Chinta

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017

Chương 104: Hận Sinh 21 - 7

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 104: Hận Sinh 21 - 7
_________________
Edit + Beta: Chinta Rinmochin
__________________

Đây là hình ảnh minh họa của chương 104 này: Là cảnh mà bạn Giang Trừng đứng dậy nói một tràng dài....

Còn này là hình ảnh bạn bức xúc quá mà rơi lệ T ^ T
__________________
[ Chương trước: Dọn trống vị trí cho hắn ở đằng kia, Kim Lăng liền kéo Giang Trừng qua ngồi. ]

_____________
____________________

Tự mình đè lại huyệt vị trên ngực, ngăn chặn máu không chảy ra, lúc sau mới ngồi xuống, Giang Trừng nâng lên tầm mắt, liếc mắt nhìn về phía hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ một cái, rất nhanh liền rũ xuống, sắc mặt nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.


Đúng vào lúc này, phía sau điện thờ truyền đến một tiếng hô hoán mừng rỡ như điên: "Tông chủ! Đào được rồi! Lộ ra một góc rồi!"


Kim Quang Dao sắc mặt chợt biến đổi, nói: "Nhanh, tiếp tục! Tất cả đều đào ra sau đó mở ra, nhớ rõ phải cẩn thận!"


Hắn bước nhanh đi ra phía sau điện thờ. Cùng lúc đó, chân trời bảy tám tia chớp vặn vẹo xuyên tạc, giây lát, sét đánh từng trận.


Nhìn ngó bầu trời bên ngoài một chút, Lam Hi Thần như có điều suy nghĩ nói: " Cơn bão này đến cũng thật kỳ lạ."


Bên kia, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi chung một chỗ với nhau, Giang Trừng ngồi ở một bên khác, Kim Lăng đem đệm hương bồ của mình cũng kéo qua ngồi cùng. (Đệm hương bồ cũng là bồ đoàn đó, ta đã giải thích ở mấy chương trước rồi.)



Giữa những tiếng mưa rơi ào ào trút xuống, một trận xấu hổ tĩnh mịch lặng yên, ai cũng không mở miệng trước. Không biết tại sao, Kim Lăng dường như rất muốn để cho bọn họ trao đổi nói chuyện một chút, nhìn đến nhìn đi, bỗng nhiên nói: "Cữu cữu, vừa rồi may mà nhờ có người cản lại dây huyền cầm kia, nếu không thì nguy rồi."


Kim Lăng vụng về cùng cữu cữu của mình nói chuyện, dấu vết vô cùng cẩn thận, trái lại càng làm cho tình hình trở nên lúng túng hơn. Giang Trừng đen mặt, quát: "Ngươi câm miệng cho ta!"



Nếu không phải tâm tình của hắn không ổn định, không có kiềm chế giết chết Kim Quang Dao, khiến cho hắn trộm được khe hở đánh lén bên này, chính mình cũng sẽ không cần phải rơi vào tay địch. Hơn nữa, kỳ thực Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hoàn toàn có thể tự mình né tránh cái dây đàn kia. Cho dù hiện tại Lam Vong Cơ tạm mất đi linh lực, Ngụy Vô Tiện linh lực thấp kém, nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, cho dù không thể tấn công, nhưng né tránh vẫn là làm được.



Sau khi bị trách mắng, Kim Lăng ngượng ngùng ngậm miệng. Giang Trừng cũng ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa.



Ngụy Vô Tiện cũng không nói gì.



Nếu đổi lại là trước kia, hắn ít nhiều liền sẽ cười nhạo Giang Trừng một phen, bị người kích thích vài câu liền không chịu đựng được, muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại những câu nói kia của Kim Quang Dao, còn có cái gì không hiểu.



Giang Trừng đã biết rõ sự thật. 



Lúc này, bàn tay Lam Vong Cơ lại ở trên lưng của hắn vỗ vỗ hai cái, Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn lên, thấy vẻ mặt của y cũng không có cái gì khiếp sợ, ánh mắt gần như có thể nói là nhu hòa, trong lòng hơi động một chút, không nhịn được thấp giọng hỏi: "... Ngươi biết?"


Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu.


Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "... Ôn Ninh."


Ban đầu Tùy Tiện đúng là được Ôn Ninh cầm ở trong tay, bây giờ lại rơi vào tay Giang Trừng, nếu không phải Ôn Ninh tự mình đưa, trên đường rời khỏi Liên Hoa Ổ, hắn nhất quyết sẽ không bao giờ đề cập đến vấn đề này.


Nếu không phải Ôn Ninh vẫn chưa tìm đến được nơi này, Ngụy Vô Tiện lúc này nhất định sẽ trừng phạt hắn một trận.


Hắn mang theo một chút tức giận, nói: "... Ta đã nhiều lần dặn dò hắn, bảo hắn không cần phải nói ra!"


Đột nhiên, Giang Trừng lên tiếng: "Không cần cái gì?"


Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, cùng Lam Vong Cơ đồng thời đưa mắt nhìn sang. Chỉ thấy Giang Trừng một tay che ngực, lạnh lẽo nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thật vô tư, thật vĩ đại. Làm hết chuyện tốt, còn phải nhẫn nhục chịu đựng không để cho người khác biết, thật làm cho người ta cảm động. Ta có phải là nên khóc lóc quỳ xuống mà cảm ơn ngươi không?"


Nghe hắn nói lời không chút khách khí, trong giọng nói mang hàm ý tràn đầy mỉa mai châm chọc, sắc mặt Lam Vong Cơ nháy mắt phát lạnh.


Kim Lăng nhìn thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ không tốt, vội vã che ở trước người Giang Trừng, sợ Lam Vong Cơ một chưởng đánh chết hắn, vội la lên: "Cữu cữu!"


Ngụy Vô Tiện sắc mặt cũng có chút khó coi.


Hắn chưa từng hi vọng Giang Trừng một khi biết đến sự thật thì sẽ lập tức cùng hắn hóa giải hiềm khích lúc trước, nhưng cũng không nghĩ tới cách nói chuyện của hắn vẫn khó nghe như thế, im lặng trong chốc lát, nói: "Ta chưa có nói ngươi cần phải cảm ơn ta."


Giang Trừng "Ha" một tiếng, nói: "Đó là làm việc tốt không cần phải báo đáp, cảnh giới cao mà. Cùng ta đương nhiên không giống nhau. Trách không được phụ thân ta khi còn sống thường nói ngươi mới thật sự là người hiểu gia huấn của Giang gia , có phong thái của Giang gia trong người."


Ngụy Vô Tiện nghe không nổi nữa, nói: "Được rồi."


Giang Trừng lạnh lùng nói: "Ngươi hiểu rõ nhất! Ngươi cái gì cũng đều mạnh hơn ta! Thiên tư tu vi, linh tính tâm tính, các ngươi đều hiểu, ta cảnh giới thấp —— vậy ta là cái gì?!?!"


Hắn đột nhiên đưa tay ra, dường như muốn nắm cổ áo Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ một tay ôm lấy bả vai Ngụy Vô Tiện, đem hắn che chở ở phía sau, tay kia thì đánh thật mạnh về phía Giang Trừng, trong ánh mắt mơ hồ đã lộ ra lửa giận.


Đòn đánh này của y mặc dù không chứa linh lực, nhưng kình lực lại rất mạnh, làm chấn động đến mức vết thương ở trước ngực Giang Trừng liền nứt toạc, nhất thời máu tươi tuôn ra.


Kim Lăng cả kinh kêu lên: "Cữu cữu vết thương của ngươi! Hàm Quang Quân, hạ thủ lưu tình!"


Lam Vong Cơ thì lại lạnh lùng nói: "Giang Vãn Ngâm, khẩu hạ lưu đức!"


Lam Hi Thần đem áo khoác trên người cởi ra, đắp lên người Nhiếp Hoài Tang đang lạnh đến mức run lẩy bẩy, nói: "Giang tông chủ, chớ nên kích động. Nếu như ngươi lại rống thêm hai câu, thì tình trạng vết thương sẽ càng thêm nặng."


Giang Trừng đưa tay đẩy Kim Lăng đang tay chân luống cuống đỡ hắn ra, tại ngực của mình lung tung vỗ vỗ mấy cái, ngăn chặn dòng máu lưu thông. Tuy rằng mất máu, nhưng huyết khí lại không ngừng được mà hướng não dâng lên, sắc mặt chợt trắng chợt đỏ, nói: "Dựa vào cái gì? Ngụy Vô Tiện, con mẹ nó ngươi dựa vào cái gì?"


Ngụy Vô Tiện từ vai Lam Vong Cơ thò đầu ra, nói: "Dựa vào cái gì là cái gì?"


Giang Trừng nói: "Giang gia chúng ta cho ngươi bao nhiêu hả? Rõ ràng ta mới là con trai của ông ấy, ta mới là người phải thừa kế Vân Mộng Giang thị, qua nhiều năm như vậy khắp nơi đều bị ngươi áp đến một đầu áp lực. Công ơn nuôi dưỡng, thậm chí là mạng sống! Cha ta mẹ ta tỷ tỷ ta còn có Kim Tử Hiên cũng đều bỏ mạng, bởi vì ngươi mà bây giờ chỉ còn lưu lại một người không cha không mẹ là Kim Lăng!"



Kim Lăng toàn thân chấn động, bả vai rũ xuống một chút, vẻ mặt cũng thoáng chút uể oải.


Ngụy Vô Tiện giật giật đôi môi, cuối cùng cũng không nói gì, Lam Vong Cơ quay người lại, cầm chặt tay của hắn.


Giang Trừng mắng lớn: "Ngụy Vô Tiện, đến cùng người vi phạm lời thề trước tiên là ngươi, người phản bội Giang gia chúng ta là ai? Chính ngươi tự mình đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi sẽ làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta. Cô Tô Lam thị có song bích chúng ta Vân Mộng Giang thị thì có song kiệt, vĩnh viễn không phản bội ta không phản bội Giang gia, lời này là ai nói?! Ta hỏi ngươi lời này đều là ai nói?! Đều mẹ nó bị ngươi ăn hết rồi sao?!


Hắn càng nói càng kích động: "Kết quả là gì? Ngươi đi che chở người ngoài, ha ha, vẫn là người Ôn gia. Ngươi đã ăn của bọn họ bao nhiêu?! Không chút do dự mà nói trốn tránh liền trốn tránh! Ngươi xem nhà của chúng ta là cái gì?! Chuyện tốt đều bị ngươi làm hết, mỗi khi làm chuyện xấu luôn là thân bất do kỷ! Bị bất đắc dĩ! Có cái gì khó nói hay nỗi khổ tâm trong lòng! Nỗi khổ tâm?! Cái gì cũng đều không nói cho ta biết, coi ta như thành một kẻ ngốc!!!


"Ngươi nợ giang gia chúng ta bao nhiêu? Ta không nên hận ngươi sao? Ta không thể hận ngươi sao?! Tại sao hiện tại ta thật giống như ngược lại còn có lỗi với ngươi?! Tại sao qua nhiều năm như vậy ta mẹ nó tựa như một tên hề?! Ta là cái gì? Ta đáng đời bị tiền đồ xán lạn chiếu sáng của ngươi không thể mở mắt ra được sao?! Ta không nên hận ngươi sao?!"


Lam Vong Cơ đột nhiên đứng dậy, Kim Lăng sợ hãi mà che ở trước người Giang Trừng, nói: "Hàm Quang Quân! Cữu cữu của ta đang bị thương..."


Giang Trừng tát một cái đem hắn vỗ nằm xuống đất, quát lớn: "Hãy để cho hắn đến! Ta mà sợ Lam Nhị hắn sao!"


Nhưng là, sau khi trúng một cái tát này, Kim Lăng lại ngây ngẩn cả người.


Không riêng gì hắn, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, tất cả đều bất động.


Giang Trừng, khóc.


Từ bên trong đôi mắt của hắn chảy xuống một hàng lệ, một bên cắn răng nghiến lợi nói: "... Tại sao... Sao ngươi không nói cho ta biết!"



Giang Trừng xiết chặt nắm tay, giống như là muốn đánh người khác, giống như là muốn đánh chính mình, cuối cùng, vẫn là nện xuống trên mặt đất.



Hắn hẳn là phải nên căm hận Ngụy Vô Tiện. Nhưng vào giờ phút này, viên kim đan lại đang ở trong cơ thể của hắn vận chuyển linh lực, làm cho hắn không có cách nào hận đến đúng lý hợp tình.


Ngụy Vô Tiện không biết nên trả lời như thế nào.


Ngay từ đầu, cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy Giang Trừng như vậy, cho nên mới quyết định không nói cho hắn biết.


Hắn đã đáp ứng Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cái gì, hắn đều nhớ kỹ trong lòng: Chăm sóc thật tốt nâng đỡ Giang Trừng. Một người tranh cường háo thắng đến cực đoan như vậy, nếu như biết được chuyện này, suốt cả một đời, đều sẽ buồn bực không vui, thống khổ lúng túng, không dám nhìn thẳng vào chính mình. Trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ có một trở ngại trong cuộc sống, hắn luôn nhớ kỹ đều là dựa vào người khác hi sinh nên mới có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay. Đây căn bản không phải là tu vi hay thành tựu của hắn. Hắn thắng cũng là thua, đã sớm không có tư cách để tranh cường háo thắng.


Sau đó, hắn* (là chỉ Tiểu tiện đó) là bởi vì mệt mỏi khi Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly đều vì mình mà chết, càng không mặt mũi để người ta biết. kế đó hắn nói cho Giang Trừng biết chuyện này, thật giống như đang trốn tránh trách nhiệm, nóng lòng tỏ rõ chính mình cũng là người có công, nói cho Giang Trừng ngươi không nên hận ta, ngươi xem, ta cũng là vì Giang gia mà trả giá.



Giang Trừng khóc không hề có một tiếng động, nước mắt cũng đã ngang dọc tứ tung rơi đầy trên mặt.


Làm trò khóc lóc khó coi như vậy trước mặt người khác, đối với hắn mà nói, đây là chuyện không thể nào xảy ra. Hơn nữa từ nay về sau mỗi thời mỗi khắc, chỉ cần viên kim đan này còn ở trong cơ thể hắn, vẫn có thể vận chuyển linh lực, hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác này.


Hắn nghẹn ngào nói: "... Ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi sẽ làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội Vân Mộng Giang thị... Đây là chính ngươi nói."


"......"


Trầm mặc trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện nói: "Xin lỗi. Ta đã nuốt lời."



Giang Trừng lắc đầu một cái, đem mặt chôn thật sâu trong lòng bàn tay, "Xùy" cười một tiếng.



Hơn nửa ngày, hắn mới buồn bực lên tiếng giễu cợt nói: "Vào giờ phút này, ngươi lại còn phải nói xin lỗi với ta. Ta là một người có bao nhiêu quý giá."



Giang tông chủ mở miệng luôn là mang ba phần châm chọc, chỉ là lần này, giễu cợt cũng không phải người khác, mà là chính bản thân của mình.



Bỗng nhiên, hắn nói: "Xin lỗi."



Ngụy Vô Tiện ngẩn người, vô ý thức sờ sờ cằm, nói: "... Ngươi cũng không cần phải nói xin lỗi. Coi như ta còn nợ Giang gia."



Giang Trừng lúc này mới ngẩng mặt lên, tròng mắt che kín tia máu, vành mắt đỏ ửng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: "... Còn phụ thân ta, mẫu thân ta, tỷ tỷ ta?"



Ngụy Vô Tiện ấn ấn huyệt thái dương, nói: "Thôi. Chuyện của quá khứ đã qua rồi. Đừng nhắc lại nữa."



Không phải chuyện xưa gì hắn cũng thích ôn lại. Hắn không muốn bị buộc phải nhớ đến hồi ức đó một lần nào nữa, cảm thụ bị mổ đan khi mà mình vẫn còn đang tỉnh táo, cũng không muốn phải liên tục nhắc nhở nhấn mạnh nhiều lần rằng, đây là một loại trả giá.



Nếu như là ở kiếp trước bị vạch trần chuyện này, hắn chắc chắn sẽ cười ha ha ha vài tiếng và sau đó ngược lại đi an ủi Giang Trừng như: "Kỳ thực cũng không có gì to tát lắm đâu, ngươi xem ta sống nhiều năm như vậy mà không có viên kim đan kia, lại còn có thể hô mưa gọi gió* mà tới đây". Nhưng mà hiện tại, hắn quả thật không có khí lực để vân đạm phong khinh* cố làm ra vẻ tiêu sái nữa.


*(Theo ý bạn Tiện: Hô mưa gọi gió có nghĩa là vui vẻ sung sướng á.)

*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.



Bằng tâm mà nói, hắn thật sự không có tiêu sái như vậy.


Chuyện như vậy có thể dể dàng nói ra sao?



Không thể nào.


Ngụy Vô Tiện năm mười bảy mười tám tuổi, kỳ thực kiêu ngạo không thua gì Giang Trừng. Đã từng cũng có linh lực mạnh mẽ, thiên tư hơn người. Cả ngày mò cá đánh chim, suốt đêm leo tường bẫy người, như thường lệ xa xa dẫn trước, ném những việc khó khăn lại và bỏ rơi các đồng môn hơn mười tám con phố.



Thế nhưng, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng khi trằn trọc trở mình, không đi vào được giấc ngủ, nghĩ đến mình đời này đều không thể chính thống tu đạo, vĩnh viễn không thể sử dụng linh lực để có thể cho người khác trố mắt ngoác mồm khi nhìn những chiêu kiếm đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc kia, ngược lại suy nghĩ một chút, nếu như Giang Phong Miên không có đem hắn mang về Liên Hoa Ổ, khả năng hắn đời này cùng tiên môn thế gia là vô duyên, căn bản sẽ không biết đến, trên đời  này còn có con đường huyền bí mỹ lệ như thế, chẳng qua chỉ là một người lưu lạc đầu đường xó chợ hễ thấy chó liền bỏ chạy mất hút, làm một tên thủ lĩnh côn đồ lừng danh, hoặc là ở nông thôn thả gia súc trộm đồ ăn, thổi sáo để quấy nhiễu người khác, không thể nào tu luyện, càng không thể có cơ hội kết đan, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.


Coi như là báo đáp, hoặc là chuộc tội. Coi như hắn chưa từng có được viên kim đan kia.



Nói với chính mình như vậy nhiều lần, thật sự giống như có thể biểu hiện ngoài mặt giống như là tiêu sái không có gì gò bó, thuận tiện còn có thể ở trong lòng nửa thật nửa giả mà ca ngợi cảnh giới của mình một chút.


Giang Trừng hung hăng lau mặt, xóa đi nước mắt, hít sâu một hơi, nhắm lại hai mắt.


Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay Làm Vong Cơ.


Bây giờ hắn thật sự cảm thấy được, mọi chuyện đã qua đi, không còn quan trọng như vậy nữa.


Quan trọng nhất, đã bị hắn chộp vào trong tay, đặt ở trong lòng.


... Từ từ?


Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.


Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tối nay thời điểm khi mà Lam Vong Cơ đẩy hắn ra, còn có một cái chi tiết nhỏ, y giống như đối với câu "Cảm ơn" của hắn phản ứng đặc biệt mãnh liệt. Nhờ có Ôn Ninh ban tặng, Lam Vong Cơ sớm đã biết chuyện này rồi, như vậy ngoại trừ y nghĩ lầm rằng mình nhất thời hứng khởi thừa dịp say rượu mà làm chuyện sai lầm, có phải hay không cũng có một chút nguyên nhân trong đó? 



Trước kia hắn ở dưới dạng tình huống như thế nào mới đối với Lam Vong Cơ nói qua lời cảm ơn, Ngụy Vô Tiện lại... Không nhớ rõ cho lắm, bất quá hẳn là cùng lời xin lỗi giống nhau đi, cũng không có làm cho Lam Vong Cơ lưu lại ấn tượng gì tốt. Giang Trừng không còn Kim đan, Ngụy Vô Tiện liền mổ Kim đan đưa cho Giang Trừng, Lam Vong Cơ thấy, có thể hay không mơ hồ cảm thấy được mình sẽ vì cảm ơn mà cái gì cũng đều chịu trả giá? !


Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Nói hưu nói vượn! Nói hưu nói vượn! Thật buồn cười! Ta cũng không có vĩ đại như vậy! Cùng cái kia hoàn toàn không liên quan!!!" (Nói hưu nói vượn: Nói bậy/nói vớ vẩn...)




Lam Vong Cơ cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm mặc kệ có phải là nguyên nhân này hay không, vì để phòng ngừa vạn nhất cần phải cường điệu một chút, làm cho Lam Vong Cơ hiểu rõ ý tứ của mình. Hắn đem Lam Vong Cơ kéo xuống, bổ nhào lên người của y, nắm lấy cổ áo của y, nói: "Lam Trạm a, vừa nãy lời của ta nói ngươi đều nghe thấy được đúng không?!"


Lam Vong Cơ suýt tí nữa bị hắn làm cho ngã nhào xuống đất, mở mắt nhìn hắn, nói: "... Nghe được."



Đâu chỉ là Lam Vong Cơ nghe được, lúc đó ở đây, có ai là không nghe được!


Ngụy Vô Tiện nói: "Được. Vậy chúng ta xác nhận lại một chút đi. Đến!"


Hắn ở trên môi Lam Vong Cơ mổ một chút, thấy Lam Vong Cơ trợn to hai mắt, hài lòng liếm môi một cái, chợt nhớ tới Cô Tô Lam thị gia giáo tương đối nghiêm khắc, nếu như bên cạnh có người thân cận như vậy cũng không tốt cho lắm, liền quay sang đối với Giang Trừng và Kim Lăng đang đứng ở một bên kia, nói: "Cái kia, làm phiền các ngươi tránh đi một chút."



Giang Trừng: "......"


Kim Lăng cả kinh nói: "Cữu cữu của ta là người bị thương!"


Ngụy Vô Tiện nói: "Cho nên ta mới để cho hắn tránh a."


Giang Trừng mới vừa rồi bộc lộ cảm xúc, viền mắt vẫn còn ửng đỏ, sắc mặt lại xanh lên, không muốn nói chuyện.


Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử, ngươi... Có còn nhớ rõ mình là bị bắt làm tù binh không?"


Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Lam tông chủ, ta không hiểu ngươi tại sao cảm thấy nếu như bị tóm bị bắt làm tù binh thì liền nhất định phải khổ đại cừu thâm mà thành thật ngồi đó. Ta tình cảnh bi thảm mà ngồi ngay ngắn cũng là bị tóm bị bắt làm tù binh, ta nằm xuống để nghỉ ngơi cũng là bị tóm bị bắt làm tù binh, như vậy ta làm gì cũng đều là bị tóm bị bắt làm tù binh. Tại sao ta lại không thể để cho bản thân mình khi bị bắt làm tù binh có thể thoải mái một chút vui vẻ một chút? Yên tâm đi, chỉ là hôn hôn có hai cái, thật sự không làm cái gì khác. Lam Trạm, chúng ta tới!"



Đúng vào lúc này, trên người Nhiếp Hoài Tang đang đắp ngoại bào của Lam Hi Thần cũng từ từ tỉnh lại. Hắn nho nhỏ mà rên rĩ ôi ôi kêu vài tiếng, miễn cưỡng bò dậy, mở mắt liền thấy hình ảnh, chính là Ngụy Vô Tiện ở đối diện hắn mở to đôi mắt, thoạt nhìn rất nghiêm túc đè Hàm Quang Quân ở trên mặt đất mà hôn, ngay lập tức thảm thiết hét lên.



Cùng lúc đó, từ sau đại điện miếu Quan Âm truyền đến một trận âm thanh "xuy xuy" quái dị, có vẻ như đang phun ra thứ gì đó, sau một lát, nhóm tu sĩ Lan Lăng Kim thị cũng cùng hét lên thảm thiết.


___________________

Hết Chương 104

Rin: Xong = v = ♥ 

7 nhận xét:

  1. Cảm ơn chủ nhà nhé, vất vả vất vả r. ^^

    Trả lờiXóa
  2. Ôi êu chủ nhà quá đi mức!!! cảm tạ chủ nhà đã miệt mài cống hiến a~~~theo chủ nhà đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội trồi lên để tuôn trào bao lời cảm kích ;.; thặc có lỗi với chủ nhà... nay xin được diện kiến, thấy chủ nhà làm một mình mà ta thương quớ ( ;´Д`) rất cảm kích chủ nhà 💜

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn chủ nhà vì đã edit, ai không thích chú thích tận chỗ chứ riêng tui thì tui rất thích nhe, mỗi lần có chỗ gì không hiểu mà phải kéo lên kéo xuống là tui rất bực mình, vì điện thoại cùi mà cũng vì 1 chương của truyện dài, có khi còn vô tình đọc trước vài chữ, hết cả hay. Cứ thắc mắc mà phải kéo xuống để đọc thì hết vui mà chờ đến cuối truyện thì tui quên điều tui thắc mắc rồi >_< orz
    Lần đầu tui comt á, chỉ thấy thương chủ nhà thôi hờ, có chút chuyện chú thích mà cứ phải bận tâm hoài, thật ra ngoài những bạn không thích thì vẫn còn nhiều bạn rất thích (như tui) nên cứ thoải mái làm theo ý mình thôi nhé <3 <3 <3

    Trả lờiXóa
  4. Chừng nào bộ này hoàn thế ad?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sắp rồi nàng, còn 9 chương hoàn chính văn nữa = v =
      6 Chương phiên ngoại.

      Xóa

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...