một cái dứt khoát nhanh gọn đi vào hậu trường, sau lưng vang lên tiếng thất vọng:


"A, ảnh đã đi chưa?"


"Đi đâu vậy?"


Khi mở cửa xe ngồi vào, người đàn ông bên cạnh sắc mặt không tốt, rõ ràng là còn bực mình hơn cậu. Nghiêm Hạo Thần cầm lấy tập tài liệu trên ghế phó lái, là các bài báo về cậu mà anh sưu tầm. Mở ra vài tờ trên cùng, đập vào mắt đều là những loại từ như "Đối thủ trước khi debut của Kelvin" "Mỹ thiếu niên ghi-ta", hầu như mỗi một bài báo đều lấy chiều cao số đo ba vòng cùng diện mạo của cậu làm vui, một bài báo với tiêu đề "Những bức ảnh riêng tư của Nghiêm Hạo Thần" đưa ra hàng loạt bức ảnh diễn xuất trên sân khấu của cậu, chính diện, bên hông, ngửa đầu, xoay người, đôi chân thon dài, cổ áo, các vị trí đặc biệt như thắt lưng và mông, thậm chí còn đào ra bài báo về cậu trước ngày thi lôi đài tái để dán lên:


"... nét đẹp ngây ngô của một cậu bé và gợi cảm của một người đàn ông, một gương mặt trung tính đầy xinh đẹp khiến vô số nam nữ nguyện ý quỳ gối dưới quần cậu, phong cách thời thượng đầy gợi cảm càng tôn lên khí chất tà mị của cậu. Cậu có khung xương tinh tế không chút thua kém người mẫu chuyên nghiệp, vòng eo xinh đẹp, hai chân thon dài, quả thực là nam nhân vật lý tưởng cho AV, không, phải là GV..."


Nghiêm Hạo Thần nhịn không được huýt sáo:


"Rất chuyên nghiệp!"


Còn thiếu tìm người đặt cái kính viễn vọng đối diện nhà cậu để chụp ảnh lúc cậu tắm. Sắc mặt Hoắc Kiếm lại âm trầm vài phần, ngũ quan vốn sâu sắc lại càng thêm âm trầm bức nhân:


"Đồ ti tiện vô liêm sĩ."


Tuy rằng nhìn đến đống tin tức lộn xộn này phản ứng đầu tiên là bực mình, nhưng người đàn ông bên cạnh còn bất mãn hơn đương sự khiến cậu nhịn không được mà nhếch môi. Nghiêm Hạo Thần cảm thấy đùa thật vui mà nâng cằm, cậu dám đánh cuộc cậu biết Hoắc Kiếm đang bực mình cái gì.


Quả nhiên chợt nghe đến anh mở giọng lạnh lẽo:


"Những người đó căn bản không nghe em hát. Đều là những bài báo chết tiệt."


Hình như gần đây, anh luôn để ý những ánh mắt nhìn chằm chằm cậu. Cho dù nhăn mày mím môi, gương mặt nghiêm túc thành thục kia vẫn hiện ra một tia tức giận, Nghiêm Hạo Thần tâm tình khoái trá khẽ cười một tiếng:


"Có sao đâu, bọn họ chỉ là tưởng tượng em diễn GV, anh đều đã người thật việc thật diễn với em thật nhiều màn. Huống chi em cũng nổi tiếng không phải sao?"


Nam nhân vươn người qua hôn hôn trán cậu, thanh âm có chút tức giận:


"Loại nổi tiếng này, em không cần. Em cũng không muốn."


Nghiêm Hạo Thần nhướng mày. A? Làm sao anh biết, cậu nhưng là một Nghiêm Hạo Thần vì một ngày kia có thể mà trở nên nổi tiếng mà bán đứng thân thể mình đó. Bất quá bộ dáng anh bất bình cho cậu vẫn là làm vừa lòng cậu, cho nên Nghiêm Hạo Thần tâm tình tốt mà ôm lấy cổ anh cùng anh trao đổi một nụ hôn nhiệt liệt say đắm, ngậm đầu lưỡi anh mơ hồ nói:


"Em đói bụng."


Gương mặt vừa rồi còn như tảng băng ngàn năm nháy mắt tuyết tan, anh vô cùng thân thiết vỗ về đỉnh đầu cậu, thanh âm nhu hòa:


"Được."














Chương 35


Đối với việc độ nổi tiếng của Nghiêm Hạo Thần tăng mạnh, Thần Tinh áp dụng thái độ mặc kệ. Dù sao Kelvin đang trong giai đoạn bắt đầu cần chút tiếng tăm, được chú ý còn hơn không. Huống chi đối phương chỉ là một ca sĩ ngầm chưa debut, dù có hot thế nào, cũng không thể tạo thành uy hiếp.


Người thiếu kiên nhẫn trước chính là Kelvin. Khi tham gia phỏng vấn đài truyền hình nào đó bị hỏi "Nghiêm Hạo Thần công bố không xem cậu là đối thủ, cậu thấy thế nào?”, quán quân mới của lôi đài có độ khoan dung nhỏ y như đôi mắt rốt cục thịnh nộ, hung tợn mắng vào màn ảnh:


"Nó là cái thá gì? Chẳng qua là bình hoa di động thôi! Tôi thắng được là do tài năng thật sự!"


Ngày hôm sau đoạn clip Kelvin khuôn mặt vặn vẹo tức giận mắng Nghiêm Hạo Thần liền truyền khắp internet, trên mạng nhanh chóng phân thành hai phái ủng hộ Kelvin là “fans K” cùng “Thần mê” ủng hộ Nghiêm Hạo Thần, dùng võ mồm mà đấu đá vô cùng kinh khủng.


Nghiêm Hạo Thần vô cùng phiền. Cậu mười hai vạn phần không muốn bị nhắc tới chung với loại sinh vật cấp thấp cực phẩm này, hơn nữa hiện tại dưới sân khấu có rất nhiều phóng viên tạp chí nhỏ cùng “Thần mê” ầm ĩ, hoàn cảnh hỏng bét đến cực điểm, căn bản không có khả năng chuyên tâm biểu diễn. Sau buổi biểu diễn hộn loạn như cái chợ nhỏ, cậu không thể nhịn được nữa, dứt khoát bế quan, mấy tháng sau cũng không nhận bất kì một buổi diễn nào ở sân khấu ngầm nữa, tập trung làm chút chuyện của mình. Bị bao dưỡng chính là tốt chỗ đó, không cần vì sinh kế bắt buộc mình làm chuyện không thích.


Bất kể bên ngoài đồn đãi nói đây là âm mưu gì, trận phong ba chẳng hiểu sao lại tới này với Nghiêm Hạo Thần hay Kelvin cũng không kém một cơn ác mộng, người duy nhất được lợi rõ ràng là Hoắc Kiếm.


Bớt biểu diễn, thời gian tự do của Nghiêm Hạo Thần tương đối nhiều. Tần suất gặp mặt của hai người cũng thẳng tắp bay lên, thường xuyên nhận được điện thoại của anh, mở đầu luôn không thay đổi:


"Có tiện cùng ăn cơm với anh không?"


Thỉnh thoảng lật lật vài tờ tạp chí kinh tế tài chính ở sạp báo đầu đường, đều có thể nhìn thấy những tin tức liên quan tới việc mở rộng sắp tới của tập đoàn Hằng Viễn, Hoắc Kiếm cũng rõ ràng bận hơn lúc trước, dưới con mắt đều có thể nhìn thấy màu đen nhè nhẹ. Nhưng thời gian ăn cơm vẫn như bình thường không nói, anh vẫn có thể dành ra mấy tiếng nhàn rỗi sau khi ăn xong, đầy hưng trí lôi kéo Nghiêm Hạo Thần đi lang thanh xung quanh. Nghiêm Hạo Thần cũng hoài nghi anh đang tiêu cực trốn việc:


"Hoắc đại tổng tài, khi công nhân đều đang tăng ca chạy đi chơi cũng không tốt lắm đâu?"


Anh tây trang giày da ngồi trên ghế thấp xếp ở ven đường, bộ dáng vén tay áo lên dùng cây tăm nghiêm túc móc thịt ốc len giống hệt nam diễn viên chính của《 Ngày nghỉ ở La Mã》


"Khoảng thời gian này là anh bảo thư kí xếp ra, sau mười giờ anh sẽ tiếp tục xử lí chuyện chưa xong, sẽ không chậm trễ công việc."


Nghiêm Hạo Thần lười biếng nhướng mày:


"Lợi dụng khoảng thời gian này làm việc cho xong không phải tốt hơn sao? Còn cố ý chạy đến, lại trở về thức đêm tăng ca?"


Thật sự là người kỳ quái.


Anh ngẩng đầu cười ôn hoà với cậu, không trả lời. Sau đó đưa một chén ốc nhỏ đã bỏ vỏ đến trước mặt Nghiêm Hạo Thần. Dùng cây tăm ghim lên một miếng thịt ốc không mùi không vị bỏ vào miệng, Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên không muốn nói cho anh biết, thực ra trực tiếp cho vào miệng mút ra, mới là cách ăn ốc len chính xác nhất.


Thấm thoắt đã biết Hoắc Kiếm hơn nửa năm, hai người đi cùng nhau cũng càng ngày càng nhiều, ban đầu chỉ là nghe cậu biểu diễn, đến cùng nhau ăn cơm, đến hôn môi, đến làm tình, đến giống hiện tại làm một chút tiết mục nho nhỏ như hẹn hò này sau khi ăn xong.


Anh sau khi cùng cơm luôn quy củ hỏi:


"Tiếp theo đi đâu?"


Sau đó hai người liền cùng nhau đến ngoại ô nhìn biển, hoặc là đi lòng vòng đầu đường cuối ngõ, thỉnh thoảng Nghiêm Hạo Thần có hứng cũng sẽ đi phòng nhạc, Hoắc Kiếm là khán giả duy nhất trong thời kì bế quan của cậu có thể xem được biểu biểu diễn riêng của Nghiêm Hạo Thần. Ánh mắt chăm chú của anh luôn khiến cậu phát huy tới tận cùng hưng phấn. Có một giây ngắn ngủi, Nghiêm Hạo Thần đã có suy nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ, nhưng sau đó sẽ bật cười. Cậu chọn bị người ta bao dưỡng, cũng không phải bởi vì ham cuộc sống an nhàn, chỉ là vì tích luỹ vốn để có thể bay lên trời cao. Nghiêm Hạo Thần cậu cũng không phải chim hoàng yến lòng không mang chí lớn.


Huống chi anh cũng sẽ không bao dưỡng cậu cả đời.


Trong căn phòng thương vụ xa hoa kia, sau khi tứ chi giao quấn vô cùng thân mật, Nghiêm Hạo Thần luôn vô cùng thanh tỉnh ý thức được, cậu bất quá là loại tình nhân hèn hạ vừa dùng thân thể đổi lấy tiền tài mà thôi, ở ngoài thoạt nhìn lãng mạn tốt đẹp như vậy, mối quan hệ này nhiều nhất cũng chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi theo như nhu cầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...