Chinta

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2018

Chương 115 • Phiên ngoại 2: Gia Yến (2)


Ma đạo tổ sư


Chương 115  


Phiên ngoại 2: Gia Yến (2)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Xú


Edit + Beta: Rindoll

.

.

.

Tuy nói là nói như vậy, nhưng hai người lại không thể lập tức tìm được cơ hội để “thử xem”. Bởi vì, Lam Vong Cơ đầu tiên phải đi gặp Lam Hi Thần bế quan đã lâu, cần phải nói chuyện lâu dài.


Ngụy Vô Tiện gần đây có một thói quen kỳ quái, thích nằm đè ở trên người Lam Vong Cơ để ngủ, vô luận là nằm áp, hay là mặt đối mặt mà áp, tóm lại nếu như không có cái đệm người sống này, hắn liền ngủ không được. Vì không có cái đệm người sống ở đây, nên hắn chán nản không có gì làm liền dùng đủ mọi cách lục tung đồ ở trong tĩnh thất, ấy thế mà ngược lại để cho hắn tìm được không ít thứ thú vị.


Lam Vong Cơ từ nhỏ làm việc lúc nào cũng rập khuôn thỏa đáng, luyện chữ, vẽ tranh, viết văn chương tất cả đều phải phân loại sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, lại dựa theo từng năm sắp xếp theo thứ tự, Ngụy Vô Tiện nhìn theo bảng chữ từ khi y còn nhỏ nhất bắt đầu nhìn lên, một bên vừa lật một bên vừa cười, say sưa thưởng thức, thấy lời phê bình bằng bút đỏ của Lam Khải Nhân liền thấy một trận răng đau. Bất quá, lật liên tiếp mấy ngàn tờ, vậy mà tìm ra được một trang giấy có viết sai một lỗi chính tả, sau đó, Lam Vong Cơ ở phía sau dùng một trang giấy khác nghiêm túc đưa cái lỗi này sao chép thành một trăm lần, nhìn thấy vậy Ngụy Vô Tiện hơi bị líu lưỡi: “Này cũng thật đáng thương a, sao chép cái chữ này xong e rằng sẽ không bao giờ sai nữa đi.”



Hắn còn muốn tiếp tục lật xem những trang giấy ố vàng xưa cũ để xem tiếp, bỗng nhiên bên ngoài tĩnh thất có ánh sáng yếu ớt le lói trong đêm.


Không nghe được tiếng bước chân, nhưng Ngụy Vô Tiện đã tự mình luyện ra được một kỹ năng thành thạo vô cùng mà phóng tới trên giường của Lam Vong Cơ, đem chăn từ chân kéo lên đến đầu trùm kín mít. Chờ Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chính là một bộ dáng - người ở trong phòng đang giả vờ ngủ yên.


Động tác Lam Vong Cơ liền im hơi lặng tiếng, gặp người đã “Chìm vào giấc ngủ”, càng thu liễm lại hơi thở, từ từ khép lại cánh cửa trong tĩnh thất, lặng im chốc lát, lúc này mới hướng giường nhỏ mà đi đến.


Còn chưa có tới gần, thì bị một tấm chăn đổ ập xuống bao lại toàn bộ nửa người trên.


Lam Vong Cơ: “……”


Ngụy Vô Tiện nhảy xuống, gắt gao ôm lấy khuôn mặt đều bị che lại của Lam Vong Cơ, đem y đẩy ngã trên giường, nói: “Cưỡng gian!”


Lam Vong Cơ: “……”


Hai tay Ngụy Vô Tiện thô lỗ sờ soạng tùm lum ở trên người y, Lam Vong Cơ lại lẳng lặng mà nằm, phảng phất giống như người chết, mặc hắn làm bậy. Ngụy Vô Tiện sờ loạn trong chốc lát, thấy y không hề có một phản ứng liền cảm thấy không thú vị nữa, nói: “Hàm Quang Quân, ngươi như thế nào ngay cả một cái phản kháng cũng đều không có a? Ngươi cứ như vậy vẫn không nhúc nhích, ta cưỡng gian ngươi còn có ý nghĩa gì nữa?”


Giọng nói trầm trầm của Lam Vong Cơ ở bên trong chăn truyền ra: “Ngươi muốn ta làm như thế nào.”


Ngụy Vô Tiện hướng dẫn từng bước: “Ta đè ngươi xuống, thì ngươi liền đẩy ta ra, không cho ta đè lên, khép chân lại vào nhau rồi ra sức giãy giụa, đồng thời còn phải khàn cả giọng lớn tiếng để kêu cứu……”


Lam Vong Cơ: “Vân Thâm Bất Tri Xử cấm ồn ào.”


Ngụy Vô Tiện: “Vậy ngươi có thể nhỏ giọng kêu cứu. Còn có, ta xé quần áo của ngươi, ngươi cần phải dùng hết sức chống cự, liều chết bảo vệ ngực không cho ta xé.”


Người trong chăn trầm mặc một hồi.


Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ nói: “Nghe rất khó.”


Ngụy Vô Tiện: “Khó sao?!”


Lam Vong Cơ: “Ân.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy không có biện pháp, nếu không chúng ta thay đổi, ngươi tới đối với ta dùng sức mạnh đi……”


Lời còn chưa dứt, một trận trời đất quay cuồng, chăn thì bay lên, Lam Vong Cơ thì đã phản công đem hắn đè ở trên giường.


Bởi vì vừa rồi bị Ngụy Vô Tiện trùm chăn lên đầu làm ngộp thở một lúc, y từ trước đến nay là người tỉ mỉ kỹ lưỡng, bây giờ bị Ngụy Vô Tiện đùa giỡn làm cho dây cột tóc và đai buộc trán cũng đều nghiêng lệch đi một chút, tóc đen hơi hơi tán loạn, rũ xuống vài sợi, gò má vốn là trắng nõn như ngọc cũng lộ ra một tầng hồng nhạt, dưới ánh đèn, thật giống như một mỹ nhân đang e lệ ngượng ngùng. Chỉ tiếc vị mỹ nhân này có lực tay mạnh đến mức thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi, giống như được tinh luyện từ sắt thép, kiềm chặt Ngụy Vô Tiện đến mức phải van xin khoan dung: “Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân, đại nhân đại lượng aaa.”


Lam Vong Cơ ánh mắt bất động, mà trong đôi mắt kia lại ánh lên hai tia sáng cực nóng ở dưới ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo rung động, sắc mặt y thản nhiên nói: “Hảo.”


Ngụy Vô Tiện hỏi: “Hảo cái gì? Đứng chổng ngược? Dùng sức mạnh? A! Y phục của ta.”


Lam Vong Cơ nói: “Đều là ngươi nói.”


Vừa nói, y liền đem thân thể mình chen vào giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, đè ép trong chốc lát. Ngụy Vô Tiện đợi nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh gì khác, nói: “Làm sao vậy!”


Lam Vong Cơ hơi hơi đứng dậy, nói: “Vì sao không chống cự.”


Ngụy Vô Tiện dùng hai chân kẹp lấy vòng eo của y, không cho y rời đi, hì hì cười nói: “Ai, vậy có biện pháp nào khác a. Ngay sau khi ta bị ngươi đè xuống, hai cái đùi của ta liền nhịn không được mà tự mình mở ra, căn bản không khép lại được, đâu còn sức lực mà để phản kháng. Ngươi khó ta cũng khó a…… Dừng lại dừng lại, tới tới tới, trước tiên ta cho ngươi xem một thứ.” Hắn từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy, nói: “Lam Trạm, ta hỏi ngươi, ngươi làm sao ngay cả một chữ đơn giản như vậy cũng có thể viết sai, đọc sách có cần dùng tâm hay không a? Cả ngày trong đầu đều đang suy nghĩ cái gì nha?”


Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn tờ giấy kia một cái, không nói tiếng nào, bất quá trong ánh mắt kia lại có ý tứ rất rõ ràng: Ngụy Vô Tiện tự mình viết sai biết bao nhiêu là chữ, không biết ăn bớt ăn xén biết bao nhiêu cái lỗi sai sót quan trọng, vậy mà cũng không biết xấu hổ chỉ trích y viết sai một chữ.


Ngụy Vô Tiện làm bộ đọc không hiểu ánh mắt của y, tiếp tục nói: “Ngươi nhìn lạc khoản* ngày tháng của ngươi trong này xem, ta tính tính…… Lúc này chắc ngươi cũng mười lăm sáu tuổi đi? Mười lăm sáu tuổi còn phạm phải cái lỗi sai này, ngươi……” (*Lạc khoản: là cái phần để chữ ghi tên trên cùng của trên trang giấy, giống như khi mình làm bài kiểm tra thường thì có để chỗ trống để điền con số ngày tháng năm vào á. Như là: Ngày 1 tháng 1 năm 2011.)

Hắn đem lạc khoản viết ngày tháng năm
 kia nghĩ kỹ lại một chút, vậy mà vừa lúc với cái năm mà hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xử tu học ba* tháng. (Tu học: học tập và rèn luyện)



Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hết sức vui mừng, cố ý nói: “Chẳng lẽ Lam nhị ca ca tuổi còn nhỏ không cần dùng tâm để niệm sách viết chữ, thời gian đó chắc chỉ nghĩ đến ta đi?”


Năm đó Ngụy Vô Tiện ở Tàng Thư Các chép phạt, cả ngày ngồi ở đối diện với Lam Vong Cơ la lối khóc lóc lăn lộn, nằm ngay đơ giả chết, dùng đủ mọi cách quấy rầy, quậy đến mức Lam Vong Cơ không được thanh tịnh, không muốn “Nghĩ” đến hắn cũng khó, chẳng qua là không có cái gì để "Nghĩ" mà thôi. Ở dưới tình hình như thế, Lam Vong Cơ vậy mà vẫn luôn ngoan cường đối phó chịu đựng, một bên giám sát một bên làm chuyện của mình, hơn nữa chỉ viết sai một chữ, thật sự là làm người ta khâm phục.


Ngụy Vô Tiện nói: “Aizz tại sao lại là lỗi của ta, sao lại trách ta a.”


“……” Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Lỗi của ngươi!”


Hơi thở của y rối loạn một chút, muốn đi đoạt lại trang giấy có thể nói là vết nhơ của cuộc đời mình. Ngụy Vô Tiện thì thích xem thần thái của y khi bị buộc đến bước này, trước khi y đến gần, hắn lập tức đem trang giấy giấu vào chỗ sâu nhất trong y phục của mình, nói: “Có bản lĩnh thì ngươi tới lấy đi.”


Lam Vong Cơ không chút do dự đem tay thò vào trong đó. Hơn nữa không có lấy ra.


Ngụy Vô Tiện: “Ngươi quá có bản lĩnh!”


Hai người náo loạn hơn nửa đêm, rồi đến sau nửa đêm, khó khăn lắm mới có thể đứng đắn giảng nói mấy câu.


Ngụy Vô Tiện vẫn còn đè ở trên người Lam Vong Cơ, đem mặt chôn ở cổ của y làm tổ, chỉ cảm thấy trên người Lam Vong Cơ ngày càng phát ra mùi hương ngào ngạt thơm mát của gỗ đàn hương, cả người đều lười biếng, híp mắt nói: “Đại ca ngươi có khỏe không?”


Lam Vong Cơ ôm lấy tấm lưng trần trụi của hắn, trên tay một cái rồi lại một cái mà vuốt ve lên xuống, nghe hắn hỏi, y trầm mặc một hồi, nói: “Không tốt lắm.”


Hai người đều thấm mồ hôi, Ngụy Vô Tiện bị y sờ mó liên tục làm cho ngứa ngáy từ da thịt đến đáy lòng, không thể nào thoải mái mà vặn vẹo uốn éo.


Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Năm đó ta bế quan ba năm, đều là huynh trưởng tới tâm sự cùng ta.”


Hôm nay lại ngược lại.


Lam Vong Cơ bế quan ba năm làm gì, Ngụy Vô Tiện đã không cần phải hỏi.


Hắn hôn một cái lên vành tai trắng noãn như ngọc của Lam Vong Cơ, kéo một bên chăn, đắp qua hai người.


.

.
.

Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ vẫn là canh đúng lúc giờ mẹo rời giường.


Y và Ngụy Vô Tiện cùng nhau chung sống mấy tháng, vẫn luôn tận sức đem giờ làm việc và nghỉ ngơi của Ngụy Vô Tiện chỉnh lại sao cho quy củ, nhưng mà từ đầu đến cuối đều phí công không có kết quả. Môn sinh đưa mộc dục* nước ấm để ở phía sau, Lam Vong Cơ sớm đã ăn mặc chỉnh tề đem Ngụy Vô Tiện từ trong chăn mỏng moi ra, ôm vào thùng nước, Ngụy Vô Tiện cư nhiên còn có thể một bên vừa ngâm mình ở trong nước, một bên vừa tiếp tục ngủ. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn, hắn liền bắt được tay Lam Vong Cơ, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay đều hôn vài cái, sau đó phóng qua một bên, cọ cọ khuôn mặt, tiếp tục ngủ, Lam Vong Cơ lại đẩy đẩy. Thật sự là bị đẩy đến phiền liền hừ hừ hai tiếng, nhắm hai mắt đem Lam Vong Cơ kéo xuống, nắm hai gò má của y lại hôn hôn mấy cái, hàm hồ nói: “Ngoan, ngoan, không náo loạn. Cầu xin ngươi, một lát liền đứng dậy. Ân.” (*Mộc dục: thùng gỗ lớn đựng nước dùng để tắm.)


Sau đó ngáp một cái, ghé vào ở mép thùng tắm ngủ tiếp.


Tuy rằng biết dù nhà có bị thiêu cháy, Ngụy Vô Tiện cũng có thể đổi một nơi khác mà tiếp tục ngủ, Lam Vong Cơ lại vẫn kiên trì không ngừng cứ mỗi ngày vào buổi sáng đều từ giờ mẹo bắt đầu kêu hắn dậy, sau đó mặt không đổi sắc mà bị loạn hôn hơn sáu mươi lần.



Đem bữa sáng thu hồi cầm lên, để lên một bên trên bàn gần ngay chỗ giấy bút mực thư, sau đó tiếp tục đem Ngụy Vô Tiện đang ngủ mê man từ trong thùng tắm vớt ra lau khô sạch sẽ, mặc quần áo, cột chắc đai lưng, Lam Vong Cơ lúc này mới từ thư cách* thuận tay lấy xuống một quyển sách, ngồi xuống chậm rãi lật xem.
(*thư cách: là cái đồ ngăn cách mấy quyển sách á.)



Quả nhiên, đến giờ tỵ, Ngụy Vô Tiện chuẩn xác vô cùng mà từ trên giường thẳng tắp ngồi dậy, giống như mộng du sờ mó xuống giường, đầu tiên sờ đến Lam Vong Cơ, mò vào trong ngực y xoa nhẹ hai lần, lại theo thói quen mà xoa bóp đùi của y. Kế đó lại bay nhanh ra phía sau rửa mặt, sau khi đánh răng rửa mặt xong cả người liền tỉnh táo hẳn ra, tí ta tí tởn đi ra, chạm vào bên mép án sách, từ trên đó lấy ra một quả táo. Ngụy Vô Tiện mở miệng cắn rắc rắc xong một quả táo, thấy trong hộp đồ ăn có thức ăn chất đầy, khóe miệng co giật một cái, nói: “Hôm nay nhà các ngươi không phải có gia yến sao, ăn trước nhiều như vậy không thành vấn đề chứ?”


Lam Vong Cơ bình tĩnh đem dây cột tóc và đai buộc trán mới vừa rồi bị Ngụy Vô Tiện nhu loạn sửa sang lại cho hoàn chỉnh, nói: “Trước phải no bụng.”


Tài nấu ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xử, Ngụy Vô Tiện đã từng lĩnh giáo qua, canh suông nhạt nhẽo, thức ăn chay xưng bá, phóng mắt nhìn đều là xanh xanh lục lục, đủ loại dược liệu vỏ cây rể cỏ, món ăn nào cũng đều tản ra một loại hương vị cay đắng kỳ lạ. Nếu không phải vì như vậy, Ngụy Vô Tiện ban đầu cũng sẽ không đánh chủ ý định nướng hai con thỏ kia để ăn. Nhà bọn họ gia yến hơn phân nửa là ăn không đủ no, ăn không ngon.


Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết Cô Tô Lam Thị đối với một số chuyện cực kì coi trọng, có cho hắn tham dự gia yến hay không, căn bản giống như là có thừa nhận thân phận đạo lữ của hắn hay không, Lam Vong Cơ nhất định sẽ ra sức cùng Lam Khải Nhân đôi co thật lâu mới lấy được tư cách cho hắn, thở phào một hơi, giọng nói vui vẻ, cười nói: “Yên tâm. Ta sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không làm cho ngươi mất mặt.”


Nói là gia yến, gia yến ở Vân Thâm Bất Tri Xử lại cùng với gia yến mà Ngụy Vô Tiện từng biết là hoàn toàn khác nhau.


Gia yến của Vân Mộng Giang Thị được tổ chức ở ngoài trời nơi Giáo Trường của Liên Hoa Ổ, có hơn mười mấy cái bàn vuông rộng lớn, nam nữ già trẻ ngồi lẫn lộn với nhau, trong bữa tiệc xưng hô kêu loạn. Phòng bếp cũng được dọn ra bên ngoài, một loạt nồi niêu xoong chảo và ánh lửa của bếp gần như ánh lên tận trời, hương thơm bay vút tận trời cao, muốn ăn cái gì thì tự mình đi qua lấy, không đủ thì tự làm thêm. Gia yến ở Lan Lăng Kim Thị mặc dù hắn chưa từng tham gia, nhưng nghe đồn nhà bọn họ chưa bao giờ keo kiệt gì, mà trong bữa tiệc đó lại hết sức xa hoa chi tiết, cái gì mà danh gia kiếm vũ trợ hứng¹, san hô cây ngọc cất trì², hồng cẩm phô trăm dặm³, làm cho người ta phải trố mắt mà nhìn.


(1: danh gia kiếm vũ trợ hứng: người có tiếng múa kiếm giúp vui.)

(2: san hô cây ngọc cất trì: dùng san hô và ngọc xây thành hồ ao.)
(3: hồng cẩm phô trăm dặm: trải thảm đỏ lộng lẫy trăm dặm. Cái này là nói quá. -_-)

Ngược lại, gia yến ở Vân Thâm Bất Tri Xử vừa không náo nhiệt, cũng không hoa lệ gì hết, phải nói là chán muốn chết..


Gia quy của Cô Tô Lam Thị từ xưa đến nay đều nghiêm túc đến đáng sợ, ăn không nói, ngủ không nói, mặc dù chưa khai yến, trong bữa tiệc mọi người cũng không nói lời nào. Ngoại trừ lúc vừa mới bước vào phòng sẽ có người hướng về phía các vị tiền bối thấp giọng hành lễ, còn sau đó thì hầu như không có người nào mở miệng, càng không có nói cười. Bạch y giống nhau, đeo đai buộc trán trắng có hoa văn mây cuộn cũng giống nhau, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng nghiêm nghị giống nhau như khúc gỗ, phảng phất giống như tất cả đều được đúc ra từ một khuôn mẫu.


Nhìn nguyên một căn phòng đều là “Mặc áo để tang”, Ngụy Vô Tiện làm bộ không chú ý tới những người khác hoặc kinh ngạc hoặc mang ánh mắt không tốt nhìn về phía mình, trong lòng oán thầm nói: “Cái này mà gọi là gia yến sao, như thế nào so với làm tang sự còn tử khí trầm hơn.”



Đúng vào lúc này , Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân cùng bước vào phòng yến tiệc.Ngụy Vô Tiện yên lặng ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ lúc này mới giật giật.



Lam Khải Nhân ước chừng là vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện sẽ phải bệnh tái phát, vì vậy dứt khoát lựa chọn không nhìn hắn, bình thản nhìn về phía trước. Lam Hi Thần vẫn như trước đây, khóe miệng vẫn nhàn nhạt vui vẻ, làm người ta cảm thấy như gió xuân. Nhưng mà, không biết có phải là do bế quan hay không, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy Trạch Vu Quân dường như trở nên buồn bã không ít. 



Gia chủ ngồi xuống, Lam Hi Thần đơn giản nói vài câu khách sáo, liền mở tiệc.



Món đầu tiên được đưa lên chính là một món canh.



Bữa ăn đầu tiên là dùng món canh đơn giản quen thuộc của Cô Tô Lam Thị. Hình dạng bên ngoài cái chén là hình tròn giản dị được làm bằng đồ gốm đen, có thể cầm đủ trong lòng bàn tay, xúc cảm bóng loáng, tiết lộ gốm sứ này được làm rất là khéo léo, Vừa nhìn vào trong, quả nhiên lại là một đống xanh xanh vàng vàng lá cây rễ cỏ.



Chỉ là vừa mới nhìn thôi, lông mày nhọn của Ngụy Vô Tiện liền run lên hai cái. Liều mạng múc một muỗng đưa vào trong miệng, may là hắn đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lí, vậy mà cũng nhịn không được nhắm mắt đỡ trán. 



Được một thời gian, hắn mới từ trong vị giác bị đả kích phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, thầm nghĩ : "...... Tổ tiên Lam gia nếu như là hòa thượng, nhất định khổ hạnh sẽ tăng thêm a."



Ngụy Vô Tiện kìm lòng không được hoài niệm gia yến ở Liên Hoa Ổ, lúc đó trên giáo trường kia có rất nhiều nồi xương hầm lớn, mùi thịt thơm phức, bay xa mười dặm, đưa đến những hài tử ở vùng lân cận đều chạy đến Liên Hoa Ổ leo lên tường viện lén nhìn vào trong, cả đám hài tử nước miếng đều chảy ròng ròng. Lại so sánh với ở đây, vào giờ phút này, không biết cần phải đồng tình miệng đầy khổ vị của mình nhiều hơn, hay là đồng tình Lam Vong Cơ từ nhỏ tới lớn đều ăn thứ này nhiều hơn. 



Nhìn trong sảnh những người khác mặt không đổi sắc uống xong chén "thuốc thang" này, động tác vẻ mặt còn hết sức tao nhã tự nhiên, Ngụy Vô Tiện cũng nghiêm chỉnh một mình ráng uống hơn phân nửa chén. Huống chi, Lam gia kia ba ngàn điều không đúng, bây giờ là bốn ngàn điều gia quy, đối với lễ nghi ẩm thực cũng có yêu cầu, tỷ như không thể để thức ăn dư lại, không thể ăn cơm quá ba chén. Mặc dù cảm thấy loại gia quy này đơn giản không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn không muốn nhanh như vậy lại để cho Lam Khải Nhân khinh bỉ, liền quyết liều một phen.



Ai ngờ, hắn đang muốn ngửa đầu nhắm mắt đem cái chén thuốc cổ quái  này uống một hớp luôn cho xong, chợt phát hiện chén thuốc đã trống không. 


Ngụy Vô Tiện ngu người : “? ? ?”


Hắn nhịn không được cầm chén thuốc tinh xảo kia lên nhìn, thầm nghĩ : "Ta rõ ràng mới uống có một hớp? Không lẽ phía dưới đáy chén bị thủng một lỗ nên mới bị rò rỉ ra ngoài? "


Nhưng trên bàn rõ ràng sạch sẽ không có nước canh. 


Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn qua, vừa lúc thấy Lam Vong Cơ như không có chuyện gì xảy ra uống xong hớp canh cuối cùng, đậy nắp lại, rũ mi mắt, đang dùng đến một chiếc khăn tuyết trắng nhẹ nhàng lau miệng.. 


Ngụy Vô Tiện nhớ rõ, một chén canh kia của Lam Vong Cơ tuyệt đối đã sớm uống xong. 


Hắn còn phát hiện, mấy món ăn trên bàn chỗ Lam Vong Cơ, so với trước khi khai yến cách hắn rất gần, bây giờ giống như bị lặng lẽ dời qua. 


Ngụy Vô Tiện: “......”


Hắn nhướng mày một cái, nhìn về phía Lam Vong Cơ bên kia làm khẩu hình: Hàm Quang Quân, ra tay rất nhanh a? 


Lam Vong Cơ để khăn xuống, liếc hắn một cái, lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.


Hết phiên ngoại 115
______________________
Rindoll: Chương này có lời của tác giả nữa, nhưng mà nhiều quá nên ta cũng lười dịch. Chương 115 này phải nói là kéo dài tận 4 - 5 tháng ta mới edit xong ý, dạo này ta rất bận cực kỳ bận, nên edit chậm ơi là chậm, mọi người thông cảm nhe, thật ra ta vẫn còn đang edit Phiên ngoại Ma Đạo  Tổ Sư đó, nhưng có điều là rất lâu mới có chương mới thôi.

Thứ Hai, 29 tháng 1, 2018

Baozi ♥ Hana ( Chương 3 )


• Truyện : Baozi ♥ Hana (Chương 3 ) : ĐÊM TÌNH YÊU - 愛之夜

• Tác giả : Bạch Uyển Nguyệt (白灣岳)

• Thực hiện: World Boys Love (Rindoll)

-----------------------------------------------------------------------------
* Chú ý : Trước khi xem đề nghị quý vị anh chị em Hủ Nam Hủ Nữ hãy chuẩn bị máu, chuẩn bị khăn hoặc 1 cái thau cỡ lớn cũng được...

Ta nói trước rồi, nếu ai không chuẩn bị đầy đủ dụng cụ thì chết ráng chịu ahh...

Lúc đầu định để pass, cơ mà thấy làm biếng quá, khỏi pass bít gì hết = w = ♦

...............................................
Chương 3
.
.

Bầu trời tối đen như mực, sao đầy trời lấp lánh chớp nháy không ngừng, ánh trăng sáng như thể có thể thấy được chị Hằng Nga. Cơ mà, hiện giờ ở tận cung trăng, chị Hằng Nga đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào 2 người nào đó, đã zậy khóe miệng còn chảy một thứ chất lỏng đáng nghi...


Giữa đêm khuya thanh vắng, trong ngôi nhà ấm áp của cặp đôi trẻ Baozi Hana, trong căn phòng ngủ ở tầng 2 không những ấm áp mà còn muốn bốc cháy, trên chiếc giường đôi có hai thân ảnh đang quấn lấy vào nhau, chiếc giường vì chịu đựng luật động của hai người mà không ngừng phát ra những tiếng kẽo kẹt, những tiếng rên rỉ nỉ non hòa vào không gian tĩnh lặng.


“Aaa...aaa...Bao... Bao... zi~” Hana nằm trên giường ngủ rộng lớn, cơ thể từ trên xuống dưới không một mảnh vải che thân, làn da vốn dĩ trắng nõn như tuyết bây giờ lại biến thành màu phấn hồng, không những vậy còn có lấm tấm những vết hôn tràn đầy khắp cơ thể, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ánh nước, đôi môi hồng nhạt vì bị hôn quá nhiều mà trở nên đỏ đậm, chỉ thấy cậu đang cố gắng mím chặt môi để không cho những tiếng rên rỉ phát ra từ chính miệng của mình, nhìn vào cứ như đang bị người ta ngược bạo, bao nhiêu quyến rủ hấp dẫn đều lộ ra trước mắt.



Baozi hơi thở gấp gáp siết chặt vòng tay ôm Hana vào lòng, không ngừng hôn lên môi cậu, cơ khát liếm cắn khắp nơi trên cơ thể cậu, anh vừa liếm cắn vừa nói: “Hana... Anh đã rất cố gắng kiềm chế rồi... nhưng mà... anh không thể nhịn được, em hãy cố chịu một chút nữa.” Nói rồi Baozi mở rộng cặp chân trắng nõn của Hana dang ra hai bên, đưa ngón tay trỏ từng chút tiến vào tiểu huyệt ấm áp.


“A nha~ không...” Đôi tay Hana dùng hết sức nắm chặt ra giường, vì có dị vật tiến vào nên cậu không thích ứng được mà khẽ rên lên một tiếng.


Baozi nhìn phản ứng của cậu, nhếch lên khóe miệng, rồi đưa mắt nhìn ngón tay của mình đút  ở bên trong cơ thể cậu, chỉ nhìn thôi mà anh đã muốn thay ngón tay bằng "súng" thật của mình rồi, nhưng mà anh vẫn cố nhịn, anh không muốn thấy cậu đau đớn, hít sâu một hơi, kế đó anh chuyển động ngón tay ở bên trong động đen u tối, muốn làm cho tiểu huyệt dãn ra, đợi đến khi tiểu huyệt của cậu thích ứng và co dãn rồi, anh lại đút thêm ngón giữa vào, hai ngón tay đưa đẩy trái trái phải phải lên lên xuống xuống, cứ như vậy tuần hoàn liên tục.


“Aaaa...haaa... aaa~... không... không được...” Hana không phải vì đau mà phản đối, cậu chỉ thấy rất ngượng ngùng, rõ ràng cậu đã mím chặt môi rồi, nhưng lại không nhịn được khi ngón tay của anh cứ tàn sát bừa bãi trong tiểu huyệt của mình như vậy.


Baozi hơi thở nặng nề vừa chuyển động hai ngón tay vừa an ủi cậu: “Hana... một chút nữa thôi, cố lên em...” Anh cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi, dương vật dưới thân đã cương cứng như thép, nhưng anh vẫn cố nhẫn nại dùng ngón tay mở rộng cửa huyệt, aaaa này thật đúng là vừa ngọt ngào vừa tra tấn mà (T ^ T).


Hana nằm dưới thân Baozi, cậu nhìn vẻ mặt chịu đựng của anh, trong lòng dâng lên ngọt ngào, cậu biết... anh vì cậu mà chịu đựng, tuy đây không phải là lần đầu tiên họ cùng nhau làm tình, nhưng mà anh vẫn nâng niu trân trọng cậu, sợ thấy cậu đau đớn, sợ thấy cậu khó chịu, cậu rất muốn cho anh một phát cắm vào luôn cho rồi, cơ mà... trong những trường hợp như thế này, nếu muốn không đau đớn hay khó chịu là không được, vì vậy cậu cũng tùy theo ngón tay của anh mà nới lỏng tiểu huyệt của mình.


Sau khi hoàn tất việc trừu sáp, Baozi không thể chờ đợi liền cầm lấy dương vật đã cương cứng của mình từ từ đưa quy đầu tiến vào tiểu huyệt của Hana, rồi lại sát nhập thật mạnh vào sâu bên trong mà không một lời báo trước.


Hana ưỡn thẳng cơ thể: “Ưm~...Aaaaa... Baozi... Bao...zi... sâu aaa, sâu quá rồi... aaa~”  Rồi lại đưa tay ôm chặt bờ vai Baozi hét lớn, vì bị sát nhập vào sâu bên trong, làm cậu vừa đau vừa thích, cậu không biết phải làm thế nào, chỉ biết làm theo cảm tính, đung đưa cơ thể của mình làm theo nhịp độ luật động của anh. 


Sau cơn đau là một dòng khoái cảm dâng lên... 


Baozi cuối đầu hôn ở hai bên má đã phiếm hồng của Hana, thở hồng hộc nói: “Hana... Em thật đáng yêu, thật... tuyệt!” Baozi dùng sức đem dương vật tiến vào chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt, rút ra một ít rồi lại mạnh mẽ tiến vào.


“Aaa~... Bao...zi... Chậm... Chậm một...chút... aaa~”: Hana thở dốc ôm cổ Baozi, hai chân quấn quanh hông Baozi, toàn cơ thể cậu đều nóng ran, cậu khó khăn mở miệng cầu xin, nhưng cho dù có cầu xin cỡ nào thì Baozi vẫn không dừng lại, ngược lại anh còn tăng nhanh tốc độ trừu sáp, khoái cảm không ngừng dâng trào, cậu như muốn mất đi lý trí, không màn xấu hổ hay gì hết, cậu cứ thế ôm chặt anh rồi lớn giọng rên rỉ.


Baozi hôn sâu vào cánh môi mềm mại của cậu, lướt xuống cắn nhẹ lên bờ vai, tạo ra dấu ấn thuộc về riêng mình, rồi lại dùng miệng liếm cắn vòng quanh đầu nhũ bên phải, tay trái thì xoa nắn đầu nhũ khác, tay phải cầm lấy dương vật không lớn cũng không nhỏ của Hana, cố ý vuốt ve lên xuống.


“Anh sẽ nhẹ nhàng với em.” Tuy nói là sẽ nhẹ nhàng, nhưng đại điểu dưới thân không ngừng tiến đánh vào sâu bên trong huyệt của cậu, ra ra vào vào liên tục, giống như cái máy đóng cọc, nhẹ nhàng đâu không thấy, chỉ thấy từng đợt đẩy nhanh như đua xe tốc độ, dương vật rút ra một chút, rồi tiến đánh đâm đến hết mức có thể, sau đó mới thỏa mãn bắn tinh thể của mình tận sâu vào bên trong cơ thể của người dưới thân.


“Ưm~~~... Aaaa... Bao..zi... Nóng...nóng quá~” Hana ưỡn thẳng sống lưng, tình dục dâng trào, cảm giác nơi hạ thể mình như có một dòng nước nóng rực rót sâu vào, cậu cong cơ thể ôm chặt lấy anh, tiểu điểu của cậu cũng vì dòng tinh dịch nóng bỏng đó mà bắn ra.

.
.
.

Ở cung trăng, bà Hằng nga vì mất máu quá nhiều mà ngủm ngay tại chỗ, các chú thỏ nhìn chủ nhân từ y phục hoàng y lộng lẫy biến thành y phục đỏ thẩm như máu, cả đám thỏ vây quanh nàng lo lắng, nhìn vào chỉ thấy - ấy chà, chảy máu mũi mà cũng có thể chảy đến ướt cả y phục, thế là cả đám lật đật chạy lên thiên đình bẩm báo với Thượng Đế.


Nào ai hay biết, Thượng Đế cũng đang trong vòng hấp hối vì cái tội xem lén phàm nhân xxoo. Thế là, cung đình một trận rối loạn vì Thượng Đế mất máu quá nhiều. (Rin: mé ơi, ông thượng đế với bà Nga này ghê nha, hị hị = w = ) 

.

.

Sau một hồi mây mưa như vũ bảo, Baozi tẩy rửa sạch sẽ những "cái ấy" ở vào trong cơ thể Hana, dọn dẹp nệm giường bị làm cho rối tinh rối mù, thay bằng nệm giường mới, còn Hana được anh ôm để tạm trên sofa vừa cho một người nằm. Sau khi làm xong hết tất cả, Baozi đi đến ôm Hana để cậu nằm lên chiếc giường tình yêu của hai người, tất nhiên anh cũng nằm bên cạnh cậu luôn. 


Hana yếu ớt nằm úp sấp tựa vào lòng Baozi, còn Baozi thì vẻ mặt thỏa mãn ôm cậu vào lòng, nhìn cái bản mặt của anh cứ như một đứa trẻ mới vừa được mẹ cho ăn kẹo, thật là muốn đấm một phát ghê (╰_╯)! ← Đây chính là tiếng lòng của Hana.


Baozi không hề hay biết tiếng lòng của Hana, tâm trạng của anh bây giờ tốt cực đỉnh, vì vậy quan tâm nói: “Hana, phía dưới của em... Không sao chứ?” Vừa hỏi tay vừa vuốt ve tấm lưng của cậu.


Hana liếc mắt nhìn anh: “Ha hả, anh thử nằm phía dưới thì sẽ biết có đau hay không!” Giọng nói cực kỳ u oán, hận không để dùng lời nói để biến thành sự thật.


Baozi cười "hớ hớ" rồi nói: “Mấy cái chuyện vận động này nhìn vậy thôi nhưng rất là tốn sức, là một công chuẩn mực anh không thể để cho em mệt mỏi, vẫn là để em nằm dưới mà hưởng thụ anh chiêu đãi đi, vừa sướng vừa thoải mái cả tâm hồn~” Miệng nói không hề biết ngượng, giọng nói còn ngả ngớn trêu đùa, Hana nhìn chỉ muốn vực dậy lao vào đạp bản mặt anh một trận te tua! Tiếc là... Thể lực không đủ, vì vậy cậu đành nhẫn nhục nếm thương đau biến đau thương thành thù hận (╬ ̄皿 ̄)!


Baozi nhìn vẻ mặt uất hận của cậu, cảm thấy rất là đáng yêu, thế là anh nhào vô hôn cậu vài cái.


Hana trợn mắt phồng má trừng Baozi: “Anh thành thật một chút cho em, cẩn thận em đánh anh bây giờ!”


Baozi ngả ngớn nói: “Hớ hớ, em cứ đánh đi (◠◡◠)” Với cái sức lực chỉ còn không thì lấy đâu ra sức mà đánh chớ, anh rất là thiếu đánh mà nghĩ như vậy.


Hana hai mắt cùng cơ thể mệt mỏi cùng cực, thấy anh không chịu nghe lời mình, cậu liền đổi kiểu uy hiếp nói: “Ha hả, vậy thì... từ nay cho đến về sau em tuyệt đối cấm anh chạm vào em dù chỉ một chút, chuyện giường chiếu cũng cấm luôn!”


Ây da~ Nhìn cậu hình như giận thật rồi, Baozi liền biết tiến mà lui, anh nói: “Ôi ôi, anh chỉ đùa chút thôi mà, em đừng giận nha~, chắc em cũng mệt rồi, thôi nhắm mắt ngủ đi.” Chà chà, nếu mà không cho anh chạm vào cậu chắc anh phát điên mất, chuyện giường chiều càng rủi ro hơn, tuy anh có rất nhiều biện pháp để hốt cậu lên giường, nhưng mà anh không muốn ép buộc em ấy, lỡ đâu em ấy hận mình rồi sao, thôi, vẫn là nghe lời vợ đi cho chắc ăn, kẻo sau này sinh hoạt tính phúc của mình không ai lo(T w T).




“Hừ, anh coi chừng đó.” Hana tuy mệt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ để tiếp lời Baozi.


Baozi cười nói: “Anh biết rồi mà, ngủ sớm đi, nghỉ ngơi rồi ngày sau mình cùng đi hẹn hò nhé.”


Hana vốn đã nhắm mắt muốn ngủ rồi, nghe anh nói vậy cậu lại mở mắt ra: “Hẹn hò? Nhưng chẳng phải lịch làm việc của chúng ta bị phủ kín rồi hay sao?” Hana hơi bất ngờ.


Từ lúc quen nhau thậm chí là yêu nhau, hai người vì bận rộn công việc, muốn có thời gian rảnh rỗi để tâm tình còn không có huống chi là việc hẹn hò cần phải có một phần lớn thời gian. 


“Đuợc rồi, không sao, anh sẽ nói chuyện với mọi người trong đoàn sau” Baozi vén mái tóc của Hana, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi ôm cậu chìm vào giấc ngủ.


“ ...” Hana cũng không nói gì nhiều, thấy anh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, cậu yên tâm ngoan ngoãn nhắm mắt tựa vào vai anh ngủ một giấc thật ngon tới sáng.

.

.

Trưa hôm sau.


“Nè ông già! Ngày mai chúng tôi sẽ đi hẹn hò.”


Baozi hai tay đút vào túi quần, từ trên cao liếc mắt nhìn ông chú và mọi người bên cạnh, anh lớn tiếng thông báo việc hẹn hò của mình cho bàn dân thiên hạ người ta biết.


Ông chú đang ăn trưa cùng các đồng nghiệp, vừa mới gắp một đũa thức ăn chuẩn bị đưa vào miệng, đồ ăn chưa kịp nuốt vào bụng thì bất ngờ một tiếng nói vang lên bên tai làm ông giật mình hất nguyên hộp cơm bay đi luôn.



Nhìn cơm trưa nằm rải rác trên đất, ông tiếc nuối cực kỳ, thế là ông căm giận trừng mắt nhìn hung thủ đã gây tổn hai bữa trưa của ông.


“Mọe nó, không biết trời đánh tránh bữa ăn à, mày sao lại đánh thẳng ngay bữa ăn của ông đây? Muốn hẹn hò thì hẹn đi, nói với ông làm gì! Ông cũng không phải là bố mày, mà cho dù là bố cũng không cần phải xin phép vậy đâu!” Chết tiệt, cái thằng nhóc con chết tiệt! Bữa trưa của ông cứ thế mà pái pai luôn.


“Ý tôi là, ngày mai tôi và Hana sẽ nghỉ ba ngày á.” Baozi không hối lỗi, ngược lại còn trả giá với ông chú tăng thêm ba ngày nghỉ. Vốn dĩ anh chỉ định hẹn hò một ngày thôi, nhưng nhìn chú già làm anh muốn trả giá thêm, ai bảo, bản mặt ổng thiếu đánh quá chi.


“Phắc! Hẹn gì đến tận ba ngày hả? Đừng nói hai đứa bây đi mướn khách sạn rồi xxoo nhe!” Ông chú mặt nhăn mày nhíu bất mãn. Hẹn hò thì ngon lắm à! Có ăn vào bụng được không? Hẹn hò có gì hay mà nói! Mẹ nó! Ông đây cũng muốn HẸN HÒ!!!



Baozi nói: “Vì ngày thứ nhất chúng tôi đi chơi rồi ở lại qua đêm, ngày hôm sau đi chơi mệt nên chúng tôi cần phải nghỉ ngơi.” Anh lo lắng cho cơ thể hơi yếu kém của Hana, vì sợ cậu mệt mỏi nên anh quyết định nghỉ luôn ngày thứ ba để ở nhà chăm sóc cậu. Cho dù ông chú không cho anh vẫn đi, nói với ổng chỉ vì ổng là trưởng đoàn lại còn là nhiếp ảnh gia của anh và Hana, nếu không nói, sợ ổng mắc công ngồi chờ đợi như hòn vọng phu ý.


Ông Chú : “ ... ” 


Đệt, vậy thà nghỉ đi mọe cho rồi!


“Tùy cậu.” Ông chú dứt lời liền lết mông ngồi dậy đi đến quầy hàng mua phần cơm khác. Dù sao cái bụng vẫn là quan trọng hơn, hẹn hò gì gì đó ông mặc kệ! Đợi ông lắp đầy bụng, ông đây cũng sẽ tìm người hẹn luôn cho biết!



Baozi có được cậu trả lời vừa ý liền tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh Hana thông báo tin vui, sau đó hai người đều háo hức chờ đợi đến ngày hẹn hò.
-------------------

Tác giả nói: Mẹ ơi ,mệt quá.....Ta viết HOT mà muốn tử trận ngay tại chỗ á T w T

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Tham Khảo Nội Dung Truyện Đam Mỹ

________________________


Có một cái nội dung truyện, tình tiết diễn ra như thế này:


Anh công là Hoàng Đế của một đất nước - anh có tên là Dương, rất yêu rất yêu em thụ.


Em thụ là Hoàng Hậu của anh Dương - tên em là Tiêu, rất yêu rất yêu anh công.


Rồi có chiến tranh giữa các nước, anh công - Dương đích thân ngự giá thân chinh ra chiến trường, em thụ cũng đi theo, mà trong khi đó em lại đang mang thai sắp sinh tới nơi (vì bị bà Thái Hậu ép buộc nên em mới theo anh công, bà Thái Hậu này bả ghét thụ) Với lại em thụ cũng muốn theo anh công ra chiến trường nên bất chấp luôn cái thai trong bụng. (P/S: ở thời đại này có thuốc có thể làm cho người ta mang thai.)


Sau khi đánh lui giặc, anh công trở về, thấy em thụ đang được hai người thân tín của Thái Hậu đỡ đẻ, hai cái người này nghe theo lời Thái Hậu không muốn cho em đẻ ra một cách an toàn, muốn cho em chết, tính chờ khi em chết rồi mới lấy cái thai nhi ra. (Bà Thái Hậu bả chỉ cần thai nhi, không cần em thụ.)


Anh công thây vậy tức quá nhào vô đá văng hai bà đỡ đẻ kia, thế là em thụ bình an sinh nở.


Sau khi em đẻ xong, trong khi dưỡng thương, anh công vì nóng lòng trả thù nên lại lên đường ra chiến trường giết giặc, em thụ thì ở trong lều doanh trại dưỡng sức sau khi sanh. Mà cũng cùng lúc đó em thụ biết được anh công bị người tính kế....em thụ thấy vậy thì lo lắng mặc kệ dưỡng thương dưỡng sức, cứ thế liền mặc áo giáp ra trận muốn đi tìm và trợ giúp anh công đánh lui giặc Nô, trong khi đó em chỉ vừa mới sinh xong được vài ba ngày.


Vừa mới sinh xong, còn bị bà Thái Hậu hại xém chết, tổn thương thân thể, chưa kịp dưỡng thương dưỡng sức, vì sức khỏe yếu - thế là em đánh thua trận, bị hoàng đế của nước Nô bắt về. Anh công trong khi đó đang đánh ở một chỗ khác, không biết là em đã bị bắt.


Đến khi biết thì - Hoàng đế họ Nô viết thư báo cho anh công biết là em thụ đã bị nó bắt, nhưng anh công vì binh lực suy yếu, nhân số không đủ nên không thể cứu em liền được.


Cứ tưởng nó bắt em thụ xong thì đem về nhốt lại không làm gì, nhưng cái thằng họ Nô này, nó muốn làm anh công tức giận nổi điên, thế là đè em thụ ra xxoo đủ kiểu, muốn làm cho em thụ có con của nó, em thụ nhiều lần tự sát mà không thành, bị thằng họ Nô chuốc thuốc làm cho cơ thể suy yếu không thể cử động hay làm được bất cứ việc gì.


Sau nhiều ngày xxoo, cuối cùng em thụ cũng mang thai con của nó (móa nó), em thụ biết đuợc liền cố dùng hết sức vực dậy để giết cái thai trong bụng, có điều vẫn không giết được vì bị cản trở. Sau cái lần em vừa muốn tự sát vừa muốn phá thai, hoàng đế họ Nô sai người canh chừng em 24 trên 24, nó còn viết thư báo tin cho anh công biết là Hoàng hậu của anh công mang thai con của nó. Anh công thì vẫn án binh bất động không làm gì.


Cứ thế ngày qua ngày dần trôi, đã đến ngày sinh ra đứa bé đó, trong khi sinh - em thụ cố ép lại cái bụng và cái chỗ để sinh, không muốn sinh đứa bé đó ra, em muốn giết nó khi nó còn trong bụng, có điều vẫn không thể làm được, vì bị thằng hoàng đế họ Nô phát hiện. Thế là trước khi ngất em đã biết mình sinh nó ra rồi, đứa bé được sinh ra tuy sức khỏe yếu nhưng lại không có chết.


Ngày hôm sau, khi tỉnh lại em không thèm quan tâm gì tới dứa bé đó hết, lại còn gọi nó là tạp chủng, đứa bé đó dần lớn, em thụ vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm, thậm chí là không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ 1 cái, thằng hoàn đế họ Nô thấy vậy, thỉnh thoảng nó ôm đứa bé đi tới đi lui trước mặt em thụ, cố ý nói những lời nhục nhã y, kích thích y, nhìn sắc mặt y biến đổi liền thấy vui sướng trong lòng, có lần nó còn để dứa bé lên người em thụ, em thụ cuối cùng cũng liếc nhìn đứa bé 1 cái, nhưng phản ứng của em là... giơ dứa bé lên cao - rồi thả tay ra, em thụ muốn cho đứa bé đó chết, thằng hoàng đế họ Nô nhanh tay nhanh chân chụp được đứa bé, từ đó về sau nó không dám để đứa bé lại gần em thụ nữa, sau đó lại đưa đứa bé cho vú em chăm sóc (P/S: Thằng hoàng đế này nó thích nữ nhân, không thích nam nhân lẫn em thụ, nhưng vì muốn làm cho anh công tức giận nên nó mới xxoo với em, không ngờ em thụ lại có thai, sau khi em bé được sinh ra, nó cũng rất thương đứa bé này.)


Trong liều trại của hoàng đế họ Nô có một gián điệp của anh công, người này biết chút y thuật, đã ngấm ngầm tìm thuốc khắp nơi để trợ giúp cho em thụ, giúp cho em thụ khôi phục lại sức lực. Cứ vậy từ từ rồi từ từ em dần có sức lực trở lại.


Cuối cùng cũng đến ngày anh công mang binh sâm lấn sang đất nước họ Nô, cùng lúc đó bà vú em ôm đứa bé vào nơi mà em thụ ở, vì đất nước bị sâm chiếm, thằng họ Nô từ bên ngoài vọt vào muốn bắt em thụ để uy hiếp anh công, nhưng vừa chạy vào thì thấy em đã đoạt đứa bé từ tay vú em, họ Nô tức giận kiu em thụ buông đứa bé ra, em thụ chờ chính là giờ khắc này. Trong nháy mắt khi họ Nô lao qua, chủy thủ y giấu trong ống tay áo cũng đâm ra.


Sau khi em giết chết thằng hoàng đế họ Nô, anh công liền vọt thẳng vào lều trại đi kiếm em thụ, em thụ tuy lạnh lùng nhưng vẫn có chút quan tâm đứa bé, vì vậy trước khi anh vọt vào thì em đã đem đứa bé giấu ở sau tấm màn, anh công gặp em thụ rồi, nhưng vẫn còn hơi hơi tức giận vì em thụ bị người ta xxoo, vốn dĩ đang giận rồi, thì thấy một cái đầu nho nhỏ thò ra ở phía sau màn, anh công liền tức giận công tâm nói vài câu khó nghe với em thụ rồi lại gần cầm đứa bé lên quăng mạnh vào trụ cột - thế là đứa bé chết.


Em thụ ngơ ngác nhìn anh công, trong ánh mắt ánh lên sự đau đớn hối hận và rất nhiều thứ khác, anh công mang em thụ về hoàng cung của nước họ Dương mình, vì tức giận nên anh không thèm quan tâm em thụ nữa. Từ Hoàng hậu biếm thành Quý phi, từ Quý phi bị biếm thành phi tần bình thường, cứ thế mà đẳng cấp bị rớt xuống từ từ. Thái Hậu và các phi tần của anh thấy vậy liền ngày qua ngày hại em đến thân tàn ma dại, rồi cuối cùng em cũng chết.


Còn anh công thì... mọi người nghĩ sao nào?

_______________________________

#Rindol: Em thụ khổ cực, từ lúc được anh công cưới về, lúc nào cũng bị Thái hậu và mấy phi tần hại tới lên bờ xuống ruộng, lại còn phải cố gắng nhường nhịn sống cho vừa lòng Thái Hậu, sau này mang thai cũng bị hại tiếp, lúc sinh đẻ cũng bị hai, đẻ xong rồi không kịp dưỡng thương lại ra chiến trường vì muốn cứu anh công thì bị bắt, bị bắt rồi thì tự sát muốn giữ thân mình trong sạch, mang thai rồi lại muốn tự sát, nhìn đứa bé dần lớn lên trong lòng em lại càng khó chịu, đây là nỗi nhục minh chứng cho biết em đã bị người khác chạm vào, trong lòng khó chịu có cảm giác như mình phản bội anh công, sau này bà Thái Hậu biết em sinh con cho họ Nô rồi khinh thường chửi rủa, hại lên hại xuống, hại đến chết. Vừa ngược thân lại vừa ngược tâm! Số em thật tội T ^ T.


Được rồi... bây giờ...


Sau khi đọc cái tình tiết truyện như thế rồi... Các bạn có cảm giác gì nào?


P/S: Haha, tạm thời giấu tựa truyện, nhưng nếu ai biết thì vẫn có thể trả lời nha~ = w = 




Thứ Bảy, 16 tháng 12, 2017

Only The Flower Knows • Baozi Hana (Vedeo 2)

♦ Cosplayer: Baozi & Hana
__________________
○ Cosplay Manga: Only The Flower Knows.

♥ Shota Misaki: HANA 
♥ Youichi Arikawa: BAOZI
___________________
○ Nguồn: Weibo (路边的红花采不来)
○ PHX:AKI
___________________
♫ Music: Euridice mona ogape
___________________
→ Edit picture: Chinta Rinmochin
___________________
• Owning video:

○ The Wold of Baozi & Hana
○ World Boys Love
○ Chinta Rinmochin

Only The Flower Knows • Baozi & Hana

♦ Cosplayer: Baozi & Hana
__________________
○ Cosplay Manga: Only The Flower Knows.

♥ Shota Misaki: HANA 
♥ Youichi Arikawa: BAOZI
___________________
○ Cre: Weibo (路边的红花采不来)
○ PHX:AKI
___________________
→ Edit picture: Chinta Rinmochin
___________________
• Owning video:

○ The Wold of Baozi & Hana
○ World Boys Love
○ Chinta Rinmochin
________________________















































Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...