Chinta

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Chương 1 : Giang Hồ Có Quá Nhiều Thị Phi

Chương 1


Kiếp trước, Thẩm Thiên Lăng là ảnh đế nổi tiếng.

Tương lai sáng lạn, fan nhiều vô số, đáng tiếc vận khí quá kém. Tại buổi lễ trao giải thưởng, ảnh đế xui xẻo của chúng ta ngoài ý muốn bị trần nhà sập đè trúng. Sau đó lại trọng sinh thành tiểu công tử của một đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ -- Nhật Nguyệt sơn trang.

Chuyện này thật sự là phi thường đau khổ.

Càng đau khổ hơn chính là, hắn còn được an bài một vị hôn phu không bình thường.

Vị hôn phu này nói ra thì có vẻ hơi kỳ lạ! Vừa nghe thấy tin này, Thẩm Thiên Lăng giống như bị sét đánh trúng đầu! Vì sao không phải là hôn thê, cho dù không phải là em gái đáng yêu dáng vẻ mảnh mai hay đỏ mặt thẹn thùng, thì cho dù là tỷ tỷ ngực bự tóc quăn cũng được nha!

"Lăng Nhi." Cung chủ Truy Ảnh Cung - Tần Thiếu Vũ dáng vẻ thâm tình mà chân thực, "Chúng ta khi nào thì thành thân?"

"Thành cái đầu của ngươi!" Thẩm Thiên Lăng hung hăng siết tay thành nắm đấm, hạ quyết tâm phải tìm cơ hội xuyên trở về.

Nhưng cái gọi là chuyện đời khó lường là hai người một đường giằng co từ Giang Nam đến Nam Hải, không chỉ không tìm được phương pháp xuyên trở về, ngược lại thật sự đúng là... Thành thân.

Cho nên mới nói sáng chiều gần gũi bên nhau gì đó, thật sự dễ dàng nảy sinh tình cảm thật biết không!

"Phu nhân còn muốn trở về không?" Đêm động phòng, Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai Thẩm Thiên Lăng cười khẽ.

"Ngươi câm miệng lại cho ta." Thẩm tiểu thụ giận. Ngay tại thời điểm này ngươi không cần hỏi mấy vấn đề kia a!

Tay ngươi đang sờ chỗ nào đó hả?!!!

Quả nhiên là tên phiền phức mà.

Đặc biệt là loại mặt dày không biết xấu hổ!

Trong mắt các môn phái trong giang hồ, Truy Ảnh Cung là môn phái tồn tại dưới dạng vừa chính nghĩa lại vừa vô sỉ.

Tiêu diệt Ma Giáo, trừng phạt cái ác bảo vệ cái yếu, điều này quả thật xem như là hành vi chính nghĩa. Nhưng là sau khi tiêu diệt Ma Giáo xong, lập tức phái người đến các môn phái thu tiền.... Đây là cái tình huống gì a ???

"Phí an ủi." Ám vệ Truy Ảnh Cung khóc lóc kể lễ.

"Tại các vị không biết đó thôi, cung chủ nhà ta hắn đáng thương lắm. Vì phải giữ gìn cho võ lâm được an ổn, hắn cùng giáo chủ Ma Giáo chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm, nhận không ít kinh hách, đến bây giờ còn nằm ở trên giường không dậy nổi. Chúng ta đến gom chút tiền mua cho hắn một con gà mái nấu canh uống tẩm bổ a."

Chưởng môn các phái đành phải âm thầm một bên nước mắt tuôn dào dạt một bên phải móc ngân lượng ra đưa cho đám ám vệ, thuận tiện oán thầm trong bụng rằng 'Khắp giang hồ này Tần cung chủ nhà các ngươi chính là tên cường hào ác bá đê tiện nhất a, đừng tưởng rằng một bên khóc lóc một bên kể lễ là chúng ta sẽ tin.'


Chuyện như vậy còn có rất nhiều. Cho nên cứ như thế tiếp tục vài lần nữa, tất cả mọi người cũng đã có kinh nghiệm. Một khi trên giang hồ xảy ra chuyện, thì lập tức tụ tập lại thương lượng với nhau "Vấn đề này phải giải quyết như thế nào? Phải lừa Tần cung chủ ra sao mới không để cho hắn biết, mắc công hắn lại phái người đến thu tiền!!", chứ không còn giống như lúc trước cứ luôn đùn đẩy cho nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, các bang nhóm, phe phái đều đồng tâm hiệp lực. Đây là lần đầu tiên trên giang hồ xuất hiện hình ảnh hòa bình, phồn vinh mà trước đây chưa từng có.

Tần Thiếu Vũ sau khi nghe ám vệ báo cáo xong, sờ sờ cằm nói "Cho nên từ nay về sau rốt cục cũng được yên tĩnh?"

"Vâng!" Ám vệ cũng thở phào nhẹ nhõm "Nếu không, cứ giống như lúc trước, mỗi lần có chuyện liền đá động nhờ cậy đến Truy Ảnh Cung, ai mà chịu nổi !"

Tần Thiếu Vũ cười cười lắc đầu, xoay người đi ra sau viện tìm Thẩm Thiên Lăng.

Từ khi xuyên qua đến thế giới này, Thẩm Thiên Lăng phát hiện bản thân một là không biết võ công hai là không có tài văn chương. Vì vậy liền chủ động yêu cầu muốn học quản lí sổ sách, mặc kệ lớn nhỏ nhiều ít chỉ mong có thể làm chút chuyện, so với làm sâu gạo cũng tốt hơn !

"Quản lí sổ sách?" Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Cũng tốt, ta kiếm tiền tất nhiên phải đưa phu nhân quản, cái này gọi là nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài."

Thẩm Thiên Lăng mặc kệ hắn. Bất cứ khi nào có thời gian liền đi theo lão tiên sinh ở phòng thu chi học ghi chép sổ sách, rất nhanh liền có thể làm được việc.

"Lăng Nhi." Tần Thiếu Vũ đứng ở trong phòng nhíu mày, "Leo cao như vậy làm gì, cũng không sợ ngã xuống sao?."

"Tìm sổ sách." Thẩm Thiên Lăng ôm một chồng sổ sách, thật cẩn thận leo xuống từng bậc thang, "Còn sớm như vậy mà ngươi đã làm xong hết việc rồi sao?"

"Hôm nay trời đẹp như vậy, ta dẫn ngươi xuống núi ăn điểm tâm." Tần Thiếu Vũ nói "Thuận tiện tối nay có thể đi xem hội hoa đăng."

"Không đi." Thẩm Thiên Lăng phủi bụi trên người xuống, ngồi ở bên cạnh bàn mài mực, "Hôm trước ta đã đồng ý giúp tiên sinh chỉnh sửa lại sổ sách cho tốt."

Tần Thiếu Vũ thở dài, đứng ở một bên yên lặng nhìn hắn, ánh mắt thập phần ai oán...

Nửa nén hương trôi qua...

Thẩm Thiên Lăng:...

Thiếu hiệp ngươi còn dùng ánh mắt ý như 'Ta muốn xuống núi ăn điểm tâm, xem hội hoa đăng. Nếu không được thỏa mãn sẽ vô cùng vô cùng thất vọng hơn nữa còn rất rất cô đơn lạnh lẽo ?' Hừ, để ta xem rốt cuộc ngươi có thể nhìn chằm chằm ta được bao lâu?

"Thật sự không thể đi sao?" Tần Thiếu Vũ rất thâm tình mà nắm tay nhìn hắn.

Thẩm tiểu thụ tất nhiên không thể nói gì khác ngoài âm thầm hỏi ông trời, loại nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao này thật sự khiến cho người ta bó tay. Vì để tránh cho bản thân chịu áp lực, đành phải gật đầu nói, "Cái kia... Vậy nhất định phải về sớm một chút."

"Được." Đạt được mục đích, Tần Thiếu Vũ hưng trí bừng bừng lôi kéo hắn đi ra ngoài.

"Cục bông đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Vừa dứt lời, một cục lông tròn tròn liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, đôi mắt như hai hạt đậu đen nhỏ sáng ngời, lông đuôi tuy rằng vẫn còn rất ngắn, nhưng cũng có thể ở dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ đẹp tuyệt trần -- Là Tiểu Phượng Hoàng mà hai người lúc trước có duyên nhặt được, luôn coi nó như là con trai của mình mà nuôi dưỡng.

Cục bông vô cùng thân thiết bổ nhào vào trong ngực Thẩm Thiên Lăng mà cọ cọ, sau đó liền vui vẻ chạy ra ngoài tiểu viện. Nhìn hồn nhiên vô cùng !!!

Đây cũng là lí do mọi người trong giang hồ nhận định rằng Tần Thiếu Vũ là tên nhà giàu. Thông thường người ta đều là nuôi chó dưỡng mèo, dưỡng mãnh hổ dưỡng tuyết điêu cũng không phải không có, nhưng dưỡng Phượng Hoàng... Loại chuyện này, trăm ngàn năm qua sợ cũng chỉ có một người là hắn.

Quả thật là vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Truy Ảnh Cung nằm trên một ngọn núi cao, có đường núi uốn lượn hiểm trở. Bất quá đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, chuyện này hiển nhiên không phải là vấn đề gì lớn. Thẩm Thiên Lăng bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ nghe thấy gió ở bên tai kêu từng trận, một lát liền đã đến chân núi. Một con ngựa màu trắng cao to lao nhanh tới, tốc độ như sấm vang chớp giật, chính là vật cưỡi của Tần Thiếu Vũ - Đạp Tuyết Bạch, chính là ngựa tốt trăm năm khó cầu.

"Tiểu Bạch." Thẩm Thiên Lăng cố ý mang theo cà rốt từ trên núi xuống, Đạp Tuyết Bạch thân thiết cọ cọ ở đầu vai hắn, rất là ngoan ngoãn.

Hai người một ngựa chậm rì rì đi vào trong thành. Dân chúng ven đường sau khi nhìn thấy được hai người bọn hắn thì phấn khích thay nhau nhiệt tình chào hỏi ríu rít. Hơn nữa còn xúc động không thôi, Thẩm công tử cười rộ lên thật là đẹp mắt a, tính cách lại tốt, bàn tay nhỏ nhắn nhất định cũng phi thường mềm. Tần cung chủ thật sự là vận khí tốt, chúng ta một chút cũng không ghen tị!

Lão bản trà lâu vừa nghe hai người muốn tới, tất nhiên cũng đã sớm chuẩn bị một gian phòng trang nhã, lại ở trên bàn bày biện hơn hơn mười dĩa trà bánh. Thẩm Thiên Lăng vừa vào cửa đã bị hoảng sợ, "Sao lại chuẩn bị nhiều như vậy !"

"Phải thế, phải thế ." Lão bản chà xát hai tay, thành thật nói "Lần trước Thẩm công tử vì dân chúng làm phép cầu mưa, nhất định là tổn thương nguyên khí, cho nên cần phải bồi bổ thật tốt."

Thẩm Thiên Lăng:...

Tần Thiếu Vũ vô sỉ nói, "Hoàng lão bản khách khí, đây là chuyện Lăng Nhi phải làm !"

"Đúng, đúng. Thẩm công tử là người tốt, pháp lực lại cao cường." Lão bản ha ha cười, "Vậy hai vị từ từ thưởng thức, ta đi xuống trước."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đa tạ."

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì.

Không lâu trước đây, trời liên tục hạn hán, rất nhiều hoa mầu bị phơi nắng đến héo. Bản thân vốn dĩ đang ở cạnh Tần Thiếu Vũ thương lượng mở kho phát lương thực, ai ngờ dân chúng lại sớm tìm tới tận nhà -- Bất quá không phải vì lương thực, mà là vì cầu xin hắn làm phép cầu mưa.

Đã nói sạp bán sách đầu đường lừa bịp kia hại chết người a. Thẩm Thiên Lăng trong lòng khó chịu, các ngươi muốn viết muốn bán ta cũng thôi đi, nhưng vì cái gì lại đem ta viết thành yêu tinh, chuyện này phải giải quyết thế nào hả ?

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, tìm cớ đuổi vài người kia đi. Sau đó liền đặc biệt không biết xấu hổ ôm hắn XX cả một đêm, lý do là vì dân cầu mưa.

"Ngươi... cái tên cầm thú này." Thẩm tiểu thụ bi phẫn kháng nghị, "Trời không phạt ngươi coi như là tốt lắm rồi, còn muốn ông ta đổ mưa nữa sao?!"

Sau đó, trên không trung liền vang lên một tiếng sấm sét.

Thẩm Thiên Lăng:...

Đây rốt cuộc là cái thế giới thối nát gì a ~~

Quả nhiên ngay cả thần linh cũng tương đối kỳ lạ!

Từ đó về sau, chuyện 'Thẩm công tử có pháp lực' này cư nhiên càng khắc sâu vào trong lòng mỗi người, dân chúng lập tức tỏ ra rất tin tưởng một chút cũng không hề nghi ngờ.

Thẩm Thiên Lăng vừa mới bắt đầu còn muốn giải thích một chút, sau đó cũng thành thói quen. Tóm lại bản thân phần lớn thời gian đều ở Truy Ảnh Cung, cũng không thường xuống núi. Bất quá cẩn thận suy nghĩ, fan kiếp trước so với dân chúng ở đây thật sự là không cuồng nhiệt bằng. Dù sao fan kiếp trước nhiều nhất cũng chỉ là lan truyền một số chuyện mập mờ ái muội,tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện như thật nói mình có khả năng cầu mưa, càng không nói mình là yêu tinh, quan trọng hơn sẽ không nói mình... Mang thai.

Rốt cuộc là vì cái gì đã làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc một người nam nhân như mình sẽ mang thai.

Cho dù là yêu tinh cũng không thể có biết không ?!!!!

Huống chi ta thật sự là con người a ~

Quả thực là cẩu huyết.

"Đang suy nghĩ gì vậy ?" Tần Thiếu Vũ ở trước mắt hắn lắc lắc tay.

"Sao?" Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, "Không có gì."

"Ta đang nói chuyện với ngươi." Tần Thiếu Vũ nói "Hôm qua nhận được thiệp mời, là thiệp mời của đại hội võ lâm."

"Đại hội võ lâm?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, "Cũng chính là ngày đại ca sẽ kế nhiệm chức tân minh chủ?"

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Cho nên mới muốn dẫn ngươi xuống núi ăn nhiều điểm tâm một chút, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát, dù muốn ăn cũng không thể ăn."

Đại ca Thẩm Thiên Lăng gọi là Thẩm Thiên Phong, là con trai trưởng của Nhật Nguyệt sơn trang. Hắn làm người quang minh lỗi lạc, trầm ổn chính nghĩa, võ công lại xuất thần nhập hóa, được giang hồ và mọi người công nhận là Minh chủ kế nhiệm.

"Cũng tốt." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa tay, "Đã gần một năm chưa gặp đại ca, thuận tiện có thể nói chuyện giải sầu."

Tần Thiếu Vũ đưa tay gắp cho hắn một khối điểm tâm để ở trước mặt, ánh mắt rất là ôn nhu.

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, cầm khối điểm tâm vừa định đút cho hắn, đội nhiên tại cầu thang liền vang lên tiếng bước chân vang dội, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng chửi bậy.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, cuộc sống của người dân trong thành này an ổn sung túc, bởi vậy tính cách phần lớn là ôn hòa nhã nhặn, có rất ít người sẽ lỗ mãng như thế.

"Vị đại gia này, ngài đừng tìm nữa a, trong quán ta thật sự không có đâu." Lão bản trà lâu đi theo phía sau hắn không ngừng kêu khổ, "Ai nha...ngài từ từ đã, đừng chém mấy cái bàn này a."

"Họ Hoàng kia, ngươi ra đây cho lão tử!" Tráng hán kia tìm một vòng không được, vì thế đứng ở đại sảnh lầu hai gào thét.

Lão bản trà lâu hoảng sợ, "Vị...anh, anh, anh hùng này ngươi tới tìm ta sao ?"

"Sao?" Tráng hán trừng mắt nhìn thoáng qua hắn, "Ngươi cũng họ Hoàng?"

Lão bản trà lâu nơm nớp lo sợ gật đầu.

"Mấy kẻ họ Hoàng quả nhiên không có kẻ nào tốt!" Tráng hán nhấc chân muốn đạp hắn, cổ chân đột nhiên tê rần, vì thế kêu đau một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lão bản trà lâu cùng thực khách chung quanh cơ bản đều tính toán muốn chạy trốn để giữ lại cái mạng nhỏ bé, lần này thấy thế nào cũng không chạy -- Rõ ràng là Tần cung chủ nhìn không vừa mắt, cho nên ra tay giáo huấn, người kia còn có gì phải sợ, nhất định phải ở lại xem kịch vui mới đúng !

"Là tên khốn khiếp nào dám ám toán lão tử?" Tráng hán đứng lên liền giận dữ, "Có gan thì một mình đứng ra đấu với ta!"

Ánh mắt thực khách tràn ngập đồng tình, dám nói Tần cung chủ là tên khốn khiếp, lại còn dám đấu một mình.

Vị anh hùng này chúc ngươi lên đường may mắn, ngày này năm sau chúng ta nhất định sẽ đốt cho ngươi thật nhiều vàng mã.

"Chính là ngươi phải không?" Tráng hán không tìm được người, vì thế đưa tay chỉ vào lão bản trà lâu.

Trong lòng tất nhiên biết Tần Thiếu Vũ đang nhìn, vì thế Hoàng lão bản lúc nãy còn khom lưng nhún nhường, lúc này ánh mắt chính nghĩa nhìn thẳng hắn, thậm chí cũng rất không khách khí ưỡn ngực lên!

"Hay!" Thực khách vây xem nhất thời nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi.

Hoàng lão bản tiêu sái phất phất khăn lau, rất kiêu ngạo.

Tráng hán:...

"Mặc kệ ngươi tìm ai, đi nhanh đi." Sau khi hưởng thụ tiếng vỗ tay, Hoàng lão bản nói "Chỗ của ta thật sự không có người ngươi cần tìm, cái bàn này cũng không cần ngươi bồi thường. Nếu ngươi tiếp tục cố tình gây sự, kẻ chịu thiệt chính là ngươi."

"Chịu thiệt?" Tráng hán cười lạnh, "Gia gia ta đến giờ chưa từng chịu thiệt, đi, chúng ta đi tìm nơi hẻo lánh không có người!"

"Oa." Thực khách lập tức che miệng lại, khẩu vị có cần nặng như vậy không?

Hoàng lão bản cũng cực kì kinh hoảng, "Vì sao muốn tìm nơi không người, ta đã thành thân, còn có một nhi tử."

"Phi, lão tử quan tâm ngươi có nhi tử hay không !" Tráng hán giận dữ, "Chúng ta đi đọ sức một phen!"

"Vẫn là bỏ đi." Hoàng lão bản từ chối, "Ta không biết võ công."

"Không biết võ công?" Tráng hán híp mắt đánh giá hắn một phen, đột nhiên lợi dụng tay làm trảo, muốn trực tiếp thọc vào mắt hắn.

Ngay lúc nguy cấp, một cái ghế cấp tốc bay đến, tráng hán nghiêng người né tránh, cánh tay suýt nữa bị nện trúng.

Hoàng lão bản trong lòng còn sợ hãi, chạy nhanh qua một bên trốn.

Quả nhiên loại cảm giác làm anh hùng này diễn quá sẽ dễ nghiện, một lần thì được nhiều quá chỉ sợ tè trong quần !

"Đi ra!" Tráng hán lần này thấy rõ, người đánh lén là ngồi ở trong phòng bên phải.

"Đi xem không?" Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi.

"Không đi." Tần Thiếu Vũ ngẩng đầu uống cạn một ly trà, tiện tay ném ly trà ra ngoài, "Chờ hắn tự mình tiến vào."

"A!" Tráng hán tuy sớm đã có phòng bị, nhưng vẫn là bị ly trà đánh trúng ngực, đau đến mặt đều co thành một đoàn, lập tức biết bản thân động vào người không nên động, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa, vì thế xoay người muốn chạy. Vừa mới ra khỏi trà lâu lại bị vài hắc y nhân chặn đường.

"Các ngươi là ai?" Tráng hán trong lòng cảnh giác.

"Làm ồn đến cung chủ cùng phu nhân uống trà, nói đi là đi sao?" Một hắc y nhân trong đám cười như không cười, đem roi nhọn khoác lên đầu vai hắn, "Đi lên, cung chủ nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

__________________Hết chương 1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào tình yêu ^ w ^ ♥ Nếu bạn có thắc mắc hay lời tâm sự, muốn tìm truyện, hoặc gợi ý, trợ giúp chủ nhà thì hãy bình luận trên blogspot hoặc page World Boys Love nhé ^ w ^ ♥. Nếu thấy chủ nhà chưa trả lời thì có nghĩa chủ nhà vẫn chưa xem tin nhắn đó T w T

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...