Chinta

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Chương 7 • Chương 8 • Chương 9 • Chương 10

Chương 7


Tiếng người ồn ào dưới sân khấu.


Thiếu niên nhuộm tóc màu ngân lam trên sân nhấu nhướng mắt, ngón tay thon dài thành thạo gảy đàn ghi-ta, tiếng hát cao vút trong vắt đột nhiên cất lên, từ chỗ cao nhất xinh đẹp xoay mình một cái đáp xuống sân, làm dưới sân khấu lại nổi lên một trận la hét, hát xong thiếu niên nửa quỳ trên sân khấu, ngẩng cổ để lộ đường cong duyên dáng, ngón tay dứt khoát gọn gàng đẩy trên ghi-ta đỏ rực, hoàn mỹ mà chấm dứt biểu diễn.



Tiếng thét dưới sân khấu vang lên đinh tai nhức óc. Nghiêm Hạo Thần tùy tay phất mái tóc ẩm ướt trước trán, mắt hơi híp, tầm mắt bắn về phía góc nào đó dưới sân khấu.



Hoắc Kiếm vẫn là tây trang thẳng thớm mà bưng ly rượu ngồi một góc, ánh mắt chăm chú thản nhiên mà nhìn cậu, chạm phải cũng không tránh không né, chỉ lẳng lặng lắng nghe như vậy, giống hệt hai tháng nay. Trừ những việc này ra cũng không có hành động gì khác, nhiều nhất cũng chỉ ngay sau khi buổi diễn kết thúc hỏi thăm tình hình sử dụng tài chính của cậu một chút, Nghiêm Hạo Thần đưa hoá đơn ra, ngày hôm sau anh đã chuyển tiền vào tài khoản, cũng không giao lưu nhiều lắm.



Đêm ký hợp đồng đó, cùng Hoắc Kiếm ra khỏi quán bar, cậu vốn đã chuẩn bị tốt đến khách sạn mướn phòng, người đàn ông này lại đứng ở cửa bắt tay chào tạm biệt cậu, nghĩ rằng người này nhẫn nại hơn so với những cậu ấm khác, cậu cũng không để ý. Chỉ là qua nửa tháng, Hoắc Kiếm lại chưa từng chủ động liên hệ với cậu, chỉ là vẫn như trước đây lần nào cũng đến ủng hộ buổi diễn của cậu, sau khi kết thúc cũng không ở lại lâu, cậu cũng không khỏi có chút nghi hoặc.



Nếu anh bao dưỡng cậu, ít ra cũng đừng nên lãng phí chứ. Cho dù không vội xách lên giường, theo lý cũng nên ăn chút đậu hủ mới đúng. Hoắc Kiếm trước nay đều theo quy củ, nói chuyện với cậu đều vẫn giữ khoảng cách một cánh tay. Là bận quá không rảnh bận tâm? Nhưng mỗi lần cậu biểu diễn anh đều nhất định sẽ đến. Có lẽ anh không thích nam sắc, nhưng mà giới thượng lưu đương thời không phải đang thịnh mốt dẫn theo thiếu niên xinh đẹp bên người để khoe ra sao? Chỉ là anh cũng chưa từng dẫn cậu ra vào bất kì dịp xã giao nào. Hoặc là Hoắc Kiếm tuy rằng cao lớn nam tính, kỳ thật là người có tật? Hay là anh thích chơi kiểu vờn bắt? Thứ mà mẹ Nghiêm Hạo Thần bán chính là da thịt, cậu từ nhỏ đến lớn đều ở trong động điếm, có thứ ham thích biến thái đặc thù nào cậu chưa từng thấy qua, lại vẫn đoán không ra suy nghĩ của Hoắc Kiếm .




Cũng may cậu không phải bác sĩ tâm lý, không cần hao tâm tổn trí nhìn thấu suy nghĩ của người kia. Dù sao cậu cũng không phải oán phụ trong cung chờ được lâm hạnh, ngóng trông chờ đợi đàn ông tới thượng cậu, Hoắc Kiếm không đến tìm cậu, tiền lại cấp không thiếu một đồng, cậu vui như mở cờ. Bất kể Hoắc Kiếm có tính toán gì, cậu ngoan ngoãn hầu hạ là được.



Nghiêm Hạo Thần dời tầm mắt đi chỗ khác, đứng dậy trên sân khấu, ghi-ta đỏ rực để bên hông.



"Tiếp theo xin mọi người tiếp tục nghe bài..."


Không khí dưới sân khấu lại nóng lên.


Khi hạ màn Nghiêm Hạo Thần gần như toàn thân đều ướt đẫm, mồ hôi theo mái tóc màu ngân lam ẩm ướt chảy vào trong áo, dính dớp. Khi đi đến bên cạnh Hoắc Kiếm khóe miệng cũng là vui vẻ nhếch lên, rực rỡ đến nỗi khiến người đàn ông ngồi đối diện có một giây hoảng hốt.



Là một màn biểu diễn thoả thích, đã lâu cậu không nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề như vậy. Không cần vì tiền mà nhận những show hoàn cảnh không tốt tạp âm ồn ào kia, cậu có càng thêm nhiều thời gian mà chăm lo cho âm nhạc, trạng thái cũng điều hoà rất tốt. Biểu diễn như hôm nay người xem cũng không tính là nhiều, thời gian để lên sân khấu cũng không lâu lắm, bởi vì là quán bar âm nhạc có chút danh tiếng, không ít ca sĩ đều tranh nhau muốn được diễn, cát-xê cũng ít. Nếu là trước đây, cậu cũng chỉ thỉnh thoàng lộ mặt một chút để không bị lãng quên, nhưng vì có Hoắc Kiếm giúp đỡ, cậu có thể không hề băn khoăn mà lên sân khấu hát liền mấy bài, cảm giác thật sự không phải là tuyệt vời bình thường.


Cho nên tâm trạng của cậu rất vui vẻ mà ngồi vào đối diện người kia, vẫy tay với bồi bàn:


"Một ly Tequila."

Chương 8

Người đàn ông đối diện nhíu mày.


"Rượu mạnh không tốt cho cổ họng."


Bồi bàn bưng ly rượu lên, đôi môi mỏng của Nghiêm Hạo Thần dán lên li thuỷ tinh trong suốt, nhợt nhạt cười.


"Uống một chút không sao."


Nước rượu mát lạnh theo yết hầu chảy vào dạ dày, lan ra sưởi ấm khiến cả người thoải mái đến nỗi Nghiêm Hạo Thần nhịn không được lại kêu một ly. Khi uống đến chén thứ tư, ngồi đàn ông vẫn luôn cau mày ngồi đối diện rốt cục đưa tay đè lại ly rượu.


"Còn uống nữa cậu sẽ say."


Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng liếm liếm môi, lông mi khẽ nhướng. Tửu lượng của cậu tốt lắm, có lẽ là di truyền, có lẽ là hoàn cảnh cho phép. Đàn bà ở làng chơi này, có ai tửu lượng kém đâu? Cho dù mẹ cậu rất lo lắng mà nghiêm cấm cậu chạm vào rượu, nhưng cậu mới mười hai tuổi đã có thể mặt không đổi sắc mà cụng rượu với một người đàn ông trưởng thành, cùng ngăn vài vị khách không muốn mẹ phải tiếp.



Bất quá đêm nay để đáp lễ Hoắc Kiếm tặng cậu một màn biểu diễn khoái trá, cậu giờ phút này cũng không muốn làm trái ý anh. Mắt phượng nhếch lên, rót ly rượu đầy vào ly đối diện.



Người kia thẳng thắn đưa tay uống cạn ly rượu, ý cười bên môi 
Nghiêm Hạo Thần càng sâu.


"Thế nào?"


"Không được tốt lắm."


Lại là câu này? Khoé miệng nhếch lên nhanh chóng hạ xuống.


"Tôi không thích uống rượu mạnh."


Nghiêm Hạo Thần âm thầm cắn răng trong lòng. Người đàn ông này, là trời sinh chậm tiêu hay có cố ý trêu đùa? Cậu rít qua kẽ răng:



"Tôi muốn hỏi màn biểu diễn đêm nay."



Cho dù có dụng ý khác, người đàn ông này vẫn nghiêm túc chú tâm vào màn biểu diễn của cậu. Không giống những người khác lươn lẹo nịnh hót, nếu tốt anh sẽ thẳng thắn mà khen ngợi, khi không tốt anh cũng sẽ không nể mặt mà vạch ra. Tuy rằng khả năng thưởng thức hay chỉ bảo của người đàn ông này đếu rất ngây thơ, không cùng trình độ với những nhà phê bình chuyên nghiệp, nhưng cậu không khỏi vẫn để ý cái nhìn của anh, giống như muốn anh thấy được khả năng tốt nhất của mình.



Cậu xưa nay cũng không phải một người để ý cái nhìn của người khác, chỉ có thể nói người đàn ông thẳng thắn kia rất có khả năng khơi dậy bản năng hiếu thắng của người khác.


Người kia gật gật đầu.


"Tốt lắm. Tôi thực thích, nhất là bài cuối cùng. Có điều bình thường hình như cậu rất ít hát nó?"


Nghiêm Hạo Thần giương mắt nhìn gương mặt thoáng hưng phấn của người kia.


"Anh thực thích?"


Đó là một bài riêng cậu rất thích, nhưng là bài hát có chút kiếm tẩu thiên phong (phá cách, không giống bình thường), không dễ tìm được đồng cảm, nhiều nơi cậu cũng sẽ không mạo hiểm diễn. Nhạc cao ít người hoạ (uyên thâm hiếm người hiểu) luôn không phải cảnh giới cậu theo đuổi.



Hai mắt sắc sảo của người kia sáng lấp lánh.


"Ừ."


Có lẽ là mùi rượu còn lại trong cổ họng quá mức thoải mái, có lẽ là đêm nay biểu diễn quá mức vui vẻ, lại có lẽ là Hoắc Kiếm xoa đúng chỗ khiến cậu rất thoải mái, tóm lại, Nghiêm Hạo Thần ma xui quỷ khiến mà mời người kia:


"Anh muốn một mình nghe tôi hát thử một lần không?"


"Có thể chứ?"


Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận đến gần như nuốt luôn đầu lưỡi, tuy rằng vì chống lưng cùng tài trợ, cậu thình thoảng sẽ phối hợp mà làm một buổi biểu diễn nhỏ cho một đám người, nhưng cậu chưa bao giờ biểu diễn một mình cho bất kì ai. Âm nhạc của cậu nếu nhất định chỉ để một người nghe, người kia phải là chính cậu.
Hưng phấn quá mức rõ ràng trong mắt anh khiến Nghiêm Hạo Thần bất đắc dĩ mà hít một hơi. Tuy rằng biểu diễn riêng cho một người không hiểu âm nhạc ít nhiều cũng có cảm giác khuất nhục như hát rong, nhưng là nếu mình là người bị bao dưỡng, đừng nói hát rong, dù là bán mình cũng phải cảm tâm tình nguyện dứt khoát gọn gàng mà bán, khăng khăng giữ những thứ này cũng có được gì đâu?



Nghiêm Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi mà cười đến sáng lạn.


"Hoắc tổng tài sáng mốt có rảnh không?"


Trong ánh mắt hưng phấn của anh có chút đấu tranh, cuối cùng mới giống như hạ quyết tâm mà gật đầu thật mạnh.


Mẹ, bao nhiêu người xin còn xin không được đó.


Trong mắt phượng xinh đẹp có chút hờn giận, vẻ mặt mập mờ lại càng làm cho người ta say mê.


Nghiêm Hạo Thần nhếch khoé mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang ngơ ngác sững sờ.


"Chín giờ sáng ngày mốt, không gặp không về."

Chương 9


Phòng nhạc sáng sủa sạch sẽ diện tích không lớn, đầy đủ mọi thứ từ dàn trống đến ghi-ta điện. Thảm nhung thật dày cùng kiếng cách âm ngăn cách thanh âm bên ngoài, đóng cửa lại sẽ thành một thế giới riêng.



Nghiêm Hạo Thần cúi đầu điều chỉnh đàn ghi-ta, trong không gian yên tĩnh tiếng đàn vang lên đặc biệt chấn động lòng người. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, trên người người kia là bộ tây trang tinh tế ngồi ở nơi này so với quán rượu càng không hợp, cộng thêm tư thế ngồi đoan chính của người kia, có chút buồn cười.
Nghiêm Hạo Thần nhếch miệng. Tuổi còn trẻ, lại cả ngày mặc tây trang như ông già, là vì hợp với thân phận “Tổng giám đốc”, hay là người này căn bản không có thường thức ăn mặc? Đáp lại ánh mắt chăm chú trước sau như một của Hoắc Kiếm, cậu khẩy khẩy lọn tóc móc trên trán, tay đặt trên đàn ghi-ta.



Tiếng hát trong vắt cùng tiếng đàn ghi-ta cất lên trong căn phòng, người đàn ông cao lớn nhìn cậu không rời, con ngươi toả ra tia sáng tực rỡ, ngón tay gõ vào sôpha từng nhịp từng nhịp theo tiết tấu bài hát. Có một dòng ấm áp thoải mái lan ra toàn thân, như là uống xong một ly rượu trái cây, ấm áp đến nỗi khiến mỗi tế bào đều giãn ra, mắt phượng thoải mái mà nheo lại, ngón tay thon dài của Nghiêm Hạo Thần đẩy một cái, chỉnh gam âm đến quãng tám, nhìn ánh mắt của người kia theo tiếng hát cao vút mà loé ra ánh sáng hưng phấn cùng trầm mê.



Cậu vốn nghĩ rằng lần biểu diễn cá nhân này cho dù không phải đàn gảy tai trâu, cũng sẽ không phải là kinh nghiệm vui vẻ gì. Lại không nghĩ rằng, được một ánh mắt nhìn chăm chú như vậy cũng là một loại cảm giác vui vẻ.



Nghiêm Hạo Thần cho tới bây giờ đều rất hưởng thụ cảm giác đứng trên sân khấu, cũng quen được những ánh mắt mê cuồng vây quanh, cho dù đối với những fan không phải đến vì âm nhạc của cậu nhiều ít cũng có chút khinh thường, nhưng không thể phủ nhận cảm giác đứng trên cao nhận sự ngưỡng mộ cùng sùng bái thật sự tốt lắm. Cậu không phủ nhận công danh lợi lộc của bản thân, cậu chơi âm nhạc là vì để trở nên nổi bật. Kỳ thật nhiều người trong giới nhạc ngầm nói với mọi người mình theo đuổi âm nhạc vì đam mê, nhưng nếu không phải vì danh vì vọng thì sao phải đỏ mắt muốn chen chân vào giới âm nhạc chính quy? Cậu mười lăm tuổi đã không tiếc trở mặt với mẹ mà bước vào giới âm nhạc ngầm, là vì sẽ có một ngày kia bước trên sân khấu lớn nhất, dựa vào âm nhạc trở thành vua của thế giới này.




Mỗi lần biểu diễn, đối với vô số ánh mắt nóng bỏng, đều có một loại cảm xúc mạnh mẽ sôi sục chảy xuôi trong mạch máu, khiến cậu cảm thấy mục tiêu của mình ngày càng gần. Ánh mắt của Hoắc Kiếm cũng mang đến một loại cảm giác kì lạ, đắm chìm trong ánh mắt chăm chú này, cậu không nhớ được cái gì nữa, thậm chí quên bản thân biểu diễn vì cái gì, chỉ một lòng một dạ để giai điệu chảy ra khỏi đầu ngón tay, thanh âm tràn ra từ nơi sâu nhất trong yết hầu.



Khi ra khỏi phòng nhạc đã sắp mười hai giờ, đã quen với ánh sáng lờ mờ của phòng ngạc đột nhiên lại phải bước ra ánh nắng chói mắt giữa trưa. Hai người yên lặng mà đứng ở góc đường, ánh mắt hai người đều lộ ra trầm mê chưa tiêu hết.



Người phá vỡ im lặng trước chính là Hoắc Kiếm.


"Nếu Nghiêm tiên sinh rảnh, cùng đi ăn một bữa cơm được không?"


Nghiêm Hạo Thần nhướng mày.


"Được. Có điều không thể gọi tên tôi sao?"


Thật lâu trước đây đã muốn nói, anh hở một tí là Nghiêm tiên sinh thật sự khó nghe lắm. Người kia ngẩn người, sau đó nở nụ cười.


"Không thành vấn đề. Bất quá cũng xin cậu sau này gọi tôi Hoắc Kiếm là được rồi."


Nghiêm Hạo Thần rất ít thấy nụ cười của người kìa, đa phần, vẻ mặt của anh luôn chân thành, chăm chú mang theo chút nghiêm túc, cậu nhìn lông mày giãn ra cùng khoé miệng cong lên của người kia, bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng trên đường thật sự không tính là chói mắt.


Chương 10

Giữa trưa là lúc giao thông phức tạp, Nghiêm Hạo Thần thích ý ngồi ở vị trí phó lái, nheo mắt phượng nhìn người đi đường bước chân vội vã trước cột đèn giao thông.


"Cám ơn."


Người đàn ông lái xe bên cạnh chợt nói ra một câu, Nghiêm Hạo Thần thu mắt, nhìn về phía gương mặt nghiêng đường nét rõ ràng của anh, giọng nói thản nhiên:


"Đừng khách sáo."


Một câu "Cám ơn." có chút không đầu không đuôi, cậu lại lập tức hiểu được ý của đối phương. Kỳ thật đối với một người hát rong thì cảm giác như vậy cũng không tồi, ít nhất đối với một đám người chỉ biết điên cuồng la hét thì thoải mái hơn nhiều. Cậu gối đầu lên cánh tay.


"Nếu có cơ hội tôi lại hát cho anh nghe."


Hoắc Kiếm gật gật đầu. Đèn giao thông vẫn là màu đỏ, cậu thuận tay mở đầu đĩa trên xe, giai điệu quen thuộc du dương nhẹ nhàng truyền ra.


"Em hỏi anh yêu em sâu bao nhiêu, anh yêu em cỡ nào..."


Nghiêm Hạo Thần kinh ngạc nhướng mi. Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, anh nghiêm túc giải thích:


"Thật có lỗi. Kỳ thật tôi không biết nhiều về âm nhạc đương đại. Có rảnh cũng chỉ nghe nhạc xưa."


Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng gợi lên khóe miệng.


"Nhạc xưa rất tốt."


Nghiêm Hạo Thần mới trước đây ở trong căn phòng thuê chật chội, một tầng lầu bảy tám căn phòng nhỏ, người ở gần như đều là những “chị em” làm nghề phong trần. Có một người phụ nữ rất thân với mẹ, khi không làm việc, luôn mở radio nghe nhạc. Nghiêm Hạo Thần nhớ rõ cô ấy luôn đưa lưng về phía cửa, gác chân, trong tay châm thuốc lá, bên cạnh radio là ba bốn hộp băng, cứ nghe đi nghe lại những bài hát đó, trong đó còn có bài 《 Ánh trăng tỏ rõ tấm lòng 》 này. Phòng cho thuê hiệu quả cách âm không tốt, vì thế Nghiêm Hạo Thần cách vách tường cũng nghe đi nghe lại, cuối cùng bài nào cũng có thể hát đầy đủ.



Thỉnh thoàng ngân nga trong phòng tắm, những “chị em” khác nghe được đều khen:


"Thằng nhóc này hát thật dễ nghe. Nhỏ như vậy đã biết hát tình ca, lớn lên không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu đứa con gái."


Bị các dì chọc, cậu cũng mừng rỡ khoe khoang mà hát thêm mấy bài. Sau lại dần dần lớn lên, người khen ngợi thiên phú ca hát của cậu cũng không còn chỉ là các cô trong khu phòng khuê, cậu cũng không còn hát những bài tình ca Đài Loan cũ này nữa, bắt đầu dùng phong cách âm nhạc của riêng mình mà nổi lên trong giới âm nhạc ngầm.



"Tình của anh là thật, yêu của anh là thật, ánh trăng là lòng anh..."
Nghiêm Hạo Thần nhắm mắt, giai điệu du dương mà quen thuộc bay vào tai. Trongg xe độ ấm vừa phải, ghế da mềm mại rất thoải mái, âm nhạc lại khiến người ta thả lỏng, mí mắt đóng lại của cậu rốt cuộc không mở ra được. Mơ mơ màng màng mà nghe Hoắc Kiếm nhận điện thoại bên cạnh, lại cái gì cũng nghe không rõ, ý thức liền như vậy mà nhẹ nhàng bay khỏi cậu.



Khi mở to mắt lần nữa sắc trời có chút tối, Nghiêm Hạo Thần hoang mang gạt ra sợi tóc ngân lam rớt trước mắt, ngẩng đầu nhìn, đồng hồ treo tường chỉ hướng ba giờ rưỡi. Cậu bỗng nhiên ý thức được mình cũng không phải ở trong xe Hoắc Kiếm.



Cậu ngồi dậy đánh giá xung quanh, chăn lông che trên người nhẹ nhàng rơi xuống. Cậu ngồi trên sopha đặt ở một góc sáng sủa trong phòng, giữa phòng là bàn công tác to bự, ở trên để một xấp văn kiện ngay ngắn, cửa số sát đất phía sau bàn công tác được cẩn thận che rèm, che khuất ánh mặt trời chói mắt.



Xem ra chắc là văn phòng của Hoắc Kiếm. Nghiêm Hạo Thần cố gắng nhớ một chút, nhưng vẫn là nghĩ không ra mình từ xe lên văn phòng như thế nào. Quên đi, dù sao anh sớm muộn cũng phải về văn phòng, ở chỗ này chờ là được.



Đồng hồ trên tường chạy qua bốn giờ, Nghiêm Hạo Thần đã nhìn cảnh phố qua cửa số sát đất được hơn nửa tiếng, ngoài cửa lại không có một chút động tĩnh. Cậu chán chết mà vơ lấy tạp chí trên bàn trà đặt trước sô pha, lật từng trang.



Tạp chí tài chính và kinh tế chỉ có phân tích buồn tẻ cùng những thuật ngữ không thú vị, Nghiêm Hạo Thần không kiên nhẫn mà lật vài tờ, đang muốn bỏ ra, lại nhìn thấy một tấm ảnh quen thuộc. 



Người đàn ông cao lớn mặc tây trang thẳng thớm, mặt mày anh tuấn, ánh mắt sáng ngời hữu thần, vẫn ngồi ngay ngắn mà nghiêm túc. Nghiêm Hạo Thần đưa mắt về phía ảnh chụp trên những tờ tạp chí bên cạnh, toàn bộ đều là bài viết về Hoắc Kiếm, hay nói đúng hơn là tình hình kinh doanh của tập đoàn Hằng Viễn.



Nói như vậy, người đàn ông trẻ tuồi này cũng không phải playboy kế thừa gia nghiệp, mà là người chủ chốt chống đỡ cả doanh nghiệp?
____________
____________________
____________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...