Ma Đạo Tổ Sư
Chương 101: Hận Sinh 21 - 4
_________________
Edit: Rin x Bánh Phô Mai
Beta: Chinta Rinmochin
__________________
Chương trước: Nói xong, Ngụy Vô Tiện khàn cả giọng quát: “Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ta, ta vừa rồi, là thật lòng muốn lên giường với ngươi!”
____________
__________________
Chương trước: Nói xong, Ngụy Vô Tiện khàn cả giọng quát: “Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ta, ta vừa rồi, là thật lòng muốn lên giường với ngươi!”
____________
__________________
“...”
“...”
“...”
“...”
Trong một mảnh tĩnh mịch lặng ngắt như tờ, Tị Trần thẳng tắp rơi bịch xuống đất.
Tay trái Kim Quang Dao khẽ lật, ngón giữa kéo ra năm sợi dây huyền cầm kích thước không đồng đều, một đầu khác cố định ở bên thắt lưng kim hoàng, tay phải thì ở trên dây đàn xẹt qua nhanh, boong boong tấu lên.
Trước khi hắn kéo dây đàn, Lam Hi Thần liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nghe!”
Nhưng đã chậm, các tu sĩ Lan Lăng Kim thị nhất định đã được chủ nhân dặn dò, đã có phòng bị, đều lường trước được một bước này nên đã lấy tay che lỗ tai lại, vận linh lực cản lại tiếng đàn, Lam Vong Cơ lại không biết ám hiệu của bọn họ, bỏ lỡ thời cơ phòng ngự tốt nhất, thu toàn bộ đoạn giai điệu quỷ dị này vào trong tai. Cho đến khi y muốn ngăn lại, linh lực đã không thể nào vận chuyển tự nhiên được nữa.
Kim Quang Dao buông lỏng tay, mấy sợi dây đàn lại sưu sưu lui trở về trong đai lưng, giống như bội kiếm của hắn, quấn ở bên thắt lưng. Hiện tại, Lam Vong Cơ đã mất đi linh lực, không có gì uy hiếp, trên cổ Ngụy Vô Tiện cũng có một sợi dây đàn, đương nhiên cũng được thu hồi lại.
Đau đớn rất nhỏ ở trên cổ đã biến mất, Ngụy Vô Tiện liền không thể chờ đợi mà hướng về phía Lam Vong Cơ chạy tới.
Lời thổ lộ long trời lở đất mới vừa rồi của hắn, giống như thương lôi quán thể*, oanh tạc khiến Lam Vong Cơ đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng, trên khuôn mặt luôn luôn không có một tia gợn sóng, thế nhưng khó có được hiện ra vài tia mờ mịt cùng ngây thơ. (Thương lôi quán thể: đại khái là nói giống như bị sét đánh trúng á.)
Bị Ngụy Vô Tiện mở ra hai tay ôm ngang bên eo, liều mạng ôm chặt, tuy đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này, thân thể Lam Vong Cơ lại phảng phất như đã biến thành một bức tượng gỗ nặng nề, cứng đến mức ngay cả hai tay cũng không biết nên để vào đâu.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, những lời ta nói vừa rồi, ngươi có nghe được không?!”
Lam Vong Cơ đôi môi giật giật, qua một thời gian dài, ngập ngừng lên tiếng: “Ngươi...”
Y nói chuyện xưa nay lời ít ý nhiều, dứt khoát lưu loát, hầu như không có thời gian đứt quãng, nhưng vào lúc này lời nói lại đứt đoạn xen lẫn cùng với thận trọng và do dự. Đợi trong giây lát, lại nói: “Ngươi vừa mới nói...”
Dường như muốn lặp lại câu nói đó thêm một lần nữa, để xác nhận bản thân mình không có nghe sai. Nhưng câu nói kia, đối với Lam Vong Cơ mà nói, xác thực rất khó có thể mở miệng.
Ngụy Vô Tiện lập tức không chút do dự chuẩn bị nói lại lần nữa: “Ta nói ta là thật tâm muốn cùng ngươi...”
“Khụ khụ!”
Lam Hi Thần đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, tay phải nắm thành quyền, để ở bên môi của mình, giả bộ ho khụ khụ để đánh vỡ bầu không khí có chút phấn hường này. Châm chước một lát, hắn thở dài nói: “... Ngụy công tử, lời nói này của ngươi chọn thời cơ thật đúng lúc, hoàn cảnh cũng thực đúng a.”
Ngụy Vô Tiện nửa điểm thành ý cũng không có mà xin lỗi: “Thật xin lỗi, Lam tông chủ, ta thực sự một chút cũng không thể đợi được nữa.”
Kim Quang Dao giống như một chốc lát cũng không thể nhịn được nữa. Hắn quay đầu nói với mấy tên thuộc hạ: “Đi giết linh khuyển! Ta không muốn nhìn thấy nó mang thêm người nào đến nữa.”
“Vâng!”
Sau khi một nhóm tu sĩ rời đi, Kim Quang Dao liền quay trở lại bên trong miếu Quan Âm nói: “Vẫn chưa có đào được sao!”
Tu sĩ trong miếu nói: “Tông chủ, có thể lúc trước ngài chôn sâu quá...”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một tia chớp xanh xẹt ngang qua bầu trời, sau một lát, sấm sét nổi lên từng trận.
Kim Quang Dao nhìn lên bầu trời, sắc mặt hơi trầm xuống. Ngay sau đó, một cơn gió nổi lên, từ trên bầu trời lất phất rơi xuống những hạt mưa nhỏ tí tách.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ, vốn dĩ còn có ý đồ muốn đem thiên ngôn vạn ngữ* dâng lên trong ngực nói hết ra, nhưng lại bị mưa bụi lạnh băng bay tới tạt vào mặt, làm cho hắn thoáng tỉnh táo lại một chút.( Thiên ngôn vạn ngữ: nghìn lời nói, vạn câu thề.)
Năm đó, một đêm huyết tẩy Bất Dạ Thiên, bầu trời cũng giống như vậy, sấm sét vang lên từng trận, những hạt mưa phiêu bồng rơi vào ban đêm.
Kim Quang Dao nói với Lam Hi Thần: “Nhị ca, trời mưa rồi, vào miếu tránh một chút đi.”
Mặc dù Lam Hi Thần đã bị hắn quản chế trong tay, nhưng hắn vẫn đối với Lam Hi Thần lễ nghi chu toàn như trước, không có nửa phần khắt khe, bọn họ sống chung tất cả đều không khác gì với ngày xưa, chỉ là đặc biệt khách khí một ít, kể cả người có tính cách nóng nảy cũng rất khó phát giận với hắn, cái gọi là tay không không đánh người có gương mặt tươi cười. Huống chi Lam Hi Thần vốn dĩ không phải là một người nóng nảy.
Kim Quang Dao dẫn đầu bước qua bậc cửa đi vào trong miếu, những người khác cũng nối bước theo sau. Tiến vào trong miếu, ngẩng đầu nhìn lên, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều ngẩn người.
Chỗ ngồi bên trong tòa miếu Quân Âm này rất rộng rãi, có chút khí thế, bức tường được sơn bởi màu đỏ và vàng đều hoàn hảo như vừa mới sơn, nhìn ra được có người thường xuyên tỉ mỉ xử lý. Mấy tu sĩ ở phía sau đại điện đào đất, không biết đã đào được bao lâu, vẫn chưa thể đào ra được vật mà lúc trước Kim Quang Dao chôn. Trên bệ thần cung phụng tượng Quan Âm có nét đẹp như tranh vẽ, so với Quan Thế Âm bình thường không giống nhau, mặt mũi thiếu mấy phần hiền lành, hơn mấy phần thanh tú xinh đẹp. Làm cho bọn họ giật mình là, bức tượng Quan Âm này, cư nhiên cùng với bộ dáng của Kim Quang Dao cơ hồ có tám phần giống nhau.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “... Không lẽ Kim Quang Dao là một người tự luyến??? Ngồi vào ghế đốc thống bách gia tiên thủ* cũng không đủ, còn muốn dựa theo bộ dáng của bản thân mình mà khắc ra một bức tượng thần, tiếp nhận vạn người tế bái cung phụng hương khói??? Hay đây là phương pháp tu luyện mới? Có khả năng, hơn phân nửa là có liên quan đến vật hắn đang chôn ở dưới đất kia.” (Ngồi vào ghế đốc thống bách gia tiên thủ: ngắn gọn dễ hiểu là: Ngồi trên ghế có chức vị cao cai trị quản lý hơn trăm nhà tu tiên. =_=. )
Đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy giọng nói của Lam Vong Cơ vang lên bên tai hắn: “Ngồi.”
Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức bị kéo trở về. Lam Vong Cơ tìm trong miếu bốn cái bồ đoàn*, hai cái cho Lam Hi Thần và Kim Lăng, hai cái để lại cho mình và Ngụy Vô Tiện. Nhưng không biết vì sao, Lam Hi Thần và Kim Lăng đều đem bồ đoàn ngồi cách hai người bọn họ thật xa, hơn nữa không hẹn mà cùng nhìn về một phương hướng xa xăm nào đó.
(*Bồ đoàn = đệm hương bồ: nguyên nghĩa là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy.)
Rất tốt rất tốt. Càng xa càng tốt. (Ngụy vô Tiện thầm nghĩ.)
Kim Quang Dao và đám người vòng qua sau điện, đi xem xét tình hình đào đất. Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ, ngồi xuống trên bồ đoàn.
Không biết có phải còn có chút tâm thần hoảng hốt hay không, Lam Vong Cơ bị hắn kéo đến thân hình thoáng lung lay một cái, lấy lại tinh thần, lúc này mới ngồi ổn định vững vàng. Ngụy Vô Tiện thoáng bình phục lại tâm trạng trong lòng, giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lam Vong Cơ.
Y đang cuối đầu rũ xuống mi mắt, nhìn không ra cảm xúc gì. Ngụy Vô Tiện biết, dựa vào mấy câu nói vừa rồi của mình, chỉ sợ Lam Vong Cơ vẫn chưa tin tưởng hắn.
Hắn là một người có tiếng đồn việc xấu lan xa, lại không chút để ý hay phản bác khi bị người khác lăng trì cười xấu sau lưng lâu như vậy, y không thể tin tưởng ngay được cũng là chuyện bình thường, đây mới là bản chất của một con người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút đau đến phát run, không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa. Chỉ biết là, phải tìm cách gì đó để làm cho y một vài loại thuốc mạnh để y tin tưởng mình. (Ý của tiểu Tiện là: Ăn nói sao cho Vong Cơ phải tin là mình nói thật ý.)
Hắn nói: “Lam Trạm, ngươi, ngươi nhìn ta đi.”
Giọng nói của hắn có chút vội vàng.
Lam Vong Cơ: “Ừm.”
Hít sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: ... Trí nhớ của ta thật sự rất kém cỏi. Những chuyện trước đây, có rất nhiều cái ta không nhớ rõ. Bao gồm cả cái lần ở Bất Dạ Thiên kia, trong mấy ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta một chút cũng không nhớ rõ.”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi mở to mắt một chút.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên giơ ra hai tay, nắm chặt lấy hai vai y, nói tiếp: “Nhưng mà! Nhưng mà từ giờ trở đi, ngươi nói với ta cái gì, làm điều gì, ta nhất định sẽ không quên!”
“...”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi đặc biệt tốt. Ta thích ngươi!.”
“...”
“Hoặc là đổi cách nói khác. Tâm có ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, ngươi tùy tiện muốn như thế nào cũng được!”
“...”
“Trừ ngươi ra ai cũng không được”
“...”
“Ta muốn cả đời đều cùng ngươi đồng thời đi săn đêm.”
“...”
Ngụy Vô Tiện giơ ra ba ngón tay, chỉ lên trời, thề nói: “Còn muốn mỗi ngày cùng chung giường với ngươi. Ta thề ta không phải là vì cái gì mà một lúc nhất thời hứng khởi, cũng không phải giống như trước đây hay trêu chọc ngươi, càng không phải vì cảm kích ngươi. Tóm lại cái gì cũng không có, thật sự chỉ là thích ngươi thích đến mức muốn cùng ngươi trên giường. Ngươi nếu không thích nghe ta nói cảm ơn thì ta sẽ không nói, ngươi nếu như thích cắn ta thì ngươi muốn cắn chỗ nào cũng được. Ngươi thích làm gì thì cứ làm như vậy, ta đều thích, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta...”
World Boys Love
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên một trận cuồng phong gào thét ập vào, dập tắt ánh nến trong miếu Quan Âm.
Trong lúc bất chợt, mưa phùn trở thành một trận mưa to, đèn lồng ngoài miếu Quan Âm lắc lư va chạm bị nước mưa dội tắt từ lâu. Bốn phía đột nhiên lâm vào một mảnh tối đen tĩnh mịch.
Ngụy Vô Tiện cũng không có phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có thể vươn ra hai tay.
Trong bóng tối, Lam Vong Cơ đột nhiên ôm chặt lấy hắn, ngăn chặn miệng hắn lại.
Cái gì cũng không thấy rõ.
Nhưng lồng ngực bọn họ đang chặt chẽ tiếp xúc lẫn nhau, hai trái tim cũng không thể tránh khỏi. Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm nhận được, trái tim của Lam Vong Cơ đang đập điên cuồng, còn có phần nóng rực dường như đang muốn phá tâm mà ra.
_______________________
______________
Hết Chương 101
Khuyến mãi cái hình 2 bạn ôm nhau trong miếu nà = w = ♥ |
Ôi mẹ ơi, tỏ tình kìa!
Tỏ tình kìa!!
Tỏ tình kìa!!!
> w <
Kích động quá đê > w <
Chỉ còn chờ abcxyz tới bến nữa thôi > w <
Yahoooo > w <
P/S: Ai muốn xem vedeo cái đoạn bạn Tiện tỏ tình thì vào ĐÂY xem nè = w = ♥
Nàng Edit tốt quá.
Trả lờiXóaLàm xong bộ này thì phụ ta edit bộ kinh dị đi.
Lát ta gửi mail qua cho nàng.
Ấy ấy ưu tiên xong bộ này trước nhá chủ nhà, bộ này hay cực hay lun chờ mong từng giây phút. Ủng hộ chủ nhà *tung bông* chaiyo!
Trả lờiXóaMỗi ngày lên giừơng đó nha 😅😅😅
Trả lờiXóaĐược rồi, tui sẽ không nói tui đang suy nghĩ đen tối đâu
Trả lờiXóa