Vương Tử
• Truyện: Vương Tử
• Tác giả: Bạch Uyển Nguyệt
• Thể loại: BL.
• Chỉnh sửa: Chinta Hinmochin
• Hình ảnh: Chinta Linmochin
• Nhân vật: Vương Tử và Kỵ Sĩ
_________________
• Nội dung •
Chuyện kể về một Tiểu Vương Tử ở nơi đất nước xa xôi gặp gỡ chàng kỵ sĩ nước làng giềng.
*chú ý: Cần phải suy nghĩ kỹ trước khi xem, truyện này nội dung hơi bị sâu lắng, người không hiểu tốt nhất không nên xem. 0 v 0
___________________________.
.
.
Tiểu Vương Tử một mình sống ở tòa cung điện xa hoa lộng lẫy, người người ngưỡng cổ hâm mộ lẫn ghen tỵ vì số phận sung sướng.
Nhưng...
Ai nào hay biết...
Một tòa cung điện rộng lớn cậu chỉ cô đơn một mình.
Ai nào hay biết...
Cậu thường hay khóc một mình.
Ai nào hay biết...
......
Tiểu vương tử có mái tóc vàng óng ánh tỏa sáng như ánh trăng trong đêm tối.
Ban ngày, cậu nở nụ cười hồn nhiên vô tư như đóa hoa mặt trời.
Đêm xuống, cậu lặng lẽ rơi lệ nơi chốn cung điện không người.
.....
Rồi một ngày trăng tròn chiếu sáng khắp chốn vương quốc.
Nơi dưới gốc cây cổ thụ cao to.
Một chàng Kỵ sĩ lạc bước lặng im đứng nhìn.
......
Hàng đêm
Hắn sẽ đến và làm bạn với cậu.
Hắn sẽ ngồi bên cạnh, kể cho cậu nghe những câu chuyên vui buồn trong nhóm kỵ sĩ
......
Tiểu Vương Tử cuối cùng cũng nợ nụ cười thật sự.
Nụ cười nhẹ nhàng như đóa hoa sớm ban mai đang nở rộ.
......
Thời gian thấm thoát qua nhanh.
Vẫn mái tóc vàng óng ánh
Gương mặt từ đáng yêu biến thành xinh đẹp trưởng thành.
Tiểu Vương Tử bé nhỏ đáng yêu giờ đây đã trở thành một Đại Vương Tử xinh đẹp.
......
Vào một ngày trời xanh mây trắng.
Hắn đến và mang cậu đi đến chốn tận cùng thế giới.
Cậu theo Hắn đến chốn ải Bắc xa xôi, tận hưởng những ngày tháng vui vẻ.
......
Lẳng lặng, tuyết lại rơi và cậu sẽ ngồi chờ đợi.
Màn đêm và vòng quay của năm tháng lại đưa anh đến bên em.
......
Hỡi người tôi yêu dấu, nếu như em là một Vương Tử.
Thì anh sẽ là Kỵ sĩ của em, một đấng bề tôi trung thành sẽ che chở bảo vệ em.
Trong màn đêm trước lúc ban mai, tôi sẽ mang thân mình đến bên em
......
Lẳng lặng, tuyết lại rơi và anh sẽ ngồi chờ đợi.
Màn đêm và vòng quay của năm tháng lại đưa anh đến bên em.
Và rồi khi tuyết ra đi nhẹ nhàng không hề tiếng động.
Là màn đêm và thời gian trôi lặp sẽ dẫn lối và đưa em về.
......
Đại Vương Tử chìm mình vào trong mùa đông trước khi bình minh đến.
Như đã hóa thân thành một chú cáo chốn hàn băng
......
Tuyết cứ rơi không hề đánh động, anh vẫn cứ đứng đợi chờ.
......
Em sẽ về theo thời gian cùng màn đêm dẫn lối.
Khi lúc mà tuyết nhẹ nhàng ra đi không hề động tĩnh.
Chính lúc ấy đêm đen và thời gian sẽ lại mang em quay về.
......
Trong đêm anh lẳng lặng đợi chờ.
Cứ chờ một chốn xa xôi cách nơi đây.
Lẳng lặng, từ phương xa anh mãi đợi chờ.
_____________________
*Lời tác giả: Này là một câu chuyện thần tiên, bản gốc của nó là nói về một cô gái, nhưng vì tôi là tác giả các thể loại BL, vì vậy câu chuyện này được sửa theo phong cách BL.
_______________________
Một chút về câu chuyện
Bài viết trên nói về Một Vương Tử sống ở chốn cung điện xa hoa lộng lẫy. Cha cậu là một quốc vương, mẹ cậu chỉ là một cô gái sống trong gia đình bình thường nhưng lại có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Khi đức vua tình cờ đi tuần thì gặp được bà, bà được phong làm thứ phi, rất được cha cậu sủng ái, sau khi nhận được sự ân sủng, bà đã mang thai và trong lúc sinh cậu thì bà đã mất.
Vì cậu là con của một thứ phi nghèo hèn, nên những người trong hoàng gia rất không thích khi nhìn thấy cậu.
Cũng chính vì vậy, cậu đề nghị xin Cha cho mình đến ở một nơi vùng quê hẻo lánh, một nơi sâu trong cánh rừng.
Đức vua nghe vậy liền ân chuẩn và ban cho cậu một tòa cung điện rộng lớn và một đám người hầu kẻ hạ.
Hàng năm, cứ đến ngày sinh thần, ông sẽ gửi một vài món quà đến cho cậu, nhưng ông lại không một lần đến thăm.
Cuộc sống của Tiểu Vương Tử vô cùng buồn tẻ, ban ngày thì mỉm cười đi thăm những cô bác nông dân làm việc.
Ban đêm, tòa cung điện rộng lớn cậu chỉ khóc một mình. _________
Hàng đêm, cậu lặng lẽ khóc không ai hay biết. Những người hầu thì đã về nhà họ hết, không một ai ở lại.
Rồi một ngày, một chàng Kỵ sĩ lạc bước đến tòa cung điện, Hắn nghe được tiếng khóc rất nhỏ rất nhỏ, vì tò mò không biết là ai, hắn liền đến gần xem xét...
Cánh cửa cung điện chỉ khép hờ, Hắn thông qua khe hở và nhờ đến ánh trăng mà nhìn thấy thân ảnh một cậu bé đang lặng lẽ ngồi khóc giữa cung điện.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn cô độc trong bóng tối, Hắn bỗng dưng nãy lên ý muốn bảo vệ cậu. __________
Thế rồi...
Hắn quyết định, tạm thời sống trong vương quốc này, Hắn tự xây cho mình một ngôi nhà nhỏ gần ngay cung điện, để hằng ngày có thể dõi theo hình bóng ấy.
Ban mai đến, Hắn ngồi dưới bậc thềm chờ Tiểu Vương tử bước ra khỏi cánh cửa. Sau khi thấy được Vương tử bước ra... Hắn liền ngây ngốc.
Một cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu với mái tóc màu vàng, khi nhìn thấy Hắn thì đã mỉm cười, nhưng trong nét cười đó lại không thấy chứa bao nhiêu niềm vui.
Hình ảnh đó, làm Hắn cảm thấy... Đau lòng.
__________
Cứ mỗi lần trước ban mai, Hắn sẽ đến và ngồi chờ, sẽ cùng Tiểu Vương Tử dạo bước trong khu rừng, cùng Tiểu Vương Tử đi thăm những hộ nông dân...
Ban đêm xuống, Hắn thấy cậu ngồi trong vườn nhìn lên ánh trăng, Hắn sẽ đến và kể cho Vương Tử nghe những câu chuyện vui mà Hắn biết.
Hắn muốn nhìn thấy nụ cười thật sự của cậu...
Và cứ thế ...
Hàng ngày Hắn đều đến làm bạn với tiểu Vương Tử.
_____________
Dần dần, thời gian trôi qua
Tiểu Vương Tử giờ đây đã trở thành một Đại Vương Tử.
Nụ cười của Vương Tử ngày càng tỏa sáng cho đến khi nghe được lệnh một người.
Vương Tử được Đức Vua triệu tập sau 5 tháng phải quay về.
Nụ cười của ngài cứ thế vụt mất... _________
Trong 5 tháng này Hắn mang Vương Tử đi khắp nơi đến tận cùng của thế giới.
Hắn đưa cậu đến từ Bắc sang Nam, từ Nam sang Đông rồi từ Đông sang Tây.
Trong 5 tháng này, Vương Tử rất vui vẻ, rất hạnh phúc. ______________
5 tháng đã đến, trước khi đi Hắn đã ôm chặt Vương Tử và nói - Anh sẽ đợi em quay về -
Vương Tử không nói gì chỉ nhẹ mỉm cười ôm chàng Kỵ sĩ mà mình yêu nhất. __________________
Màn đêm và vòng quay năm tháng lại đến.
Hắn vẫn đợi
Lẳng lặng, khi tuyết nhẹ nhàng rơi.
Hắn vẫn đợi ngày Vương Tử trở về _____________________
Vương Tử được Đức Vua ra lệnh đến Vương Quốc phía Đông làm một nhiệm vụ.
Trên con đường trời đông giá rét, tuyết không ngừng rơi, Vương Tử một mình kỵ mã vừa đi vừa tưởng nhớ về chàng Kỵ sĩ.
Nếu được, cậu muốn hóa thân thành một chú cáo hay một loài chim để quay về.
Nơi hàn băng này rất lạnh, không có tiếng nói, tiếng cười của anh, cũng không có sự ấm áp mà anh trao cho.
Hàng đêm, Vương Tử nhìn lên bầu trời trong đêm tuyết...
Lệ lại rơi...
________________
Tuyết vẫn rơi, chàng Kỵ sĩ vẫn đợi
Trong đêm anh lẳng lặng đợi chờ.
Cứ chờ một chốn xa xôi cách nơi đây.
Lẳng lặng, từ phương xa anh mãi đợi chờ.
Nhìn sâu vào lối đi nơi Cung điện.
Hòng mong nhìn thấy hình dáng em... _________________
Khi lúc mà tuyết nhẹ nhàng ra đi không hề động tĩnh.
Chính lúc ấy đêm đen và thời gian đã mang Vương Tử quay về.
_______________________________________
Trong đêm, Vương Tử nhẹ nhàng cất bước trên con đường trải dài hai bên hàng cây.
Chàng kỵ sĩ vui mừng đến và ôm chặt cậu vào lòng... _____________END______________
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T