Chinta

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Chương 6 : Khó Lòng Phân Biệt!

Chương 6


Tần Thiếu Vũ sở dĩ không chịu ở lại phủ nha, là vì muốn dẫn người quay về Truy Ảnh Cung, mục đích chính là muốn từ miệng Thiết Đầu Lão Tam moi ra được một vài tin tức hữu dụng.

Nhưng một lúc lâu sau, Tần Thiếu Vũ liền căn bản buông tha cho ý tưởng này.

BỞI! VÌ! CÁI! TÊN! NÀY! THẬT! SỰ! KHÔNG! BIẾT! CÁI! GÌ! HẾT!

Nghe hắn dong dài liên miên cằn nhằn một hồi, trên cơ bản có thể rút gọn thành ba câu: Hoàng Đại Tiên trộm Bích Tuyền Tỳ, ta phụng mệnh Vương đến đây bắt hắn mang về, dọc đường đi không có bị lạc bởi vì được Bích Tuyền đại thần chỉ dẫn.

Sau đó... sẽ không có sau đó.

"Nói tóm lại là cái tên Hoàng Đại Tiên kia thế nào?" Thẩm Thiên Lăng ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng nhìn hắn.

Thiết Đầu Lão Tam nghĩ nghĩ, nói "Mắt không lớn, mũi rất cao, môi mỏng, không cao không thấp, dáng vẻ không mập không ốm."

Thẩm Thiên Lăng:...

Đại ca a~ năng lực thuyết minh của ngươi quả thật là có vấn đề. Nói đến ba điểm đặc thù vô cùng phổ biến phía trước, thiên hạ mười người thì hết năm người lớn lên vậy rồi, còn về phần hai điểm phía sau, xác định là nói người, mà không phải nói qua loa có đúng không?

"Cho nên Vương ta mới tin hắn là Hồ Tiên." Thiết Đầu Lão Tam nhìn ra được nghi ngờ của hai người, chủ động giải thích.

"Bao nhiêu tuổi?" Tần Thiếu Vũ hỏi, "Đừng nói với ta là hắn không già không trẻ."

"Cái này thì không có." Thiết Đầu Lão Tam lắc đầu, "Nhìn hắn cỡ hơn hai mươi tuổi, bất quá lúc trước hắn theo Vương ta nói hắn đã hai vạn bảy ngàn tám trăm tuổi".

"Câm miệng." Tần Thiếu Vũ hiển nhiên không có bất kì hứng thú gì đối với những chuyện hắn sắp nói.

Thiết Đầu Lão Tam một lần nữa bị tổn thương. Phi thường đau khổ a~

Thẩm Thiên Lăng kỳ thật có chút giật mình, "Hơn hai mươi tuổi?" Còn tưởng rằng người tự xưng là đại tiên này là người râu bạc trắng phiêu phiêu bay trong gió, tại sao lại trẻ như vậy. Cho dù muốn giả thành đại tiên thì cũng phải chuyên nghiệp một chút được không, hai mươi tuổi là đại tiên, chuyện này căn bản là không khoa học.

"Lúc hắn vừa mới tiến cung, thái hậu liền nói hắn là hồ diện mị tướng (dáng vẻ hồ li tinh)." Nói về chuyện ngày đó, Thiết đầu lão tam vẻ mặt vẫn như trước cực kì oán giận, "Đáng tiếc Vương ta bị hắn mê hoặc, trước mặt mọi người ngỗ nghịch nói Hồ Tiên vốn nên có tướng mạo như vậy, thái hậu tức giận suýt chút nữa hộc máu!"

A khoan đã, hình như có một manh mối rất lớn a! Trong đầu Thẩm Thiên Lăng chợt lóe, lúc trước căn bản nghĩ rằng Thất Tuyệt Vương là bị ảo thuật giang hồ mê hoặc, bây giờ xem ra, chẳng lẽ còn có thêm tình tiết sắc dụ ở bên trong? Ngủ cùng giường sau đó lại chạy trốn... Quả nhiên đây thật sự là tình tiết của tra công a!

"Vương ta còn nói, bằng bất cứ giá nào, cũng phải bắt hắn trở về Thất Tuyệt quốc." Thiết Đầu Lão Tam nói vô cùng hùng hồn.

"Là đem người mang về Thất Tuyệt quốc, hay là đem Bích Tuyền Tỳ mang về Thất Tuyệt quốc?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thiết Đầu Lão Tam bị vấn đề này làm á khẩu, sau đó nói "Có khác nhau sao?"

Rất khác đó biết không hả?! Thẩm Thiên Lăng kiên nhẫn nói, "Không thì ngươi kể lại chuyện đó đi?"

Thiết Đầu Lão Tam hồi tưởng lại một tí, sau đó nói, "Vương ta thật sự là nói phải bắt người mang về, sau đó lấy lại Bích Tuyền Tỳ, rồi đem hắn trói trong tẩm cung để cùng nhau đàm luận việc trị quốc."

Thẩm Thiên Lăng trong lòng thầm khen ngợi, "Thật sự là phi thường thuần khiết nha."

Trói trong tẩm cung để cùng nhau đàm luận việc trị quốc, quả thực khẩu vị cùng cấp bậc khác hẳn so với ai kia.

Tần Thiếu Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng âm thầm dựng thẳng một ngón giữa, nhìn tình hình hiện tại một chút có được hay không?! Nếu bây giờ ngươi mang ta trói trong phòng ngủ, vậy nhất định là sẽ XX một ngày một đêm, ngay cả cơ hội cùng nhau nói chuyện cũng sẽ không có, đừng nói chi đến chuyện thảo luận về vấn đề lý tưởng nhân sinh cao cấp này.

Quả thật không biết xấu hổ!

"Những chuyện ta biết đều đã nói hết rồi, Tần cung chủ tính khi nào sẽ giúp ta đi bắt người?" Thiết Đầu Lão Tam hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, "Hôm nay sẽ có họa sư đến, ngươi miêu tả cho hắn nghe dung mạo của Hoàng Đại Tiên để hắn phác ra."

"Được." Thiết Đầu Lão Tam vui vẻ đồng ý.

"Ngươi cứ tiếp tục ở lại đây đi." Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, "Có tin tức gì ta sẽ đến tìm ngươi."

"Ta phải ở đây bao lâu?" Thiết Đầu Lão Tam chạy theo ra cửa hỏi.

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng phóng lên thân ngựa, một đường xuống núi.

Tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng rồi a... Thiết Đầu Lão Tam từ nội tâm phát ra tiếng thở dài.

Chuyện này có gì mà phải thở dài?! Ám vệ phụ trách trông chừng hắn thấy vô cùng kì quái, không chỉ có thể ở lại Truy Ảnh Cung, còn có thể cùng Cung chủ nói chuyện, lại còn được gặp phu nhân đáng yêu nhà ta, tương lai thậm chí không chừng còn có thể gặp được Thiếu cung chủ, đây quả thực chính là phúc lớn trời ban có biết không? Nhờ vào hương khói của tổ tiên mới có được đó biết không!

Cư nhiên còn dám thở dài.

Quả thực không biết trân trọng.

Một chút cũng không đáng yêu!

Bởi vì Vân Lam Thành vừa xảy ra án mạng, nên việc phòng thủ càng thêm nghiêm ngặt, nha dịch thay nhau luân phiên canh gác suốt mười hai canh giờ, những người muốn rời khỏi thành phải được sự thông qua kiểm tra của quan phủ.

Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên nghiêm mặt, nhìn mọi người bận rộn ra vào.

"Đi ngang qua cửa hàng của Trương gia, thuận tiện mua vài thứ." Tần Thiếu Vũ đem một bao thịt bò lớn cùng phá lấu đặt trên bàn.

"Thật không dám nhận." Ôn Liễu Niên từ chối.

"Trước mặt ta, đừng khách khí làm gì." Tần Thiếu Vũ tự rót cho mình một chén trà, "Bữa ăn đêm qua, hẳn cũng ăn hết một tháng tiền lương của ngươi."

Ám vệ:...

Đừng có nói cứ như là bọn ta ham ăn lắm vậy.

Cung chủ của chúng ta một chút cũng không tinh tế! Phi thường đáng ghét!

Ôn Liễu Niên cười cười lắc đầu, "Đa tạ Tần cung chủ."

"Tình trạng Chu Hổ thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đã tỉnh." Ôn Liễu Niên nói, "Chu thẩm đang chăm sóc hắn, ta tính chờ Tần cung chủ đến rồi mới tra hỏi." Lần đầu tiên kể thường là chính xác nhất, nếu sau này hỏi lại vài lần, khó tránh khỏi bị người ảnh hưởng, dễ bị dính vào những chuyện phiền phức.

"Tiền Báo đâu?" Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

Ôn Liễu Niên nói "Vừa sai người đến nhà hắn hỏi, nói là hắn đang về, hẳn là nội trong ba ngày nữa sẽ tới."

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, "Chúng ta đến hỏi thăm Chu Hổ trước, xem đến tột cùng là thuyền hoa kia đã xảy ra chuyện gì."

Đúng như lời Chu thẩm nói lúc trước, Chu Hổ quả thật là người thành thật, lần này thực sự bị dọa không nhẹ, dù đã tỉnh lại, nhưng đối với việc ngày đó cũng không nhớ rõ ràng cho lắm.

"Lúc thuyền nổ ngươi đang làm gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Chu Hổ nói "Ngày đó ta căn bản ở phòng bếp, sau lại hết rượu liền đến boong tàu phía dưới lấy, đột nhiên liền nghe có người hét lên nói phòng bếp cháy rồi, trong lúc hoảng hốt ta liền nhảy xuống sông"

"Trên bờ không ai thấy à?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Không có." Chu Hổ lắc đầu, "Ta là từ trên mạn thuyền mà nhảy xuống, người trên bờ không ai thấy cả, người trên thuyền đều vội vàng dập lửa, lúc ta liều mạng nắm lấy đoạn dây thừng, thuyền hoa liền nổ mạnh một cái."

"Lúc nổ mạnh, phòng bếp có gì khác thường không?" Ôn Liễu Niên hỏi, "Nói thí dụ như có thấy thứ gì đó khác lạ không?"

Chu Hổ nói "Không có, phòng bếp căn bản rất chật, ngay cả bỏ hơn một thùng nước cũng không có chỗ để."

"Vậy trên thuyền thì sao?" Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng ta có cảm giác là không có cái gì bất thường hết." Chu hổ nói "Ta là tạp dịch, trừ bỏ phòng bếp ra cũng không được phép đi đến nơi khác."

"Lão gia." Chu thẩm một bên nói, "A Hổ đã tỉnh, chúng ta khi nào thì có thể trở về?"

"E là tạm thời các ngươi không trở về được." Ôn Liễu Niên nói, "Đêm qua có kẻ nửa đêm đột nhập nhà các ngươi, may là Tần cung chủ đã sớm có chuẩn bị, nên mới không để bọn họ đạt được mục đích. Bọn họ có lẽ đã biết chuyện chúng ta cứu A Hổ, sợ từ miệng hắn hỏi ra được chuyện gì khác, cho nên mới có thể hạ thủ vi cường (ra tay trước sẽ có lợi), muốn bắt người thân của hắn để uy hiếp."

"Kẻ xấu?" Chu thẩm sắc mặt trắng bệch, "Vậy Trụ tử nhà ta -- "

"Yên tâm, một nhà ba người của con ngươi đều bình an." Ôn Liễu Niên cắt ngang lời nàng, "Yên tâm, bản quan đã an bài bọn họ tới chỗ an toàn rồi."

"Nhưng thực sự cái gì ta cũng không biết." Chu Hổ nhíu mày, "Bọn họ vì sao phải bắt đại ca của ta?"

"Ngươi nói không biết, đối phương chưa chắc sẽ tin." Tần Thiếu Vũ nói, "Kẻ xấu rất hung hăn ác độc. Vì để bảo vệ bản thân mà lạm sát người dân vô tội."

"Đại nhân, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta." Chu thẩm nói năng lộn xộn, đứng lên rồi quỳ xuống, "Cả nhà chúng ta đều an phận, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, thầm nghĩ chỉ muốn sống yên ổn qua ngày."

"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên đỡ lấy nàng, "Bản quan nhất định sẽ chủ trì công đạo cho dân chúng."

"Trên thuyền tổng cộng có bao nhiêu đầu bếp?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Chu hổ nói, "Sáu người."

Tần Thiếu Vũ lại nói, "Ngày đó có ai không có mặt không?"

"Không có." Chu Hổ lắc đầu, "Tiền lão bản đã nói, xin phép nghỉ một ngày liền trừ mười ngày tiền công, cho nên mọi người ngày thường cho dù có bệnh cũng không dám xin nghĩ, vẫn cố gắng chịu đựng mà làm việc."

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, làm ăn tất nhiên là phải kiếm tiền, nhưng loại lão bản này cũng quá quá hà khắc rồi đi.

******

"Đã phái người đến nhà sáu vị đầu bếp kia hỏi thăm chưa?" Sau khi ra khỏi cửa, Tần Thiếu Vũ hỏi Ôn Liễu Niên.

"Đã làm." Ôn Liễu Niên nói

"Năm người trong nhà đều lập linh đường, còn lại một người tên là Vương Chuy, không nhà không cửa, không vợ không con, ở quê nhà quan hệ với láng giềng cũng không tốt, cho nên ngay cả người đưa tang cũng không có, chỉ đành chờ đến khi mở pháp hội, thỉnh hòa thượng niệm kinh siêu độ một phen."

"Phòng ngủ Vương Chuy nằm ở đâu trên thuyền?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Mời hai vị đến thư phòng." Ôn Liễu Niên nói, "Hôm qua ta một đêm không ngủ, đem đáy thuyền phác họa ra, cung chủ nhìn thì biết."

"Đại nhân đúng là bác học uyên thâm." Thẩm Thiên Lăng khen hắn.

"Công tử quá khen." Ôn Liễu Niên vội vàng chối từ, "Hạ quan chỉ là một tên phàm phu tục tử, một chút pháp lực cũng không có, sao có thể so được với Thẩm công tử."

Thẩm Thiên Lăng:...

Vì sao ngay đến ngươi cũng thấy được ta có pháp lực ...

Có pháp lực sẽ không ở nơi này cắm đầu tra án có biết không hả?

Thân là quan phụ mẫu, loại chỉ số thông minh này quả thực làm cho người ta sốt ruột!!!

Trên bàn bên trong thư phòng, một tờ giấy Tuyên Thành bị gió thổi qua, hơi bay lên một chút, phía trên vẽ khoang thuyền, phía dưới phân chia từng vị trí, rất cẩn thận.

"Ta dựa vào thứ tự đăng kí mà tính ra nơi ở của đầu bếp, không thể đảm bảo chính xác được." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá theo thường lệ, cũng đúng được tám chín phần."

"Cho nên chỉ có Vương Chuy ở một mình?" Tần Thiếu Vũ như có điều suy nghĩ.

"Dựa theo lời Chu Hổ nói, cũng hợp tình hợp lý." Ôn Liễu Niên nói, "Năm người có quan hệ tốt thì ở cùng với nhau, người còn lại tính tình cổ quái thì ở một chỗ khác, nước sông không phạm nước giếng."

"Nơi này là đuôi thuyền, quả thực rất tiện để hắn chui ra từ cửa sổ, sau đó châm ngòi nổ." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu ta đoán không sai, tên Vương Chuy này tám phần không chết, hiện giờ nhất định đang trốn ở một góc nào đó bên trong thành."

___________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...