Chương 18
"Không sao chứ?" Tần Thiếu Vũ đứng trước mặt hắn lắc lắc tay.
Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nói "Có chút choáng."
"Có muốn hôn an ủi một chút không?" Tần Thiếu Vũ đề nghị.
"Hôn em gái ngươi." Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, "Tiếp tục nói chính sự."
"Nếu lời đồn này được truyền ra, đơn giản là muốn hấp dẫn lực chú ý của hoàng thượng, đem mâu thuẫn dẫn tới Truy Ảnh Cung mà thôi." Tần Thiếu Vũ rót chén nước.
"Kỳ thật có thể hiểu được suy nghĩ của hắn." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Truy Ảnh Cung mặc kệ là về tài lực hay nhân lực, đều có đủ năng lực uy hiếp đến triều đình, huống hồ dân chúng trước giờ đối với ngươi và ta là cảm thấy hứng thú, lời đồn này hẳn là sẽ lan truyền nhanh đến chóng mặt."
Tần Thiếu Vũ nói, "Chắc chắn vậy sao?."
"Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?" Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, "Nếu tương lai hoàng thượng nghe được chuyện này, có thể bị nó mê hoặc hay không?." Nếu quả thật như vậy thì sẽ rất đau đầu.
"Sở Uyên sẽ không hồ đồ đến vậy đâu." Tần Thiếu Vũ nói, "Không cần nghĩ cũng biết, ta nếu như ham muốn giang sơn của hắn, nhất định sẽ không đợi đến hôm nay. Huống hồ Thiên Phong cùng Thiên Phàm đều thay hắn lập được quá nhiều công lao, nếu chỉ vì một lời đồn mà hoài nghi ngươi, hoàng đế này không cần phải làm nữa."
"Vậy ngươi có kế hoạch gì không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Có người tính kế với ngươi, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta đã phái Tiểu Ngũ giục ngựa đến kinh thành, trước đem việc này báo cho Sở Uyên, mặc kệ nói thế nào, hắn dù gì cũng là hoàng đế, báo tin cho hắn đối với chúng ta cũng có lợi."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Kế tiếp thì sao?"
Khóe miệng Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch, "Trong thiên hạ, cũng không phải chỉ có Chu Giác mới có khả năng gây chuyện."
Thẩm Thiên Lăng:...
Thiếu hiệp, nhìn biểu tình của ngươi là biết không phải là ý kiến tốt rồi.
"Yên tâm." Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, "Ta sẽ không để bất cứ ai xúc phạm tới ngươi."
"Vậy đại hội võ lâm thì sao?" Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi, "Nếu không có chuyện loạn thất bát tao này nọ, chúng ta theo lý là nên xuất phát rồi."
"Tất nhiên vẫn tham gia như cũ." Tần Thiếu Vũ nói, "Hảo hảo sống mới là chính sự, cần gì phải thay đổi kế hoạch vì một vài người."
"Nói cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau."Chúng ta không cần để ý tới những người điên này!"
Cục bông từ cửa chen vào, miệng kéo một củ cà rốt, tiểu hắc đậu sáng ngời.
Thẩm Thiên Lăng đau đầu, "Ngươi lại đến phòng bếp trộm thức ăn."
Cục bông đem cà rốt để một bên, phi thân nhảy lên nằm úp sấp trên chân Thẩm Thiên Lăng, ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt khả ái , "Chíp!
"Không được." Thẩm Thiên Lăng bắt lấy nó mà ôm lấy. "Ngoan, trời tối rồi."
"Chíp chíp!" Cục bông không cam lòng, rướn cổ lên liều mạng kêu.
Tần Thiếu Vũ bị nó chọc cười.
"Từ sau khi Hãn Huyết Bảo Mã đến, nó vẫn luôn như thế." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, "Hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ở sau núi, còn thường xuyên chạy tới phòng bếp trộm cà rốt." Thực sự không biết nên nói gì mới tốt.
"Để ám vệ mang nó đi đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Phượng Hoàng từ trước đến nay thanh cao, chỉ đối với linh thú mới có thể thân cận như thế, cùng nhau chơi đùa cũng có bạn."
"Thanh cao?" Thẩm Thiên Lăng xoa xoa cục bông trong lòng bàn tay, "Đây là ngoại lệ."
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu chớp chớp mắt, đặc biệt đáng yêu a!
Tần Thiếu Vũ gọi ám vệ tiến vào, phân phó bọn họ mang Tiểu Phượng Hoàng đến sau núi.
"Chíp!" Cục bông vươn cánh chỉ vào cánh cửa —— cà rốt của ta, phải mang theo a.
Ám vệ nhanh tay nhặt lên nhét vào trong ngực, phi thường chân chó.
Cục bông rất hài lòng, bị chúng ám vệ vây quanh chậm rãi đi ra tiểu viện. Quả thực khí phách.
"Gần đây càng ngày càng nghịch ngợm." Thẩm Thiên Lăng oán giận.
"Ta thật ra cảm thấy được càng ngày càng ngốc." Tần Thiếu Vũ không cẩn thận nói ra hết, "Lần trước ta tiện tay đút cho nó một cái triều thiên tiêu (ớt cay)... Khụ khụ."
"Cái gì? ! !" Hai mắt Thẩm Thiên Lăng trợn to.
"Ngươi nghe lầm rồi." Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh, "Chúng ta tiếp tục nói chuyện Chu Giác cùng Hoàng Đại Tiên."
"Ngươi dám đút nó ăn triều thiên tiêu? !" Thẩm Thiên Lăng tạc mao. Là thân sinh sao, còn có tình thương của cha trong truyền thuyết hay không hả? !
"Cũng không có gì." Tần Thiếu Vũ nhìn trời, "Chỉ là uống nhiều nước một chút ."
"Trách không được hôm đó thấy nó hữu khí vô lực nằm úp sấp trong chăn, ta còn tưởng rằng là bị bệnh!" Thẩm tiểu thụ liên tục rít gào.
Tần Thiếu Vũ nhanh chóng cúi đầu ngăn lại môi hắn.
"Không được!" Thẩm Thiên Lăng dùng sức đẩy hắn ra, xoay người đi ra ngoài, "Ta đến sau núi xem thử." Con trai tươi sống bị cho ăn cay đến phát ngốc, vừa nghe liền cảm thấy phi thường bi đát.
"Đều là chuyện vài ngày trước." Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, "Ta mang đến cho Hoa Đường xem qua, không có việc gì."
"Ngươi thật quá đáng!" Thẩm Thiên Lăng vẫn tức giận.
"Ân ân, ta quá đáng." Tần Thiếu Vũ nói có lệ, thuận tiện ở trên cổ hắn hôn xuống.
Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, "Ngươi đêm nay đến thư phòng ngủ."
"Không." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm ngang, "Thư phòng lạnh."
"Vậy ta đến thư phòng ngủ." Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.
"Không được." Tần Thiếu Vũ buông màn xuống, theo thói quen mà đem hắn đè dưới thân.
Cứu mạng a!" Thẩm tiểu thụ ngao ngao kêu.
Ám vệ trên nóc nhà lệ nóng doanh tròng, phu nhân nhà ta thật tình thú, chơi trò người xấu bắt cóc cái gì, cứu mạng cái gì, không ngoan liền bị trừng phạt nắm cái đuôi cái gì, cung chủ quả thực khiến người khác hâm mộ.
"Nghe lời." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn.
"Có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, ngươi còn có tâm tình." Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực.
"Có nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa thì sao?" Tần Thiếu Vũ kéo đai lưng hắn ra, "Cho dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng chuyện này."
Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì, "Thiếu hiệp ngươi quả thực có mục tiêu theo đuổi."
Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói "Đa tạ phu nhân khích lệ."
Ta hoàn toàn không có khen ngươi biết không! Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt nói điều kiện, "Chuyện kia chỉ có thể làm một lần."
"Được." Tần Thiếu Vũ cực kì thích.
"Nói không giữ lời là thái giám." Thẩm Thiên Lăng tiếp tục cường điệu.
Tần Thiếu Vũ cởi lý y của hắn ra, cúi đầu hôn hôn mút mút trên bụng hắn ra một dấu hôn, "Không cho hóp bụng."
Thẩm Thiên Lăng:...
Thiếu hiệp, mỗi lần như vậy ngươi đều phải nói ra sao, lần sau nếu còn như vậy chúng ta thực sự chỉ có một con đường ly hôn mới không làm tổn thương lòng tự trọng của ta.
"Ta thích bụng nhỏ của ngươi." Tần Thiếu Vũ cắn vành tai hắn, tay phải thuận thế len vào tiểu khố đầu.
Thẩm Thiên Lăng theo bản năng né tránh một chút, kết quả tất nhiên là tránh không khỏi.
"Có muốn thử một chút dược cao không?" Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
"Dám!" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức liền nổi giận, "Ngươi về sau không cần lại mua mấy thứ đồ vật kỳ quái này, dù có mua ta cũng sẽ không dùng!"
"Vì sao?" Tay Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm vận động, "Rõ ràng lần nào Lăng Nhi cũng rất thoải mái."
"Không biết xấu hổ!" Trúng đề tài, Thẩm Thiên Lăng giận dữ đẩy ra hắn ngồi xếp bằng lên giường.
Tần Thiếu Vũ:...
"Lần trước là hóa hồn tán, hại ta hai ngày tay chân đều vô lực mà nằm trên giường!" Thẩm Thiên Lăng căm tức, còn tưởng thiếu chút nữa là nửa đời sau đều như vậy !
"Ta đã nói không sao rồi, chỉ là ngươi không tin thôi." Tần Thiếu Vũ bóp quai hàm hắn.
Nói nhảm, người nằm trên giường cũng không phải ngươi! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục lên án, "Còn có lần trước nữa, hoa hồng cao đang êm đẹp sao lại tan thành màu hồng thẫm, rãnh rỗi quá chăng!"
Trong lúc XX vô tình nhìn thấy trên giường một mảnh màu đỏ, suýt nữa cho là bản thân bị biến tính, rất dọa người biết không!
Tần Thiếu Vũ nhịn cười, "Về sau sẽ chú ý."
"Còn có lần trước trước trước." Thẩm Thiên Lăng ôm lấy gối đầu, "Ngươi chờ một chút, ta phải cười một hồi."
Tần Thiếu Vũ :...
Tuy rằng đã qua nửa năm, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn nhớ tới cái bình tên 'Thoát y đến sủng ái đan' kia, vẫn là nhịn không được phải cười thô tục, loại tên thần thánh này, còn dám lôi ra dùng.
"Cười xong chưa?" Tần Thiếu Vũ đem ôm hắn vào lòng.
Thẩm Thiên Lăng phiếm nước mắt nói, "Chưa."
"Ừ, ngươi cứ tiếp tục cười đi." Tần Thiếu Vũ để hắn nằm trên giường, thuận tay lấy cái gối đầu.
"Phải nhẹ một chút." Thẩm Thiên Lăng rất vất vả mới ngưng cười.
"Ta có lần nào làm đau ngươi không?" Tần Thiếu Vũ hôn lên xương quai xanh đơn bạc.
Là không có, nhưng ngươi mỗi lần đều rất biến thái biết không! Thẩm Thiên Lăng trong lòng kháng nghị.
"Ngoan, thả lỏng." Tần Thiếu Vũ lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng giúp hắn làm chuẩn bị.
"Lạnh." Thẩm Thiên Lăng rụt người lại, lầm bầm như con mèo nhỏ.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ càng ôn nhu, cúi người nâng cằm hắn lên, trao đổi một nụ hôn triền miên.
Màn tầng tầng lớp lớp hạ xuống, che khuất cảnh xuân vô hạn.
Bên ngoài tiểu viện, Hoàng Đại Tiên thở hồng hộc nói, "Tần cung chủ đâu, ta... ta muốn gặp hắn."
Trong mắt ám vệ tràn ngập đồng tình, "Cung chủ nhà ta e là không rảnh gặp ngươi."
"Hắn đã đáp ứng phải bảo vệ an toàn cho ta." Hoàng Đại Tiên bi phẫn chỉ về phía sau, "Điều này cũng gọi là an toàn?"
"Tiểu nhân vô sỉ, giao Bích Tuyền Tỳ ra cho Vương ta!" Thiết Đầu Lão Tam ngẩng mặt lên trời thét dài. Mặc dù đang bị ám vệ kéo trở về, hai chân vẫn như trước đá lên không trung làm ra tư thế muốn thoát khỏi, nếu bị Mộ Hàn Dạ thấy được, nhất định sẽ nhịn không được thăng quan cho hắn.
Quả thực chuyên nghiệp.
"Đều trách ngươi, đang êm đẹp lại muốn tìm nơi giải sầu, kết quả bị hắn thấy." Ám vệ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Bất quá hiện tại hắn đã bị mang về, ngươi cũng có thể an tâm."
"Không được." Hoàng Đại Tiên rất kiên trì, "Ta nhất định phải gặp Tần cung chủ!"
"Bây giờ trời đã khuya rồi." Xem như nể mặt Hãn Huyết Bảo Mã, ám vệ đối với hắn vẫn là có cấp bậc lễ nghĩa, "Huống hồ cho dù chúng ta cho ngươi vào, cung chủ cũng sẽ không bước ra gặp ngươi, hà tất gì phải dây dưa."
"Vậy đêm nay ta liền ngồi ở đây." Hoàng Đại Tiên đặt mông ngồi trước cửa, lòng còn sợ hãi nói, "Mọi người Thất Tuyệt quốc đều là kẻ điên, ta sẽ không quay về."
Ám vệ cũng lười khuyên hắn, vì thế cùng nhau trở lại trạm gác. Thuận tiện trong lòng oán thầm cáo sa mạc chuyển thế gì đó, quả nhiên một chút độ tin cậy cũng không có, nửa đêm canh ba ngồi trước cửa, nhìn qua hoàn toàn không giống có một thân pháp lực.
So với công tử nhà ta thật sự là kém xa.
Tuy nói đêm xuống cũng không tính là lạnh, nhưng ngồi một đêm cũng đủ để cảm nhận được. Thêm vào đó Thẩm Thiên Lăng lại có thói quen rời giường muộn, cho nên ngày hôm sau rất vất vả chờ đến khi Tần Thiếu Vũ ra cửa thì Hoàng Đại Tiên toàn thân đã muốn đông cứng.
Ám vệ cùng nhau nhìn hắn đồng tình.
"Tìm ta có việc?" Tần Thiếu Vũ có chút ngoài ý muốn.
"Phải!" Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói "Ngươi ngàn vạn lần phải chờ tới sau khi ta đi, mới được thả Thiết Đầu Lão Tam ra a."
"Tại sao?" Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.
"Ngươi nghe ta là được." Vẻ mặt Hoàng Đại Tiên rất phức tạp, "Nếu để Mộ Hàn Dạ biết được, tất nhiên sẽ không ngại đường xá xa xôi mà tìm tới tận đây, ta không muốn tăng thêm phiền toái."
"Nga." Tập thể ám vệ lập tức phát ra âm thanh đầy nhịp điệu.
Loại tình tiết tràn ngập cẩu huyết này...
Chúng ta một chút cũng không chờ mong.
_____________________________________
Trang
- Trang chủ
- Giải Thích Về Nhà Của World Boys Love
- PHẦN CHÚ Ý và PASS
- List Đam Mỹ: Trọng Sinh (Hoàn)
- List Đam Mỹ: Xuyên Không (Hoàn)
- List Đam Mỹ: Phản Xuyên Không (Hoàn)
- List Đam Mỹ: Xuyên Thư (Hoàn)
- List Đam Mỹ: Xuyên Nhanh/Khoái Xuyên (Hoàn)
- Ngòi Bút Người Việt - (Đam Mỹ Việt)
- Đam Mỹ Trong World Boys Love
Chinta
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hàng Mới Ra Lò
• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T