Ma Đạo Tổ Sư
Chương 105: Hận Sinh 21 - 8
_________________
Edit chính: Cỏ
Hổ trợ Edit: Rin
Beta: Rin
Hổ trợ Edit: Rin
Beta: Rin
__________________
________________
Thím Rin 8: Cảm ơn nàng Cỏ đã phụ ta Edit nha ♥. Truyện sắp hoàn rồi, nên ta dạo này đang lật đật tăng tiến độ nè. T w T
________________
[ Chương trước: Cùng lúc đó, từ sau đại điện miếu Quan Âm truyền đến một trận âm thanh "xuy xuy" quái dị, có vẻ như đang phun ra thứ gì đó, sau một lát, nhóm tu sĩ Lan Lăng Kim thị cũng cùng hét lên thảm thiết. ]
_________________
________________________
Hình ảnh minh họa bạn Nhiếp Hoài Tang nè. = w = ♥ |
Thím Rin 8: Cảm ơn nàng Cỏ đã phụ ta Edit nha ♥. Truyện sắp hoàn rồi, nên ta dạo này đang lật đật tăng tiến độ nè. T w T
________________
[ Chương trước: Cùng lúc đó, từ sau đại điện miếu Quan Âm truyền đến một trận âm thanh "xuy xuy" quái dị, có vẻ như đang phun ra thứ gì đó, sau một lát, nhóm tu sĩ Lan Lăng Kim thị cũng cùng hét lên thảm thiết. ]
_________________
________________________
Vẻ mặt của mọi người bên trong miếu đều chợt biến đổi.
Thân hình Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, dường như muốn đứng dậy, Ngụy Vô Tiện lại dùng sức đem y đè ép trở lại, sờ sờ lên mặt của y, hì hì cười nói: "... Đừng cử động."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, quả nhiên không cử động nữa. Trong chốc lát, một mùi gay mũi nhẹ nhàng bay ra, đồng thời Lam Hi Thần cũng dùng tay áo che mũi lại, trên khuôn mặt đang lúc mơ hồ lộ ra vẻ lo âu. Ngay sau đó, hai bóng người nghiêng ngả lảo đảo vọt ra.
Tô Thiệp đỡ Kim Quang Dao, cả hai người sắc mặt đều trắng bệch, mà tiếng kêu rên ở phía sau điện vẫn còn tiếp tục vang vang. Tô Thiệp nói: "Tông chủ, ngươi sao rồi? !"
Trên trán Kim Quang Dao hơi đổ một ít mồ hôi lạnh, nói: "Không sao cả. Mới vừa rồi cũng may là nhờ có ngươi."
Tay trái của hắn rũ xuống không nhấc lên được, chỉnh lại cánh tay đều đang phát run, dường như đang cố nén đau đớn, tay phải thì mò vào trong ngực lấy ra một bình thuốc, muốn mở ra, nhưng làm một tay thì lại rất bất tiện. Thấy thế, Tô Thiệp tiếp nhận bình thuốc, đổ ra một viên thuốc bỏ vào trong tay hắn. Kim Quang Dao cúi đầu uống vào, cau mày nuốt xuống, lông mày nhanh chóng giãn ra.
Lam Hi Thần do dự một chút, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Kim Quang Dao hơi nao nao, trên mặt lúc này mới dâng lên một tia huyết khí, hắn miễn cưỡng cười nói: "Nhất thời không cẩn thận."
Trên cổ tay trái đến mu bàn tay của hắn nổi lên một đường màu đỏ, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mảnh da thịt kia giống như là đang bị nấu chín, làm da cũng đều muốn nát vụn.
Ngay sau khi phía sau đại điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh liền rơi vào im lặng, đợi đến khi cái mùi gay mũi kia dần dần tiêu tan, Ngụy Vô Tiện lúc này mới buông Lam Vong Cơ ra, hai người cùng đi vòng ra sau điện kiểm tra, bất quá không có tùy tiện đi vào, mà vẫn duy trì ở một khoảng cách nhất định. Chỉ thấy một cái hố sâu bên cạnh chất chồng lên một đống đất cao cao, một cái quan tài khá là tinh xảo bị nghiêng sang một bên, bên trên còn có một cái rương màu đen, cả hai đã bị mở ra, còn có làn khói trắng mỏng manh từ trong đó chậm rãi bay ra.
Mùi gay mũi kia cũng chính là từ làn khói trắng này mà bay ra, nhất định là chất độc gây chết người. Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, bởi vì bên cạnh quan tài ngổn ngang mấy cái xác nằm đầy trên mặt đất, đều là các tu sĩ lúc nãy đào bới, bây giờ đã hóa thành từng khối tử thi chín rục, ngay cả áo bào kim tinh tuyết lãng trên người cũng đều bị ăn mòn chỉ còn những mảnh vụn cháy đen, có thể thấy được làn khói trắng này độc tính nặng biết bao nhiêu.
Kim Quang Dao trầm mặt xé xuống một mảnh vạt áo tuyết trắng, quấn ở trên mu bàn tay bị thương, ngón tay hơi hơi run lên, đang muốn đi qua xem xét, Tô Thiệp lên tiếng: "Tông chủ, để ta đi!"
Hắn liền giành đi ở phía trước, lấy kiếm khí xua tan khói độc còn sót lại, mũi kiếm đâm vào cái rương đen kịt. Rương sắt lật xuống đất, bên trong không có vật gì.
Kim Quang Dao rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lảo đảo đi lên, nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết, trong quan tài kia cũng là trống không. Khí sắc trên mặt hắn vừa mới hồi phục bỗng chốc bị đẩy lùi sạch sẽ, đôi môi tái nhợt.
Lam Hi Thần đi đến, cũng nhìn thấy thảm trạng sau điện, cả kinh nói: "Rốt cuộc ngươi đã chôn thứ gì ở chỗ này? Sao lại như vậy??"
Nhiếp Hoài Tang chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, đã sợ đến mức quỳ trên mặt đất không ngừng nôn mửa. Kim Quang Dao đôi môi run rẩy, không nói nên lời. Một đạo lôi điện đánh xuống, đem mặt của hắn phản chiếu hoàn toàn lộ ra vẻ trắng bệch. Vẻ mặt đó của hắn thật sự rất khủng bố, làm cho Nhiếp Hoài Tang rùng mình, ngay cả nôn cũng không dám lớn tiếng, trong mắt chứa lệ quang, che miệng núp ở phía sau Lam Hi Thần, không biết là do lạnh hay là sợ mà cả người đều run lẩy bẩy. Lam Hi Thần quay đầu lại an ủi hắn vài câu, từ trước đến nay bề ngoài thái độ của Kim Quang Dao ôn nhu dễ thân cận, thái độ dư thừa cũng không có.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Trạch Vu Quân, thật oan uổng cho Kim tông chủ, những thứ kia, căn bản cũng không phải là hắn chôn."
Ánh mắt Kim Quang Da chậm rãi dời về phía hắn. Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Mặc dù ban đầu chính là hắn chôn, nhưng hiện tại chỉ sợ đã sớm bị người khác tráo đổi rồi."
Tô Thiệp giơ kiếm chỉ về phía hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì? Ngụy Vô Tiện, có phải là ngươi đã làm trò quỷ gì hay không!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đây quá coi trọng ta rồi. Các ngươi đều thấy được, đêm nay ta cái gì cũng đều không có làm, hơi đâu quan tâm đến trò ma quỷ của các ngươi. Kim tông chủ, ngươi cũng đừng quên cái người đưa tin bí ẩn kia. Hắn nếu có thể tra ra đầu đuôi gốc ngọn những chuyện bí mật của Kim tông chủ ngươi, giành trước một bước tới nơi này đào đồ vật của ngươi mang đi, lại hoán đổi ám khí khói độc, chờ ngươi tới tặng cho ngươi, việc này có gì là không thể?"
Từ khi nhóm tu sĩ này không đào được thứ bọn họ cần đào, Ngụy Vô Tiện liền biết, tự sẽ có người tới thu thập Kim Quang Dao. Người này từ lúc vừa mới bắt đầu đã chuẩn bị xong đủ loại lễ vật, từng cái từng cái chậm rãi đưa cho hắn. Tay trái ở Mạc gia trang, các nhóm thế gia đệ tử bị dụ đến Nghĩa Thành, xác mèo chết một cách kỳ lạ ở trên đường, tràn ngập những bí mật xưa cũ đang được tố giác…
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Kim tông chủ, ngươi có từng nghĩ tới, đêm nay ngươi tựa như là một con bọ ngựa, thế nhưng còn có một con chim hoàng tước. Nó luôn nhìn chằm chằm vào người truyền tin của ngươi, vào giờ phút này, nói không chừng đang núp ở một nơi bí mật nào đó mà dòm ngó nhất cử nhất động của ngươi. Không đúng, nói không chừng, đó cũng không phải là người..."
Sấm rền từng trận, mưa rơi như trút xuống. Nghe đến ba chữ "Không phải là người", trên mặt Kim Quang Dao, trong nháy mắt dường như lóe lên một tia gọi là "Sợ hãi".
Tô Thiệp cười lạnh nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bớt nói những lời đe dọa làm ra vẻ đó đi..."
Kim Quang Dao giơ tay phải lên ngăn cản hắn, nói: "Đừng tranh luận với những lời không có ý nghĩa. Đem vết thương trên người ngươi xử lý lại đi."
Trên mặt hắn thoáng hiện qua một chút sợ hãi rồi biến mất, các loại cảm xúc rất nhanh đều được khống chế, quay về bình tĩnh. Mới vừa rồi Tô Thiệp đấu cùng Tiên Tử, bị Tiên Tử cào bị thương không ít chỗ, cánh tay, lồng ngực đều có quần áo che chở cũng bị phá hỏng, đặc biệt là ngực, vết cào đi vào thịt thấu xương, bạch y lộ ra rất nhiều vết máu, nếu không xử lý, càng kéo dài sợ là khi hành động gặp phải điều trở ngại, không tiện đối phó với các tình huống đến bất ngờ.
Kim Quang Dao từ trong lồng ngực lấy ra một gói thuốc đưa cho hắn, Tô Thiệp hai tay tiếp nhận, nói: "Vâng." Quả nhiên không cùng Ngụy Vô Tiện nhiều lời nữa, xoay người sang chỗ khác, cởi bỏ áo ra xử lý miệng vết thương trên người.
Kim Quang Dao bị khói độc làm tổn thương, tay trái vẫn còn có chút không nghe sai khiến, cũng đành phải ngồi dưới đất điều tức. Các tu sĩ còn lại thì cầm kiếm đi tới đi lui trong miếu Quan Âm, tuần tra giám sát. Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy đao kiếm sáng loáng trợn cả mắt lên, bên người không có hộ vệ, cũng không dám thở mạnh, núp ở một góc sau lưng Lam Hi Thần, đánh vài cái hắt xì.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tô Thiệp này đối với người khác âm dương quái khí*, đối với Lam Trạm càng là oán khí sâu nặng, ngược lại đối với Kim Quang Dao thì có rất nhiều tôn kính."
*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán. Cũng nói là: "cổ lí cổ quái"
Hắn nghĩ như thế, không tự chủ được nhìn xem Lam Vong Cơ. Ai ngờ, vừa lúc nhìn đến lại thấy một tia hàn ý lóe lên trong mắt y.
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói với Tô Thiệp: "Quay người."
Tô Thiệp đang cúi đầu bôi thuốc vào mấy vết cào trước ngực, nghiêng người với bọn họ, chợt nghe một câu với giọng điệu không thể làm trái ý của Lam Vong Cơ, thân thể không tự chủ được mà xoay người lại.
Khi hắn quay người lại, Giang Trừng và Kim Lăng đều mở to hai mắt.
Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt cũng thu liễm lại.
Hắn trầm giọng nói: "... Hóa ra là ngươi!"
Tô Thiệp lúc này mới phản ứng lại được, lập tức lấy quần áo che ở trên ngực. Nhưng mà, mấy người ở trước mặt đã nhìn thấy rất rõ ràng lồng ngực hắn mới vừa lộ ra ngoài. Một mảng da thịt từ ngực cho tới gần tim, dày đặc mười mấy cái hố đen to nhỏ không đồng đều.
Trăm ngàn vết tích nguyền rủa!
Hơn nữa, có chục vết không phải là vết tích lưu lại sau khi bị hạ chú. Nếu là như vậy, xem mức độ gia tăng của các lỗ thủng, lần này nội tạng của Tô Thiệp thậm chí ngay cả kim đan diệu dược cũng đều phải chịu thua, tuyệt đối không có cách nào sử dụng linh lực. Nhưng mà, hắn còn có thể nhiều lần sử dụng lượng lớn linh lực để truyền bùa chú.
Như vậy, nguồn gốc mấy dấu vết này chỉ có một cách giải thích —— nhất định là hắn đã hạ chú đi nguyền rủa người khác, sau đó bị nguyền rủa bắn ngược trở lại, cho nên tạo mới thành các vết tích như thế này!
Năm đó Kim Tử Huân bị người hạ chú thủng trăm ngàn lỗ, Sau đó khắp nơi tìm y sư cùng chú thuật sư giỏi nhất đến để nghĩ cách cứu chữa. Y đạo cũng không phải là thứ Ngụy Vô Tiện am hiểu, nhưng hắn biết, có một số chú thuật sư là có thể dùng thuật phản hồi bắn ngược trở lại các bộ phận bị nguyền rủa, chỉ là thuật này khó có thể để hoàn thiện, nội lực phản hồi cũng rất yếu. Kim Tử Huân cũng có thể từng gửi hi vọng vào loại phản hồi thuật này, nhưng mà không có cách nào trị tận gốc, nhiều lắm chỉ có thể giảm xuống một chút đau đớn, nhưng ác chú trên người hắn vẫn không thể giải hết.
Ngụy Vô Tiện không phải là không có cố gắng muốn tìm ra ai là người hạ chú, nỗ lực vì thanh danh của mình*, nhưng mà muốn tìm ra chính xác cái tên giữa biển người mênh mông thì không thể nào tìm được. hơn nữa sự việc phát sinh sau đó đã cách rất lâu, không giới hạn trong trăm ngàn vết thương do niệm chú, vì vậy không ôm hi vọng nữa. Ai ngờ tối nay chính là tìm mòn gót giày mà chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao.
(*Giải thích nội dung: Nỗ lực vì thanh danh của mình nghĩa là Lấy lại thanh danh đã mất.)
Kim Lăng không hiểu, Nhiếp Hoài Tang đại khái cũng không hiểu, nhưng mấy người còn lại đều trong nháy mắt nghĩ thông suốt mấu chốt này.
Lam Vong Cơ nhìn về phía Kim Quang Dao, nói: "Điều này cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của ngươi ?"
Kế hoạch, chính là bị chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo. Nguyên nhân màn chặn giết kia cũng bởi vì Kim Tử Huân bị hạ chú nguyền rủa. Nếu như hắn không có trúng nguyền rủa, Ôn Ninh cũng sẽ không ở Cùng Kỳ Đạo mất khống chế mà đại khai sát giới, Ngụy Vô Tiện sẽ không phải gánh lấy sinh mệnh phiền toái của Kim Tử Hiên, cũng sẽ không có các sự việc sau đó. Tô Thiệp là thân tín của Kim Quang Dao, hắn hạ chú tất nhiên là xuất phát từ việc Kim Quang Dao sai khiến. Một lần chặn giết, giải quyết hai tên con cháu ngang hàng trong Lan Lăng Kim thị, Kim Quang Dao kế thừa Lan Lăng Kim thị, ngồi trên vị trí tiên đốc quét sạch hết thảy chướng ngại, nhưng lại giữ mình không liên quan đến, từ đầu đến cuối trên tay đều không dính một chút máu tươi, có thể nói là kế hoạch hoàn mỹ.
Kim Quang Dao từ chối cho ý kiến. Lam Hi Thần thì lại hướng về phía Tô Thiệp nói: "Năm đó ngươi và Ngụy công tử không thù không oán, vì sao lại phí hết tâm tư đi mưu tính một hồi như vậy..."
Ngụy Vô Tiện trong lòng đè nén một cơn lửa giận, cười nhạo nói: "Đừng nói là không thù không oán. Ta và hắn căn bản cũng không quen thuộc."
Kim Quang Dao vẫn còn điều tức mở hai mắt ra, kinh ngạc nói: "Ngụy công tử, ngươi không phải hẳn là nên rõ nhất sao? Không thù không oán là có thể bình an vô sự không có việc gì, làm sao có khả năng? Cõi đời này tất cả mọi người ban đầu đều là không thù không oán, sẽ luôn có những người mở đầu trước tiên ."
Giang Trừng giọng căm hận nói: "Tiểu nhân thâm độc!!!"
Bất ngờ chính là, Tô Thiệp lại cười lạnh nói: "Ai nói ta là vì hãm hại Ngụy Vô Tiện mới hạ chú lên người Kim Tử Huân? Đừng có tự cho là vậy. Ta lúc đó căn bản cũng không có quy về dưới trướng Liễm Phương Tôn, ta hạ nguyền rủa, chỉ bởi vì ta muốn làm như vậy! Đặc biệt vì mưu hại Ngụy Vô Tiện lại rãnh rỗi đi nguyền rủa người khác? Hắn còn không đáng để ta làm như vậy!"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: "Ngươi và Kim Tử Huân có cừu oán?"
Mới vừa hỏi xong, hắn liền tự thông. Kim Tử Huân làm người thế nào hắn sớm đã nghe qua, cũng có thấy, thường xuyên không đem các gia tộc phụ thuộc để ở trong mắt, cho rằng bọn họ và người làm không cùng một đẳng cấp, ngay cả khi cùng nhau dự yến tiệc cũng phân ra cấp bậc. Mà Tô Thiệp là một phần tử phụ thuộc Lan Lăng Kim thị, tránh không được thường xuyên đi Kim Lân đài dự tiệc, không thể không cùng Kim Tử Huân chạm trán. Một người lòng dạ chật hẹp tính toán chi li, một người thì tự cao tự đại vô cùng kiêu ngạo, hai người này nếu có gì đó không hài lòng, Tô Thiệp ghi hận Kim Tử Huân, thì cũng không lạ chút nào.
Nếu đúng là như vậy, Kim Tử Huân bị hạ chú thủng trăm ngàn lỗ, căn bản là chuyện không liên quan tới hắn( là Tiện Tiện), mục đích người hạ chú cũng không phải mưu hại hắn, nhưng hắn lại vô cớ bị liên luỵ vào, cuối cùng đưa đến hậu quả như vậy.
Giang Trừng lại hoàn toàn không tin, tức giận nói: "Nói dối!" Không để ý đến vết thương nghiêm trọng, cầm lấy Tam Độc liền vọt lên, nhất thời máu tươi tuôn ra, Kim Lăng vội vàng đem bả vai hắn ấn trở lại. Hắn không thể động đậy, trong lòng suy nghĩ mãnh liệt quay cuồng, cực kỳ phẫn hận, mắng: "Ngươi chỉ là con trai của kỹ nữ, vì để trèo lên trên, cái gì gọi là liêm sỉ cũng không màng, không phải mưu kế của ngươi ?! Lừa ai chứ !"
Nghe đến bốn chữ "Con trai kỹ nữ", nụ cười trên mặt Kim Quang Dao ngưng lại một chút.
Hắn nhìn về phía Giang Trừng, suy tư chốc lát, nhàn nhạt mở miệng nói: "Giang tông chủ, bình tĩnh một chút đi, ta biết rõ tâm tình ngươi vào giờ khắc này. Ngươi bây giờ hỏa khí lớn như vậy, đơn giản là biết đến sự thật về kim đan, hồi tưởng lại hành động qua nhiều năm, vì ngươi kiêu ngạo cố chấp nên trong lòng cảm thấy có một chút áy náy, cho nên nóng lòng tìm hung thủ của chuyện lúc trước cho Ngụy tiên sinh, một mặt có thể từ chối trách nhiệm ma đầu, sau đó làm một cuộc thảo phạt, coi như là vì Ngụy tiên sinh báo thù cho hả giận, thuận tiện vì chính mình mà giảm nhẹ một chút gánh vác. Nếu như ngươi cảm thấy chuyện này do ta chủ mưu để có thể giảm bớt phiền não cho ngươi, vậy việc ngươi tưởng tượng cũng không đáng kể, tùy theo ý ngươi. Thế nhưng ngươi phải hiểu được chính là, việc ở Cùng Kỳ Đạo ngươi cũng phải chịu trách nhiệm. Tại sao nhiều người như vậy đều cực lực thảo phạt Di Lăng lão tổ? Tại sao có quan hệ hay không quan hệ đều phát ra tiếng hò hét? Tại sao hắn bị người người đánh cho sụp đổ? Thật sự chỉ có tinh thần trọng nghĩa thôi sao? Dĩ nhiên không phải. Có một phần nguyên nhân, là ở chỗ ngươi a."
Viền mắt Giang Trừng đỏ đậm, Lam Hi Thần biết hắn lại muốn gây chuyện thị phi, thấp giọng quát lên: "Kim tông chủ!"
Kim Quang Dao không hề bị lay động, tiếp tục mỉm cười chậm rãi nói: "... Lúc đó Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị ba nhà tranh chấp, đã phân ra phần lớn, những người khác chỉ có thể ăn chút tôm tép, mà ngươi, mới vừa xây lại Liên Hoa Ổ, phía sau còn có một Di Lăng lão tổ là Ngụy Vô Tiện nguy hiểm khôn lường. Ngươi cảm thấy những gia tộc khác sẽ cao hứng khi nhìn thấy thế lực của một người trẻ tuổi lên làm gia chủ sao? May mắn là, ngươi và sư huynh ngươi quan hệ thật giống như không tốt lắm, cho nên tất cả mọi người cảm thấy có cơ hội để lợi dụng, đương nhiên để chia rẽ các ngươi cần phải đổ thêm dầu vào lửa. Bất kể nói thế nào, không cho Vân Mộng Giang thị của ngươi càng lớn mạnh hơn, chính là để cho mình càng lớn mạnh hơn. Giang tông chủ, nếu từ trước ngươi đối với sư huynh ngươi biểu hiện thái độ tốt một chút, tỏ ra liên minh giữa các ngươi cứng rắn không thể phá vỡ, làm cho người bên ngoài biết khó mà lui, không cần phải nỗ lực gây ra xích mích, hoặc là sau chuyện xảy ra ngươi khoan dung một chút, sự tình cũng sẽ không biến thành bộ dạng này. Lại nói đến, việc chủ động vây quét Loạn Táng Cương cũng có một phần của ngươi đi..."
Thời điểm khi ghe được Giang Trừng mắng ra câu "Con trai kỹ nữ" liền biết việc muốn hỏng rồi. Tùy Tiện vẫn luôn được Kim Quang Dao cất giữ trong mật thất của Kim Lân đài, không có người nào so với hắn rõ hơn sự thật về thanh kiếm này, lúc trước Ngụy Vô Tiện từng ở trước mặt hắn dùng các loại lý do để từ chối bội kiếm, hơn nữa nghe nói Giang Trừng đem Tùy Tiện rút ra, hắn đem những thứ đồ này chỉnh sửa lại, liền suy đoán ra đại khái chân tướng, cố ý kích động nói ra mới biết bộ mặt thật của Giang Trừng, thành công phản kích, đủ cho thấy tâm cơ sắc sảo nhường nào. Giang Trừng mắng hắn là con trai của kỹ nữ, đã chạm vào vảy ngược của hắn, hắn liền dùng việc này mà đánh Giang Trừng một roi đẫm máu, nghe tựa như là khách khách khí khí, kì thực mỗi chữ như đao.
Ngụy Vô Tiện xen lời hắn, nói: "Từng chữ ngụy biện cũng có thể nói tới mạch lạc rõ ràng, Kim tông chủ có một cái lưỡi cũng thật tốt."
Kim Quang Dao nói: "Quá khen, chỉ là nếu đạo lý rõ ràng, làm sao có thể tính là từ ngữ giảo biện?”
Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện liền một chưởng đánh về phía Tô Thiệp. Tô Thiệp vừa mới điều tức, không ngờ tới Ngụy Vô Tiện tản mạn thong dong hơn nửa buổi tối lại bỗng nhiên làm khó dễ hắn, suýt nữa trúng chiêu, rút kiếm chỉ hắn: "Ngươi muốn chết!"
Kim Quang Dao rốt cục điều tức xong xuôi, đứng lên nói: "Ngụy tiên sinh cần gì phải tức giận như vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lần này là đến phiên ta? Mời nói, ta xem một chút có thể bị thuyết phục hay không."
Kim Quang Dao mỉm cười nói: "Coi như Tô Thiệp không đi hạ chú Kim Tử Huân, Ngụy tiên sinh ngươi sớm muộn cũng sẽ bởi vì nguyên nhân khác mà bị bao vây tiêu diệt. Bởi vì ngươi chính là người như vậy, nói dễ nghe một chút là tự mình không thể kiềm chế được bản thân, nói trắng ra chính là khắp nơi đắc tội với người khác. Trừ phi những người ngươi đắc tội đều bình an suốt đời, bằng không chỉ cần bọn họ xảy ra điều gì hoặc là bị người ngáng chân hạ xuống, đối tượng thứ nhất hoài nghi nhất định sẽ là ngươi, đối tượng thứ nhất nghĩ tới để trả thù cũng nhất định sẽ là ngươi. Coi như lúc đó tại Cùng Kỳ Đạo ngươi không mất khống chế, như vậy ngươi có thể bảo đảm cả đời đều không mất khống chế sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nói rất có lý."
Ngoài miệng nói như vậy, trên tay lại là một chưởng. Tô Thiệp lắc mình né qua, nói: "Tông chủ, ta không giết hắn, ta phế bỏ tay hắn có được không!"
Kim Quang Dao nói: "Cắt một chút cũng được, phế bỏ thì không cần."
Tô Thiệp nói: "Dạ!" Rồi nâng kiếm hướng về phía Ngụy Vô Tiện đâm tới. Nào ngờ Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười, nghiêng người né tránh, Tô Thiệp mất thăng bằng cầm Nan Bình đánh cùng một thanh kiếm khác tương tự va chạm vào nhau, bên trên linh quang lưu chuyển càng làm trường kiếm trong suốt.
Tị Trần!
_____________
_________________
Hết chương 105
Cố lên nàng ơi
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa