_______________
Ma Đạo Tổ Sư
Chương 108: Tàng Phong 22 -2
Ma Đạo Tổ Sư
Chương 108: Tàng Phong 22 -2
_________________
Edit chính: Rindoll
Hỗ trợ Edit: 28
Beta: Rindoll
Hỗ trợ Edit: 28
Beta: Rindoll
__________________
_________________
[Chương trước: Ngụy Vô Tiện nói: "Không nhận ra cũng không sao. Ngươi nhận tiếng còi này là được rồi."]
.
.
.
.
Lam Hi Thần đem Liệt Băng dời đi, nói: “Ngụy Công Tử!”[Chương trước: Ngụy Vô Tiện nói: "Không nhận ra cũng không sao. Ngươi nhận tiếng còi này là được rồi."]
.
.
.
.
Hắn là đang cố ý nhắc nhở Ngụy Vô Tiện, hiện tại cổ thân thể này vốn là thuộc về Mạc Huyền Vũ, mà Mạc Huyền vũ, cùng với Kim Quang Dao cũng có quan hệ huyết thống. Hơn nữa quan hệ huyết thống này so với hắn và Kim Lăng còn muốn gần gũi hơn. Nếu Nhiếp Minh Quyết đem oán khí dời lên trên người hắn, vậy thì sẽ càng trở nên khó khăn hơn khi đối phó.
Nhưng hắn còn chưa nói được câu tiếp theo, ánh mắt Lam Vong Cơ liền di chuyển nhìn qua hắn, thoạt nhìn lãnh đạm lại trấn định mà lắc đầu một cái.
Lam Hi Thần lập tức hiểu rõ, đây là đang ra hiệu bảo hắn: Không cần lo lắng.
Lam Vong Cơ tin tưởng, Ngụy Vô Tiện sẽ không có vấn đề gì.
Ngụy Vô Tiện ngoài miệng huých sáo, dưới chân tùy tiện dẫm trên mặt đất bước đi. Tiếng huýt sáo ung dung mà thích ý, nhưng mà, ở ngoài điện sấm chớp ầm ầm, mưa to gió lớn, thi thể ngã khắp nơi trong miếu Quan Âm, âm thanh này mặc dù réo rắt, nhưng lại đặc biệt cổ quái. Ngược lại là ở trong một góc kia, Ôn Ninh ngã lên người Giang Trừng và Kim Lăng khi nghe thấy tiếng này xong, dường như có một cỗ sức mạnh dị thường đang thôi thúc khiến hắn đứng dậy, có đều năng lực hành động tạm thời vẫn chưa khôi phục, giãy giụa hai cái, rồi lại ngã xuống. Giang Trừng và Kim Lăng đồng thời theo bản năng đưa tay đỡ lấy hắn, sau khi tiếp đỡ rồi, cả hai lại đồng thời lộ ra bộ mặt xoắn xuýt muốn ngay lập tức đem hắn ném xuống.
Ngụy Vô Tiện một bên vừa cười tủm tỉm thổi còi, có thể nói là giai điệu hài hước, một bên lại bắt ra tay, không nhanh không chậm mà lui về phía sau.
Nhiếp Minh Quyết đứng ở tại chỗ, khi Ngụy Vô Tiện lui bước đầu tiên, hắn phản ứng lạnh nhạt, khi đến bước thứ ba, vẫn như cũ thờ ơ, cho tới khi đến bước thứ bảy, hắn có vẻ như không thể kìm nén xúc động được nữa, hướng một bước về phía Ngụy Vô Tiện đang lui về phía sau.
Phương hướng mà Ngụy Vô Tiện dụ hắn đi tới, chính là chiếc quan tài trống rỗng ở phía sau miếu Quan Âm hoa lệ.
Chỉ cần để cho hắn đi vào, Ngụy Vô Tiện liền có biện pháp phong bế hắn.
Những khói độc màu trắng sớm đã bị tiêu trừ hầu như không còn, làn khỏi mỏng manh cũng không tạo thành mối uy hiếp. Khuôn mặt Nhiếp Minh Quyết tái nhợt bị dẫn đến trước quan tài trống rỗng, theo bản năng, hắn đối với thứ này rất là kháng cự. Ngụy Vô Tiện đi vòng quanh quan tài một vòng.
World Boys Love
Tất cả mọi người đều ngưng thần nín thở nhìn chằm chằm bên này, đặc biệt là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện một bên từ từ huýt sáo, một bên nhàn nhã mà đưa mắt nhìn qua. Tầm mắt cả hai người đụng phải, hắn liền dùng biểu tình ngả ngớn đối với Lam Vong Cơ nháy mắt trái một cái.
Giống như bị một cây châm kẹo đường nhỏ đâm một chút, Lam Vong Cơ chỉ để tiếng đàn nổi lên một sợi gợn sóng nhỏ đến không thể nhận ra rồi ngay lập tức bình tĩnh. Ngụy Vô Tiện có điểm đắc ý mà quay đầu lại, ở trước mặt Nhiếp Ninh Quyết, vỗ vỗ cửa quan tài.
Rốt cuộc, thân thể Nhiếp Minh Quyết cũng chậm rì rì mà cúi xuống.
Ngay khi hắn sắp đem nửa thân trên của mình đi vào quan tài, bỗng nhiên từ phía sau Lam Hi Thần truyền đến một tiếng hét thảm.
Thân thể Nhiếp Minh Quyết lập tức ngừng lại không nghe theo điều khiển, cùng những người khác giống nhau, mãnh liệt quay đầu lại. Chỉ thấy Tô Thiệp đang cõng Kim Quang Dao nửa tỉnh nửa mê, một tay nâng chân hắn, một tay cầm thanh kiếm được nhặt ở trên mặt đất, thân kiếm nhiễm máu. Mà Nhiếp Hoài Tang nằm ngã xuống đất, ôm lấy chân của mình đau đến lăn qua lăn lại. Thấy thế, Lam Hi Thần huy kiếm ra khỏi vỏ, chuôi kiếm hướng về phía trước, thật mạnh đánh vào cái tay đang cầm kiếm của Tô Thiệp.
Tô Thiệp đầy mặt kinh ngạc, lập tức buông tay. Thanh kiếm kia đã đâm Nhiếp Hoài Tang bị thương, trong không khí bay tới một mùi máu tươi, cổ họng Nhiếp Minh Quyết ực ực rung động, thân thể cũng bật ra khỏi cổ quan tài rỗng.
Ngụy Vô Tiện trong lòng mắng to: “Sao lại có nhiều kẻ cứ làm hư việc của ta như vậy!!!”
Nhiếp Hoài Tang và Nhiếp Minh Quyết có cùng huyết thống huynh đệ, Nhiếp Minh Quyết ngửi được mùi máu của hắn, tuy sẽ không dẫn ra sát khí, nhưng sẽ làm cho hắn thập phần tò mò. Mà tình hình hiện tại, một khi hắn tò mò, bị hấp dẫn đi qua, tất nhiên sẽ lại khiến cho hắn chú ý đến Kim Quang Dao bên kia. Mà sau khi hắn giết Kim Quang Dao, hung tính của hắn tất nhiên sẽ càng lớn hơn nữa, càng khó kiềm chế!
Quả nhiên, hắn lập tức nhận ra người đang cúi đầu nằm ở trên lưng người kia là ai, tiếng huýt sáo của Ngụy Vô Tiện cũng không dẫn dụ được hắn. Nhiếp Minh Quyết giống như một trận gió vọt tới, bàn tay từ trên không hướng về phía Kim Quang Dao đánh xuống!
Tô Thiệp dồn sức nghiêng người, mũi chân móc lên trường kiếm mới vừa rồi bị đánh rơi trên mặt đất, vận khởi toàn bộ linh lực hướng trái tim của Nhiếp Minh Quyết đâm tới. Có lẽ là do sống chết trước mắt, một kiếm này vừa nhanh vừa cực kỳ tàn nhẫn, thân kiếm bị linh lực của hắn rót đầy, quang hoa lưu chuyển, chiếu sáng rực rỡ, so với những kiếm trước kia của hắn nhìn như ưu nhã vô số đều thêm tuyệt sắc kinh diễm, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng nhịn không được muốn tán thưởng một tiếng đẹp. "Coong" một tiếng, Nhiếp Minh Quyết cũng bị một kiếm bộc phát này bức lui một bước dài. Linh quang hơi tiêu tán, Nhiếp Minh Quyết lại một lần nữa tiến lên, không buông tha mà bắt lấy Kim Quang Dao. Tô Thiệp tay trái đem Kim Quang Dao hướng về phía Lam Hi Thần đứng ở bên kia vứt sang, tay phải cầm đoạn kiếm cắt vào yết hầu Nhiếp Minh Quyết.
Cho dù Nhiếp Minh Quyết toàn thân từ trên xuống dưới cứng như sắt thép đao thương bất nhập, nhưng đường khâu ở phần cổ kia thì không nhất định!
Một kiếm này nếu như thuận lợi, cho dù không thể hàng phục Nhiếp Minh Quyết, ít nhiều cũng có thể tranh thủ một chút thời gian. Nhưng một kiếm sắc sảo này lại lao vào khoảng không. Thanh kiếm này mới vừa rồi nhận quá nhiều linh lực bỗng nhiên bộc phát của Tô Thiệp, vượt qua cực hạn thừa nhận của nó, lao đến trên đường, vậy mà lại bị chính mình làm gãy. Mũi kiếm Tô Thiệp đâm hụt cổ họng của Nhiếp Minh Quyết, tay phải Nhiếp Minh Quyết lại xuyên qua giữa bộ ngực của hắn.
Tô Thiệp chớp mắt, giây lát lướt qua. Hắn thậm chí còn chưa kịp phun ra một ngụm máu, nói những lời cuối cùng hoặc để lại di ngôn, trong ánh mắt tức giận ngay lập tức liền bị dập tắt.
Tô Thiệp đem Kim Quang Dao ném đến cho Lam Hi Thần bên kia, Lam Hi Thần tiếp được hắn, không lâu sau, Kim Quang Dao liền toát mồ hôi lạnh tỉnh lại. Bởi vì vừa mới giáo huấn, Lam Hi Thần không dám cùng hắn thân cận dựa vào quá gần, đem Kim Quang Dao đặt ở trên mặt đất, ngẩng đầu liền thấy Tô Thiệp ngã xuống. Kim Quang Dao nằm liệt trên mặt đất, nỗ lực ngồi dậy, cũng thấy được một màn này.
Không biết là bởi vì bị chém mất đoạn tay và phần bụng máu chảy càng thêm mãnh liệt, làm đau đến dữ dội, hay là bởi vì nguyên nhân khác, hốc mắt của hắn mơ hồ ngấn lệ. Nhưng không có cơ hội cho hắn thở dốc hay là liếm miệng vết thương, Nhiếp Minh Quyết rút tay ra, xoay người lại, nhìn chằm chằm về phương hướng của hắn như hổ rình mồi, sau đó đi đến.
Trên mặt là biểu cảm cương ngạnh lạnh nhạt và nghiêm khắc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, cùng bộ dáng hắn trước khi còn sống giống nhau như đúc, đây chính là bộ dáng mà Kim Quang Dao sợ nhất.
Kim Quang Dao nước mắt đều bị dọa ngược trở về, âm thanh phát run gọi: “…… Nhị ca……” (Là đang kiu Hi Thần ca đó)
Lam Hi Thần thay đổi kiếm phong, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng bị giọng điệu thúc giục này mà nóng nảy. Nhưng mà mới vừa rồi tiếng huýt sáo đã bị giải trừ, nếu muốn một lần nữa có hiệu quả, vậy thì không có khả năng lập tức thực hiện được, còn phải chờ một lát nữa.
Lúc này, chợt nghe có tiếng người ở một bên nào đó kêu lên: “Ngụy Vô Tiện!”
Ngụy Vô Tiện lập tức trả lời: “Cái gì?”
Đáp xong mới phát hiện người gọi hắn là Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện hơi cảm thấy kinh ngạc. Giang Trừng không có trực tiếp trả lời, mà là từ trong tay áo lấy ra một thứ, nâng tay ném. Ngụy Vô Tiện theo bản năng đưa tay tiếp lấy, cúi đầu vừa nhìn.
Thân sáo có ánh sáng đen nhánh, sợi tua đỏ tươi.(sợi tua là cái đuôi màu đỏ này nè)
Trần Tình!
Trên tay vừa cầm lấy cây sáo quen thuộc, Ngụy Vô Tiện ngay cả thời gian kinh ngạc cũng không rảnh quan tâm, không chút nghĩ ngợi đem nó giơ lên bên môi, trước khi chuẩn bị thổi, liền quát lên: “Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, không cần nói nhiều, tiếng đàn cùng tiếng sáo đồng thời tấu vang.
Cầm như băng tuyền, sáo như chim bay. Một áp chế, một hướng dẫn. Ở dưới sự tương hợp của hai người, Nhiếp Minh Quyết thân mình lay động một cái, rốt cuộc, nửa cưỡng bách mà đem bước chân hướng về phía Kim Quang Dao lúc trước di chuyển rời khỏi.
Hắn từng bước một, tại dưới thao tác cầm sáo hợp tấu điều khiển, thân thể cứng đờ lần thứ hai đi đến miệng quan tài. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng từng bước một theo hắn tới gần. Chờ hắn vừa lật vừa tiến vào quan tài, hai người không hẹn mà cùng đá nắp quan tài trên mặt đất một cái, nắp quan tài nặng nề bay lên.
Ai ngờ, ngay tại thời khắc nắp quan tài sắp khép lại, chuẩn bị ngăn cản hai tròng mắt tức giận đến mở to của Nhiếp Minh Quyết, đột nhiên lại bị một đôi tay nâng lên.
Nhiếp Minh Quyết nằm trong quan tài dường như đột nhiên phát hiện mình mới vừa rồi bị người lừa gạt, rống giận muốn hất bay thứ sắp đem mình nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp này. Lam Vong Cơ phản ứng cực kỳ nhanh, một tay vung lên, tay áo trắng nhẹ nhàng bay bay, đem thất huyền cổ cầm đặt ngay ở phía trên nắp quan tài, đem nắp quan tài mới vừa bị nâng lên không đến hai tấc lại đè ép đi xuống, tiếp theo ánh mắt nhìn thẳng, dường như không có việc gì mà tiếp tục khảy đàn.
Nhưng nắp quan tài này một đầu bị ngăn chặn, một đầu khác lại bị Nhiếp Minh Quyết đá lên, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy lên một cái, ngăn chặn đầu bị đá lên, tay trái đem Trần Tình cắm trở về bên hông, nhanh chóng đưa ngón tay phải lên cắn phá, như nước chảy mây trôi mà ở trên nắp quan tài nghiêm chỉnh vẽ xuống một bức tranh rồng bay phượng múa, chú văn máu tươi đầm đìa, một chút cũng không ngừng, một bút liền xong!
Đến tận lúc này, thanh âm dã thú kêu gào trong quan tài mới từ từ dừng lại.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, Lam Vong Cơ cũng đè lại bảy dây đàn rung động, ngưng tiếng đàn.
Cẩn thận cảm ứng trong chốc lát, xác định người dưới nắp quan tài không có sức mạnh để vùng vẫy nữa, Ngụy Vô Tiện lúc này mới đứng lên, nói: “Tính tình thật không tốt, đúng không.”
Hắn đứng ở trên quan tài, nhìn có vẻ như cao hơn nhiều lắm, Lam Vong Cơ thu cầm, mở to đôi mắt có màu nhạt, ngẩng đầu nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cúi đầu, tay phải nhịn không được gãi gãi gương mặt trắng nõn sạch sẽ của y, không biết có phải là do không cẩn thận hay là cố ý, hắn gãi lên vài đạo vết máu đỏ tươi. Lam Vong Cơ cái gì cũng không nói, sờ sờ trong lồng ngực, không tìm thấy khăn tay, liền không để ý, nói: “Xuống đây đi.”
Ngụy Vô Tiện lúc này mới cười cười nhảy xuống.
Bên này thoáng an tĩnh, bên kia, Nhiếp Hoài Tang lại bắt đầu ai ai kêu đau.
Hắn nói: “Hi Thần ca! Ngươi mau tới giúp ta nhìn xem, chân của ta có còn cùng thân thể nối liền với nhau không!”
Lam Hi Thần đi qua, đè lại hắn rồi một phen xem kỹ, nói: “Hoài Tang, không có việc gì, không cần sợ hãi như vậy, chân không có đứt. Chỉ là bị đâm rách một chỗ.”
Nhiếp Hoài Tang khủng hoảng nói: “Đâm rách! Đâm rách mà còn không sợ. Không lẽ đâm xuyên qua mới cần sợ hãi sao, Hi Thần ca cứu mạng a.”
(Thật ra ta xem câu gốc mà cảm thấy trọc lóc sao ý, nên ta tự tiện sửa lại. Ai muốn xem câu gốc thì → “Đâm rách! Đâm rách còn không sợ. Đâm xuyên qua không có a, Hi Thần ca cứu mạng a.” Đối với Tang Tang: Đâm rách hay xuyên gì cũng đều có sao hết á= w =.)
Lam Hi Thần nói: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu.”
Nhiếp Hoài Tang vẫn là ôm chân lăn lộn dưới đất, Lam Hi Thần biết hắn sợ đau nhất, liền từ trong lòng ngực lấy ra bình thuốc, phóng tới trong tay Nhiếp Hoài Tang, nói: “Giảm đau.”
Nhiếp Hoài Tang vội vàng chụp lấy bình thuốc rồi mở ra ăn, vừa ăn vừa nói: “Ta sao lại xui xẻo như vậy, không hiểu ra sao tự nhiên bị Tô Mẫn Thiện kia nửa đường chộp tới, hắn muốn chạy trốn lại còn đâm ta một kiếm! Không biết đối phó với ta thì chỉ cần trực tiếp đẩy ra là được rồi sao, còn cần phải động đao động kiếm làm chi……”
Lam Hi Thần đứng dậy quay đầu lại. Kim Quang Dao ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tóc hơi hơi tán loạn, cái tràn đầy mồ hôi lạnh, chật vật đến cực điểm. Chắc là cái chỗ tay bị chém đứt làm hắn đau đến thật lợi hại, nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ hai tiếng.
Hắn giương mắt nhìn Lam Hi Thần. Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng cái bộ dáng che lại đoạn cổ tay, còn có ánh mắt thê thảm vô cùng, không khó khiến người sinh thương hại.
Lam Hi Thần nhìn hắn trong chốc lát, thở dài một tiếng, vẫn là lấy ra thuốc bột tùy thân mang theo.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam tông chủ.”
Lam Hi Thần nói: “Ngụy công tử, hắn hiện tại…… Dáng vẻ này, hẳn là không thể làm tiếp được trò gì nữa. Nếu không cứu trị cho hắn, sợ là phải chết ở chỗ này. Còn có rất nhiều sự việc còn chưa hỏi rõ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam tông chủ, ta hiểu rõ, ta không phải là không cho ngươi cứu hắn, ta là đang nhắc nhở ngươi cẩn thận hắn. Tốt nhất cấm hắn nói, không cần phải để cho hắn nói chuyện.”
Lam Hi Thần khẽ gật đầu, đối với Kim Quang Dao nói: “Kim tông chủ, ngươi nghe được chứ. Thỉnh ngươi không cần phải tiếp tục làm những hành động vô vị. Bằng không vì để phòng ngừa vạn nhất, nếu ngươi có bất kỳ động tác nào, ta đều sẽ không nể mặt.”
Kim quang dao gật đầu, thấp giọng nói một câu mỏng manh: “…… Cản ơn.”
Lam Hi Thần cúi người xuống, cẩn thận xử lý miệng vết thương ở đoạn cổ tay cho hắn, Kim Quang Dao một đường phát run. Thấy nghĩa đệ ngày xưa phong cảnh vô hạn rơi vào kết cục như vậy, Lam Hi Thần cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau đi đến góc hẻo lánh. Ôn Ninh vẫn còn giữ một cái tư thế xấu hổ nửa suy sụp mà ngã vào trên người Giang Trừng và Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện đem hắn đặt nằm ngang ở trên mặt đất, một phen kiểm tra cái động trên lồng ngực của hắn, cực kỳ phát sầu: “Ngươi xem ngươi này…… Nên dùng thứ gì để lắp kín mới tốt đây……”
Giang Trừng trầm mặc, Kim Lăng thì lại muốn nói nhưng không biết nói gì.
Bên kia Lam Hi Thần giúp Kim Quang Dao xử lý vết thương xong rồi, thấy Kim Quang Dao đau đến muốn ngất xỉu, vốn dĩ định mượn chuyện lần này để khiển trách hắn một phen, Lam Hi Thần chung quy vẫn là không đành lòng, quay đầu lại nói: “Hoài Tang, đưa lọ thuốc mới vừa rồi cho ta.”
Nhiếp Hoài Tang ăn hai viên đan dược giảm đau liền dừng lại đem lọ thuốc thu vào trong lòng ngực, vội nói: “Nga, hảo.” Cúi đầu một hồi tìm kiếm, lúc lấy ra, đang muốn đưa cho Lam Hi Thần, đột nhiên đồng tử co rút lại, muôn dạng kinh hoảng hét lên: “Hi Thần ca cẩn thận sau lưng!!!”
Lam Hi Thần nguyên bản đối với Kim Quang Dao vẫn luôn đề phòng cảnh giác, thấy biểu tình Nhiếp Hoài Tang, hơn nữa nghe tiếng kinh hoảng của hắn, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, không chút nghĩ ngợi mà rút ra bội kiếm, hướng về phía sau lưng đâm tới.
Lồng ngực Kim Quang Dao bị một kiếm của hắn đâm thủng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng vì biến cố bất thình lình xảy ra này mà cả kinh.
Ngụy Vô Tiện nói: “Sao lại thế này?!”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Ta ta ta…… Vừa rồi nhìn thấy Tam ca…… Không phải, thấy Kim tông chủ đem bàn tay duỗi đến phía sau lưng, không biết có phải hay không……”
Kim Quang Dao cúi đầu nhìn một kiếm xỏ xuyên qua bộ ngực của mình, môi mấp máy, muốn nói chuyện, nhưng bởi vì đã bị hạ cấm ngôn, muốn biện giải cũng không được.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy tình hình này có chút không thích hợp, không đợi hắn đặt câu hỏi, Kim Quang Dao ho ra một ngụm máu, nói giọng khàn khàn: “Lam Hi Thần!”
Lam Vong Cơ giải cấm ngôn cho hắn.
Hiện tại toàn thân Kim Quang Dao đều là vết thương, tay trái bị khói độc làm tổn thương, tay phải bị chém mất đoạn cổ tay, bụng thiếu mất một khối, quanh thân vết máu loang lổ, vừa rồi đều miễn cưỡng chống đỡ, giờ phút này không biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, thế nhưng lại có thể tự dựa vào sức mình đứng lên, giọng nói căm hận hô một lần: “Lam Hi Thần.”
Lam Hi Thần thất vọng lại khổ sở nói: “Kim tông chủ, ta nói rồi. Nếu như ngươi lại có động tác, thì ta sẽ không nể mặt.”
Kim Quang Dao hung tợn mà xì cười một tiếng khinh miệt, nói: “Phải! Ngươi đã nói qua. Nhưng ta có sao?!”
Hắn ở trước mặt người khác xưa nay đều là một bộ dáng tao nhã lịch sự, gương mặt phong độ nhẹ nhàng, lúc này cư nhiên lại lộ ra bộ mặt phố phường hung ác như thế. Thấy bộ dáng này của hắn rất là khác thường, Lam Hi Thần cũng cảm giác được có vấn đề, lập tức quay đầu lại nhìn Nhiếp Hoài Tang.
Kim Quang Dao ha ha cười nói: “Ngươi nhìn hắn làm gì? Đừng nhìn! Ngươi nhìn ra được cái gì. Ngay cả ta nhiều năm như vậy cũng không nhìn ra nha. Hoài Tang, ngươi thật không tệ a!”
___________________
Hết Chương 108
#28: Dao Dao nhà ta đáng thương quá. Thương thương.
Dao Dao về đây ta thương nè =((
#Rindoll: Tội Dao muội T ^ T... Thân tàn ma dại luôn rồi, huhuhu, tác giả đúng là mẹ ghẻ của Dao muội a. Thật tàn nhẫn mà T ^ T...
Cám ơn mấy bạn đã edit bộ này! Hóng chương mới!!!
Trả lờiXóaNgười gửi thư tố cáo là Nhiếp Hoài Tang?! Boss giấu mặt ư?
Trả lờiXóaĐọc truyện này hồi hộp với bất ngờ ghê. Ngoài hai nhân vật chính là chắc chắn tốt thì mấy ng còn lại ai cũng có thể thành boss phản diện hết. Hahhaha
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã edit. Chúc bạn ngày mới tốt lành!