Chinta

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

Chương 106: Hận Sinh 21 - 9

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 106: Hận Sinh 21 - 9
_________________
Edit chính: Rindoll
Hỗ trợ Edit: 28
Beta: Rindoll
__________________
Hình ảnh Ngôi Miếu Quan Âm mà mọi người đang vào trú mưa nà = w = ♥
Gốc luôn đó.

*Sẵn tiện nói luôn, ta đã đổi tên thành Rindoll rồi đó nha. Vì Rin bị đụng hàng nhiều quá, nhà ta cũng có 2 đứa tên Rin T w T....
__________________
[ Chương trước 105: Tô Thiệp nói: "Dạ!" Nâng kiếm hướng về phía Ngụy Vô Tiện đâm tới. Nào ngờ Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười nghiêng người né tránh, Tô Thiệp mất thăng bằng cầm Nan Bình đánh cùng một thanh kiếm khác tương tự va chạm vào nhau, bên trên linh quang lưu chuyển càng làm trường kiếm trong suốt.

Tị Trần!]
_________________________

Hai thanh kiếm cùng tấn công, Nan Bình khó bề tránh thoát liền gãy làm hai!


Trong phút chốc, gan bàn tay Tô Thiệp nứt ra, máu tươi giàn giụa, cả một cánh tay khớp xương cũng đều khách khách vang vọng. Cán kiếm rơi xuống đất, hắn dùng tay trái che tay phải, sắc mặt như tro tàn.


Lam Vong Cơ một tay cầm Tị Trần, một tay thì ôm lấy bên hông của Ngụy Vô Tiện, đem hắn chuyển tới phía sau bảo vệ. Ngụy Vô Tiện kỳ thực cũng không cần hắn che chở, nhưng mà vẫn có chút hưởng thụ mà phối hợp dựa vào trên người Lam Vong Cơ.


Tô Thiệp thất thanh nói: "Tông chủ! Lam Vong Cơ không phải..."


Không phải đã mất hết linh lực rồi sao?!


Kim Quang Dao cũng kinh sợ, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, tay bên phải run một cái, giũ ra hai sợi dây đàn, cố ý không đánh tới Lam Vong Cơ, mà là một sợi ném về hướng của Kim Lăng, một sợi thì ném về phía Giang Trừng!


Lam Vong Cơ rõ ràng đã khôi phục linh lực, như vậy nếu cùng hắn cứng đối cứng là tuyệt đối không có hi vọng, chỉ có thể tìm người khác đến để kiềm chế y!


Nhưng hai sợi dây đàn kia, giữa đường lại bị một đạo linh lực ánh bạc khác càng sắc bén hơn cắt đứt, dây đàn đang trong tư thế căng thẳng đột nhiên bị cắt ngang, đàn đứt dây rũ xuống rơi trên nền đất.


Cắt đứt nó, cũng là dây đàn!


Dây đàn đứt, gây chấn động tạo ra vết cắt trong lòng bàn tay Kim Quang Dao. Hắn chợt buông tay, mà Lam Vong Cơ cũng vừa vặn vào lúc này thu lại tay áo, mặt không đổi sắc thu hồi dây đàn.


Những người ăn trộm học trộm tuyệt kỹ Huyền Sát Thuật, dù sao cũng không thể bằng Huyền Sát Thuật chính thống tinh tập. Nhanh mà tàn nhẫn.


Một hơi cũng không có thở gấp, Kim Quang Dao lập tức vung ra dây đàn thứ ba. Mục tiêu lần này là Nhiếp Hoài Tang đang ở cách Lam Vong Cơ khá xa, ý đồ làm cho Lam Vong Cơ không kịp ra tay cứu giúp. Nhưng mà, lần này cũng thất bại. Một tiếng ngọc thạch lanh lảnh cùng kim thạch ầm ầm đánh vang, Lam Hi Thần cầm Liệt Băng, che ở trước người Nhiếp Hoài Tang.


Một loạt biến cố đều xảy ra ở giữa ánh điện quang hỏa, phải qua mấy cái chớp mắt, những tu sĩ ở Lan Lăng Kim thị mới phản ứng lại được. Nhưng mà, Tô Thiệp nâng lên bàn tay phải chảy đầy máu, ngực vốn dĩ đang bị thương nay cũng nứt toạc. Do mũi nhọn của Tị Trần đả thương, cũng đã để lại ở cổ họng Kim Quang Dao một mũi. Tâm phúc đang bị quản chế, tất cả bọn họ cũng không dám hành động bừa bãi.


Kim Quang Dao bình tĩnh không cử động, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi ngay từ lúc đầu không có trúng chiêu sao?"


Bằng không, theo hiệu dụng của tà khúc kia, trong thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục nhanh như vậy.


Lam Hi Thần đi tới bên cạnh hắn, nhạt tiếng nói: "Trên đời này nếu như có thể tấu lên làn điệu làm người mất đi linh lực, tự nhiên cũng có thể giải âm luật của nó. Ngươi ở trước mặt ta đã tấu qua ca khúc này hai lần, lẽ nào ta vẫn không thể nghĩ ra giải pháp."


Kim Quang Dao nói: "Cho dù có, nhưng các ngươi vào lúc nào mà khảy đàn được?"


Lam Hi Thần nói: "Không phải chúng ta khảy đàn."


Kim Quang Dao nhất thời hiểu được.


Liếc mắt nhìn Giang Trừng vẫn còn đang trầm mặc, nói: "Đây có tính là chó ngáp phải ruồi hay không? Giang tông chủ vô ý tấu một trận tạp âm rối như tơ vò, lại vừa vặn hóa giải khốn cảnh của các ngươi."


Lam Hi Thần nói: "Mặc kệ đánh như thế nào, cũng sẽ như vậy. Cho dù Giang tông chủ không đến, chúng ta cũng sẽ nghĩ biện pháp chế tạo ra loại thanh âm này." Hắn chuyển hướng sang Ngụy Vô Tiện, tao nhã lễ phép nói: "Ngụy công tử, cảm ơn ngươi mới vừa rồi vẫn luôn dời đi lực chú ý của bọn họ, khiến cho bọn họ thả lỏng cảnh giác."


"A?" Đang lấy đi bội kiếm và huyền cầm ở bên hông Kim Quang Dao, Ngụy Vô Tiện nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười nói: "Ha ha ha, không cần khách khí."


Bên ngoài thì cười cười nói nói, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Cái này thật không có! Ý đồ của ta thật sự không có thâm ý sâu xa như thế!"


Ngoài miếu giông tố đan xen, có gió thổi đến qua khe cửa ngôi miếu. Trong tiếng gió dường như vang lên tiếng gào thét thảm thiết, Kim Quang Dao bỗng nhiên quỳ xuống trên mặt đất.


Tất cả mọi người đều giật mình, chỉ thấy Kim Quang Dao suy yếu nói: "... Nhị ca, ta sai rồi."


"..." Nghe nói như thế, Ngụy Vô Tiện liền hiểu được ý tứ hắn đã nói, nhịn không được nhấc tay nói: "Cái kia, cái gì kia kia, chúng ta có chuyện thì đừng nói, cần phải hảo hảo động thủ. Chỉ động thủ được không?" ( Haha, ý bạn Tiện là Dao muội thường hay nói xạo ấy, thấy Dao Muội tự nhiên quỳ xuống là biết sắp có chuyện rồi.)


Người này mặt nói thay đổi liền thay đổi ngay, chân nói quỳ liền quỳ, không hề có tôn nghiêm khí phách của kẻ ác nên có. Trên mặt Lam Hi Thần là vẻ mặt chịu đựng thê lương, không biết nên nói cái gì. Kim Quang Dao cúi đầu xuống, buồn bã nói: "Nhị ca, ngươi và ta tương giao đã nhiều năm, vô luận nói như thế nào, ta đối với ngươi ra sao, ngươi hẳn là đã biết rõ. Ban đầu ta vốn không có ý định tiếp tục ngồi ở vị trí Tiên Đốc này, sau đêm nay qua đi, ta liền phải rời khỏi Đông Doanh này. Xem ở phân nhượng này, ngươi thả cho ta một con đường sống đi." 



Lời hắn nói khẩn khiết, thâm tình và chân thành, hơn nữa kể từ khi Lam Hi Thần bị hắn giam cầm cho tới nay, xác thực vẫn luôn lấy lễ để đối đãi tiếp đón, vào giờ phút này, Lam Hi Thần thật đúng là không có cách nào để lập tức trở mặt, chỉ có thể than thở: "Kim tông chủ, ta nói rồi, hai từ 'Nhị ca' ngươi không cần phải kêu nữa. Ngươi ở Loạn Táng Cương lập ra kế hoạch làm ra một trận đại loạn như vậy, nếu không truy cứu, cứ như vậy để cho ngươi chạy, ta..."


Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, chuyện lần này ở Loạn Táng Cương là do ta mười phần sai trái, nhưng mà, ta cũng không có cách nào khác. Ta thật sự là bị ép buộc a!"


Lam Hi Thần hơi giật mình, nói: "Cái gì gọi là ép buộc?"


Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, Tị Trần lại đưa ra nửa tấc, âm thanh lạnh lùng nói: "Huynh trưởng, không cần nói nhiều lời với hắn."


Ngụy Vô Tiện cũng nhắc nhở: "Lam tông chủ, còn nhớ rõ ngươi làm thế nào nhắc nhở Giang tông chủ không? Đừng nói nhiều lời với hắn."


Lam Hi Thần cũng biết một khi Kim Quang Dao mở miệng lại là lợi hại bao nhiêu. Nhưng hắn vừa nghe thấy khả năng có nội tình, tuy biết không nên nghe, rồi lại không nhịn được mà muốn nghe. 


Kim Quang Dao nói: "Chính là lá thư đó a, ngươi và những nhóm gia chủ kia đều không ngừng thu được những lá thư đó, ta cũng thu được một phong thư. Thế nhưng phong thư này ngoại trừ những chuyện kia, còn có thêm một vài thứ."


Lam Hi Thần nói: "Thứ gì?"


Kim Quang Dao nói: "Uy hiếp! Trong thư nói, sau bảy ngày sẽ đem phong thư này sao chép nhiều phần, đưa đến các đại thế gia mỗi người một phần. Để ta... Chờ ngày mọi người đến để xử chết cho ta."


Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt sáng tỏ.


Kim Quang Dao đương nhiên không thể cứ như vậy ngồi chờ đợi giờ chết của mình đến, cùng với chờ đến lúc đó thân bại danh liệt, bị nhiều người chế nhạo lật đổ, không bằng tiên hạ thủ vi cường! Đến lúc đó, coi như bức thư đã được gửi đi, nhưng năm xưa sự tích đen tối lưu truyền đến mức đâu đâu cũng có, trải qua một hồi vây quét, nhiều thế gia nguyên khí đại thương, cũng không có sức lực gì cùng hắn náo loạn.


Chỉ tiếc vận số năm nay của hắn không may mắn, bị Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hai người một thanh kiếm liền phá hỏng.


Lam Hi Thần nói: "Mặc dù vậy, ngươi cũng không thể đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp hạ sát thủ! Ngươi như vậy..."


Làm cho hắn muốn tìm lý do vì hắn giải vây cũng không được!


Kim Quang Dao nói: "Bằng không thì ta còn có thể làm thế nào? Chờ sự tình bị lộ ra, lưu truyền đến mức dư luận xôn xao, chờ ta trở thành trò cười của Huyền Môn Bách Gia sau trăm năm, quỳ xuống hướng mọi người nói xin lỗi, đem mặt đưa đến dưới chân bọn họ cầu bọn họ giẫm đạp, cầu xin sự tha thứ của bọn họ sao? Nhị ca! Ta nói không có cách nào, là bởi vì chuyện này khó giải quyết. Không phải bọn họ chết, thì chính là ta chết."


Lam Hi Thần hiện vẻ giận dữ, thối lui một bước nói: "Chuyện này còn không phải đều là vì ngươi... Bởi vì ngươi làm những chuyện trong thư kia! Nếu như ngươi không có làm, như thế nào sẽ có nhược điểm rơi vào tay người khác?"


Kim Quang Dao ngay cả Tị Trần của Lam vong Cơ cũng không kiêng kị, tiến lên vài bước liền quỳ thẳng đầu gối nói: "Nhị ca! Nhị ca, ngươi hãy nghe ta nói. Ta không phủ nhận ta làm những chuyện đó..."


Lam Hi Thần nói: "Ngươi còn có thể phủ nhận kiểu gì? Chứng cứ tất cả đều đầy đủ!"


Kim Quang Dao nói: "Cho nên ta mới nói ta không phủ nhận! Nhưng giết cha giết vợ giết huynh, nếu không phải vì bất đắc dĩ ta tại sao phải đi làm những chuyện đó. Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi ta thật sự phát điên đến loại trình độ đó? !"


Sắc mặt Lam Hi Thần thoáng bình tĩnh lại một chút, nói: "Được, ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi có thể từng bước từng bước mà giải thích.


Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng!"


Lam Hi Thần thấy y dường như muốn lập tức dùng một kiếm chém đứt ý đồ của Kim Quang Dao, vội vàng lên tiếng nói: "Không cần lo lắng, hắn hiện tại đã bị thương và đã bị lấy đi vũ khí, đang ở tình thế bất lợi, nhiều người ở đây như vậy, không thể giở trò được nữa." Vừa lúc đó, Ngụy Vô Tiện đang đứng ở bên kia dùng chân đạp Tô Thiệp một cái, phá tan động tác ý đồ âm thầm của hắn, Lam Hi Thần lấy Liệt Băng ra chỉa về hướng Kim Quang Dao, phòng ngừa hắn đột nhiên ra tay tấn công, nói: "Ngươi đi ứng phó bên kia, ở đây để ta đối phó."


Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng Tô Thiệp tức giận gầm nhẹ, y nhấc chân đi qua, dứt khoát lưu loát lấy Tị Trần đâm ở ngực hắn một kiếm.


Một kiếm này bị đâm vào ngực, Tô Thiệp ho ra một ngụm máu, nhất thời hô hấp khó khăn, khó có thể lên tiếng.


Ngụy Vô Tiện trong lòng biết Lam Hi Thần đối với đệ đệ kết nghĩa này ít nhiều vẫn còn lưu lại vài phần tình cảm, luôn tồn tại một tia kỳ vọng, không để cho hắn có cơ hội nói chuyện là không thể nào. Vừa lúc hắn cũng có nhiều thứ muốn nghe xem Kim Quang Dao nói như thế nào, vì thế nghiêng tai lắng nghe. 


Lam Hi Thần nói: "Thứ nhất, phụ thân ngươi, Kim lão tông chủ, thật sự là do ngươi dùng loại phương thức kia..."


Kim Quang Dao cẩn thận nói: "Cái vấn đề này, ta nghĩ hãy để trả lời cuối cùng đi."



Lam Hi Thần lắc đầu và nói: "Thứ hai, ngươi...... Phu nhân......" Như là khó có thể mở miệng, hắn lập tức sửa lời nói: "Muội muội của ngươi, Tần Tố, ngươi thật sự biết rõ nàng và ngươi là quan hệ như thế nào, vậy mà vẫn cưới nàng?!"


Kim Quang Dao ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên nước mắt chảy xuống.


Hắn thống khổ nói: "... Phải "


Lam Hi Thần hít sâu một hơi, sắc mặt xám như tro. 


Kim Quang Dao thấp giọng nói: "Nhưng ta thật sự không có biện pháp."


Lam Hi Thần trách mắng: "Như thế nào không có biên pháp?! Đó là hôn sự của ngươi! Ngươi không cưới, không phải là được rồi sao? Coi như làm vậy sẽ tổn thương trái tim của Tần Tố, cũng tốt hơn phá huỷ một người thật lòng ái mộ ngươi như vậy, nữ tử chưa bao giờ từng chế nhạo ngươi!"


Kim Quang Dao ôm đầu, nói: "Lẽ nào ta không phải thật tâm yêu nàng sao?! Nhưng ta không có cách nào a, không có cách nào chính là không có cách nào! Phải! Đó là hôn sự của ta, nhưng nếu ta nói một tiếng không cưới là có thể không cưới sao?! Nhị ca, ngươi ngây thơ cũng phải có một mức độ, ta đã phí hết trăm cay ngàn đắng nhiều ít tâm huyết mới để cho Tần Thương Nghiệp đáp ứng ta cầu thân. Hôn sự gần tới, thật vất vả Tần Thương Nghiệp cùng Kim Quang Thiện đều vừa lòng vô cùng, ngươi đột nhiên nói ta phải hủy bỏ hôn sự?! Ta nên dùng lý do gì? Ta phải làm như thế nào mới có thể cùng hai người kia đối mặt giải thích?


"Nhị ca, ngươi có biết lúc đó ta đã nghĩ rằng tất cả đối với ta đều đã là viên mãn, nhưng khi Tần phu nhân bỗng nhiên bất ngờ lén lút tới tìm ta nói cho ta biết sự thật, lúc đó cảm giác của ta gì! Coi như một đạo thiên lôi đánh xuống bổ trúng đầu ta, cũng sẽ không đáng sợ hơn chuyện này! Ngươi có biết nàng tại sao không đi tìm van cầu Kim Quang Thiện mà lại lén lúc đến cầu ta giải quyết không? Bởi vì nàng là bị Kim Quang Thiện cưỡng gian! Người cha tốt kia của ta, thậm chí thê tử của thuộc hạ đi theo mình nhiều năm cũng không buông tha, ngay cả mình lúc nào có thêm một người nữ nhi cũng đều không nhớ rõ! Nhiều năm như vậy nàng cũng không dám nói cho trượng phu Tần Thuơng Nghiệp của mình biết chuyện này, ngươi nói nếu như ta đột nhiên hủy bỏ hôn sự làm cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ, hại Kim Quang Thiện cùng Tần Thương Nghiệp phản bội lẫn nhau, cuối cùng kết cục thảm nhất sẽ là ai?!"


Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe nói Kim Quang Thiện ở phương diện này có hành vi vô sỉ, nhưng mà những người ở đây vẫn cảm thấy một trận phát tởm. Buồn nôn cùng hàn ý, không biết loại nào càng sâu hơn.


Lam Hi Thần nói: "Vậy ngươi... Vậy coi như ngươi là vạn bất đắc dĩ cưới Tần Tố, ngươi cũng có thể lạnh nhạt với nàng, nhưng tại sao lại muốn cùng nàng... Cần gì phải sinh A Tùng, rồi tự tay giết chết chính nhi tử của mình như vậy!"


Sau một thời gian dài, Kim Quang Dao khàn giọng nói: "... Sau đại hôn ta căn bản không có chạm vào A Tố. A Tùng... Là tại trước khi cưới thì có. Lúc đó ta sợ đêm dài lắm mộng, lại sinh khó khăn trắc trở..."


Liền sớm cùng Tần Tố viên phòng.


Nếu không phải như thế, cũng sẽ không trời xui đất khiến liền cùng muội muội ruột của mình loạn luân. Không biết là nên hận kẻ căn bản không giống cha thân phụ thân, hay là càng hận hơn cái đa nghi lo ngại của chính hắn.


Thờ dài một tiếng, Lam Hi Thần nói: "Thứ ba, ngươi không cần cố gắng ngụy biện, trả lời ta, cái chết của Kim Tử Hiên... Rốt cuộc có phải ngươi có ý định mưu đồ hay không!"


Nghe được chính tên của phụ thân mình, Kim Lăng đang đỡ Giang Trừng trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện.


Lam Vong Cơ thoáng giương giọng, nói: "Huynh trưởng, ngươi tin tưởng hắn?"


Lam Hi Thần vẻ mặt phức tạp, nói: "Ta đương nhiên là không tin Kim Tử Hiên trong lúc vô tình gặp được hắn và muốn đi Cùng Kỳ Đạo để chặn giết Ngụy Vô Tiện. Thế nhưng... Trước hết để cho hắn nói xem sao."


Kim Quang Dao biết nếu liều chết không nhận thì sẽ không được người tin tưởng, liền cắn răng nói: "... Kim Tử Hiên, xác thực không phải là do ta ngẫu nhiên gặp phải."


Kim Lăng lập tức xiết chặt lấy nắm đấm của mình.


Kim Quang Dao lại nói: "Nhưng ta tuyệt đối chưa từng có ý đồ mưu tính đứng đằng sau hết thảy mọi chuyện! Các nguơi cũng không cần đem ta tưởng tượng thành người đa mưu túc trí mưu toan tính toán không bỏ sót như vậy. Ta làm sao biết hắn và Kim Tử Huân sẽ cùng chết ở trên tay thủ hạ Ngụy Vô Tiện? Ta làm sao có thể ngờ tới Di Lăng lão tổ cùng Quỷ Tướng Quân sẽ đại khai sát giới?"


Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Vậy mà ngươi còn nói hắn không phải là do ngươi ngẫu nhiên gặp phải? Tự mình mâu thuẫn!"


Kim Quang Dao nói: "Ta không phủ nhận ta đã cố ý nói cho hắn biết việc chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, nhưng ta chỉ nghĩ hắn cùng ngươi xưa nay không hòa thuận với nhau, lại vừa lúc gặp gỡ ngươi đang bị đường huynh của hắn gây phiền toái, ít nhiều cũng sẽ ăn chút đau khổ, ta làm sao có thể dự đoán được Ngụy tiên sinh ngươi lại dứt khoát đem tất cả mọi người có mặt ở đó giết hết."


Ngụy Vô Tiện tức giận đến nỗi ngược lại còn cười, nói: "Ngươi thật là..."


Đột nhiên, Kim Lăng hét lớn: "Tại sao?!"


Hắn từ bên người Giang Trừng đứng lên, hốc mắt đỏ lên, vọt đến bên người Kim Quang Dao la lớn: "Ngươi tại sao phải làm như vậy?!"


Nhiếp Hoài Tang vội vàng kéo lấy Kim Lăng nhìn qua như là đang muốn đánh một trận cùng Kim Quang Dao. 


Kim Quang dao hỏi ngược lại: "Tại sao?"


Hắn quay sang nhìn Kim Lăng nói: "Tại sao? A lăng, như vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao? Tại sao ta đối với hắn luôn là khuôn mặt tươi cười đón chào, hắn lại trước nay đối với ta không có cho sắc mặt tốt? Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao đều cùng là nhi tử, phụ thân ngươi có thể thanh thản mà ở nhà bồi tiếp thê tử hắn yêu nhất, còn chơi đùa cùng con trai của mình. Nhưng ta ngay cả cùng thê tử của mình đơn độc ở lâu cũng không có chút nào dám, thậm chí nhìn đến nhi tử của mình mà còn sởn cả tóc gáy, còn bị chính phụ thân của mình coi như là chuyện đương nhiên mà sai khiến để làm loại chuyện như vậy —— đi chặn giết một người có thể điều khiển hung thi lệ quỷ lúc nào cũng có thể phát cuồng dẫn đến một hồi tàn sát nguy hiểm nhất? Tại sao rõ ràng sinh thần đều là cùng một ngày, Kim Quang Thiện thế nhưng lại có thể tự mình tổ chức cho hắn một yến hội khánh sinh đồng nhất lớn nhất, hắn lại có thể trơ mắt nhìn thuộc hạ một chân rồi một cước đem nhi tử khác của mình từ trên Kim Lân Đài đá xuống, từ tầng cao nhất, lăn tới tầng dưới cùng!"


Hắn rốt cục cũng toát ra hận ý sâu đậm ẩn giấu, chỉ là không phải đối với Kim Tử Hiên, không phải đối với Ngụy Vô Tiện, mà là đối với phụ thân của chính mình.


Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng tìm kiếm cái cớ, ngươi hận ai liền đi giết người đó, động đến Kim Tử Hiên làm gì?!"


Kim Quang Dao bình tĩnh nói: "Như ngươi đã thấy, ta đã giết."


Lam Hi Thần nói: "Hơn nữa là dùng loại phương thức kia."


Kim Quang Dao khóe mắt hàm chứa lệ quang, sống lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất, mỉm cười và nói: "Phải. Một kẻ khắp nơi động dục giống lão ngựa, thích hợp nhất chính là kiểu chết này, không phải sao?"


Lam Hi Thần quát lên: "A Dao!"


Trách xong mới nhớ tới, hắn đã sớm  đơn phương cùng Kim Quang Dao cắt đứt tuyệt giao, không nên gọi hắn như vậy. Kim Quang Dao dường như không có để ý, nói: "Nhị ca, ngươi đừng nhìn ta hiện tại có thể dùng những lời khó nghe như vậy mà mắng hắn. Ta đối với người cha này, cũng đã từng ôm ấp mong đợi. Đã từng, chỉ cần khi nào có mệnh lệnh của hắn, phản bội Ôn tông chủ cũng tốt, bảo hộ Tiết Dương cũng tốt, diệt trừ đối thủ cũng tốt, mặc kệ có bao nhiêu ngu xuẩn bao nhiêu người hận, ta đều sẽ đi chấp hành. Nhưng ngươi có biết làm ta hoàn toàn thất vọng là cái gì không? Ta hiện tại sẽ trả lời vấn đề thứ nhất của ngươi, không phải là ta mà là ở trong tâm của hắn luôn xem ta không bằng một cọng tóc của Kim Tử Huân hay Kim Tử Hiên, không phải hắn tiếp tục trở về bên cạnh Mạc Huyền Vũ, cũng không phải hắn nghĩ ra trăm phương ngàn kế ý đồ giá họa cho ta, mà là hắn một lần nào đó lại đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, đối với nữ tửu* bên cạnh thổ lộ lời nói trong lòng. (Nữ tửu: Bánh bèo hầu rượu = _=)


"Tại sao hắn là một đại gia chủ có thể tiêu tiền như nước lại không chịu bỏ ra một chút thời gian giúp một chuyện nhỏ không tốn chút sức gì, phí một chút tiền để cho mẫu thân của ta chuộc thân? Rất đơn giản, bởi vì phiền phức. Mẫu thân ta đợi nhiều năm như vậy, ở trước mặt ta mẫu thân vì hắn mà bệnh nhiều như vậy, vì hắn hóa giải nhiều thân bất do kỷ, nỗi khổ tâm trong lòng như vậy, thay hắn tư tưởng nhiều tình cảnh khó khăn như vậy. Nguyên nhân thật sự, bất quá chỉ có hai chữ: Phiền phức. Đặc biệt là nữ nhân từng đọc qua sách, luôn so mặt mình với nữ nhân khác tự cho mình là cao hơn một đoạn, yêu cầu rất nhiều, suy nghĩ vớ vẩn, phiền toái nhất. Nếu như cho nàng chuộc thân tìm đến Lan Lăng, còn không biết muốn dây dưa như thế nào không thôi. Để cho nàng thành thật đợi ở chỗ cũ, ước tính theo tình trạng của nàng phỏng chừng còn có thể lại nổi thêm mấy năm, nữa đời sau cũng không cần phải lo lắng về vấn đề ăn mặc chi phí. Nhi tử? Ôi, không cần nhắc đến."


Kim Quang Dao phụt một tiếng, cười hì hì nói: "Nhị ca, ngươi xem, ta đứa con trai này chỉ có giá trị bốn chữ: 'Ôi, không cần nhắc đến'. Ha ha ha ha..."


Lam Hi Thần trên mặt có vẻ đau xót, lắc đầu, than thở nói: “Cho dù phụ thân ngươi hắn... Nhưng ngươi cũng...”


Cuối cùng nghĩ không ra cái gì thích hợp để nói, muốn nói lại thôi, đành phải thở dài nói: "Ngươi bây giờ nói cái này, thì có tác dụng gì."


Kim Quang Dao vừa cười vừa buông tay nói: "Không có biện pháp. Làm hết chuyện xấu, lại còn muốn người rũ lòng thương. Ta chính là một người như vậy nha."



Khi nói đến chữ "Người", hắn đột nhiên lật cổ tay một cái!


Một sợi dây huyền cầm màu đỏ nhanh chóng được đặt lên cổ của Kim Lăng.


Kim Quang Dao khóe mắt còn vương theo nước mắt, trầm giọng nói: "Đừng cử động."


Lần này thật sự là mất cảnh giác, những người khác lập tức đi nhìn xem cái người vừa mới nãy đã lấy đi vũ khí của hắn - Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng thay đổi sắc mặt. Hắn xác thật đã lấy đi bội kiếm cùng huyền cầm đã giấu ở trên người Kim Quang Dao rồi!


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Không lẽ Kim tông chủ tu vi đã cao đến mức có thể ở trong không khí hóa ra vật?"


Lam Vong Cơ thì liếc mắt một cái liền nhìn ra huyền cơ, nói: "Hắn giấu ở trong cơ thể."


Những người khác nhìn theo phương hướng mà y chỉ. Chỉ thấy bạch y ở chỗ hai bên sườn bụng của Kim Quang Dao có một đoàn ửng đỏ, đang dần dần lan rộng ra.


Đây là lý do tại sao dây đàn lại có màu đỏ, là bởi vì nó đã dính phải máu. Ngụy Vô Tiện lúc trước lục xoát dĩ nhiên không tìm thấy nó, Kim Quang Dao không có đem nó giấu ở trên người, mà là đem nó giấu ở trong thân thể. Chờ đợi một phen nói xong, làm cho cảm xúc của Lam Hi Thần dao động vì hắn, lực chú ý của những người khác cũng bị dời đi, lại kích thích Kim Lăng để nó xông lên tiến đến gần hắn, thời cơ chín mùi, lúc này mới thừa dịp mọi người chưa kịp chuẩn bị nhanh chóng lấy tay đâm xuyên thủng phần bụng, đem dây đàn từ trong cơ thể lấy ra.


Ai có thể biết trước được, vì để lưu lại một chiêu này, Kim Quang Dao thậm chí có thể đối đãi như vậy với cơ thể của chính mình, mặc dù dây huyền cầm kia rất nhỏ và mỏng, nhưng dù sao cũng là một dị vật làm bằng kim loại, được chôn ở trong máu thịt mang theo bên người hành động, cảm giác kia tuyệt đối sẽ không có bao nhiêu vui sướng.


Giang Trừng thống khổ kêu gọi: "A Lăng!"


Ngụy Vô Tiện cũng không tự chủ được mà di chuyển muốn giúp đỡ, nhưng ngay lập tức có người bắt lấy tay hắn, quay đầu lại vừa thấy chính là Lam Vong Cơ, lúc này mới thoáng ổn định lại tinh thần, không có rối loạn. 


Kim Quang Dao khống chế Kim Lăng đứng dậy, nói: "Giang tông chủ không cần phải kích động như vậy, A Lăng dù sao cũng là do ta nhìn nó lớn lên. Ta vẫn là câu nói đó, các vị bây giờ hãy giả vờ như không nhìn thấy ta, qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ thấy một A Lăng hoàn hảo nguyên vẹn không tổn hao gì."


Giang trừng nói: "A Lăng, ngươi đừng cử động! Kim Quang Dao, nếu ngươi muốn có con tin, thì đổi lại ta cũng là giống nhau!"


Kim Quang Dao nói: "Đó nhưng không giống nhau. Giang tông chủ bị thương hành động không tiện, sẽ kéo chân sau của ta chậm lại."


Ngụy Vô Tiện lòng bàn tay đổ ra mồ hôi, nói: "Kim tông chủ, ngươi có phải đã quên nên mang theo thứ gì hay không? Thuộc hạ trung thành của ngươi vẫn còn đang ở đây này."


Kim Quang Dao nhìn về phía Tô Thiệp, Tô Thiệp lập tức miễn cưỡng khàn giọng hô lên: "Tông chủ không cần để ý đến ta!"


Kim Quang Dao cũng ngay lập tức nói: "Đa tạ." (Cảm ơn)


Thu hồi ánh mắt, Lam Hi Thần chậm rãi nói: "Kim tông chủ, ngươi lại nói dối một lần nữa."


Kim Quang Dao nói: "Chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau."


Trên mặt Lam Hi Thần lộ ra một chút thất vọng, nói: "Lần trước ngươi cũng nói như vậy, Ta đã không phân biệt được rõ ngươi đến tột cùng câu nói nào mới là thật."


Kim Quang Dao há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, một đạo tiếng sấm trước nay chưa từng có lại ầm ầm nổ vang. Tuy xa cuối chân trời, lại như gần ở bên tai, khiến cho hắn không tự chủ được mà run rẩy, đem lời muốn nói nuốt trở vào.


Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn cửa miếu một cái, cười nói: "Giông bão này đến cũng thật là kỳ quặc. Đêm mưa là thời điểm dễ dàng  nhất có khách không mời mà đến cửa, Kim tông chủ, ngươi có chuẩn bị sẵn sàng chưa?"


Kim quang Dao nói: "Ngụy tiên sinh, ngươi không cần dùng sở trường đe dọa để che giấu lo lắng của ngươi đối với Kim Lăng, ta hiện..."


Lời còn chưa dứt, bên ngoài cửa miếu truyền đến ba tiếng “Đông! Đông! Đông!” quỷ dị.


Đêm nay là lần thứ ba có tiếng "Gõ cửa"!
___________________
Hết Chương 106


Rindoll muốn 8: có lời của tác giả nữa á, nhưng ta lười dịch quá à, thím nào muốn thì lếch QT hay jjwxc xem đi nha T w T ♥

Ầy za~. Xem chương này thấy tội bạn Yaoi muội quá T ^ T.

Mà dạo này nhà ta đang xây lại, ta thì mới hết bệnh, ráng lếch cái thân già lên ngồi làm chương này. Mệt vỡ linh hồn lun T w T...



5 nhận xét:

  1. Gửi ngàn nụ hôn đến bạn edit

    Trả lờiXóa
  2. Giữ gìn sức khỏe nhé chủ nhà <3

    Trả lờiXóa
  3. Chào bạn!
    Mình mới theo dõi truyện này gần đây.
    Vì chờ chương mới nên cắm cọc ở nha bạn nè.
    Hồi nãy thấy có chương mới mình mừng quá trời, đang nghiện bộ này ghê gớm. Hâhhahha
    Cảm ơn bạn đã bỏ thời gian và công sức để edit nhé. Yêuuuu bạnnnn!!!

    Trả lờiXóa

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...