Chinta

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2020

Phiên ngoại 1 và 2

• Truyện: Hình Nhân - Tình Nhân
• Tác giả: Phù Thủy Giày Đỏ
• Thể loại: Cổ trang, huyền huyễn, 1x1, SE.
• Tình trạng: Hoàn 9 Chương + 2 Phiên Ngoại.
• Truyện post tại: World Boys Love ♥
_________________________

Ngoại Truyện 1: TÂN HOÀNG


Ngay khi hồi phủ, Cát Tư Anh lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị gọn gàng tất cả mọi thứ. Vài ngày sau đó ông tiến cung. Ông được Lý công công trực tiếp dẫn đến Ngự Thư phòng. Hoàng Thượng đang ngồi trên bảo tọa đợi ông. Vừa tiến vào ông đã cúi rạp người xuống:

_Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!

_Cát khanh gia, bình thân.

_Tạ ơn Hoàng Thượng.

Hoàng Đế, tay trái cầm tách trà Long Tĩnh thơm ngát, kề bên môi thổi nhẹ, tay phải cầm bút phê tấu chương. Thấy Cát Tư Anh tiến vào thì đặt tất cả xuống. Nhìn vị ái khanh đang quỳ.

Khi cúi đầu, Cát Tư Anh điểm qua hàng loạt câu hỏi trong đầu. Lúc Tu Túc bị xử trảm, ông đã canh cánh câu nói của hắn để lại, mà mấu chốt cho toàn bộ oan án Lạc gia, chính là người ngối đối diện trên kia-Tân Hoàng chứ không phải là Thừa tướng gia, kẻ đóng vai trò một con rối bị giựt dây. Giọng ông cương quyết:

_Thưa Hoàng Thượng, thần khẩn xin Người phê chuẩn cho thần cáo lão hồi hương!

Trên kia, Hoàng Thượng chẳng lấy làm ngạc nhiên, nhưng giọng điệu thoáng giả vờ đầy xuất sắc:

_Cáo lão hồi hương, Trẫm có nghe nhầm chăng?

_Thưa, Hoàng Thượng không nghe nhầm, thần thực sự muốn lui về quê chăm sóc mẹ già, an dưỡng cố hương. Thần tuổi cao sức yếu. Mong Hoàng Thượng thành toàn.

Cát đại nhân vốn là cô nhi, làm gì có thân mẫu mà phụng hay dưỡng, nghe lí do nực cười này, khóe môi Tân Hoàng đảo qua nụ cười lạnh, nhưng Ngài không muốn bóc trần sự thật ra, Ngài muốn nghe cái gì đang che dấu sau lí do từ quan của ngớ ngẩn của Cát Tư Anh.

_Cát khanh gia chỉ mới tứ tuần đã bảo tuổi già sức yếu, vậy chẳng phải đang nói Trẫm sắp gần đất xa trời sao?

_Thần ngàn vạn lần không dám, chỉ là thần cảm thấy bản thân đã không còn khả năng phân nan giải ưu cho Hoàng Thượng và cống hiến cho xã tắc. Thần từ quan để cho lớp hậu bối thay thần phò trợ Hoàng Thượng, lưu giữ đại nghiệp muôn đời. Mong Hoàng Thượng thành toàn, đừng ngăn trở vi thần.

Tân Hoàng khẽ im lặng suy nghĩ rồi nói tiếp:

_Nếu khanh đã có lòng đi, Trẫm có cố tâm cũng chả thể giữ lại. Được, tùy ý của khanh.

_Tạ Hoàng Thượng ân điển.

Tân Hoàng thầm mưu tính, “Chả lẽ lí do từ quan của Cát Tư Anh đơn giản thế thôi sao, còn ‘oan án Lạc gia’ thì sao?”

_Vì những đóng góp của khanh, trước khi đi Trẫm sẽ ban thưởng cho vàng bạc, lụa là, gấm vóc, người hầu và vài mẫu đất tốt. Hy vọng cuộc sống về già của khanh sẽ không quá khó khăn.

Tân Hoàng quyết đã đóng thì đóng cho tròn vai. Cát Tư Anh nghĩ trong đầu “đã đến lúc”, ông càng cúi đầu thấp hơn. Tay với lên gỡ mũ ô sa trên đầu:

_Thần không mong vinh hoa phú quý, thần chỉ duy có một mối bạn tâm. Thỉnh mong Hoàng Thượng minh giải để thần an tâm cáo quan.

Tân Hoàng khẽ cúi đầu, ánh mắt lóe ánh sáng lạnh “ra là đây”, rồi ngước đầu lên:

_Cát ái khanh có thỉnh cầu gì cứ việc nói, Trẫm sẽ giải đáp tận tường.

_Hồi Hoàng Thượng, thần muốn biết câu nói “Oan án Lạc gia, còn chưa hết đâu!” của Tu Túc có ý gì và nó liên quan gì đến Người.

_Hahaaaaa, Trẫm đoán không sai. Ái khanh đến tìm Trẫm là để đòi công đạo cho Bắc Vương gia Lạc Vinh Khuê hay cho toàn Lạc gia đây?

Cát đại nhân đáp gọn: “Cả hai”.

_Được, nếu khanh muốn nghe Trẫm cũng chẳng ngại kể. Tất cả những thứ mà khanh gọi là ‘oan án Lạc gia’ đó, đều là ý chỉ của Trẫm.

Chiếc mũ ô sa khẽ rơi xuống đất lăn lông lốc bên chân Cát Tư Anh, ông không tin vào những điều mình vừa nghe được:

_Hoàng Thượng nói oan án Lạc gia là do Người? Tại sao Người lại giết bọn họ? Họ chỉ là những kẻ đã thất thế bị lưu đày, có gì ảnh hưởng tới giang san đại nghiệp của Người?

Tân Hoàng khẽ bật cười thâm độc:

_Trẫm không nghĩ ái khanh suy nghĩ nông cạn vậy? Trẫm chỉ là “tiên hạ thủ vi cường”. Trẫm để lại cho Lạc gia một Mạch Khai Tâm làm Bắc Bình Tây nguyên soái là muốn hắn tạm thời canh giữ biên giới phía Bắc trong khi thế lực của Thiên triều ở Trung Nguyên ổn định, nhưng khi đã đến thời điểm, chỉ có thể “Khử” không thể “Giữ”.

Ngừng lại nhấp một ngụm trà, giọng nói lạnh lẽo nghiệt ngã cất lên:

_Còn nguyên nhân hắn chết sao? Là do trẫm đã phái người hạ độc, trúng tiễn chỉ là một màn kịch khéo léo để trấn an Lạc gia. Mạch Khai Tâm là cây cột chống trời của Lạc gia, nếu mất hắn, thì đương nhiên Lạc gia cũng chỉ như cá nằm trên thớt.

Cát Tư Anh kinh ngạc đến độ không chớp mắt, từng hạt mồ hôi rơi dài bên thái dương:

_Vậy còn “Ngũ Quỷ hội”, đó có phải là do Hoàng Thượng sai khiến chăng?

_Đúng là vậy, chúng thực hiện tất cả mệnh lệnh ngầm của ta, trừ khử những kẻ ta cảm thấy đe dọa.

_Nhưng Lạc gia thì sao? Ba trăm mạng người vô tội chẳng thể up hiếp gì cho ngôi báu, liệu có đáng chết hay không?

Tân Hoàng mỉm cười cay độc:

_ “Vô tội, chẳng thể up hiếp gì?”, khanh đang nói đùa đấy sao? Lạc thế tử Lạc An Nhiên được chính Bắc vương phi nuôi dạy là người được chỉ định sẽ lật ngôi, còn Mạch tướng quân là phụ tá đắc lực cho kế hoạch khôi phục tiền triều. Kẻ văn người võ, thật xứng lứa vừa đôi.

Cát đại nhân càng cúi đầu thấp hơn, đôi vai già nua chùng xuống:

_Nhưng Hoàng Thượng đã từng hứa, nếu thần làm việc cho Người, Người sẽ tha cho Lạc gia một mạng, “quân vô tiếu ngôn”, chả hay Hoàng Thượng còn nhớ hay chăng?

_Khá khen cho ái khanh trí nhớ không tồi. Trẫm đúng là đã hứa như vậy. Với điều kiện là: “nếu” Lạc gia vương phủ ngoan ngoãn suốt đời ở đất phong, đừng nhòm ngó gì về ngôi báu ở Kinh Thành kia mà? Nhưng đáng buồn thay, tín sứ Trẫm cài vào vương phủ đã tố giác mọi hành động của đám người vong quốc ngu xuẩn đó, chúng cứ cố gắng chà đạp lên lòng nhân đạo của Trẫm.

Rồi Tân Hoàng khẽ thở dài nuối tiếc:

_Kể ra cũng tốn không ít công sức cho kế hoạch khử Lạc gia của Trẫm. Lạc An Nhiên và Mạch Khai Tâm đều là những nhân tài đương thời, chỉ tiếc tấm lòng ngu trung đã hướng dẫn họ đi sai đường, nếu hai người đó sớm quy thuận Thiên triều, làm việc cho Trẫm, kết cục của họ đã không thê thảm như vậy. Còn Bắc vương gia Lạc Vinh Khuê, cả đời nhu nhược, đến chết vẫn nhu nhược. Nhưng vị vương phi Vương thị đó, chí cao hướng lớn, nếu là nam tử, ắt có thể là mưu sĩ toàn tài, góp sức cho xã tắc. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Người nhấp một ngụm trà cho thấm giọng rồi tiếp lời:

_Khi ta dẫn quân xâm lược Trung Nguyên, tiền triều có nhiều nhân tài như vậy mà vẫn sụp đổ, gã Hoàng đế vong quốc đó cũng đến lúc hết thời rồi. Ta tự hỏi có điều gì khiến Lạc gia bận lòng phải phục quốc để rồi cả nhà già trẻ lớn bé hội ngộ nơi Cửu Tuyền chứ? Ngũ Quỷ hội dù đã được sự hậu thuẫn của ta nhưng đến cuối cùng cũng bỏ mạng dưới tay những oan linh Lạc gia. Có trách chắc phải trách Tu Túc ngu muội đã giữ mạng Lạc thiếu, hừ, đúng là “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, hắn chết vậy là đáng, khi xuống dưới không chừng sẽ bị bốn tên kia xâu xé cũng nên. “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát”. Dạo này ta đã thấy Tu Thừa tướng không vừa mắt rồi, mượn tay khanh để trừ khử hắn quả cũng là một kế hoạch không tồi. Khanh cũng nên cảm thấy hài lòng vì kết quả này đi, Cát ai khanh.

Tấm lưng Cát đại nhân đã ướt đẫm tự lúc nào. Ông khẽ cảm khái từ tận đáy lòng “tâm tư của bậc quân vương thực sâu xa khó lường”. Ông nửa đời đấu đá chốn quan trường, hóa ra cũng chỉ là con rối trong tay Thánh Thượng, còn Lạc gia lại còn đáng thương hơn, đến cuối chỉ là con tốt thí trong ván cờ bá nghiệp muôn đời. Chả trách Hoàng Thượng mới hai mươi tuổi đầu đã quân lâm thiên hạ, ra là hơn đời hơn người ở tâm ở ý, mưu kế sâu độc, âm hiểm khó dò. Bấy nhiên thôi đã đủ để thúc đẩy lí do từ quan của Cát Tư Anh.

_Đa tạ Hoàng Thượng đã giải đáp mọi khuất mắt của vi thần. Thần cũng nên lá rụng về cội, thỉnh Hoàng Thượng dùng bổng lộc của thần để tu sửa Lạc phủ, cải táng mồ mã Lạc gia. Khẩn xin Hoàng Thượng ân chuẩn.

Lúc này khuôn mặt của Tân Hoàng mang nét lành lạnh, vết chân chim nơi đuôi mắt ánh lên vẻ sâu xa:

_Nếu khanh đã nghe toàn bộ mà vẫn muốn đi ta sẽ không giữ. Việc tu sửa Lạc gia ta sẽ lệnh Công bộ Thượng thư tiến hành, khanh còn yêu cầu nào khác không?

_Ân điển Hoàng Thượng như Thái Sơn, vi thần trăm lạy ngàn lời cũng không kể xiết. Thần không còn yêu cầu nào khác, thỉnh Hoàng Thượng vi thần cáo lui.

Khuôn mặt Tân Hoàng đã mất vẻ âm trầm mà thay vào đó là nét nhã nhặn giả tạo:

_Trẫm chúc khanh đi bình an. Giang sơn này cũng là do khanh một tay góp sức, khanh đi rồi, có lẽ ta sẽ không còn một trợ thủ đắc lực nữa. Đáng tiếc, đáng tiếc.

_Hoàng Thượng có lòng quan tâm đến vi thần, thần xin nhận. Thiên triều đất cao trời rộng, sẽ có người thay thần phò tá Hoàng Thượng.

Nói rồi ông nhặt mũ ô sa đội lên đầu. Khép của rời khỏi Ngự Thư phòng, khép lại trùng trùng oán hận hai kiếp người, khép lại cả những mưu ma chước quỷ nơi thâm cung Đế vương, khép lại cả những mỗi nghiệt duyên chốn hồng trần.
Truyện được đăng tại World Boys Love

Tác giả: Phù Thủy Giày Đỏ.
_____________________________
Ngoại truyện 2: Danh cầm Thiên Sơn-Ngọc tiêu Bạch mai

Nhờ bổng lộc của Tân Hoàng và sự giúp sức của Công bộ Thượng thư, Lạc phủ chả những khôi phục nét vàng son diễm lệ năm nào mà còn trông khang trang hơn với những món đồ nội thất xa xỉ. Cát đại nhân khẽ nhủ thầm trong lòng “Đây có lẽ là việc tốt đầu tiên và cũng là việc tốt cuối cùng mà Hoàng Thượng làm cho Lạc gia và cho ông”. Lạc gia chi mộ cũng đã được cải táng, tuy không được an táng trong Hoàng Lăng vì tội phản nghịch, nhưng ít ra nơi an giấc của những kẻ tiền triều cuối cùng cũng nên tươm tất cho xứng với quá khứ huy hoàng của họ.

Thư phòng của Bắc Vương gia Lạc Vinh Khuê cũng được tu sửa lại. Khi đang dọn dẹp phòng, tình cờ Cát Tư Anh thấy trên giá sách là một bức tranh đã ố vàng, họa hai nam tử cùng đứng trên Thiên Sơn ngút trời, mây phủ trùng trùng, đem chí lớn theo ánh mắt trải dài thiên hạ, đề bút họa là Lạc Vinh Khuê, đề thơ là Cát Tư Anh. Thân thể già nua của ông khẽ đổ phịch xuống ghế, lời hứa năm nào trên Thiên Sơn như mây gió bụi trần làm trái tim ông nhói lên từng nhịp. Ông lại ngẩng đầu nhìn tiếp, chỉ thấy cây danh cầm mà Vinh Khuê nâng niu như báu vật nay đã mục gỗ đứt dây. Trong đầu Cát đại nhân vang lên khúc thiên địa hợp chiều hoàng hôn năm xưa. Một giọt nước chảy dài theo vết chân chim nơi đuôi mắt mỏi mệt của ông...

Cát Tư Anh sau khi từ quan lui về ẩn cư, thường có thói quen đi dạo trong hậu viện Lạc phủ. Chỗ cây xích mai bị Lạc An Nhiên từng đốn, đã được thay bằng cây bạch mai ông cất công đem về từ Thiên Sơn, nay đang trổ ra những bông hoa trắng muốt, mang một nét thanh nhã, đẹp dịu dàng, đắm thắm rất đặc trưng của Lạc gia, hệt như nó phải sinh trưởng ở đây thì mới sản sinh ra được nét đẹp cao quí dịu dàng của những con người đặc biệt ở nơi này. Ông cũng trồng trước ba ngôi mộ của Vinh Khuê, An Nhiên và Khai Tâm ba cây mai, vì chỉ có như vậy mỗi khi ông đến hóa vàng cho họ, ông luôn cảm thấy những người đó chưa bao giờ rời xa ông, họ chỉ quang quẩn đâu đó và luôn dõi theo ông.

Hôm nay là ngày mười bảy tháng ba âm lịch-tiết Thanh Minh. Từ sớm Cát đại nhân đã đem rất nhiều đồ cúng đến Lạc gia chi mộ, cả cây ngọc tiêu, vật bất li thân của ông-cũng là món quà mà Vinh Khuê tặng ông lúc lên Kinh ứng thí. Nào ngờ chỉ ngày có đi mà chả có ngày về, phụ rẫy tấm chân tình nơi đất phong vạn dặm này, phụ rẫy lòng tin mà Lạc Vinh Khuê trao cho ông.

Ông muốn dành cả ngày hôm nay ở đây. Dạo này trái gió trở trời, Bấc phong vùng Cam Túc lại lạnh đến thấu xương. Đã bệnh liệt giường khá lâu nên ông không đến chăm mộ được, giao cho gia nhân làm thì ông lại không yên tâm.

Sau khi bái tế hết lượt, ông quỳ trước mộ Vinh Khuê rất lâu, rót đầy ba chung rượu kính ái nhân cách biệt âm dương. Bày tay nhăn nheo khẽ vuốt nhẹ lên từng vết khắc trên bia, dừng lại thật lâu trước ba chữ: Lạc Vinh Khuê, đôi mắt ông mờ đi vì những giọt nước mắt không thể rơi của người bội tình. Hình ảnh một Cát Tư Anh tung hoàng chốn quan trường, làm mưa làm gió Kim Loan điện nay lại bị thay thế hoàn toàn bởi một lão ông mệt mỏi vì nhân sinh trăm năm, thương hải tang điền. Đôi vai gầy khẽ trĩu xuống vì những hứa hẹn xưa, giọng nói nghẹn ngào thốt lên đứt quãng:

_Vinh Khuê à, bấy nhiêu năm qua không có ta, ngươi vẫn sống tốt chứ, Tiểu Xuyến có chăm sóc ngươi chu đáo không? Ta lần này quay trở lại chỉ muốn mong tìm được ngươi và viết tiếp đoạn nhân duyên lỡ làng. Nào ngờ, giờ hội ngộ lại là người nhân gian, kẻ âm tào. Ngươi có từng hận ta vì đã để ngươi chờ lâu như vậy không? Ngươi có từng hận ta vì phụ tấm chân tình của ngươi hay không?

Cát Tư Anh khẽ hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

_Ta luôn nghĩ là không. Ngươi luôn rất bao dung nhân từ, bao dung đến độ bị mắng là nhu nhược, nhân từ đến độ bị mắng là ngu ngốc. Những lúc như vậy ngươi chỉ cười xòa nhìn ta mà không oán thán chút gì. Có lẽ tình cảm giữa ta và ngươi lúc bắt đầu đã là một đoạn tơ thừa của Nguyệt Lão, vậy thì lúc kết thúc mối nghiệt duyên này cũng chỉ là những nỗi đau thừa ra, nối dài không dứt. Ngươi có linh thiêng nơi Chín Suối thì về hàn huyên với ta chút chuyện cũ đi, ta thực sự rất NHỚ ngươi...



Ông khẽ thở dài khi kết thúc lời thú nhận được gói ghém trong lòng suốt bao năm dài tháng rộng qua. Cứ khư khư cất giữ một mối tình, hành hạ bản thân suốt hơn hai mươi năm ròng rã...



Ngày lên Kinh ứng thí, ông mang trong mình hoài bão công danh và nguyện vọng của Lạc Vinh Khuê về một ngày mai đầy hứa hẹn. Nào ngờ trời phụ ý phụ lòng, tên vừa đề Bảng Vàng thì đã thay vua đổi chúa. Nóng lòng chờ ngày trở về báo tin cho ái nhân, nhưng đường rời Kinh quan binh muôn ngã, hạng thư sinh nghèo như ông lấy gì đối địch cường quyền. Cát Tư Anh đành nán lòng ở lại đây mà tâm đã về đến Cam Túc với Vinh Khuê tự bao giờ rồi.

Cho đến ngày bị Tân Hoàng triệu hồi, ông vẫn không biết rằng vận mệnh đã chặt đứt nợ duyên hai người. Gã Tân Vương vì muốn chiêu giữ hiền tài không tiếc mưu kế, không màng thủ đoạn, đem Lạc gia và Lạc Vinh Khuê lên bàn cân để ông so lí ước tình: “Một là phò tá Trẫm, Hai là mạng của Lạc gia. Chọn thế nào là ý của Cát ái khanh”. Lời nói độc địa đó dù đầu thai vạn kiếp ông cũng chẳng thể nào quên. “Phò tá Hoàng Thượng, bảo trợ xã tắc là mệnh của vi thần. Ái ân duyên nợ nào sánh bằng Thiên lệnh Quân ngôn”.

Lá thư cuối cùng ông gửi cho Vinh Khuê có lẽ là lá thư dài nhất ông viết trong suốt cả cuộc đời. Moi tim moi ruột vào từng chữ, tự tay mình cắt tơ hồng, tự tay mình chặt nhân duyên. Ai là người mà không xót không thương, không vương không oán. Tự tay mình đem ái nhân cho người khác, thể xác đau một mà tâm thì đau mười. Ông nào muốn tác thành cho Vương Ngọc Xuyến và Lạc Vinh Khuê, nhưng vọng tưởng và thực tại cách xa nhau hơn cả đáy vực sâu nhất, cứ coi như ông là kẻ bạc tình để đời phỉ nhổ còn hơn để Vinh Khuê máu chảy đầu rơi vì những toan tính của gã Hoàng Đế thâm hiểm vô tình, có cho mười lá gan ông cũng chẳng dám.


Ngày hỷ tiệc nơi đất phong, ông trốn trong thư phòng mượn rượu giải sầu, để chuốc say bản thân, để quên Vinh Khuê, và để quên mối tình chẳng có hồi sau kết này...

Ông cười ra nước mắt vì chuỗi kí ức xốn xang đau đớn. Móc cây ngọc tiêu từ ngực áo. Khúc thiên địa hợp năm xưa vang lên vì tình, thì này vang lên vì ly (ly biệt). Vẳng trong gió có tiếng nói cười lanh lảnh: “Ta sẽ đợi ngươi, dù bao lâu ta cũng đợi” và tiếng danh cầm Thiên Sơn quyện cùng ngọc tiêu bạch mai bay bổng theo ánh tịch dương cuối ngày. Trên đầu cành bạch mai một bông hoa đỏ thắm đang bung mình khoe sắc, kéo theo hàng loạt những đóa hoa khác cùng nhuốm sắc máu đỏ au, như tiễn chân “kẻ si tình chốn Âm Ty” kia một đoạn.

Khúc thiên địa hợp dừng lại, ngọc tiêu đã nứt vỡ tự bao giờ. Xa xa, có bóng một Tử y Vương gia, ruổi ngựa theo chân mặt trời, rồi mất hút, hệt như một giấc mộng Nam Kha đã mơ từ hai mươi năm trước...

END - HẾT
_________________________
Tác giả: Phù Thủy Giày Đỏ.

7/4/2015. 0h12’


_Phù Thủy Giày Đỏ_

Yaaaaaaaaaaaaaaaaa, cuối cùng cũng xong rồi. Đứa con cổ trang yêu quí đầu tiên của mình, tuy không phải là một tác phẩm vừa ý từ đầu tới đuôi, nhưng nó cũng tâm quyết bao ngày. 5 tháng mà chỉ có 11 chương, hiệu suất làm việc hơi kém, nhưng do cầu toàn quá nên chắc có thể tạm chấp nhận thoi. Xúc động qớ, chả biết nên khóc hay cười! ^_^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...