Chinta

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

11+12+13+14+15

Chương 11

Cậu vốn cảm thấy Hoắc Kiếm khác những cậu ấm khác, không nghĩ tới anh cư nhiên lại thật sự không phải cậu ấm, như bộ trang phục cẩn thận tỉ mỉ của anh biểu hiện anh chính là thanh niên tài giỏi.


Nghiêm Hạo Thần híp mắt nhìn hình ảnh trên tạp chí. Cậu vốn không ngại tìm một kim chủ để bán mình, lại không nghĩ rằng vô tình câu lên được con cá lớn như vậy. Thật sự là không thể tưởng được, rõ ràng bộ dáng còn rất trẻ tuổi. Nghiêm Hạo Thần ngồi trên ghế xoay rộng thùng thình, tưởng tượng thấy bộ dáng người đàn ông nghiêm túc kia ngồi ở trên đây mà ra lệnh, suy nghĩ mà gợi lên khóe miệng.


Ngoài cửa mặt mơ hồ truyền tới tiếng khắc khẩu.


"Ê! Cậu tốt xấu gì cũng cho tôi chút quan tâm được không! Nói như thế nào cũng là linh cảm vĩ đại của tôi vừa loé. Không được không tin giác quan thứ sáu của đàn ông."

"Tôi tin. Nhưng bởi vì tôi không thể hiểu loại giác quan thứ sáu của cậu, cho nên tôi hi vọng nó được biểu hiện ra ngoài dưới dạng đề án."


Anh vẫn rất có bản lĩnh nghiêm trang mà tức chết người khác. Nghiêm Hạo Thần ở trong lòng mặc niệm cho chủ nhân của thanh âm kia.


"Ê! Cậu biết rất rõ tôi không có thời gian ở Mĩ mà! Tôi hôm qua mới lấy được hợp đồng ở bên Anh, đã ngựa không dừng vó mà gấp gáp trở về, chỉ vì muốn chia sẻ ý tưởng thiên tài này với mọi người ở hội nghị sáng nay, kết quả cậu cư nhiên ngay cả nghe cũng không muốn nghe đã phủ quyết?"


"Annie hẳn là có thông báo với cậu sẽ chuyển hội nghị thành buổi chiều, cậu kỳ thật không cần gấp, hơn nữa cậu có thể chuẩn bị một bản kế hoạch đầy đủ, phần thắng sẽ lớn hơn một chút."


"Không phải vấn đề này. Là tâm tình! Tôi nhấn mạnh đây chính là tâm tình khẩn cấp của tôi! Lại nói tiếp cậu trước giờ đều chưa từng chuyển hội nghị qua buổi chiều, rốt cuộc là chuyện gì..."


"Khoan đã!"


Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi ồn ào đẩy cửa, trong tích tắc nhìn thấy Nghiêm Hạo Thần hai mắt trừng to, sau đó hiểu rõ mà "A" một tiếng, huýt sáo một cái với Hoắc Kiếm đi phía sau không kịp ngăn cản.


"Tôi thấy tôi nên đi ra ngoài trước đã."


Lông mày anh tuấn của anh nhăn đến khó coi.


"Tiếu Lỗi."


"Yên tâm, yên tâm đi, tôi không thấy cái gì hết. Các cậu tiếp tục. Tôi đi ra ngoài trước."


"Cậu hiểu lầm. Cậu ấy là..."


Người đàn ông trẻ tuổi cười cong hai mắt như con hồ ly, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa.


"Không cần phải nói gì hết, tôi hiểu được. Cậu cũng là một người đàn ông đang tráng niên thôi, ha ha, ha ha. Thật ra tính hướng khác người cũng không phải chuyện lớn, hiện nay xã hội rất khoan dung, ha ha. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này áp chế cậu thông qua đề án của tôi, nhất định sẽ không."


Y mở trừng hai mắt nhìn Nghiêm Hạo Thần.


"Như vậy, tôi đi ra trước."


Cửa nhanh chóng bị đóng lại, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng cười vui sướng không thể ức chế của người nọ.


Nghiêm Hạo Thần nhìn Hoắc Kiếm xanh mặt đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại.


"Thiên Tề, bất kể tí nữa Tiếu Lỗi đưa đề án gì cho cậu, đều phải áp chế cho tôi. Đúng, chính là như vậy."


Nghiêm Hạo Thần nhếch môi nhìn anh.


"Đây xem như thẹn quá thành giận quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù cá nhân)?"


"Không phải." Giọng điệu của Hoắc Kiếm bình tĩnh. "Chỉ nhìn thấy một phần bên ngoài của sự việc đã đưa ra suy đoán không chính xác, không chứng thực triệt để cũng không nghe ý kiến của người khác. Thái độ như vậy mà làm ra đề án thật đáng hoài nghi tính khả thi của nó."


Nghiêm Hạo Thần sửng sốt một giây, sau đó không hề giữ hình tượng mà ôm bụng cười ầm lên trên ghế.


Người đàn ông này... Thật sự là rất thú vị.


Lau đi nước mắt trên lông mi thì nhìn thấy trên mặt Hoắc Kiếm là biểu tình vừa hờn giận vừa khó hiểu.


"Có cái gì buồn cười chứ?"


Nghiêm Hạo Thần lắc đầu. Thật là, người này ngay cả báo thù cũng đứng đắn nghiêm túc như vậy. Hơn nữa kỳ thật cái "Chỉ nhìn thấy một phần bên ngoài của sự việc đã đưa ra suy đoán không chính xác." không phải cũng đúng sao? Tuy rằng không có mảy may đụng chạm da thịt, nhưng cậu đích thật là tình nhân được Hoắc Kiếm bao dưỡng.


Bất quá nghĩ đến kết cục bi thảm của người đàn ông tên Tiếu Lỗi kia, cậu quyết định không chỉ ra chỗ sai trong cách biểu đạt của Hoắc Kiếm. Mắt phượng nhẹ nhàng thoáng nhướng, khóe miệng nở ra một nụ cười mị hoặc.


"Tôi đói bụng. Chờ anh xử lí công việc công ty xong chúng ta đi ăn cơm được không?"


Ánh nắng vàng nhẹ nhàng phác thảo đường nét gương mặt anh, đường cong gương mặt cũng trở nên nhu hoà, lông mày hơi nhăn lại của anh cũng giãn ra, mang theo chút cưng chiều không hề tự giác:


"Được."


Chương 12

Ngồi giữa tiếng saxophone phiêu đãng du dương trong nhà hàng xoay trên đỉnh cao ốc. Nghiêm Hạo Thần nhìn cảnh đêm lộng lẫy biến đổi dưới chân, từng hớp từng hớp ăn súp ngô.


Người đàn ông cao lớn đối diện tao nhã mà thuần thục mà dùng dao nĩa, ánh mắt chăm chú mà nhìn đồ ăn trước mặt. Nghiêm Hạo Thần "phụt" cười ra tiếng.


"Hoắc đại tổng tài lại không ăn cơm chiều?"


Hoắc Kiếm chẳng hiểu ra sao mà ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó tiếp tục chuyên tâm với đồ ăn.


"Tôi không phải đang ăn cơm chiều với em sao?"


Ánh mắt Nghiêm Hạo Thần thoáng nhìn lên đồng hồ của Hoắc Kiếm.


"Giờ này, hẳn nên gọi là ăn khuya?"


"Em muốn ăn khuya, chờ một chút chúng ta đi nhà hàng khác. Điểm tâm khuya ở đó ngon hơn."


Nghiêm Hạo Thần đau đầu mà đỡ trán.


"Tôi vô cùng đồng cảm với nhân viên của anh." Có vẻ như khả năng thấu hiểu ngôn ngữ của Hoắc Kiếm mãi mãi không giống bất kì ai. "Tôi là nói, lần sau anh giải quyết xong bữa tối hãy đến xem tôi diễn, sẽ không bỏ sót cái gì đâu."


Từ lần cậu ngủ trong văn phòng Hoắc Kiếm tới nay, khoảng cách hai người đã có biến hoá nho nhỏ. Trừ tiếp tục cổ vũ mỗi màn biểu diễn cùng hỏi thăm vấn đề tài chính ra, Hoắc Kiếm bắt đầu thường xuyên mời cậu đi ra ngoài dùng cơm. Hơn nữa cũng đến phòng nhạc nghe những buổi diễn “độc nhất vô nhị” của Nghiêm Hạo Thần. Mặc dù như thế, quan hệ của hai người trong lúc đó vẫn là mặt trong như đã mặt ngoài còn e. Nghe nói báo vua Châu Mỹ luôn tận hưởng quá trình săn mồi, nhưng cũng không vội ăn? Có đôi khi chống lại ánh mắt lợi hại sắc nhọn như liệp báo săn mồi của đối phương, Nghiêm Hạo Thần quyết định từ bỏ việc suy đoán người đàn ông có lối suy nghĩ khác hẳn người thường này.



Mới chỉ tiếp xúc một đoạn thời gian, nhưng cũng phát hiện một mặt không muốn ai biết của Hoắc Kiếm. Tỷ như người ngay cả nút trên cùng của áo sơmi cũng rập khuôn mà cài vào rập, lại chưa từng ăn cơm đúng giờ. Nghiêm Hạo Thần đôi khi nhận được điện thoại của anh lúc hai giờ trưa: "Em có rảnh không, tôi còn chưa ăn cơm trưa." Có đôi khi anh ngồi lì trong quán bar ngầm cả một đêm, đợi cho biểu diễn xong mới nói: “Có phiền cùng ăn cơm chiều với tôi không."



Nếu anh giống như chiến sĩ thi đua vì doanh nghiệp trên mấy kênh phim tám giờ, sự nghiệp bận rộn đến mức ba bữa không để ý cũng có thể tạm hiểu. Nhưng anh mười một giờ tan ca, hai giờ mới thấy đói bụng, bảy giờ rời công ty, buổi tối mười một giờ mới nhớ tới phải ăn cơm. Hơn nữa mỗi lần Nghiêm Hạo Thần hỏi, lý do anh đưa ra đều khiến người ta dở khóc dở cười.


"Tôi tới quán bar rồi mới nhớ tới là chưa ăn cơm."


"Trong quán bar cũng có thể kêu đồ ăn mà."


Người kia đúng lý hợp tình mà nói:

"Những thứ trong quán bar không thể ăn."

Cảnh đêm đang không ngừng lui về phía sau, ánh mắt rực sáng của người đàn ông thẳng tắp nhìn qua:

"Em đang lo lắng cho tôi?"

Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng. Vô nghĩa! Nếu anh bởi vì dạ dày xuất huyết mà chết, cậu phải tìm ai trả phí dụng? Hơn nữa làm một một tình nhân xứng đáng với chức vụ của mình, dù cho cậu giả bộ cũng phải giả bộ như vô cùng để ý.


Khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp quá mức, hai chữ “Đúng vậy!" sắp phun ra khỏi hai phiến môi mỏng, lại bị người ta giành trước:


"Yên tâm. Dạ dày của tôi khoẻ hơn ví tiền của tôi nhiều lắm."
Thân mình chuẩn bị nghiêng tới của Nghiêm Hạo Thần ngừng tại chỗ. Sh!t, người đàn ông này! Ánh mắt mị hoặc mang theo một chút câu dẫn đầy sắc bén, khiêu khích thoáng nhướng.


“Nhưng nó có lẽ còn kém thần kinh của tôi."


"Có ý gì?"


Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng mà bĩu môi.


"Không có ý gì." Cậu đẩy đẩy sợi tóc màu ngân lam rũ xuống trên trán "Sáng mai theo tôi đi một chỗ."


"Chỗ nào?"


Nghiêm Hạo Thần hất cằm. Cười đến quỷ dị.
"Đi thì biết."


Chương 13

Phía đông thành thị là khu phố cổ, đường không rộng, nhà không cao, khu buôn bán cùng khu dân cư lẫn lộn vào một chỗ, đối lập rõ ràng với khu Tây quy hoạch chỉnh tề, nhà lầu san sát. Đi trên đường dành cho người đi bộ trên khu mua sắm có tiếng, qua hai con phố, đi vào một con hẻm nhỏ không bắt mắt, đi đến một thế giới khác.
Đường không lớn, chỉ vỏn bẹn đủ hai chiếc xe chạy song song. Cửa hàng hai bên đường sắp xếp chằn chịt, mặt tiền cửa hàng quét tước sạch sẽ thoáng mát. Mặt tiền của tất cả cửa hàng đều là thuỷ tinh trong suốt, xuyên qua thủy tinh có thể nhìn thấy trong cửa hàng trưng bày các loại nhạc khí, đàn vi-ô-lông-xen, đàn vi-ô-lông, đàn dương cầm ba góc, sáo ngắn, tiêu dài, đàn ác-cooc-đê-ông, đàn hạc, dàn trống, đầu đủ mọi thứ.



Sáng thứ bảy, trên đường chỉ có thưa thớt vài người đi đường. Nghiêm Hạo Thần ngựa quen đường cũ mà đẩy cửa của một cửa hàng bán nhạc cụ, quen thuộc chào hỏi người thanh niên trẻ tuổi đứng sau quầy.


Người trẻ tuổi cười cười chạy ra từ sau quầy.

"Đã biết anh sẽ thích mà, em đã giữ cho anh rồi đó. Đi theo em. Sau đó lại đứng sau Nghiêm Hạo Thần, vui đùa mà vỗ vai cậu, "Mới một lúc không thấy, phô trương hẳn ra."


Nghiêm Hạo Thần tựa tiếu phi tiếu mà nhếch miệng, cười đến vô cùng tà mị.

"Vệ sĩ của anh."


Người đàn ông cao lớn tây trang giày da phía sau vô cùng ngạo nghễ mà gật gật đầu.

"Chào cậu."

Sau khi nhận lấy ghi-ta hình ngọn lửa thì Nghiêm Hạo Thần thuận tay gẩy mấy cái, sau đó vừa lòng gật gật đầu. Hoắc Kiếm rất thẳng tay mà ra trước quầy quẹt thẻ tín dụng, Nghiêm Hạo Thần buồn chán xách ghi-ta dựa quầy, khi đang nhìn ra cửa thì tâm tình trở nên tệ đi mà nhăn mi.


Người tới cũng không vui vẻ gì hơn cậu. Thanh niên ăn mặc hợp thời có đôi mắt hí như một sợi dây khi nhìn thấy cậu cố gắng mở to một chút:

"Wow, là Hạo Thần kìa."

Nghiêm Hạo Thần thờ ơ gật gật đầu.

"Kelvin."

Người thanh niên được gọi Kelvin hiểu rõ mà nhìn thoáng qua quầy, vẻ mặt trào phúng.

"Nghe nói mày bị đàn ông bao dưỡng, thì ra là thật. Rất giỏi nha."
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng mà bĩu môi.

"Cảm ơn khen ngợi. Bất quá tôi cùng anh ấy là quan hệ hợp tác. Hơn nữa…" mắt phượng liếc nhìn cô bé nữ sinh khúm núm đứng sau thanh niên, "Xài tiền đàn ông chung quy vẫn tốt hơn xài tiền phụ nữ nhiều."


Kelvin là một gã ca sĩ tương đối nổi danh trong giới âm nhạc ngầm những năm gần đây, hơi có chút tài hoa, lại cùng bằng tuổi Nghiêm Hạo Thần, hai người cũng có chút đồng nghề khinh nhau, trên đài dưới đài nhìn nhau đều nồng nặc mùi thuốc súng.


Thực lực của hai người đều không tệ, lại đều tự có được lượng fans tương đối cố định, gần như là mỗi lần gặp mặt đều đánh tới trời đất mù mịt, trở thành hai thế lực đáng chú ở ở giới âm nhạc ngầm.
Khác với vẻ ngoài tuấn mỹ nam nữ thông sát của Nghiêm Hạo Thần, Kelvin này bộ dạng tướng mạo xấu xí, mắt một mí dài nhỏ, tiêm nhọn, xương bả vai lòi ra ngoài, bộ dáng không tử tế lấm la lấm lét, mặc dù ra sức chải chuốt trang điểm cho bản thân, cũng vẫn còn cách cái đẹp một khoảng cách rất lớn, về mặt danh tiếng cũng thua Nghiêm Hạo Thần một khúc. Bất quá người này vì nổi danh mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dùng thủ đoạn ức hiếp đàn em mới vào nghề, tiêu tiền mua “fangirl” cổ vũ màn biểu diển của mình, lén hối lộ người phụ trách quầy bar, cũng đã có chỗ đứng vững vàng trong giới nhạc ngầm, khí thế cũng trở nên có chút lớn.


Ai cũng biết theo đuổi âm nhạc là chuyện rất đốt tiền, Nghiêm Hạo Thần dựa vào liên tục biểu diễn cùng bán đứng đậu hủ trên người, hắn lại dựa vào cô học sinh đứng bên cạnh. Nữ sinh và Kelvin là thanh mai trúc mã, rất tin phục tài năng của hắn, cũng liền tự nguyện chi tiền ủng hộ giấc mộng âm nhạc của hắn. Kelvin vừa yên tâm thoải mái tiêu xài tiền cô tiết kiệm, vừa vênh mặt hất hàm sai khiến mà xem cô như người hầu miễn phí, trong giới giải trí gần như ai cũng biết.



Tuy rằng Nghiêm Hạo Thần cảm thấy việc cậu bán thân cho Hoắc Kiếm đổi lấy tiền tài cũng không cao thượng gì, nhưng ít ra đó là lao động trong sạch mà có được, không giống Kelvin, vừa thua ân khách, được ưu đãi biết phải trả tiền, cũng không bằng những “chị em” kiếm tiền dựa trên da thịt, cầm tiền biết phải trả giá.


Hoắc Kiếm rời quầy tính tiền đi đến bên cạnh Nghiêm Hạo Thần, Kelvin lộ ra nụ cười làm người ta chán ghét.


"Chào anh. Nghe nói anh là “người hợp tác” của Hạo Thần? Tôi rất có hứng thú với hợp tác của các anh. Các anh... “hợp tác” những gì, trên phương diện nào?"


Người kia nhíu mày, vô cùng dứt khoát mà cự tuyệt.

"Tôi không có hứng thú với vấn đề của cậu. Chúng ta đi thôi."

Nghiêm Hạo Thần tâm tình tốt lên cõng ghi-ta theo Hoắc Kiếm ra khỏi cửa tiệm, rất nể tình mà nhịn xuống súc động muốn cười ầm lên.

Sau lưng truyền đến Kelvin tức giận quát to:

"Lôi đài tái (*) một tháng sau, mày đứng có mà khóc thảm!" 
(* Một dạng thi đấu mà người tham dự gọi là lôi chủ. Những người khác sẽ đến khiêu chiến, ai chiến thắng lôi chủ sẽ trở thành lôi chủ mới, cứ như vậy mà tìm ra người chiến thắng sau cùng)


Chương 14

Ở ngã tư đường yên lặng chỉ có tốp năm tốp ba các bậc phụ huynh cùng với con mình đi mua đàn dương cầm hoặc là đàn vi-ô-lông. Nghiêm Hạo Thần cùng Hoắc Kiếm hai người một dung mạo tuấn mỹ, một phong thái phi phàm, sóng vai đi cùng một chỗ, làm những cô đã làm mẹ cùng những bạn nữ còn bím tóc đuôi sam phải liên tiếp ngoái nhìn.

"Người vừa rồi là đối thủ của em?"

Nghiêm Hạo Thần gật gật đầu.

"Anh cũng gặp qua, trước đây tôi và cậu ta đã từng thi đấu một lần trong pub."

"Không để ý. Tôi không đặt tinh lực trên người không đáng lưu ý." Bất kể nói tốt hay nói xấu, phong cách của Hoắc Kiếm luôn luôn gọn gàng dứt khoát. Khi nói khó nghe tất nhiên làm cho người ta hận đến ngứa răng nanh, chỉ là khi nói lời dễ nghe thì dễ chịu hơn những lời nịnh hót trái lương tâm nhiều.

Nghiêm Hạo Thần tâm tình khoái trá mà cố ý trêu chọc anh:

"Anh thấy cậu ta không tốt?"

“Là không thích. Sức chịu đựng của người kia quá kém."

Nghiêm Hạo Thần không ngoài ý muốn mà nhếch mi.

"Anh nghe được chúng tôi nói chuyện?"

Người kia biểu tình nghiêm túc mà gật gật đầu. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới cấp dưới của anh bởi vì một cậu "Tôi không thấy gì hết, các cậu tiếp tục." mà bị áp chế đề án, lại nhớ tới ám chỉ xấu xa của Kelvin đối với mối quan hệ của hai người, Nghiêm Hạo Thần cười đến mắt phượng cũng cong lên, khóe miệng câu nhướng đến muốn lên trời.

Chống lại cái nhăn mi trẻ con của Hoắc Kiếm, cậu cười lắc lắc mái tóc màu ngân lam.

"Đi thôi. Xe của anh không phải đậu gần đây sao."

Bãi đỗ xe ngầm nằm dưới lòng đất trống trơn, đi vào gần như nghe được tiếng vang của bước chân. Hoắc Kiếm mở cửa xe, khởi động xe, Nghiêm Hạo Thần lại không ngồi vào cạnh anh, mà lách ra đằng sau, ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

Hoắc Kiếm có chút nghi hoặc mà quay đầu lại, Nghiêm Hạo Thần dựa vào tai anh, cười đến tà mị:

"Tắt xe đi."

Vẻ mặt người kia có chút nghi hoặc, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nghiêm Hạo Thần ngồi xếp bằng ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau, lấy ra đàn ghi-ta mới mua, tùy tay gảy vài cái, âm sắc cùng xúc cảm đều thật tốt, cậu vừa lòng gật gật đầu, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu chuyên tâm mà cúi đầu gảy đàn.

Tiếng hát thanh lệ cùng tiếng đàn ghi-ta trong trẻo lấp đầy không gian nhỏ hẹp.

Toà thành của công chút ngủ trong rừng

Trái táo của công chúa bạch tuyết

Chỉ một nụ hôn của anh

Tất cả ma pháp đều bị phá vỡ

...

Không có ngôn ngữ cơ thể dư thừa, chỉ có làn điệu trôi chảy cùng thanh âm xinh đẹp. Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt người kia trong kính chiếu hậu, vẫn là tầm mắt chăm chú quen thuộc như vậy, cậu rực rỡ cười với kính chiếu hậu, tiếp tục đàn hát.

Hát đến phần sau Hoắc Kiếm xoay đầu lại, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt của anh, cậu biết bên trong rõ ràng có hình dáng của chính mình.

...

Em với một ngàn cái mặt nạ

Một ngàn loại tra tấn

Nếu em là ác ma tới từ địa ngục

Anh có còn nguyện ý

Đánh thức em hay không.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, người kia như nói mê mà khe khẽ thốt ra:

"Anh nguyện ý."

Bài hát đã đàn xong, hai người vẫn duy trì trạng thái bốn mắt nhìn nhau. Trong xe có một loại im lặng quỷ dị, cơ thể Hoắc Kiếm nhếch khỏi chỗ ngồi mà nhẹ nhàng vươn tới, khoảng cách gần tới nỗi có thể chạm vào chóp mũi. Gần đó có một chiếc xe được khởi động, thanh âm bánh xe ma xát nền xi măng vô cùng vang dội.

Người kia như bừng tỉnh mà trở lại chỗ ngồi, hai người đều không nói gì, trong xe chỉ còn lại hai người hơi thở bất ổn mà thở dốc.

"Hát rất êm tai."

Một lát sau Hoắc Kiếm mới mở miệng, tránh đi ánh mắt dò xét của Nghiêm Hạo Thần qua kính chiếu hậu. A, người đàn ông này cho tới nay đều không kiêng nể gì mà nhìn thẳng, cư nhiên cũng sẽ có một ngày tránh né ánh mắt của mình. Nghiêm Hạo Thần muốn cười, nhưng lại có một loại khô nóng kì lạ xẹt qua làn da. Cậu ổn định hô hấp của mình.

"Là viết cho lôi đài tái một tháng sau đó."

Hoắc Kiếm nhíu mi.

"Nhắc đến lôi đài tái, trước kia hình như tôi chừa từng nghe em nhắc tới. Là trận đấu rất quan trọng sao?"

Nghiêm Hạo Thần không chút để ý mà ngoắc ngoắc khóe miệng.

"Cũng gần như vậy. Là buổi lễ âm nhạc long trọng mỗi năm một lần của giới âm nhạc ngầm. Rất nhiều nhà chế tác âm nhạc sẽ đến tìm bảo vật, có mấy ca sĩ thần tượng hiện nay có được hợp đồng ca sĩ nhờ trở thành quán quân của lôi đài tái."

Người kia xoay đầu lại, còn nghiêm túc nói:

"Em sẽ thắng."

Không khí xấu hổ lúc nãy tan thành mây khói. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới lời nói của Kelvin vừa rồi, cười cầm lấy đàn ghi-ta.

“Đúng vậy, đến lúc đó tôi phải chú ý hình tượng, không thể khóc quá thảm. Anh muốn nghe thêm một bài không?"

Trong bãi đỗ xe ngầm trống trải, xe hơi màu đen như bỏ neo tại chỗ hơi lay động, xuyên qua cửa kính xe bịt kín truyền ra tiếng ca êm tai đến tận giữa trưa.


Chương 15

Trên thực tế, nói ngày lôi đài tái là buổi lễ âm nhạc long trọng mỗi năm một lần của giới âm nhạc ngầm không khỏi có chút bâng quơ. Cách trận đấu còn một tháng, các tờ báo giải trí lớn đều liên tục cho ra những trang đặc biệt giới thiệu trận thịnh yến của giới âm nhạc ngầm này, những tạp chí tư vấn âm nhạc chuyên nghiệp cũng bắt đầu dùng độ dài tương đối lớn để đoán trước người chiến thắng cuối cùng của lôi đài tái năm nay. Nghiêm Hạo Thần, Kelvin còn có vài cái tên mới nổi khác đều được lên vị trí bắt mắt của bìa tạp chí, nhưng với vẻ ngoài phát triển của Nghiêm Hạo Thần lại khiến cậu trở thành gương mặt trang bìa của không ít tạp chí.



Khi Nghiêm Hạo Thần ở phòng nhạc dừng lại nghỉ ngơi, toàn thân cũng đã ướt đẫm. Cậu tùy tay đẩy ra mái tóc dính lại trên trán, mở cửa phòng nhạc, không ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang tựa ngoài cửa, đang cầm một quyển tạp chí âm nhạc xem hết sức chăm chú.

"Không phải đã nói rồi sao, lần sau tôi đang luyện tập, anh trực tiếp đẩy cửa vào ngồi là được rồi."

Cậu nghiêng người để Hoắc Kiếm tiến vào, thuận tay nhận lấy khăn mặt đưa tới, lau mồ hôi trên trán.

"Sẽ ảnh hưởng đến việc luyện tập của em. Tôi ở bên ngoài chờ là được rồi."


Người kia ngồi xuống chiếc ghế salon nhỏ đặt trong góc phòng, buông tạp chí trong tay và bình thuỷ xuống. Bìa tạp chí là một thiếu niên tuấn mỹ nhuộm tóc màu ngân lam, mặc áo ba lỗ màu đen nửa quỳ trên sân khấu, đàn ghi-ta đỏ rực cùng da thịt trắng nõn lộ ra từ cổ áo tạo thành đối lập đến chấn động, thiếu niên nghiêng mặt, mắt phượng xinh đẹp hơi hơi nhếch lên, khóe miệng chứa nụ cười mị hoặc, khuyên tai màu bạc trên vành tai tinh xảo lấp lánh sáng lên, tiêu đề trên tạp chí cực kì có tính kích động: "Mỹ thiếu niên lộng hành, Nghiêm Hạo Thần xuất hiện gợi cảm."


Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng.

"Thần kinh, cũng không phải quay phim sex. Nói cái quái gì đó?"
Trên mặt Hoắc Kiếm có ý cười quỷ dị hiếm thấy, anh mở tạp chí ra đưa cho Nghiêm Hạo Thần.


"Tự mình nhìn đi."


Nghiêm Hạo Thần trừng mắt liếc anh một cái, tiếp nhận tạp chí.
"Nghiêm Hạo Thần hai năm trước bắt đầu chen chân vào giới âm nhạc ngầm nhờ vẻ ngoài hơn người, kỹ xảo xuất sắc cùng biểu hiện mạnh mẽ trên sân khấu nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc, có được số lượng fans không ít. Thiếu niên tóc ngân lam này có sức quyến rũ độc đáo kết hợp giữa nét đẹp ngây ngô của một cậu bé và gợi cảm của một người đàn ông, một gương mặt trung tính đầy xinh đẹp khiến vô số nam nữ nguyện ý quỳ gối dưới quần cậu, phong cách thời thượng đầy gợi cảm càng tôn lên khí chất tà mị của cậu. Cậu có khung xương tinh tế không chút thua kém người mẫu chuyên nghiệp, vòng eo xinh đẹp, hai chân thon dài, quả thực là nam nhân vật lý tưởng cho AV, không, phải là GV..."


Cái bậy bạ gì đây? Nghiêm Hạo Thần ném tạp chí sang một bên, nhìn về phía sắc mặt không nhịn được cười của người kia. Môi mỏng âm hiểm nhếch lên.


"Sức tưởng tượng tốt lắm. Không biết bọn họ có chịu để tôi tự mình chọn diễn viên phụ cho nam chính không?" Ngón tay khiêu khích nâng cằm Hoắc Kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve. "Tỷ như, tôi cảm thấy Hoắc đại tổng tài cũng rất tốt."
____________________________



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...