Chinta

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

Chương 19: Rốt Cuộc Còn Muốn Đi Đại hội Võ Lâm Hay Không?

Chương 19


Hoàng Đại Tiên bị tiếng "Nga" đầy nhịp điệu kia chuẩn xác đánh trúng, vì thế thẹn quá hóa giận nói, "Chuyện này chẳng lẽ không đúng sao, ta trộm đồ hắn, hắn tất nhiên sẽ tìm cách cướp về!" Có cái gì mà 'nga' đến 'nga' đi!

"Phải a." Ám vệ gật đầu, là đương nhiên được chưa. Một mình lẻ loi trà trộn vào hoàng cung Thất Tuyệt trộm đồ, sau đó bị Mộ Hàn Dạ truy bắt phải chạy loạn khắp nơi, trong lúc đó có xảy ra chuyện gì chúng ta căn bản là sẽ không loạn tưởng đâu a.

Phi thường thuần khiết.

Hoàng Đại Tiên tức giận đến đầu choáng váng, xoay người trở về phòng.

Ám vệ vẻ mặt vô tội, chúng ta vừa rồi rõ ràng vẫn luôn hùa theo mà. Như vậy cũng tức giận, hoàn toàn không thể lý giải.

"Việc tìm thư sinh thế nào rồi?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ lập tức chấn hưng tinh thần, "Chúng ta tìm được mười người!"

"Nhiều như vậy?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Không gọi là nhiều." Ám vệ nghiêm túc, "Mười là ít rồi, nếu là tung tin ra tìm, bảy tám chục người cũng có thể."

Đúng vậy, đây chính là lực lượng cường đại trong truyền thuyết của CP quốc dân.

"Lưu lại hai người có thể tin, còn lại cho chút ngân lượng rồi đuổi đi." Tần Thiếu Vũ đi đến thư phòng "Đến phòng bếp phân phó, giúp Lăng Nhi chuẩn bị một ít điểm tâm."

Điểm tâm cái gì, chẳng lẽ không phải nên lưu lại tự tay đút cho công tử sao, ám vệ nghe vậy lập tức mãnh liệt khiển trách, cư nhiên mà đến thư phòng như vậy, cung chủ quả thực vô tình vô nghĩa.

Đương nhiên, loại khiển trách này chỉ giới hạn trong nội tâm, nếu thực sự từ miệng phát ra, vậy nhất định sẽ bị phái đi chà nhà xí, nghiêm trọng một chút nói không chừng còn có thể bị bán đi.

Mới nghĩ một chút thôi cũng đủ cảm thấy bi đát rồi.

Bởi vì đêm trước vận động quá độ, cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng không đến phòng thu chi. Sau khi dùng xong điểm tâm liền ở trong viện đọc sách, lại tắm rửa cho cục bông, thời gian trôi qua cũng không tính là chậm.

Tới giờ cơm chiều, Tần Thiếu Vũ rốt cục cũng trở về, đầu vai còn đọng chút sương mờ mịt.

"A." Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn, "Ta nghĩ ngươi đêm nay phải ở lại phủ nha."

"Bàn xong chuyện tất nhiên phải về." Tần Thiếu Vũ nói " Nhà mình không ngủ, chạy tới ngủ ở quan phủ làm gì"

"Ta là sợ ngươi chạy qua chạy lại sẽ mệt." Thẩm Thiên Lăng đem cục bông đặt lên bàn, ra khỏi phòng gọi người chuẩn bị nước tắm.

Cục bông lười biếng ngáp một cái, cũng chạy theo vào trong phòng, nằm úp sấp trong cái ổ nhỏ có chút không yên lòng, vì thế lại uốn éo nhảy ra, đến dục dũng hướng cha nó chíp chíp hai tiếng, tiểu hắc đậu tràn ngập ý tứ linh tinh 'Các ngươi đêm nay không cần lại ôm lăn qua lăn lại phát ra một số âm thanh kỳ quái bởi vì ta cần phải im lặng ngủ'.

Tần Thiếu Vũ vẩy một chút nước lên đầu nó.

Cục bông:...

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đem Tiểu Phượng Hoàng ôm vào tiểu mộc bồn bên cạnh —— vừa lúc tắm rửa lại một chút.


"Chíp!" Cục bông phi thường mất hứng, ngưỡng đầu hướng cha nó kêu chíp chíp.

Tần Thiếu Vũ tiện tay múc một gáo nước giơ lên trên đầu nó.

"Chíp ! !" Toàn bộ lông trên đầu cục bông đều bị ướt nhẹp đến xấu xí, như đạn pháo chui vào trong lồng ngực Thẩm Thiên Lăng.

"Các ngươi không cần nháo." Thẩm Thiên Lăng đau đầu.

"Không cho phép quan tâm con trai." Tần Thiếu Vũ xoa quai hàm hắn, "Ta ghen."

"Dấm chua của nó ngươi cũng ăn? !" Thẩm Thiên Lăng giận, còn có mục tiêu hay không.

"... Chíp" Trên đỉnh đầu ngốc mao cục bông ướt sũng, dùng ánh mắt phi thường ủy khuất nhìn Thẩm tiểu thụ.

Vì thế Thẩm Thiên Lăng quyết đoán bỏ rơi nam nhân của mình, trước tiên đem cục bông tắm rửa đến thơm ngào ngạt, sau đó lau khô lông thả lại ổ, mới ngồi trở lại bên dục dũng.

"Chíp!" Cục bông đắc ý dào dạt, giương cái cánh ngắn ngủn kiêu ngạo hướng hắn cha khoe ra một chút.

Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, sau đó nhìn Thẩm Thiên Lăng, "Ta có thể đem nó bán đi được không?"

"Không thể!" Thẩm tiểu thụ trừng mắt.

Tần cung chủ ủy khuất vô cùng, "Phu nhân thật bất công."

"Nói chính sự." Thẩm Thiên Lăng thấm ướt khăn giúp hắn lau bả vai "Hôm nay ngươi xuống núi tìm Ôn đại nhân, có tin nào hữu dụng không?"

"Có." Tần Thiếu Vũ dựa vào vách dũng, "Hôm nay Tiền Báo vừa trở về Vân Lam Thành, lập tức đến tìm Ôn đại nhân, hiển nhiên cũng biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ." Bình tĩnh mà xem xét, kì thật tuy rằng Tiền Báo cũng là người bị hại, nhưng dù sao cũng hơn trăm mạng người ở trên thuyền của hắn, nếu không cẩn thận xử lý, chỉ sợ mấy chục năm tiếp theo đều bị dân chúng trong thành đánh gãy cột sống. Mà thương nhân đều rất khôn khéo, đương nhiên sẽ nghĩ đến điểm này, cho nên chỉ còn cách lựa chọn lớn nhất là phối hợp với quan phủ cùng Truy Ảnh Cung, mới có thể đem tổn thất giảm thiểu đến mức nhỏ nhất.

"Hắn đã nói gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Nói chung tin tức cũng không nhiều lắm, nhưng có một cái có thể dùng." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi có nhớ Chu Hổ từng nói qua, hắn lúc trước nghe lén được đầu bếp Vương Chuy nói mùng ba tháng tám trên thuyền hoa sẽ đón một vị khách quý?"

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Ta còn nhớ hắn đã đề cập qua, ngày đó trên thuyền có làm vài món cay."

"Khẩu vị ở Thục Trung vốn là cay, bình thường ngoại nhân đến đây đều yêu cầu bỏ ít ớt, thật đúng là không mấy ai cần bỏ thêm ớt vào trong món cay Tứ Xuyên" Tần Thiếu Vũ nói "Cho nên Tiền Báo đối với chuyện này cũng có ấn tượng, nhắc tới liền nhớ."

"Người ngày đó đến tột cùng là ai?" Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ nói "Là một đại hán thân cao thước bảy, nghe giọng nói hình như là người phương Bắc."

"Người phương Bắc, có thể là đồng bọn của Chu Giác hay không?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

"Cũng có thể." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Bình thường người phương Bắc cũng sẽ không ăn cay như mạng, bất quá nếu quanh năm suốt tháng ở thời tiết băng giá, ăn nhiều thêm chút ớt để chống lạnh cũng có thể hiểu."


"Nói đi nói lại, kỳ thật đều là một mình Chu Giác làm loạn." Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lau khô tóc, "Cũng không biết những người này trong đầu nghĩ gì, hiện giờ thanh bình thịnh thế, năm đó Mạc Bắc mấy vạn đại quân đều bị Sở Uyên bức lui, làm sao còn cho hắn cơ hội phục quốc."

"Luôn sẽ có vài người thích mơ mộng hão huyền." Tần Thiếu Vũ nói, "Cũng luôn là người liều chết đều muốn làm hoàng đế."

"Tưởng tượng thôi cũng rất nhàm chán." Thẩm Thiên Lăng mở ngăn tủ, giúp hắn lấy lý y sạch, "Mỗi ngày đều xem nhiều tấu chương như vậy, cả nước xảy ra chuyện đều phải quản, còn không thể ngủ đủ giấc." Căn bản là không thể nhẫn nhịn, nếu không sẽ có cảm giác nhân sinh không hoàn chỉnh.

"Đúng vậy." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đợi đến khi có cơ hội gặp được Sở Uyên, nhất định phải nói cho hắn biết chúng ta mỗi ngày đều ngủ thẳng giữa trưa mới rời giường."

Thẩm Thiên Lăng:...

Thực sự tất yếu vậy sao.

"Ngủ sớm đi." Tần Thiếu Vũ ôm hắn trở lại trên giường, "Nắm chặt thời gian dưỡng béo một chút, mấy ngày nữa gặp được Thiên Phong, để hắn thấy được còn nói ta không chăm sóc tốt cho ngươi."

"Đã gần một năm không gặp đại ca." Thẩm Thiên Lăng lui vào ổ chăn, "Mỗi lần trở về Nhật Nguyệt sơn trang cũng không gặp hắn, là do minh chủ võ lâm bận rộn vậy sao, tương lai chắc còn bận hơn thế nữa."

"Kỳ thật nếu giang hồ vẫn luôn an ổn, minh chủ cũng không mệt giống như ngươi nghĩ ."Tần Thiếu Vũ giúp hắn dịch góc chăn, "Không cần lo lắng, Thiên Phong có chừng mực."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Ngủ ngon."

"Hôn một cái rồi ngủ tiếp." Tần Thiếu Vũ chỉa chỉa má mình.

"Không." Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết.

"Vậy cho ta hôn một cái." Tần Thiếu Vũ đem hắn kéo vào trong lồng ngực.

"Vậy cũng không có gì khác nhau!" Thẩm tiểu thụ giận.

"Ai nói." Tần Thiếu Vũ hôn cánh môi mềm mại của hắn "Người hôn tương đối chịu thiệt."

Hoàn toàn thấy không ra a! Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc hắn, đáng giận.

Cục bông yên lặng chui vào chăn bông, đem mình toàn bộ bao lên.

Đến cuối cùng khi nào thì mới có thể im lặng mà ngủ.

Làm một tiểu shota đáng yêu rực rỡ, con đường trưởng thành này quả thực chua xót.

Mà làm hộ vệ trung thành tận tâm của Mộ Hàn Dạ, Thiết Đầu Lão Tam sau khi gặp được Hoàng Đại Tiên vẫn luôn ở trạng thái bị bao vây, yêu cầu mãnh liệt Tần Thiếu Vũ đem người giao ra. Ám vệ vừa bắt đầu còn nhẫn nại giải thích, ý đồ muốn dùng tình yêu thương sâu sắc cảm hóa hắn, nhưng vẫn không giúp được cái tên đầu gỗ thiếu muối này, vì thế không thể nhịn được nữa, đem hắn khiêng tới một tiểu viện trên núi cao hiểm trở mà giam giữ.

Chung quanh mây mù lượn lờ, ngoài viện chính là huyền nhai cao trăm trượng, Thiết Đầu Lão Tam tâm lý sợ hãi, "Ta có thể sẽ ngã xuống không?"

Ám vệ nói "Có thể."

Thiết Đầu Lão Tam:...

"Cho nên ngươi phải thành thật một chút." Ám vệ nói, "Bất quá nếu quả thật không cẩn thận mà ngã xuống —— "

Thiết Đầu Lão Tam nhanh nói, "Còn có biện pháp cứu trở về sao?"

Ám vệ dùng ánh mắt như xem não tàn mà nhìn hắn, "Nghĩ sao vậy, đương nhiên là cứu không được, bất quá ngày này năm sau, chúng ta sẽ nhớ rõ đốt nhiều thêm hai xấp giấy tiền vàng bạc cho ngươi."

...

Vì thế Thiết Đầu Lão Tam hoàn toàn thành thật.

Ngược lại, cảnh ngộ của Hoàng Đại Tiên thì lại tốt nhiều lắm, bởi vì hắn một không sảo hai không nháo, bình thường còn có thể cùng ám vệ nói chuyện phiếm về mấy chuyện kì lạ ở Đông Bắc, cũng không hỏi đến tột cùng khi nào thì mới được thả ra, quan trọng là diện mạo hắn rất thuận mắt, cho nên nhân duyên coi như không tệ, thậm chí ngay cả bác gái trong phòng bếp đều nhớ rõ múc cho hắn thêm một chút thịt, đãi ngộ phi thường xa hoa.

"Ba ngày sau sẽ khởi hành đến đại hội võ lâm." Ngày hôm đó Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng, "Có muốn đem theo cái gì nữa không?"

"Không có, ngươi chuẩn bị là tốt rồi." Thẩm tiểu thụ đút cục bông ăn toàn là rau với rau "Đều là người một nhà, cũng không cần cố ý phải chuẩn bị lễ vật."

Cục bông gắt gao ngậm miệng, tiểu hắc đậu phi thường kiên nghị.

"Không được." Thẩm Thiên Lăng bắt nó mở miệng, "Tất cả đại phu đều nói ngươi rất béo, về sau giảm béo."

"Chíp!" Cục bông ai oán đá móng vuốt, ăn rau xanh cái gì, quả thật là sống không bằng chết.

"Cung chủ." Ám vệ cầm một quyển sách nhỏ vào viện, "Đã dựa theo phân phó viết xong rồi."

"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói "Hiệp nghị cùng Tây Nam bộ tộc thông thương."

Thẩm Thiên Lăng vừa định lấy, sau khi nghe được lập tức quyết đoán nhanh chóng thu tay về.

Vừa nghe liền biết phi thường nhàm chán.

Tần Thiếu Vũ tiếp nhận quyển sách nhỏ, bất động thanh sắc nhét vào trong ngực mình.

Ám vệ cảm khái nghìn vạn lần, phu nhân nhà ta thật sự là đơn thuần, cung chủ nói gì đều tin tưởng.

"Còn chuyện gì khác không?" Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

"Có." Ám vệ gật đầu, "Vừa rồi Ôn đại nhân phái người đến truyền lời, nói là đã tìm được đầu bếp Vương Chuy trên thuyền."

"Tìm được rồi?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.

"Đúng vậy." Ám vệ vẻ mặt có chút phức tạp, "Đáng tiếc cũng đã biến thành một khối thi thể."

Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày.

"Muốn xuống núi nhìn thử một chút không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, phân phó ám vệ, "Nói Ôn đại nhân trước không nên chạm vào thi thể, ta cùng với Hoa Đường sẽ lập tức tới ngay."

___________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...