Ma Đạo Tổ Sư
Chương 100: Hận Sinh 21 - 3
_________________
Edit: Rindoll
__________________
Tuy khoảng cách không gần nhưng Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ có dung mạo giống nhau như đúc, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.
Ngụy Vô Tiện nghĩ Kim Quang Dao có lẽ sẽ khống chế Lam Hi Thần, nhưng không nghĩ tới Lam Hi Thần lại có thể không mang gông xiềng, không bị trói buộc lại có thể bình thản đứng trong đám tu sĩ Lan Lăng Kim thị như thế. Ngay cả bội kiếm và ống tiêu Liệt Băng cũng đều đeo ở bên hông của hắn.
Trạch Vu Quân nếu muốn ra tay, chỉ dựa vào sức mấy tu sĩ tuần tra ngoài miếu Quan Âm này sao có thể chống lại hắn? Tuy nói Ngụy Vô Tiện nguyện ý tin tưởng, Lam Hi Thần là gia chủ Cô Tô Lam thị ắt sẽ có điểm mấu chốt và nguyên tắc riêng của mình, nhưng mà hắn vẫn vì Lam Vong Cơ mà thoáng cảm thấy bất an.
Lam Vong Cơ không đến, hiện tại trong tay hắn không có âm hổ phù để điều động hung thi hoặc hung linh, nếu âm hổ phù vẫn còn nằm ở trong tay Kim Quang Dao, sợ là không thể trực tiếp đối phó. Vì thế, Ngụy Vô Tiện cắn đầu ngón tay, đem máu ở đầu ngón tay nhỏ vào miệng túi tỏa linh nang đang treo ở bên hông.
Hắn vốn định dụ tới mấy con tiểu quỷ giúp hắn lặng yên không một tiếng động triệu tập một số âm sát vật lại đây. Ai ngờ, đúng vào lúc này, xa xa từ phía sau lưng hắn, truyền đến một tiếng chó sủa liên hồi.
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cứng còng cơ thể đứng ngay tại chỗ hồn bay lên trời.
Hắn dường như sợ đến mức muốn vỡ mật, nhịn xuống xúc động muốn nhảy lên cây xông thẳng lên trời, run rẩy nằm úp sấp trên mặt đất, nghe tiếng chó sủa càng lúc càng gần, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, không tự chủ được thì thầm kêu tên một người: “Cứu mạng a Lam Trạm, Lam Trạm cứu mạng a!”
Sau khi niệm xong, giống như từ cái tên này nhận được một chút lá gan, run rẩy miễn cưỡng bò dậy, ép chính mình cần phải bình tĩnh. Mà mấy tên tu sĩ ngoài miếu Quan Âm như lâm vào đại địch kéo căng dây cung, hướng sườn dốc bên hắn tụ tập đi đến. Ngụy Vô Tiện ngàn trong mong vạn trong mong, hy vọng chó này là chó hoang không có chủ, nhanh chóng chạy đến để cho người ta một mũi tên bắn chết đi cho xong. Nào ngờ, đến trời cũng không chịu hợp tác, trong tiếng chó sủa, lại vang lên âm thanh trong trẻo của một thiếu niên trách mắng: “Tiên Tử, câm miệng cho ta! Tại sao ngươi lại chạy về hướng này, rốt cuộc đây là nơi nào?!”
Giọng nói này là...
Kim Lăng!
Hầu hết mấy tên tu sĩ ở Lan Lăng Kim thị đều có thể nghe ra được giọng nói của vị tiểu thiếu chủ Kim Lăng, cũng biết hắn có nuôi một con hắc tông linh khuyển, tên đã lắp vào cung, nhưng vẫn để y nguyên cảnh giác, dừng lại mà không bắn, tựa như đang chờ mệnh lệnh. Nhưng trong này phỏng chừng có người chưa từng gặp qua Kim Lăng, hoặc tồn tại quyết tâm diệt khẩu hết thảy những kẻ xâm nhập, buông tay giữ tên, âm thanh gào thét truyền đến từ phương hướng bay ra!
Nghe tiếng xé gió sắc bén kia, Ngụy Vô Tiện biết kẻ bắn tên là một cao thủ, nếu bị mũi tên này bắn trúng, chắc chắn Kim Lăng sẽ bị xuyên thủng ngực đâm đến tận xương. Bàn tay hắn vốn dĩ có thể lập tức đón đỡ mũi tên, nhưng dưới tình thế cấp bách, Ngụy Vô Tiện phút chốc nhảy ra, từ trong bóng tối, dùng sáo trúc chuẩn xác không chút sai lệch chặn đứng mũi tên đang khí thế hung hãn bay đến.
Kim Lăng nghe được phía trước có âm thanh kỳ quái, siết chặt lấy dây thừng dính đầy đất của Tiên Tử đang chạy loạn, cảnh giác hỏi: “Ai?!”
Ngụy Vô Tiện quát lên: “Chạy!”
Còn dư lại một số mũi tên đều thay đổi mục tiêu, nhắm thẳng vào hắn. Sáo trúc tuy chặn được một mũi tên kia, nhưng đã bị gãy nát không thổi được nữa. Ngụy Vô Tiện vội vàng lùi lại mấy bước, dùng ngón cái và ngón giữa tạo thành cái vòng tròn*, đang chuẩn bị để lên môi lấy tiếng huýt sáo thay thế, một giọng nói bỗng dưng vang lên ở phía sau lưng hắn, cười nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên làm như vậy. Sáo hỏng thì không sao, nhưng nếu ngón tay hoặc đầu lưỡi không còn, thì sẽ thật khổ sở a.” (Dùng ngón cái và ngón giữa tạo thành cái vòng tròn: Tư thế dùng để huýt sáo bằng tay á.)
Ngụy Vô Tiện lập tức thu tay lại, đồng ý nói: “Ngươi nói rất đúng.”
Người kia nói: “Xin mời?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: “Kim tông chủ khách khí.”
Kim Quang Dao mỉm cười nói: “Điều nên làm.”
Bọn họ giống như không có chuyện gì mà đi xuống sườn núi, đi bộ tới trước miếu Quan Âm, mấy tên tu sĩ cũng đem Kim Lăng mang tới, tuy không thô lỗ nhưng cũng rất là khách khí rút kiếm bao vây lấy hắn, Kim Lăng nhìn bọn họ, ngập ngừng trong chốc lát rồi kêu lên một tiếng: “Tiểu thúc.”
Kim Quang Dao: “Ngươi hảo a, A Lăng.”
Kim Lăng len lén nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện thấy bên cạnh hắn không có con chó kia, lúc này mới thu lại ba hồn bảy vía. Im lặng một lát mới nói: “Ngươi đứa nhỏ này... Muộn như thế, một mình ngươi mang theo con chó kia đến đây làm gì hả?”
Hắn lại không biết, sau khi hắn và Lam Vong Cơ, Ôn Ninh đi thuyền rời khỏi Liên Hoa Ổ, Kim Lăng đã lén đi tìm hắn, mục đích là muốn nói chuyện với hắn, nhưng tìm không thấy bóng người, vì vậy thằng bé nóng nảy rút thanh kiếm bị sứt nẻ không biết là của ai rồi kéo cửu cửu của mình khắp nơi đi bắt người khác để phát tiết cơn giận, sau đó dắt theo hắc tông linh khuyển quyết tâm đi tìm tung tích của bọn người Ngụy Vô Tiện. Tiên Tử lần theo mùi của đám người Ngụy Vô Tiện đuổi gần tới chỗ, lại chợt cảm giác được nơi này dày đặc sát khí mai phục, thế là nó đột nhiên thay đổi phương hướng, vừa sủa to cảnh báo vừa cắn vạt áo chủ nhân kéo đi, chính vì thế nên Kim Lăng mới lớn tiếng quát nó.
Kim Quang Dao quay đầu hỏi thuộc hạ: “Linh khuyển đâu?”
Một tên tu sĩ nói: “Hắc tông linh khuyển kia phi thường hung hãn, gặp người liền cắn, thuộc hạ bất lực, để nó chạy mất rồi.”
Kim Quang Dao nói: “Đuổi theo giết. Linh khuyển này thật sự rất thông minh, đừng để nó dẫn thêm người tới.”
“Vâng!”
Kim Lăng buột miệng lên tiếng: “Người muốn giết nó sao? Tiên Tử là người tặng cho ta mà.”
Kim Quang Dao không trả lời mà hỏi lại: “A Lăng, ngươi chạy đến nơi này làm gì?”
Khi hỏi câu này, bọn họ đã tiến vào sân trước của miếu thờ, Lam Hi Thần đang đứng ở trước miếu Quan Âm, nói: “Kim tông chủ, Kim Lăng vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa là cháu của ngươi, cũng không có tính uy hiếp gì đi.”
Kim Quang Dao đầu tiên là ngẩn ra, sau đó buồn cười nói: “Nhị ca, ngươi nghĩ gì vậy? Ta đương nhiên biết Kim Lăng là một đứa trẻ, cũng là cháu trai của ta. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm gì? Giết thằng bé diệt khẩu sao?”
Kim Quang Dao lắc đầu rồi nói với Kim Lăng: “A Lăng, ngươi nghe rõ chưa, nếu như ngươi chạy loạn hoặc là kêu loạn, có lẽ ta sẽ đối với ngươi làm những chuyện gì đó thật đáng sợ. Chính ngươi tự xem rồi làm đi.”
Tuy quan hệ của Kim Lăng và vị tiểu thúc này cũng tính là khá tốt, nhìn vẻ Kim Quang Dao vẫn ôn hòa giống như trước đây, nhưng trong mấy ngày gần đây nghe vô số lời đồn khủng khiếp về hắn, Kim Lăng khó tránh khỏi không thể dùng ánh mắt trước đây nhìn hắn, yên lặng đi tới bên người Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao lớn tiếng quát lên: “Còn chưa đào được sao? Động tác mau lên!”
Trong miếu đồng thời có tiếng người cùng nhau đáp lại: “Vâng!”
Ngụy Vô Tiện để ý hành động của họ từ nãy đến giờ, tò mò muốn đi xem quang cảnh trong miếu. Kim Quang Dao đến miếu Quan Âm này để làm gì? Hắn đang đào thứ gì? Tà khí kinh thiên? Hay là thần khí lấy một địch vạn sao? Đang lúc suy nghĩ thì Lam Hi Thần đi tới bên cạnh hắn.
Giờ Ngụy Vô Tiện mới chú ý tới, bội kiếm bên hông Lam Hi Thần ra khỏi vỏ một tấc nhưng lại không có linh khí lưu chuyển, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lam Hi Thần không có linh lực. Tà khúc mà Tô Thiệp đàn tấu ở Loạn Táng Cương khiến người nghe đánh mất linh lực, tà khúc này tất nhiên là do Kim Quang Dao dạy cho hắn, chỉ sợ Lam Hi Thần cũng trúng phải chiêu này. Cho dù bội kiếm và ống tiêu đều ở trên người, không có linh lực thì cũng không có uy hiếp. Mới vừa rồi nhất thời sốt ruột nên không nghĩ tới điều này.
Lam Hi Thần hỏi nhỏ với hắn: “Ngụy công tử, Vong Cơ đâu?”
Nghe thấy tên này, Ngụy Vô Tiện nháy mắt không còn tự hỏi đến sự tình khác nữa. Hắn nói: “A, Hàm Quang Quân sao?”
Thấy Kim Quang Dao đứng gần ở phụ cận, trong đầu Ngụy Vô Tiện đang cấp tốc tính toán có nên nói thật hay là nói dối rằng y không có ở nơi này để làm cho Kim Quang Dao thả lỏng cảnh giác. Ai ngờ trong lúc đang suy tính thì Kim Quang Dao dường như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên là cũng ở gần đây rồi, lẽ nào Ngụy tiên sinh cảm thấy nếu nói y không ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ tin sao?”
Ngụy Vô Tiện khen: “Ngươi thật thông minh ha.”
Lam Hi Thần thế nhưng lại ngớ ra, hỏi lại: “Nếu y ở gần đây, sao lại không ở cùng với ngươi?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chúng ta chia nhau ra hành động.”
Lam Hi Thần lại hỏi: “Ta nghe nói lúc ngươi từ Loạn Táng Cương đi xuống, mới vừa bị thương, sao y lại có thể cùng ngươi chia nhau ra hành động vào lúc này?”
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Ngươi nghe ai nói?”
Kim Quang Dao chen vô: “Ta nói.”
Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn hắn, nói với Lam Hi Thần: “Là như vầy. Đêm nay ta không ngủ được, ra ngoài khách sạn đi dạo một chút, cơ duyên xảo hợp* mà đi đến nơi này. Hàm Quang Quân ở một gian phòng khác, y không biết ta đã ra ngoài.” (*Cơ duyên xảo hợp: theo ý của Tiện Tiện là: trùng hợp đi ra ngoài, lại may mắn gặp được Lam Hi Thần, người mà Vong và Tiện đang cần phải đi tìm.)
Lam Hi Thần kỳ quái hỏi: “Các ngươi ở hai gian phòng?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ai nói với ngươi chúng ta nhất định phải ở chung một phòng?”
Lam Hi Thần cười nhưng không nói, Ngụy Vô Tiện nói: “Ồ ta biết rồi. Là Kim Quang Dao nói.”
Ngụy Vô Tiện nói thêm một câu: “Các ngươi đúng là cái gì cũng nói với nhau được.”
Lam Hi Thần lại không hề có nửa điểm ý tứ vui đùa: “Ngụy công tử, có phải các ngươi đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Trên mặt hắn đã không còn nụ cười ôn hòa ấm áp nữa, đã chuyển thành nghiêm túc, thoạt nhìn cùng Lam Vong Cơ giống nhau như đúc. Nhưng Ngụy Vô Tiện không hiểu, tại sao bọn họ không ở chung một phòng mà Lam Hi Thần lại có thể đoán là bọn họ có chuyện?
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam tông chủ, chúng ta có thể có chuyện gì được chứ? Trước mắt vẫn là đối phó vị này cái đã.”
Hắn đưa mắt ra hiệu ý bảo là phải đối phó Kim Quang Dao, được hắn nhắc nhở, Lam Hi Thần mới nói: “Là ta nóng vội.”
Kim Quang Dao nói: “Hàm Quang Quân khổ cực nhiều năm như vậy, nếu như vẫn chưa tu thành chính quả, Lam tông chủ xác thực cần có lý do để nóng vội.”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhìn hắn: “Cái gì khổ cực? Cái gì tu thành chính quả?”
Nghe hắn hỏi vậy, vẻ mặt Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đều kinh ngạc.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện mãnh liệt nhảy dựng, hắn cảm thấy mình đã quên một điều gì đó từ rất lâu và bây giờ đang dần dần hé mở lại vào lúc nửa đêm này. Hắn cố gắng trấn định nói: “Các ngươi đang nói về cái gì?”
Kim Quang Dao nói: “Chúng ta đang nói cái gì, Ngụy tiên sinh, ngươi thật sự không hiểu hay là đang giả vờ không hiểu? Dù thật hay giả, việc này nếu để Hàm Quang Quân nghe được nhất định sẽ bị tổn thương a.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta thật sự không hiểu những gì ngươi vừa nói. Ngươi cứ nói thẳng ra đi!”
Lam Hi Thần kinh ngạc: “Ngụy công tử, ngươi đừng nói với ta, ngươi ở cùng một chỗ với Vong Cơ lâu như vậy, đối với tâm ý của y lại hoàn toàn không biết gì cả sao?”
Ngụy Vô Tiện túm lấy tay hắn, dường như sắp quỳ xuống cầu hắn nói một lần cho rõ ràng luôn: “Lam tông chủ, Lam tông chủ, ngươi, ngươi nói tâm ý của Lam Trạm, y có tâm ý gì? Có phải hay không, có phải hay không...”
Lam Hi Thần đột nhiên rút tay về, nói: “... Xem ra ngươi thật sự không biết gì cả. Không lẽ ngươi đã quên những vết giới ngân* trên người y làm thế nào mà có sao? Không thấy dấu ấn ở trước ngực y sao?” (*Vết giới ngân: Vết roi, lằn roi.)
Trạch Vu Quân luôn luôn là người biết kiềm chế, nhưng khi nhắc đến Lam Vong Cơ, hắn lại động chân khí.
Ngụy Vô Tiện: “Vết giới ngân?!”
Hắn lần nữa túm lấy Lam Hi Thần: “Lam tông chủ, ta thật sự không biết, xin ngươi hãy nói cho ta biết, những vết thương trên người y rốt cuộc vì sao mà có vậy?”
Vẻ mặt Lam Hi Thần vốn đã có hơi tức giận, nhưng khi hắn cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện, dường như cũng không phải đang giả vờ, tức giận giảm bớt một chút, ngập ngừng dò hỏi: “Ngươi... Ký ức của người bị tổn hại rồi sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ký ức của ta?” Hắn lập tức liều mạng suy nghĩ xem mình có quên cái gì hay không, nói: “Ta không nhớ rõ ký ức lúc nào... Có!”
Hắn xác thực có một đoạn ký ức mơ hồ không rõ.
Huyết tẩy Bất Dạ Thiên!
Một đêm năm đó, hắn cho rằng xương cốt của tỷ đệ Ôn Tình và Ôn Ninh đã bị nghiền thành tro, nhìn trận thế các đại thế gia mạnh mẽ thảo phạt, lại tận mắt nhìn thấy Giang Yếm Ly chết ở trước mặt mình ----- sau đó hắn như nổi điên, hợp lại hai mảnh Âm Hổ Phù, bỏ mặc nó đại khai sát giới.
Người nếu như bị giết bởi hung thi do âm hổ phù khống chế, thì người đó sẽ lại biến thành hung thi mới, bởi vậy nên mới tạo ra một đội quân con rối hung thi sát khí cuồn cuộn giết hoài không dứt, chính vì thế nên mới tạo ra viễn cảnh như một địa ngục huyết máu như vậy.
Tuy nhiên, sau khi Ngụy Vô Tiện trải qua năm đó, thân thể và tinh thần đều tổn thương nghiêm trọng, tuy rằng có thể miễn cưỡng chống đỡ đứng thẳng không ngã, trong lúc hoảng hốt mơ hồ có cảm giác mình đã rời khỏi tòa phế thành giống như lò sát sinh này, dường như có một khoảng thời gian thật dài tất cả ý thức đều không nhớ rõ.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, không biết làm hắn thế nào lại có thể chạy tới một tòa núi nhỏ ở Di Lăng gần Loạn Táng Cương.
Lam Hi Thần nói: “Ngươi nhớ ra rồi sao?”
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: “Là cái lần ở Bất Dạ Thiên kia? Ta, ta vẫn cho rằng mình đang trong trạng thái mơ mơ màng màng tự trở về, chẳng lẽ...”
Lam Hi Thần tức giận đến độ muốn bật cười: “Ngụy công tử! Đêm Bất Dạ Thiên đó ngươi đối địch với tất cả bao nhiêu người? Là ba ngàn người đó! Cho dù ngươi là một người tài giỏi đến thế nào thì trong tình trạng như vậy làm sao có thể toàn thân mà trở ra? Làm sao có khả năng!”
Ngụy Vô Tiện vội hỏi: “Lam Trạm y đã làm gì?”
Lam Hi Thần nói: “Vong Cơ y đã làm gì, nếu như chính ngươi không nhớ rõ, ta sợ rằng y vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động nói cho ngươi biết. Vậy thì tốt, vậy để ta nói cho ngươi biết.”
Hắn nói: “Ngụy công tử, một đêm năm đó, ngươi lấy ra hai mảnh Âm Hổ Phù sáp nhập lại thành một, giết rồi tính sau, nhưng ngươi cũng là nỏ đã giương hết đà.”
“Vong Cơ bị ngươi trong lúc phát cuồng thao túng hung thi gây nên thương tích, tình trạng không tốt hơn so với ngươi bao nhiêu, nhưng y vẫn nỗ lực chống đỡ, dựa vào Tị Trần mới miễn cưỡng đứng vững. Dù vậy, khi y vừa thấy ngươi loạng choạng rời đi thì cũng lập tức đuổi theo.
“Lúc đó ở đấy đã không còn có bao nhiêu người thanh tỉnh, ta gần như cũng không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh lực của Vong Cơ rõ ràng đang bị hao tổn đến nhanh chóng, trơ mắt nhìn y khập khà khập khiễng đi qua ngăn cản ngươi, đem ngươi bắt lại, dùng Tị Trần cùng nhau ngự kiếm rời đi.”
“Hai canh giờ sau, ta mới khôi phục lại linh lực, chạy về Cô Tô Lam thị tìm kiếm trợ giúp. Ta lo lắng nếu như các ngươi bị người của gia tộc khác đuổi tới, Vong Cơ sẽ bị xem là đồng lõa của ngươi, nhẹ thì sẽ lưu một vết nhơ tổn hại danh tiếng cả đời, nặng thì giết không cần bất kỳ một lời luận tội, ta và thúc phụ chọn thêm ba mươi vị tiền bối ngày xưa rất thưởng thức tài hoa của Vong Cơ, thỉnh cầu bọn họ giữ bí mật chuyện này, ngự kiếm tìm đến hai ngày, lúc này mới tìm được tung tích của các ngươi tại Di Lăng.”
“Vong Cơ đem ngươi giấu ở một sơn động. Lúc chúng ta tìm đến thì thấy ngươi đang ngơ ngác ngồi ở bên trong động, Vong Cơ nắm tay ngươi, vừa giúp ngươi vận chuyển linh lực vừa thì thầm không biết đang nói gì với ngươi.”
“Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ lặp đi lặp lại với y cùng một chữ”
“Cút.”
Cổ họng Ngụy Vô Tiện khô khốc, viền mắt đỏ lên, không nói được lời nào.
“Thúc phụ ta bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt y, quát lớn một trận, yêu cầu y phải giải thích. Y như đã sớm đoán được chúng ta sẽ tìm đến, y nói - “không có gì để giải thích, mọi chuyện chính là như vậy.”
“Từ nhỏ đến lớn, xưa nay y chưa bao giờ dùng loại ngữ khí đó chống đối với thúc phụ ta. Nhưng vì ngươi, Vong Cơ không chỉ chống đối lại ông, lại còn cùng các tu sĩ trong Cô Tô Lam thị đao kiếm chỉa vào nhau, đánh trọng thương hơn ba mươi vị tiền bối mà chúng ta đã mời đến, suýt nữa là mất mạng...”
Ngụy Vô Tiện hai tay vò loạn đầu tóc, nói: “... Ta, ta không biết... Ta thực sự...”
Ngoại trừ việc lặp đi lặp lại câu hắn không biết, ngoài câu này hắn cũng không biết mình phải nói gì. Lam Hi Thần chịu đựng nửa ngày, vẫn nói: “Hơn ba mươi vết roi giới tiên! Phạt hết trong một lần, một đạo vết roi là một người đánh. Ngươi nên biết, những vết roi đó nếu như đánh lên người thì sẽ đau đớn đến biết bao nhiêu, phải nằm đến bao lâu!”
Điều này, thì hắn biết.
Lâm Hi Thần lại nói: “Ngươi có biết, sau khi y khư khư cố chắp đem ngươi đưa về Loạn Táng Cương, lại ảm đạm quay trở về lĩnh phạt, tại trước tảng đá gia quy quỳ bao nhiêu lâu! Mấy năm đó đều nói là diện bích hối lỗi*, nhưng y căn bản là đang trọng thương khó đi lại. Thời điểm y giấu ngươi ở trong sơn động, nói chuyện với ngươi như thế nào, nhìn ngươi như thế nào, cho dù có mù điếc, cũng không thể không hiểu tâm tư của y, cho nên thúc phụ ta mới phẫn nộ không thể kiềm chế. Vong Cơ khi còn bé là tấm gương cho con cháu, sau khi lớn lên là tiên môn danh sĩ, một đời đều đúng mực đoan chính không nhiễm chút bụi trần, đời này phạm phải sai lầm duy nhất chính là ngươi! Ngươi lại nói... Ngươi lại nói ngươi không biết.” (*Diện bích hối lỗi: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.)
“Ngụy công tử, sau khi ngươi hiến xá* trở về, ngươi làm đủ trò đối với y, chưa kể đến dây dưa như thế nào? Mỗi đêm... Mỗi đêm đều cùng với y... Ngươi lại nói ngươi không biết? Nếu ngươi không biết, vậy sao ngươi lại hành động như vậy?” (*Hiến xá = trọng sinh= sống lại.)
Bây giờ Ngụy Vô Tiện thật sự muốn quay trở lại quá khứ, ở tại thời khắc kia để giết chết chính bản thân mình. Chính vì hắn không biết, cho nên hắn mới dám có những hành động đó a.
Hắn bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ.
Nếu như Lam Vong Cơ không biết hắn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra của kiếp trước ở mấy ngày sau khi tàn sát Bất Dạ Thiên, nếu y cho rằng mình biết được tâm ý của y, vậy mình sau khi trở về, đã làm những gì a?
Ngay từ đầu hắn dùng thái độ khoa trương thừa thãi gây nên gièm pha, chính là vì muốn Lam Vong Cơ mau chóng ghê tởm mình, ném hắn ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xử, sau đó hai người sẽ không còn gặp lại nữa, đường ai nấy đi. Lam Vong Cơ không có khả năng nhìn không ra thái độ chân chính của hắn.
Nhưng dù vậy, Lam Vong Cơ vẫn... cố ý để hắn ở bên người để bảo vệ, không cho Giang Trừng có cơ hội tiếp cận và làm khó hắn. Có chuyện liền đáp ứng, nhiều loại bao dung. Đối mặt với những trò chơi gian trá chồng chất của Ngụy Vô Tiện, có thể nói là ác liệt trêu chọc, y vậy mà vẫn có thể lễ độ khắc chế, chưa bao giờ vượt qua ranh giới.
Như vậy vừa rồi ở khách sạn, y bỗng nhiên đẩy mình ra, có phải hay không cũng là vì... cho rằng hắn nhất thời muốn làm càn?
Còn có câu “Cám ơn” kia, đến tột cùng là có chuyện gì?!
Ngụy Vô Tiện thật sự không thể nghĩ tiếp. Hắn đột nhiên hướng ra ngoài miếu Quan Âm phóng đi, vài tên tu sĩ lập tức ngăn chặn trước mặt hắn, Kim Quang Dao nói: “Ngụy công tử, ta có thể hiểu được tâm tình kích động của ngươi...”
Ngụy Vô Tiện lúc này chỉ muốn xông về khách sạn, vọt tới bên người Lam Vong Cơ nói cho y biết tâm tình của mình, nhưng lại bị người khác ngăn cản, cả người đều táo bạo, gầm hét lên: “Ngươi có thể hiểu được cái rắm á!”
Kim Quang Dao kiên trì hoàn thành nốt câu nói: “... Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần phải gấp gáp chạy đi như vậy, Hàm Quang Quân của ngươi đã đến đây rồi.”
Vừa dứt lời.
Một trận cuồng phong và tiếng chó sủa vang lên, Tị Trần gào thét mà đến, bức lui những mũi kiếm của đám tu sĩ đang bao vây chỉa vào Ngụy Vô Tiện.
Nhìn thân ảnh bạch y từ trên trời giáng xuống, Ngụy Vô Tiện thì thào gọi nhỏ: “... Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ rơi vào bên trong sân trước của miếu thờ, liếc mắt nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện khẩn trương, lời vừa muốn nói bỗng nhiên bị nghẹn lại trong bụng, nhất thời trong bụng truyền đến một trận co rút.
Hắc tông linh khuyển vẫn còn ở xa xa sủa lớn, Kim Quang Dao nói: “Súc sinh làm chuyện xấu rồi.”
Kim Lăng nguyên bản nghe những lời Lam Hi Thần nói đã sợ ngây người, vừa nghe đến tiếng sủa của hắc tông linh khuyển, phục hồi tinh thần, nhớ tới lời Kim Quang Dao vừa nói, giật mình một cái, hô lớn: “Tiên Tử, đừng chạy lại đây!”
Ngụy Vô Tiện bên này vội nói: “Lam Trạm, ngươi qua đây!”
Lam Vong Cơ triệu hồi Tị Trần, đang muốn di chuyển, Kim Quang Dao lại cười nói: “Hàm Quang Quân, ngươi tốt nhất đừng nghe hắn.”
Ngụy Vô Tiện nói: “ Ngươi cút ngay cho ta! Được rồi, tự ta qua đó!”
Hắn vừa muốn cất bước thì cảm giác từ nơi cổ truyền đến một cơn đau đớn bén nhọn rất nhỏ.
Lam Hi Thần thấp giọng nói: “Đừng cử động.”
Động tay động chân không phải Lam Hi Thần, hắn chỉ là đang nhắc nhở Ngụy Vô Tiện hãy cẩn thận.
Kim Quang Dao khách khí nhẹ giọng nói: “Hàm Quang Quân, lùi lại phía sau năm bước đi.”
Ánh mắt Lam Vong Cơ dừng lại trên cổ Ngụy Vô Tiện, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Một sợi dây đàn mỏng vàng nhạt của huyền cầm đang thắt ở giữa cổ họng Ngụy Vô Tiện.
Dây đàn quá mỏng, có màu sắc tố đặc biệt, dẫn đến mắt thường dường như không thể nhìn thấy, hơn nữa Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi tâm thần rối loạn, căn bản không có tâm tư đi chú ý cái khác, trong lúc không kịp đề phòng nên mới để nó kề vào nơi yếu hại của mình lúc nào không biết.
Lam Vong Cơ lập tức lùi lại phía sau năm bước.
Ngụy Vô Tiện lại nhấc tay lên nói: “Lam Trạm, đừng! Đừng lùi lại, ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Kim Quang Dao: “Có gì muốn nói thì để lát nữa nói sau.”
Ngụy Vô Tiện: “Không được, rất gấp.”
Kim Quang Dao: “Vậy đứng ở đó cũng có thể nói vậy.”
Hắn vốn chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ, Ngụy Vô Tiện chợt như bừng tỉnh nói: “Nói cũng đúng.”
Nói xong, Ngụy Vô Tiện khàn cả giọng quát: “Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ta, ta vừa rồi, là thật tâm muốn cùng ngươi lên giường!”
_____________________________________
Hết Chương 100
Rin: Ui mẹ ơi, mẹ ơi *lăn qua lăn lại* > w < ♥
*lăn qua lăn lại* > w < ♥
Câu cuối cùng này làm ta giật mình lun á > w < ♥
*vỗ tay hoan hô*
Zời ạ! Em thẳng thắng nói muốn lên giường với Vong Cơ giữa chốn đông người a!!!!
AAAA!!!!
Ta phải bắt tay vào làm liền chương 101 thôi > w < ♥♥♥♥
Trời ơi!!!!!!! Làm liền đi chủ nhà!!!!!!!!!!! Hay quá!!!!
Trả lờiXóaHayyyyyy quá AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trả lờiXóaDễ thương quá !!
Trả lờiXóachờ mãi câu cuối a!
Trả lờiXóaTỏ tình cũng đỉnh của đỉnh lun haha ^^
Trả lờiXóaHô hô.... Wifi sợ chưa đủ kích thích hay sao mà lựa từ vi diệu vậy kà
Trả lờiXóaÔi mẹ tỏ tình đây hả =)))))
Trả lờiXóaGóp ý chủ nhà "Kim Quang Dao: “Ngươi tốt a, A Lăng.”" chỗ này nên để "Chào ngươi/Chào con" đi :))) 你好 là chào mà
Trước tiên cảm ơn chủ nhà dịch nhé =)))))
Trả lờiXóaThứ hai là từ "khách sạn" thay bằng "tử quán" hay từ gì đó cổ hơn. Mình đọc thấy sai sai.
Éc éc nói rồi nói rồi éc éc
Trả lờiXóa