Chinta

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2016

Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Độc giả, ngươi nằm xuống!
________________

Tác giả : Thâm Hải Thủ Thuật Đao

Thể loại : Hài, Trinh thám, cường cường, tác giả công , cực kì…huyền huyễn (?) , HE (?)

Couple : Tề Yên Khách x Cố Ngang

Nguồn QT : Http://hanguyet2012.wordpress.com/2013/09/24/c-doc-gia-nguoi-nam-xuong-tham-hai-thu-thuat-dao

Tình trạng bản gốc : Hoàn

Tình trạng bản dịch: Hoàn

Độ dài : 50 Chương

Dịch: QT, GG trans, từ điển Hán Việt…

Biên tập + Beta: Bờ Lờ
_____________________________________
Văn án :

Không cầu gì nhiều, tiến vào thịt văn là đã có lộc ăn

Chính là xuyên qua tiểu thuyết trinh thám phá án là xảy ra chuyện gì!

Phá án thì đã thôi, tôi thao! Đừng giết người lung tung như vậy chứ!

…Từ từ, chỗ này phát hiện một tên tác giả!

Đồ tác giả xấu xa, mau nói chân tướng cho tôi biết!

Cái gì ?! Nội dung tiểu thuyết đã bị thay đổi,anh cũng không biết hung thủ là ai ?

Con mẹ nó, anh đùa với tôi sao!

Mẹ kiếp! Anh không đi tra án còn đứng đó làm gì! Mẹ kiếp đừng đè lên a a a a a a ~~~
___________________
Ngoài lề :

Vật hi sinh : Tại hiện trường giết người mà còn đi làm gay! Thật không có nhân tính mà *gào thét*

Tác giả : *ưỡn ngực* người cũng chết hết rồi! Không làm gay chẳng lẽ chờ nhân loại bị diệt sạch sao ?

Vật hi sinh : Hai người làm gay chẳng lẽ nhân loại không diệt vong ?

Tác giả : *trầm tư* …Bảo bối, tôi cho cậu sinh tử nhé ?

Đọc giả : Biến mẹ ngươi đi!
___________________________________
- LINK TRUYỆN -



Rin : Ta chỉ dẫn link thôi = _=. Truyện này xem tếu ghê nơi, khuyến khích các bạn nên xem. ________________________

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

Hồn Đồn Than ( Hoàn )


Mục Lục “Hồn Đồn Than” – Dịch Nhân Bắc


【Quán Hoành Thánh】

Tác giả: Dịch Nhân Bắc


馄饨摊 –易人北

Biên dịch: Quick Translator

Biên tập: Bạch Biên Bức


Vì cha ích kỷ rời nhà, Cung Trường từ bỏ cơ hội vào đại học, nhấc lên vai gánh nặng gia đình, trung thực an phận kinh doanh quán hoành thánh.

Đang lúc công việc nhà họ Cung dần khởi sắc, Cung Trường gặp lại người bạn thủa bé Lý Hàng bảy năm không gặp. Đứa trẻ năm đó phải chịu nhục, mắc chứng bệnh động kinh, hiện giờ xem ra khỏe mạnh, hoạt bát, nhưng khuôn mặt búp bê vẫn không thay đổi, dường như tăng thêm một tầng thần bí…

Cung Trường không biết, thiếu niên Lý Hàng ở bên ngoài sớm đã thay đổi ── linh hồn đến từ ngàn năm trước đã chiếm giữ thân thể này! Mà người này mặt dày chui rúc vào quán hoành thánh của cậu, còn thuận tiện động tay động chân với cậu…

Em gái Cung Âm bị người ta đùa bỡn, xúc phạm, Cung Trường phẫn nộ phản kháng, lại bị kẻ giật dây đằng sau việc này uy hiếp, khiến cho em trai mất việc, bạn bè bị thương nặng… Mà quán hoành thánh nguồn kiếm tiền duy nhất, cuối cùng cũng bị cảnh sát tịch biên!

Tin xấu liên tiếp kéo đến Cung Trường cũng cắn răng chịu đựng, tình cảm của cậu và Lý Ứng Nhàn cũng thật vất vả mới tiến thêm một bước nhỏ, không ngờ cha quay về Cung gia lại rước thêm một phiền toái lớn ── Cung Trường bị cảnh sát bắt vì tình nghi buôn bán ma túy!

Lẽ nào đúng như tên đạo sĩ tự do kia nói, mọi việc của cậu không thuận lợi thậm chí đến nỗi tan cửa nát nhà, căn nguyên tất cả đều do Lý Ứng Nhàn?


••••••••••••••••••
LINK TRUYỆN


Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

Love Stage : Park Version • Baozi ღ Hana

- COSPLAY -


• Ryoma Ichijo : Baozi 

• Izumi Sena : Hana
_______________
- Nhân Vật Cosplay -

• Ryoma Ichijo
(一条 龍馬 )

• Izumi Sena
(瀬名 泉水 )
________________
- Truyện -

• Love Stage!!
• ブ ステージ
• Rabu Sutēji 
________________
- Tác Giả -

• Eiki Eiki . Zaou Taishi
________________
- Nội Dung -

• Love Stage là bộ anime kể về chuyện tình của Izumi Sena – cậu con trai út sinh ra trong gia đình toàn những ngôi sao, muốn làm họa sĩ nhưng vẽ rất xấu, và Ryouma Ichijou – một ngôi sao trẻ, điển trai và tài hoa đang lên trong làng giải trí Nhật Bản. Định mệnh cho hai người con trai đó gặp nhau từ 10 năm trước trong khi quay quảng cáo của Happy Wedding, khi còn là những cậu bé, nhưng vì một sự hiểu lầm mà chàng trai Ryouma sau rất nhiều năm vẫn đinh ninh rằng Izumi – mối tình đầu của anh – là 1 cô gái! Cũng trong buổi quay đó, Izumi đã mắc một sai lầm, một cú vấp mà cậu tới giờ vẫn chưa thể tự vượt qua được. Thế rồi, số phận run rủi để 2 người con trai đó gặp lại nhau cũng vẫn trong buổi quay quảng cáo của Happy Wedding. Liệu rằng hạnh phúc có mỉm cười khi Ryouma bây giờ đã biết người mà mình thầm thương trộm nhớ lại là một thằng con trai? Và Izumi có chiến thắng được quá khứ để bước chân vào thế giới Showbiz và chấp nhận tình cảm mới của mình hay không? • LINK → httpsa//akirayuuri.wordpress.com/2014/12/29/anime-vietsub-love-stage/:::https://akirayuuri.wordpress.com/2014/12/29/anime-vietsub-love-stage/
-----

• With a father who’s a singer, a mother who’s a movie star, and an older brother Shougo who’s the lead vocalist for the super-popular band ‘The Crusherz’, Sena Izumi–an otaku college student–is the only dull one born into this super famous and talented family. He loves “Magical Girl LalaLulu” and is working hard to become a mangaka, but one day he winds up appearing in a TV commercial he just can’t turn down. There, he’s reunited with Ichijou Ryouma, the super-popular young actor he costarred with on a project ten years prior.
___________________
- Thể Loại Truyện -

• Comedy, Drama, Romance, Yaoi.
___________________
- LINK TRUYỆN -


___________________
- LINK PHIM VIETSUB -

___________________
- Tình Trạng Album -

• Lết và lết
------------------------
- Cung Cấp Hình Ảnh -

• Baozi & hana
------------------------
- Chuyển Ảnh -

• Chinta Rinmochin
-------------------------
- Thực Hiện Album -

• Baozi & Hana • Chinta Rinmochin













Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Tiểu Hồ Ly Lăn Vào Bếp


• Truyện : Tiểu Hồ Ly Lăn Vào Bếp
• Tác Giả : Bạch Uyển Nguyệt (白灣岳)
• Thể Loại : Đam Mỹ Đoản Văn.
----------------------------------------

-Tiểu cầu-
" Tên A Lạc khốn kiếp chết tiệt... Không những chôm đồ đạc trong nhà ta, đã vậy còn dám cướp luôn nụ hôn đầu của ta, xem mông của ta hơn nữa còn chê bai tiểu cầu của ta... Lần này ta không trừng trị ngươi thì ta sẽ làm người của ngươi mãi mãi " 

( ẽm còn hận mấy cái vụ đồ đạc bị mất và bị anh ấy ăn đậu hủ ý mà..= w = )


-A Lạc-
" Ah...Cầu cầu ( ^ 0 ^ ), ngươi đang làm gì đó, thơm quá ahh..." A Lac đi ngang phòng bếp thấy Tiểu Cầu loay hoay bèn hỏi


-Tiểu Cầu-
Tiểu cầu tay cầm đũa và xẻng đảo thức ăn trong chảo miệng thì nói: " Ta hả, tất nhiên là ta đang làm thức ăn bồi bổ cơ thể cho huynh rồi " Thật ra trong thâm tâm của tiểu hồ ly đang cười nham hiểm.


-A Lạc-
" Thật cảm động nha, Cầu Cầu nhà ta mà cũng biết trù nghệ cơ đấy " A Lạc ngạc nhiên vỗ tay cười nịnh hót.

-Tiều Cầu-
 Tiểu cầu bực mình nói: " Im lặng và xách cái mông của ngươi ra đằng kia ngồi đi " Nấu với chả nướng, thiệt là phiền phức mà. Lần đầu tiên lăn vào bếp, cũng chả biết phải nấu làm sao, đã vậy còn bị cái tên chết tiệt cứ lòng vòng quanh mình hoài, tức thật.


-A Lạc-
" Nga...Ta lại kia ngồi nga..." A Lạc nghe lời lê bước đặt mông ngồi xuống ghế.


▬Nữa tiếng sau ba đĩa thức ăn và hai bát cơm thơm lừng được bày ra▬


-A Lạc-
" oaaaa... Thơm quá đi Cầu Cầu ahh...." A Lạc cầm đũa hai mắt sáng rỡ, ngửi rồi hít, hít rồi ngửi.


-Tiểu Cầu-
" Ăn đi " Há há há, ngươi mà ăn vào đảm bảo không sưng mồm thì ít nhất trong vòng ba giây tiếp theo ngươi không ôm mông bỏ chạy thì ta làm người ngươi liền.... tiểu cầu cười nham hiểm nghĩ thầm.

(Ôm mông : ý em Cầu là cái vụ tào tháo rượt ý = v = )

-A Lạc-

" Cầu Cầu, ngươi làm thiệt là ngon nha, trước nay ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy a " A Lạc mồm đầy thức ăn mỉm cười, hai mắt long lanh bái phục nhìn Tiểu Cầu.


-Tiểu Cầu-
" ... ... ..." Tiểu cầu nhìn thức ăn trên bàn gần hết, chột dạ tự hỏi, thế quái nào mà hắn không phun ra hay ôm mông bỏ chạy vậy? Không lẽ mình bỏ không đủ liều thuốc? Không thể nào nga? Mình bỏ ít nhất cũng một nắm tay lận a???


-A Lạc-
" Cầu Cầu sao vậy? Sao không ăn? " A Lạc giả ngây hỏi

Ngươi nghĩ muốn hạ ta dễ thế à, ta là thần tiên ahh, là thần tiên đó! mánh khóe này của ngươi ta sao không biết được chứ, làm người của ta? Ha... ngươi đã là người của ta từ lâu rồi.

-Tiểu Cầu-
" ... Ta ăn đây " Tiểu cầu nghi ngờ nhíu mày cầm đũa gắp thử một cọng rau quăng vào miệng.


▬ Ba giây sau ▬


-Tiểu Cầu-
" AAAAAAAA > " < " Tiểu Cầu đứng lên luống cuống la hét tìm nước uống...


-A Lạc-
" Hahahaha ha hahahaha..." A Lạc ôm bụng cười điên dại


-Tiểu Cầu-
" Ngươi...ngươi...ngươi...." Tiểu cầu phùng mang trợn mắt, mặt đỏ như tôm luộc chỉ ngón tay vào mặt A Lạc, nhưng chỉ kịp nói ngươi ngươi rồi ôm bụng cùng mông vọt nhanh vào " toilet " ( Nhà vệ sinh )

-A Lạc-
" ahhh....Cầu Cầu của ta sao mà quá đáng yêu ahh " A Lạc cười cười nhìn bóng dáng Tiểu Cầu chạy đi.

▬ Vì trong thức ăn Tiểu Cầu làm, bỏ cả đống tiêu và một đống thuốc xổ và đó là lý do ẽm há mồm uống nước rồi ôm mông vọt vào toilet = v = ▬
--------------------------------------------
END
--------------------------------------------




Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

Chương 20: Tìm Không Thấy Lồng Ngực Để Anh Anh Anh ....

Chương 20


Bên trong phủ nha dưới núi, Ôn Liễu Niên sau khi nhận được lời nhắn của ám vệ, liền làm theo lời Tần Thiếu Vũ, phái nha dịch trông coi thi thể Vương Chuy, hơn nữa trong phòng còn bày ra một khối băng lớn. Đợi đến khi đám người Tần Thiếu Vũ chạy tới thì Ôn Liễu Niên đã đứng trước cửa phủ đợi nửa ngày. Hiển nhiên phi thường sốt ruột.

"Trời nắng nóng, Ôn đại nhân sao không ở trong phòng chờ, tội gì đứng ở nơi này phơi nắng." Thẩm Thiên Lăng nhìn cũng thấy choáng.

"Công tử có điều không biết." Ôn Liễu Niên thở dài, "Việc tà môn như thế, ta làm sao có thể ngồi yên được."

"Tà môn?" Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, mang mọi người vào trong nói, "Một lời khó nói hết được, cung chủ xem qua liền biết."

"Thi thể có bộ dáng rất kỳ quái sao?" Hoa Đường thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Trên mặt, trên người giống như là bị mãnh thú gây thương tích, cơ hồ nhìn không ra hình dạng, quỷ dị là miệng vết thương trắng bệch, bốn phía một giọt máu cũng không có."

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng lạnh một chút.

Ngoài phòng khám nghiệm tử thi, dụng cụ khám nghiệm đều chuẩn bị tốt. Tần Thiếu Vũ tất nhiên sẽ không để cho Thẩm Thiên Lăng nhìn những vật không sạch sẽ này, bởi vậy ám vệ mang hắn đến khách phòng chờ.

"Công tử có muốn ăn điểm tâm không?" Ám vệ phi thường chân chó.

"Không cần." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Vừa rồi các ngươi cũng nghe Ôn đại nhân nói, có thể đoán được là ai làm hay không?"

"Về võ công thì không biết, nhưng nếu nói tới miệng vết thương trắng bệch không chảy máu, thật rất... Ngao." Ám vệ Giáp một câu còn chưa nói xong đã bị người đồng bạn bên cạnh nhéo một cái, vì thế liền kinh hô ra tiếng.

Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, "Làm sao vậy?"

Đầu sỏ ám vệ Ất gây nên vẻ mặt tươi cười nói, "Không có việc gì, bệnh trĩ hắn đang tái phát "

Ám vệ giáp:...

Thẩm Thiên Lăng:...

"Đúng vậy." Tuy rằng không rõ tại sao mình bị nhéo, nhưng suy xét đối phương xác thực cơ trí hơn mình, cho nên ám vệ Giáp vẫn là phối hợp khổ bức nói, "Gần đây lại ăn cay, lại phát tác."

Thẩm Thiên Lăng đồng tình nói, "Nên sớm đi trị liệu, không thì hậu quả sẽ nghiêm trọng." Bị rò rĩ hậu môn gì đó nghe qua liền phi thường thảm thiết, hơn nữa nơi này cũng không có cách nào làm phẫu thuật, tiểu Cúc hoa nhất định phải bảo hộ thật tốt.

"Vâng." Ám vệ Giáp gật đầu, "Đa tạ công tử."

"Tiếp tục nói, nếu nhắc tới miệng vết thương chung quanh không có máu, trên giang hồ có ai?" Thẩm Thiên Lăng đem đề tài quay trở về.

"Chúng ta cũng nhớ không rõ." Ám vệ Ất thần tình nghiêm túc, "Công tử có thể hỏi cung chủ."

"Không nhớ rõ cũng nói nghe xem, ta muốn nghe." Thẩm Thiên Lăng rất cố chấp, nhưng so với cái gì cũng không biết thì tốt hơn.

Ám vệ Giáp lập tức quay đầu nhìn đồng bạn —— thật sự không thể nói sao? Khi Công tử nói 'Ta muốn nghe' thật sự là phi thường dịu dàng, ta căn bản là cầm cự không được nữa.

Ám vệ Ất kiên định nói "Cung chủ làm xong chuyện sẽ ra ngay, chuyện này thuộc hạ không dám suy đoán, mong công tử lượng thứ."

Ám vệ Giáp:...

Bồi công tử trò chuyện phiếm mà cũng cần nghiêm túc vậy sao!

Thẩm Thiên Lăng cũng có chút 囧, bất quá cũng không có ý định gây khó dễ, rót tách trà chậm rãi uống, thỉnh thoảng lại trông ra bên ngoài.

"Công tử nếu nhàm chán, liền đến nội thất phía trước nghỉ ngơi một chút đi." Ám vệ rất tri kỷ mà đề nghị, "Dù sao ngồi ở đây cũng không có việc gì làm."

"Không cần, ta ở đây chờ hắn." Kỳ thật Thẩm Thiên Lăng bình thường rất thích ngủ trưa, bất quá hiện giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không có tâm tư mà ngủ.

Mọi người đợi một hồi đã là hai canh giờ trôi qua, đợi đến khi Tần Thiếu Vũ cùng Hoa Đường đi ra là đã qua giờ cơm trưa.

"Thế nào?" Thẩm Thiên Lăng chạy nhanh nghênh đón.

"Đi dùng cơm trước." Tần Thiếu Vũ giúp hắn chỉnh lại y phục, "Mắc công ngươi nghe xong liền không muốn ăn."

"Vậy ngươi nói cho ta biết trước có thu hoạch gì không?." Thẩm Thiên Lăng rất cố chấp.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Tất nhiên là có, cơm nước xong sẽ nói cho ngươi biết hung thủ là ai."

Hai người cùng nhau đến nhà ăn, ám vệ Giáp rốt cục có cơ hội hỏi, "Vì sao ngươi vừa rồi không để ta nói cho công tử?"

"Loại chuyện này đương nhiên phải do cung chủ chính miệng nói." Ám vệ Ất vẻ mặt già dặn "Huống hồ cái danh tự như Tang Bạch Cốt sẽ làm cho người ta sợ hãi, nếu nói ra sẽ dọa đến công tử thì làm sao bây giờ?" Đừng nói cung chủ không ở đây, công tử cho dù nghĩ anh anh anh cũng tìm không thấy lồng ngực để dựa vào đâu a!

Tìm không thấy trong ngực anh anh anh gì đó nghe liền thấy phi thường ngược, nhất định không thể phát sinh.

Ám vệ Giáp:...

Ôn Liễu Niên là quan thanh liêm, bởi vậy cơm canh cũng rất tùy ý, Thẩm Thiên Lăng cầm đũa như bay, thần tốc đem cơm lùa vào miệng.

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, "Cũng không sợ nghẹn chết."

"Tò mò." Thẩm Thiên Lăng lại uống xong một chén canh, sau đó đặt đũa xuống, "Nói đi."

"Lần sau đổi quy củ." Tần Thiếu Vũ giúp hắn lau miệng, "Dùng cơm nhất định phải nửa canh giờ, nếu không sẽ không nói cho ngươi."

"Vậy cũng là lần sau, lần này không được phép quỵt nợ." Thẩm Thiên Lăng thúc giục.

Tần Thiếu Vũ nói, "Ta cùng Hoa Đường cẩn thận nghiệm xem qua thi thể, nếu không đoán sai, người làm là —— "

Một câu còn chưa nói xong, tập thể ám vệ liền ăn ý xông ra ngoài, thuận tiện kéo theo Ôn Liễu Niên đang ăn cơm, Hoa Đường bởi vì phải trở về Truy Ảnh Cung chăm sóc nhi tử, bởi vậy đã bỏ lỡ trường hợp kì lạ này.


Tronh phòng nháy mắt trống rỗng, Thẩm Thiên Lăng giật mình vạn phần, "Bọn họ làm sao vậy?"

"Không biết." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Đại khái là chưa uống thuốc."

"Cung chủ..." Ám vệ đứng ở trước cửa rất tan nát cõi lòng, ánh mắt ai oán. Tại sao có thể nói như vậy chứ, chúng ta hoàn toàn là vì chừa chỗ cho phu nhân tìm anh anh anh, không được khen ngợi còn chưa tính, cư nhiên còn bị nói quên uống thuốc.

Cung chủ quả thực ý chí sắt đá.

"Đều đã chạy ra ngoài, lại chạy về làm gì?" Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Ám vệ vẻ mặt vô tội, "Ta là trở về lấy dưa chua cho Ôn đại nhân, hắn còn chưa có ăn cơm xong, vừa rồi rất sốt ruột."

Tần Thiếu Vũ ngầm đồng ý.

Ám vệ nhanh chóng chạy vào, bưng một đĩa dưa chua lên liền xông ra ngoài.

"Chư vị anh hùng có thể nói cho tại hạ biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?" Ôn Liễu Niên bưng bát đứng trong viện, đáy mắt một mảnh mờ mịt.

Tập thể ám vệ tươi cười như hoa, tri kỷ gắp cho hắn một khối dưa chua.

Ôn Liễu Niên:...

"Quên đi, mặc kệ bọn họ." Vài năm trôi qua, Thẩm Thiên Lăng đối với loại chuyện kỳ lạ của đám ám vệ này đã có năng lực tiếp nhận rất cường hãn, vì thế tiếp tục nói "Ngươi mới vừa nói là ai?"

"Tang Bạch Cốt." Tần Thiếu Vũ giúp hắn rót một chén trà.

"Đây là cái tên gì ?" Trên mặt Thẩm Thiên Lăng quả nhiên lộ vẻ chán ghét.

"Là hai huynh đệ, Tang Bạch cùng Tang Cốt." Tần Thiếu Vũ nói "Lúc trước ở Trung Nguyên làm nhiều việc ác, bị người đánh tới Tuyết Sơn, hiện giờ là nửa người nửa quỷ. Hai người thường dùng vũ khí là quỷ trảo bá, đồng thời nội lực cực hàn, cho nên có thể làm miệng vết thương nháy mắt đọng lại, cũng chính là tình trạng vết thương trên người Vương Chuy."

"Lúc trước không nghe ngươi nói đến hai người này." Thẩm Thiên Lăng nói

"Ta tưởng rằng bọn họ sẽ không trở lại Trung Nguyên." Tần Thiếu Vũ nói "Không nghĩ tới thế mà lại xuất hiện ở Vân Lam Thành."

"Dựa theo suy đoán lúc trước của chúng ta, Vương Chuy là người cho nổ thuyền hoa." Thẩm Thiên Lăng nói "Hiện giờ hắn đã chết, có phải đại biểu cho việc Tang Bạch Cốt là chủ mưu sau lưng không?"

"Có phải chủ mưu hay không thì không biết, bất quá tất nhiên sẽ không thoát khỏi có liên quan." Tần Thiếu Vũ nói "Dựa theo tình trạng miệng vết thương, Vương Chuy hẳn là bị hại hai ngày trước, vậy chứng tỏ hai huynh đệ Tang Bạch Cốt ít nhất có một người còn ở bên trong thành, nếu có thể tìm được, tất nhiên cũng sẽ cởi bỏ bí ẩn."

"Làm sao ngươi biết hắn còn bên trong thành." Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, "Vạn nhất chạy mất thì sao?"

"Sẽ không." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Vân Lam Thành bốn phía đều có người Truy Ảnh Cung, không ai có thể người không biết quỷ không hay mà rời khỏi thành."

"Phỏng chừng là phải truy bắt rất lâu a." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vậy đại hội võ lâm làm sao bây giờ? Nha dịch nhất định không phải đối thủ của Tang Bạch Cốt, nếu trận này Truy Ảnh Cung mặc kệ, Ôn đại nhân tám chín phần sẽ chịu thiệt."

Vừa dứt lời, ám vệ lúc trước kia lại xuất hiện trước cửa.

"Lại là đến lấy dưa chua?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Không phải." Ám vệ lắc đầu, "Ôn đại nhân ăn dưa chua hơi nhiều, đã trở về uống nước, ta lần này là đến truyền thư."

"Thư?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu, "Thư của ai, sao lại gửi đến phủ nha."

"Là của Thẩm đại thiếu gia." Ám vệ bước vào đem thư giao cho hắn, "Vừa rồi gặp được dịch quan, liền thuận tay cầm lại đây."

"Thật sự là đại ca." Thẩm Thiên Lăng mở ra xem, nhìn hai hàng chữ rồi giật mình, "Võ lâm đại hội bị hủy bỏ ?"

"Không phải hủy bỏ, là hoãn lại." Tần Thiếu Vũ vội vàng quét mắt một lần, " Đương nhiệm minh chủ ở Tây Bắc gặp biến cố, phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về."

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, "Không phải nói hắn đã biến mất rất lâu rồi sao, ta còn tưởng rằng hắn không tồn tại."

"Tuy rằng hắn cả ngày không làm gì, lại hơn phân nửa thời gian cũng không ở Trung Nguyên, bất quá cho dù là suy xét đến thể diện hay cấp bậc lễ nghĩa, vẫn là phải chờ hắn trở về mới được." Tần Thiếu Vũ nói "Nếu không lão già cổ hủ này nhất định sẽ nói ba đạo lý này nọ, Thiên Phong chủ động kéo dài thời hạn, hẳn cũng vì nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

"Kỳ thật cũng tốt." Thẩm Thiên Lăng nói "Chúng ta vừa lúc ở thêm vài ngày giúp Ôn đại nhân."

"Thiên Phong nói hắn sẽ đến đây." Tần Thiếu Vũ đem thư đưa cho hắn, "Một là đến gặp ngươi, hai là muốn sau này cùng nhau đến đại hội võ lâm."

"Đại ca đến thì tốt rồi." Thẩm Thiên Lăng tiếp tục xem thư "Vậy Diệp đại ca thì sao?"

"Sau khi Thiên Phong cùng Diệp Cẩn thành thân, ngươi khi nào thì thấy hai người bọn hắn tách ra chưa?" Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, "Truy Ảnh Cung sợ là sẽ có náo nhiệt."

Diệp Cẩn trên giang hồ nổi danh thần y, tuy rằng miệng lưỡi ác độc, ngạo kiều lại hung dữ, nhưng tâm so với đậu hủ còn muốn mềm hơn. Lúc trước Thẩm Thiên Phong vì có thể cùng hắn thành thân, đã phí không ít công sức mới có thể để cho Thẩm lão trang chủ cùng Thẩm phu nhân tiếp nhận nam tức phụ này. Thật vất vả hai người mới có thể ở bên nhau, tất nhiên là một khắc cũng không nguyện tách ra, cho nên người trên giang hồ từ lâu đã biết rõ thói quen của hai người bọn hắn —— mặc kệ là trường hợp nào, cả hai đều sẽ đồng thời xuất hiện.

Quả thực ân ái.

"Cho nên việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Tang Bạch Cốt." Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, "Ngươi có kế hoạch gì không?"

Khóe miệng Tần Thiếu Vũ khẽ câu lên, "Ngươi đoán."

"Ta không cần đoán." Thẩm Thiên Lăng đi theo hắn cười tủm tỉm, "Mỗi lần ngươi có biểu tình này, nhất định đã nghĩ ra chủ ý tốt." Nửa câu sau dù muốn cũng không thể nói —— hơn nữa phần lớn thời gian, đều là chủ ý phi thường thiếu đạo đức.

**************__________________________

Chương 19: Rốt Cuộc Còn Muốn Đi Đại hội Võ Lâm Hay Không?

Chương 19


Hoàng Đại Tiên bị tiếng "Nga" đầy nhịp điệu kia chuẩn xác đánh trúng, vì thế thẹn quá hóa giận nói, "Chuyện này chẳng lẽ không đúng sao, ta trộm đồ hắn, hắn tất nhiên sẽ tìm cách cướp về!" Có cái gì mà 'nga' đến 'nga' đi!

"Phải a." Ám vệ gật đầu, là đương nhiên được chưa. Một mình lẻ loi trà trộn vào hoàng cung Thất Tuyệt trộm đồ, sau đó bị Mộ Hàn Dạ truy bắt phải chạy loạn khắp nơi, trong lúc đó có xảy ra chuyện gì chúng ta căn bản là sẽ không loạn tưởng đâu a.

Phi thường thuần khiết.

Hoàng Đại Tiên tức giận đến đầu choáng váng, xoay người trở về phòng.

Ám vệ vẻ mặt vô tội, chúng ta vừa rồi rõ ràng vẫn luôn hùa theo mà. Như vậy cũng tức giận, hoàn toàn không thể lý giải.

"Việc tìm thư sinh thế nào rồi?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ lập tức chấn hưng tinh thần, "Chúng ta tìm được mười người!"

"Nhiều như vậy?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Không gọi là nhiều." Ám vệ nghiêm túc, "Mười là ít rồi, nếu là tung tin ra tìm, bảy tám chục người cũng có thể."

Đúng vậy, đây chính là lực lượng cường đại trong truyền thuyết của CP quốc dân.

"Lưu lại hai người có thể tin, còn lại cho chút ngân lượng rồi đuổi đi." Tần Thiếu Vũ đi đến thư phòng "Đến phòng bếp phân phó, giúp Lăng Nhi chuẩn bị một ít điểm tâm."

Điểm tâm cái gì, chẳng lẽ không phải nên lưu lại tự tay đút cho công tử sao, ám vệ nghe vậy lập tức mãnh liệt khiển trách, cư nhiên mà đến thư phòng như vậy, cung chủ quả thực vô tình vô nghĩa.

Đương nhiên, loại khiển trách này chỉ giới hạn trong nội tâm, nếu thực sự từ miệng phát ra, vậy nhất định sẽ bị phái đi chà nhà xí, nghiêm trọng một chút nói không chừng còn có thể bị bán đi.

Mới nghĩ một chút thôi cũng đủ cảm thấy bi đát rồi.

Bởi vì đêm trước vận động quá độ, cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng không đến phòng thu chi. Sau khi dùng xong điểm tâm liền ở trong viện đọc sách, lại tắm rửa cho cục bông, thời gian trôi qua cũng không tính là chậm.

Tới giờ cơm chiều, Tần Thiếu Vũ rốt cục cũng trở về, đầu vai còn đọng chút sương mờ mịt.

"A." Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn, "Ta nghĩ ngươi đêm nay phải ở lại phủ nha."

"Bàn xong chuyện tất nhiên phải về." Tần Thiếu Vũ nói " Nhà mình không ngủ, chạy tới ngủ ở quan phủ làm gì"

"Ta là sợ ngươi chạy qua chạy lại sẽ mệt." Thẩm Thiên Lăng đem cục bông đặt lên bàn, ra khỏi phòng gọi người chuẩn bị nước tắm.

Cục bông lười biếng ngáp một cái, cũng chạy theo vào trong phòng, nằm úp sấp trong cái ổ nhỏ có chút không yên lòng, vì thế lại uốn éo nhảy ra, đến dục dũng hướng cha nó chíp chíp hai tiếng, tiểu hắc đậu tràn ngập ý tứ linh tinh 'Các ngươi đêm nay không cần lại ôm lăn qua lăn lại phát ra một số âm thanh kỳ quái bởi vì ta cần phải im lặng ngủ'.

Tần Thiếu Vũ vẩy một chút nước lên đầu nó.

Cục bông:...

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đem Tiểu Phượng Hoàng ôm vào tiểu mộc bồn bên cạnh —— vừa lúc tắm rửa lại một chút.


"Chíp!" Cục bông phi thường mất hứng, ngưỡng đầu hướng cha nó kêu chíp chíp.

Tần Thiếu Vũ tiện tay múc một gáo nước giơ lên trên đầu nó.

"Chíp ! !" Toàn bộ lông trên đầu cục bông đều bị ướt nhẹp đến xấu xí, như đạn pháo chui vào trong lồng ngực Thẩm Thiên Lăng.

"Các ngươi không cần nháo." Thẩm Thiên Lăng đau đầu.

"Không cho phép quan tâm con trai." Tần Thiếu Vũ xoa quai hàm hắn, "Ta ghen."

"Dấm chua của nó ngươi cũng ăn? !" Thẩm Thiên Lăng giận, còn có mục tiêu hay không.

"... Chíp" Trên đỉnh đầu ngốc mao cục bông ướt sũng, dùng ánh mắt phi thường ủy khuất nhìn Thẩm tiểu thụ.

Vì thế Thẩm Thiên Lăng quyết đoán bỏ rơi nam nhân của mình, trước tiên đem cục bông tắm rửa đến thơm ngào ngạt, sau đó lau khô lông thả lại ổ, mới ngồi trở lại bên dục dũng.

"Chíp!" Cục bông đắc ý dào dạt, giương cái cánh ngắn ngủn kiêu ngạo hướng hắn cha khoe ra một chút.

Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, sau đó nhìn Thẩm Thiên Lăng, "Ta có thể đem nó bán đi được không?"

"Không thể!" Thẩm tiểu thụ trừng mắt.

Tần cung chủ ủy khuất vô cùng, "Phu nhân thật bất công."

"Nói chính sự." Thẩm Thiên Lăng thấm ướt khăn giúp hắn lau bả vai "Hôm nay ngươi xuống núi tìm Ôn đại nhân, có tin nào hữu dụng không?"

"Có." Tần Thiếu Vũ dựa vào vách dũng, "Hôm nay Tiền Báo vừa trở về Vân Lam Thành, lập tức đến tìm Ôn đại nhân, hiển nhiên cũng biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ." Bình tĩnh mà xem xét, kì thật tuy rằng Tiền Báo cũng là người bị hại, nhưng dù sao cũng hơn trăm mạng người ở trên thuyền của hắn, nếu không cẩn thận xử lý, chỉ sợ mấy chục năm tiếp theo đều bị dân chúng trong thành đánh gãy cột sống. Mà thương nhân đều rất khôn khéo, đương nhiên sẽ nghĩ đến điểm này, cho nên chỉ còn cách lựa chọn lớn nhất là phối hợp với quan phủ cùng Truy Ảnh Cung, mới có thể đem tổn thất giảm thiểu đến mức nhỏ nhất.

"Hắn đã nói gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Nói chung tin tức cũng không nhiều lắm, nhưng có một cái có thể dùng." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi có nhớ Chu Hổ từng nói qua, hắn lúc trước nghe lén được đầu bếp Vương Chuy nói mùng ba tháng tám trên thuyền hoa sẽ đón một vị khách quý?"

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Ta còn nhớ hắn đã đề cập qua, ngày đó trên thuyền có làm vài món cay."

"Khẩu vị ở Thục Trung vốn là cay, bình thường ngoại nhân đến đây đều yêu cầu bỏ ít ớt, thật đúng là không mấy ai cần bỏ thêm ớt vào trong món cay Tứ Xuyên" Tần Thiếu Vũ nói "Cho nên Tiền Báo đối với chuyện này cũng có ấn tượng, nhắc tới liền nhớ."

"Người ngày đó đến tột cùng là ai?" Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ nói "Là một đại hán thân cao thước bảy, nghe giọng nói hình như là người phương Bắc."

"Người phương Bắc, có thể là đồng bọn của Chu Giác hay không?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

"Cũng có thể." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Bình thường người phương Bắc cũng sẽ không ăn cay như mạng, bất quá nếu quanh năm suốt tháng ở thời tiết băng giá, ăn nhiều thêm chút ớt để chống lạnh cũng có thể hiểu."


"Nói đi nói lại, kỳ thật đều là một mình Chu Giác làm loạn." Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lau khô tóc, "Cũng không biết những người này trong đầu nghĩ gì, hiện giờ thanh bình thịnh thế, năm đó Mạc Bắc mấy vạn đại quân đều bị Sở Uyên bức lui, làm sao còn cho hắn cơ hội phục quốc."

"Luôn sẽ có vài người thích mơ mộng hão huyền." Tần Thiếu Vũ nói, "Cũng luôn là người liều chết đều muốn làm hoàng đế."

"Tưởng tượng thôi cũng rất nhàm chán." Thẩm Thiên Lăng mở ngăn tủ, giúp hắn lấy lý y sạch, "Mỗi ngày đều xem nhiều tấu chương như vậy, cả nước xảy ra chuyện đều phải quản, còn không thể ngủ đủ giấc." Căn bản là không thể nhẫn nhịn, nếu không sẽ có cảm giác nhân sinh không hoàn chỉnh.

"Đúng vậy." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đợi đến khi có cơ hội gặp được Sở Uyên, nhất định phải nói cho hắn biết chúng ta mỗi ngày đều ngủ thẳng giữa trưa mới rời giường."

Thẩm Thiên Lăng:...

Thực sự tất yếu vậy sao.

"Ngủ sớm đi." Tần Thiếu Vũ ôm hắn trở lại trên giường, "Nắm chặt thời gian dưỡng béo một chút, mấy ngày nữa gặp được Thiên Phong, để hắn thấy được còn nói ta không chăm sóc tốt cho ngươi."

"Đã gần một năm không gặp đại ca." Thẩm Thiên Lăng lui vào ổ chăn, "Mỗi lần trở về Nhật Nguyệt sơn trang cũng không gặp hắn, là do minh chủ võ lâm bận rộn vậy sao, tương lai chắc còn bận hơn thế nữa."

"Kỳ thật nếu giang hồ vẫn luôn an ổn, minh chủ cũng không mệt giống như ngươi nghĩ ."Tần Thiếu Vũ giúp hắn dịch góc chăn, "Không cần lo lắng, Thiên Phong có chừng mực."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Ngủ ngon."

"Hôn một cái rồi ngủ tiếp." Tần Thiếu Vũ chỉa chỉa má mình.

"Không." Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết.

"Vậy cho ta hôn một cái." Tần Thiếu Vũ đem hắn kéo vào trong lồng ngực.

"Vậy cũng không có gì khác nhau!" Thẩm tiểu thụ giận.

"Ai nói." Tần Thiếu Vũ hôn cánh môi mềm mại của hắn "Người hôn tương đối chịu thiệt."

Hoàn toàn thấy không ra a! Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc hắn, đáng giận.

Cục bông yên lặng chui vào chăn bông, đem mình toàn bộ bao lên.

Đến cuối cùng khi nào thì mới có thể im lặng mà ngủ.

Làm một tiểu shota đáng yêu rực rỡ, con đường trưởng thành này quả thực chua xót.

Mà làm hộ vệ trung thành tận tâm của Mộ Hàn Dạ, Thiết Đầu Lão Tam sau khi gặp được Hoàng Đại Tiên vẫn luôn ở trạng thái bị bao vây, yêu cầu mãnh liệt Tần Thiếu Vũ đem người giao ra. Ám vệ vừa bắt đầu còn nhẫn nại giải thích, ý đồ muốn dùng tình yêu thương sâu sắc cảm hóa hắn, nhưng vẫn không giúp được cái tên đầu gỗ thiếu muối này, vì thế không thể nhịn được nữa, đem hắn khiêng tới một tiểu viện trên núi cao hiểm trở mà giam giữ.

Chung quanh mây mù lượn lờ, ngoài viện chính là huyền nhai cao trăm trượng, Thiết Đầu Lão Tam tâm lý sợ hãi, "Ta có thể sẽ ngã xuống không?"

Ám vệ nói "Có thể."

Thiết Đầu Lão Tam:...

"Cho nên ngươi phải thành thật một chút." Ám vệ nói, "Bất quá nếu quả thật không cẩn thận mà ngã xuống —— "

Thiết Đầu Lão Tam nhanh nói, "Còn có biện pháp cứu trở về sao?"

Ám vệ dùng ánh mắt như xem não tàn mà nhìn hắn, "Nghĩ sao vậy, đương nhiên là cứu không được, bất quá ngày này năm sau, chúng ta sẽ nhớ rõ đốt nhiều thêm hai xấp giấy tiền vàng bạc cho ngươi."

...

Vì thế Thiết Đầu Lão Tam hoàn toàn thành thật.

Ngược lại, cảnh ngộ của Hoàng Đại Tiên thì lại tốt nhiều lắm, bởi vì hắn một không sảo hai không nháo, bình thường còn có thể cùng ám vệ nói chuyện phiếm về mấy chuyện kì lạ ở Đông Bắc, cũng không hỏi đến tột cùng khi nào thì mới được thả ra, quan trọng là diện mạo hắn rất thuận mắt, cho nên nhân duyên coi như không tệ, thậm chí ngay cả bác gái trong phòng bếp đều nhớ rõ múc cho hắn thêm một chút thịt, đãi ngộ phi thường xa hoa.

"Ba ngày sau sẽ khởi hành đến đại hội võ lâm." Ngày hôm đó Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng, "Có muốn đem theo cái gì nữa không?"

"Không có, ngươi chuẩn bị là tốt rồi." Thẩm tiểu thụ đút cục bông ăn toàn là rau với rau "Đều là người một nhà, cũng không cần cố ý phải chuẩn bị lễ vật."

Cục bông gắt gao ngậm miệng, tiểu hắc đậu phi thường kiên nghị.

"Không được." Thẩm Thiên Lăng bắt nó mở miệng, "Tất cả đại phu đều nói ngươi rất béo, về sau giảm béo."

"Chíp!" Cục bông ai oán đá móng vuốt, ăn rau xanh cái gì, quả thật là sống không bằng chết.

"Cung chủ." Ám vệ cầm một quyển sách nhỏ vào viện, "Đã dựa theo phân phó viết xong rồi."

"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói "Hiệp nghị cùng Tây Nam bộ tộc thông thương."

Thẩm Thiên Lăng vừa định lấy, sau khi nghe được lập tức quyết đoán nhanh chóng thu tay về.

Vừa nghe liền biết phi thường nhàm chán.

Tần Thiếu Vũ tiếp nhận quyển sách nhỏ, bất động thanh sắc nhét vào trong ngực mình.

Ám vệ cảm khái nghìn vạn lần, phu nhân nhà ta thật sự là đơn thuần, cung chủ nói gì đều tin tưởng.

"Còn chuyện gì khác không?" Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

"Có." Ám vệ gật đầu, "Vừa rồi Ôn đại nhân phái người đến truyền lời, nói là đã tìm được đầu bếp Vương Chuy trên thuyền."

"Tìm được rồi?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.

"Đúng vậy." Ám vệ vẻ mặt có chút phức tạp, "Đáng tiếc cũng đã biến thành một khối thi thể."

Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày.

"Muốn xuống núi nhìn thử một chút không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, phân phó ám vệ, "Nói Ôn đại nhân trước không nên chạm vào thi thể, ta cùng với Hoa Đường sẽ lập tức tới ngay."

___________________________________________

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...