Chinta

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

Chương 14 : Tần Cung Chủ Lãnh Khốc Vô Tình!

Chương 14


Đợi đến khi Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng trở về, nhà ăn đã bày ra một bàn lớn thức ăn, thậm chí bên trong viện mấy bàn nhỏ cũng được bày đầy.

"Thật sự là vất vả cho chư vị anh hùng." Ôn Liễu Niên rất băn khoăn, "Về sau loại chuyện này cứ giao cho đầu bếp, nếu không Ôn mỗ thật không biết nên làm thế nào cho phải."

Vì giao cho đầu bếp của ngươi nên chúng ta không biết làm thế nào cho phải, có thể đem thức ăn nấu mặn như vậy cũng xem như là một kỳ tài rồi. Ám vệ kéo Ôn Liễu Niên đến bên ghế, nhiệt tình lảng sang chuyện khác "Thiếu cung chủ nhà ta gần đây lại béo lên rồi."

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên rất thích Tiểu Phượng Hoàng, sau khi nghe được quả nhiên thành công bị hấp dẫn.

"Tất nhiên là thật." Ám vệ vung tay vẽ thành vòng tròn "Tròn như vậy nè."

Thẩm Thiên Lăng:...

Kỳ thật cũng không có a, từ góc độ nào đó vẫn có khả năng nhìn ra được đường cong mà.

Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Tuy nói nhiều thịt một chút sẽ được người thích, nhưng béo quá cũng không tốt, dễ bị phát phì, huống hồ ——"

"Ha ha ha chúng ta đi lấy cơm." Ám vệ hào phóng cười to, sau đó xoay người chạy mất, thuận tiện cảm khái, may mắn Truy Ảnh Cung không có thư sinh, đã nói nhiều lại lải nhải không chịu ngừng. Quả thực làm cho người ta sốt ruột mà.

Không biết rốt cuộc là bình thường thức ăn phủ nha nhạt nhẽo hay là tay nghề ám vệ cao siêu, tóm lại trước khi bữa cơm này bắt đầu, mọi người bên trong phủ còn nói nói cười cười rất náo nhiệt, sau khi nếm thử một chút thức ăn, mọi người liền trầm mặc không nói một lời tay cầm đũa gấp như bay, nhìn qua giống như bị bỏ đói mấy trăm năm —— bao gồm cả Ôn đại nhân, ám vệ vốn dĩ cho rằng hắn chỉ là thư sinh lải nhải nói không ngừng, hiện giờ mới biết được thì ra là thư sinh lải nhải nói nhiều cũng biết ăn.

Lúc gần hoàng hôn, mọi người mới lưu luyến không rời đặt đũa xuống, một nha dịch vội vã chạy tới nói, "Đại nhân, Chu Hổ nói hắn có chuyện quan trọng muốn nói với ngài ."

Thẩm Thiên Lăng giật mình, nhìn Tần Thiếu Vũ liếc mắt một cái.

Ôn Liễu Niên gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, đã ợ hơi một cái..

Nha dịch:...

Thẩm Thiên Lăng:...

"Khụ khụ." Ôn Liễu Niên rất bình tĩnh, "Bản quan đi xem thử."

"Chúng ta cũng đi." Thẩm Thiên Lăng nói.

"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Cho dù công tử không nói, ta cũng sẽ mời nhị vị đến. Lần này nếu không có Truy Ảnh Cung ra tay tương trợ, chỉ sợ sẽ tốn nhiều công sức."

"Ngươi đoán xem hắn muốn nói gì với chúng ta?" Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi Tần Thiếu Vũ.

"Ta sao có thể đoán được." Tần Thiếu Vũ bật cười, "Yêu tinh là ngươi cũng không phải ta, nói đến đọc được suy nghĩ của người khác cũng là ngươi chứ không phải ta."

Thẩm Thiên Lăng:...

Rõ ràng là đang thảo luận vụ án rất nghiêm túc a!

Hạ nhân chung quanh sau khi nghe được, lập tức kích động đến không thể tự kiềm chế được, Tần cung chủ chính miệng thừa nhận Thẩm công tử là yêu tinh, đây thật sự là thời khắc lịch sử phi thường đáng giá a, phải múa quạt chúc mừng một phen.

"Đại nhân." Chu Hổ đang ngồi trong viện, sau khi nhìn thấy mọi người tiến vào thì lập tức đứng lên.

"Không cần khẩn trương." Ôn Liễu Niên nói "Xem như chúng ta nói chuyện phiếm bình thường là được."

"Vâng" Chu Hổ gật đầu, bất quá rõ ràng vẫn là có chút câu nệ.

"Đem những gì ngươi biết nói hết ra là được" Ôn Liễu Niên nói "Bản quan chắc chắn sẽ bảo hộ các ngươi thật tốt, không cần phải băn khoăn."

"Ta xác thực không biết nhiều chuyện lắm " Chu Hổ thấp giọng nói, "Chỉ là có một chuyện giấu diếm."

"Chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi hắn.

"Nương ta thân thể vẫn luôn không tốt, ta liền xin quản sự trên thuyền ra ngoài mua một ít thuốc bổ, muốn nấu cho nàng." Chu Hổ nói "Ai ngờ hôm đó sau khi công việc kết thúc, ta lại đánh rơi gói thuốc trên thuyền, sau khi về nhà mới phát hiện, đành phải đêm khuya quay trở lại lấy."

"Đêm khuya?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Vì sao không đợi đến ngày hôm sau."

"Nương ta liên tục ho khan, ta nghĩ sớm uống một ngày thì sẽ tốt một ngày." Chu Hổ nói, "Lúc ta đến gần thuyền hoa, đột nhiên thấy trên thuyền có người lén lén lút lút, chỉ huy vài người bày ra một cái bồn tròn lớn."

"Vương Chuy?" Tần Thiếu Vũ suy đoán.

Chu Hổ giật mình, "Tần cung chủ sao lại biết được?"

"Ta tất nhiên là có nhiều phương pháp." Tần Thiếu Vũ vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn "Tiếp tục."

Chu Hổ lần này không dám qua loa, suy nghĩ một lát mới tiếp tục nói, "Lúc trước ta cho là hắn trộm đồ, sau lại phát hiện hắn đi lên thuyền. Lúc ấy bốn bề vắng lặng, ta sợ đi lại sẽ bị phát hiện, vì thế liền trốn phía sau gốc cây đại thụ, thẳng đến bọn họ làm xong mới lén về nhà."

"Có nghe được người này nói gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Chu Hổ lắc đầu, "Cách khá xa, cái gì cũng nghe không được. Bất quá những người đó làm xong việc, đi ngang qua gốc đại thụ thì nói một câu hình như là ‘mùng ba tháng tám mới có thể đến, làm gì mà ra tay sớm như vậy'."

"Mùng ba tháng tám?" Ôn Liễu Niên thần tình tỉnh táo, "Ngươi có biết ngày đó có những ai lên thuyền không?"

"Cái này thì ta thật không biết." Chu Hổ thành thật, "Tạp dịch không được đến khách phòng và đại sảnh, ngày đó ta vẫn luôn trong phòng bếp."

"Phòng bếp có làm món gì khác với ngày thường không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Món ăn khác?" Chu Hổ suy nghĩ kỹ một chút, mới nói, "Tựa hồ ngày đó đã làm vài món cay, bất quá xác thực nhớ không rõ."

"Đã có rất nhiều manh mối." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ bả vai hắn, "Nếu án này có thể phá thuận lợi, bản quan tất nhiên sẽ khen thưởng ngươi."

Ám vệ nghe vậy, đối với việc này tỏ vẻ hoài nghi.

Một quan thanh liêm nghèo với hai bàn tay trắng, hai chữ khen thưởng này hoàn toàn không có mức độ có thể tin cậy a!

"Đa tạ Đại nhân." Chu Hổ liên tục hành lễ.

Ám vệ trong lòng chậc chậc, vị tiểu ca này ngươi thật sự là rất đơn thuần.

"Trời cũng không còn sớm, đều nghỉ ngơi sớm đi." Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, "Còn chuyện gì thì sáng mai nói sau."

"Muốn ở phủ nha à, không về Truy Ảnh Cung sao?" Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi, "Nhưng Hoàng Đại Tiên còn trên núi."

Tần cung chủ nhất thời liền mất hứng, "Ngươi nhớ thương hắn làm gì."

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy đỏ mặt, ta rõ ràng chính là quan tâm vụ án, cùng nhớ thương không có một phân quan hệ, thiếu hiệp ngươi hoàn toàn không nói đạo lý a!

"Về sau không được phép đề cập đến hắn." Tần Thiếu Vũ thật sự là phi thường tà mị lại phi thường bá đạo.

"Không cần nháo." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, "Chúng ta sáng mai lên núi?"

"Không." Tần Thiếu Vũ một câu cự tuyệt, đẩy cửa phòng ra.

"Vì sao?" Thẩm Thiên Lăng đứng phía sau hắn hỏi.

Tần Thiếu Vũ lãnh khốc nói, "Bởi vì ta mất hứng." Đáp án khí phách như thế nhất định phải tán dương một chút.

Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang.
Tần Thiếu Vũ trên mặt tràn ngập ý tứ linh tinh 'Nếu ngươi nguyện ý nói hai câu dễ nghe, ta đây liền hảo hảo tra án' Phi thường lộ liễu.

Thẩm Thiên Lăng đành phải nói "Vị thiếu hiệp này, nhìn rất anh tuấn a"

Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, "Không được phép nói cho có lệ."

"Tại sao có thể nói là có lệ." Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, "Rõ ràng tràn ngập chân thành a!"

Tần Thiếu Vũ nói "Hoàn toàn không thấy"

Đó là bởi vì ánh mắt ngươi không tốt. Thẩm tiểu thụ nói thầm.

"Nói cái gì?" Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, đáy mắt tựa tiếu phi tiếu.

Thẩm Thiên Lăng rất biết nghe lời nói "Cái gì cũng chưa nói, cổ họng ta đau."

"Vậy thì không nói." Tần Thiếu Vũ ôm hắn đè lên giường, "Cho ta hôn bụng mỡ một chút."

"Không cần đáng khinh như vậy a!" Thẩm Thiên Lăng che vạt áo, "Nhân sinh rõ ràng có nhiều việc trọng yếu cần hoàn thành như vậy!" Mỗi ngày nhớ thương cái bụng người khác còn ra thể thống gì nữa!

"Nhân sinh của ta chỉ có một việc này." Tần Thiếu Vũ tốc độ trước giờ vô cùng nhanh, vì thế Thẩm Thiên Lăng chỉ kịp sửng sốt một chút, áo liền bị mở ra tựa hồ có chút lộn xộn.

Có cần mười ngón tung bay như vậy hay không... Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không nói gì!

Ngay sau đó, Tần Thiếu Vũ đem tay hắn trói lên đầu giường.

Thẩm Thiên Lăng nhất thời choáng đầu hoa mắt, vì sao khẩu vị gần đây càng ngày càng nặng, không cần dùng loại chuyện biến thái này nha. Đương nhiên vì bảo hộ tôn nghiêm của một diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm tiểu thụ vẫn là chuyên nghiệp hóp bụng một chút, mưu toan bày ra ý tứ bụng mỡ gì đó căn bản không tồn tại.

Tần Thiếu Vũ cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn hắn một cái, "Heo con."

Thẩm Thiên Lăng hít sâu vô lực nói "Có thể bàn chuyện chính sự chưa?"

"Chưa." Tần Thiếu Vũ đem hai tay hắn cởi ra.

Thẩm tiểu thụ giận dữ nói, "Không muốn nói cũng phải nói!" Hôn rồi, đùa giỡn bụng mỡ rồi, còn có thể có đạo đức nghề nghiệp một chút hay không, ta muốn hướng minh chủ võ lâm trách cứ ngươi.

"Phu nhân thật hung dữ." Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn, thỏa hiệp nói, "Nói đi, muốn nghe cái gì."

"Về Hoàng Đại Tiên." Thẩm Thiên Lăng ngồi trên người hắn, "Ngươi không cần lộn xộn, hảo hảo nghe ta nói."

"Được." Tần Thiếu Vũ đối với tư thế này rất thích, vì thế vui vẻ đáp ứng.

"Lúc trước ở trong giang hồ, ngươi có từng nghe qua người tên Hoàng Đại Tiên này chưa?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Chưa từng."

"Nhưng người kể truyện dân gian đều biết hắn." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi, lúc trước Trương bá mừng thọ thì mời gánh hát đến diễn?"

"Ân." Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, "Ngươi lúc ấy nói qua, người kể truyện có kể về hắn."

"Đúng vậy." Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, "Cho nên hôm trước ta phái ám vệ đến thành lý hỏi một vòng, cơ hồ tất cả mọi người nói là bắt đầu từ tháng ba năm trước, đầu đường bắt đầu lưu hành tiểu thoại bản về Hoàng Đại Tiên, lại không ai biết rốt cuộc là ai viết."

"Sau đó thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn, "Ngươi đối với chuyện này thấy thế nào."

"Dân chúng đối với loại việc tinh quái này từ trước giờ đều cảm thấy hứng thú, trà dư tửu hậu đều truyền miệng nhau nói, ba người thành hổ, lâu ngày giả cũng có thể biến thành thực." Thẩm Thiên Lăng nói "Đây là mục đích của người viết thoại bản."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Trước mắt đại khái chính là vì tạo chút thanh danh, làm cho Hoàng Đại Tiên thuận lợi lừa gạt lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế Thất Tuyệt quốc."

"Đúng vậy." Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Về phần tiểu thoại bản lúc trước, ta cũng nhờ ám vệ lấy về một ít, phát hiện phần đầu có mấy lời đồn."

"Cái gì?" Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

"Trước hết nghe ta nói." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ngươi không được tức giận."

" Có liên quan đến ngươi?" Tần Thiếu Vũ sắc mặt trầm xuống một chút.

Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, "Sao ngươi lại biết?."

"Có thể làm cho ta tức giận, trừ ngươi ra cũng không có người khác." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm vào trong lồng ngực, "Nói."

"Trong sách nói, muốn Bích Tuyền Tỳ hiển linh, tìm một người hữu duyên cùng nó cùng đồng phó liệt hỏa (cùng chôn thân trong lửa)." Thẩm Thiên Lăng thấp giọng nói, "Mà ta... chính là cái người kia."
___________________________________________________



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...