Chinta

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2018

Chương 117 • Phiên ngoại 1: Lư Hương (1)



Ma đạo tổ sư



Chương 117  

Phiên ngoại 4: Lư Hương (1)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Xú

Chỉnh sửa: Rindoll

Hổ trợ dịch: Wikidich.com, vanhocthanh.blogspot.com, wodeshucheng.com, Quicktranslator.

________________________
#Rindoll: Trước khi xem, ta có điều cần nói, có vài câu hội thoại trong chương này là ta tự thêm vào, nếu mọi người có xem truyện tranh phần lư hương thì sẽ hiểu mấy cái phần hội thoại đó từ đâu mà ra. Bản tiếng trung dịch ra phải nói là trống rỗng nên ta mạn phép lấy vài phần nội dung bên truyện tranh ghép vào cho hợp với tình huống. Như vậy đọc sẽ thấy suông sẽ hơn =))., ai thích thì xem, không thích thì có thể không xem. 

Và đây là Link truyện tranh phần phiên ngoại Lư Hương của nhà Trứng Ốp Đường, bạn nào có hứng thú thì vào xem há, nói trước là có hot nha~
.
.

117
.
.


Ngụy Vô Tiện ở trong "Cổ Thất" Tàng Bảo Các của Vân Thâm Bất Tri Xử lục lọi ra được một cái lư hương cũ kỹ.


Lư hương thân giống như hùng(gấu), mũi giống như tượng(voi), mắt giống như tê giác, đuôi giống như ngưu(trâu), chân giống như hổ. Lấy bụng làm lư, sau khi đốt hương, miệng phun khói nhẹ.


Trong tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện ngắm nghía nó một hồi, nói: “Thứ này nhìn qua có chút thú vị quái lạ, không có sát khí và lệ khí, chắc chắn không phải đồ vật để hại người. Lam Trạm, ngươi có biết cái này dùng để làm gì không?”


Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi hương khí, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, hai người đều suy đoán nhưng không tìm ra được manh mối.


Lam Vong Cơ nói: “Đừng nghịch nữa, đã muộn rồi, mau nghỉ ngơi.”


“Thế thì tạm để nó vào đây trước vậy.” Nói rồi, Ngụy Vô Tiện liền đem lư hương cất vào cái hộp lúc ban đầu của nó, định để ngày sau lại tìm tòi nghiên cứu một phen.


Đêm khuya...


Ai ngờ, khi lúc hai người vừa mới nằm xuống không lâu, liền có cảm giác vô cùng mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu. Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, phát hiện mình và Lam Vong Cơ vậy mà không ở trong tĩnh thất Vân Thâm Bất Tri Xử, mà là ở trong một mảnh núi rừng hoang vắng.


Ngụy Vô Tiện từ trên mặt đất bò dậy, hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”


Lam Vong Cơ nói: “Nơi này không phải hiện thực.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải hiện thực? Không thể nào.” Hắn vung vung ống tay áo, cảm giác rõ ràng đến cực điểm: “Đây không phải hiện thực vậy có thể là gì a?”


Lam Vong Cơ không đáp, yên lặng đi đến bên cạnh một dòng suối, ra hiệu ý bảo hắn cúi đầu. Ngụy Vô Tiện đi qua, nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, cả người đều sững sờ.


Hình ảnh mà suối nước phản chiếu, là bộ dáng kiếp trước của hắn!


Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩng đầu nói: “Là cái lư hương kia có vấn đề?”


Lam Vong Cơ gật đầu nói: “Chỉ sợ là vậy.”


Nhìn chằm chằm gương mặt đã lâu không thấy trong nước hồi lâu, Ngụy Vô Tiện dời ánh mắt, nói: “Không sao đâu. Ta đã xem qua cái lư hương kia rồi, không có oán khí, tuyệt đối không phải đồ vật yêu tà, phỏng chừng là của vị tiên sư nào đó làm ra để tu luyện hoặc là tiêu khiển thôi. Chúng ta trước tiên hãy đi mọi nơi xem xét một chút, nhìn xem tình huống ra sao.”


Vì thế...


Hai người liền bắt đầu ung dung đi lại trong phiến rừng không biết là ảo ảnh hay là gì đó. Không bao lâu, một ngôi nhà gỗ nhỏ hiện ra trước mắt.


Ngụy Vô Tiện nhìn thấy ngôi nhà nhỏ được làm bằng gỗ này, “Di” một tiếng, Lam Vong Cơ nói: “Làm sao?”


Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn kỹ ngôi nhà nhỏ kia, nói: “Ta cảm thấy nhà này có chút quen mắt.”


Nhà gỗ này là một ngôi nhà cực kỳ bình thường, hắn vốn đã hoài nghi về ngôi nhà này, nhưng cũng không thể xác định được mình có từng gặp qua hay chưa. Đúng lúc vào lúc này, trong ngôi nhà gỗ truyền đến một đợt âm thanh của máy dệt cót két kẽo kẹt.


Hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần phải nói, đồng loạt đến gần.


Nhưng khi bước đến gần cánh cửa phía sau nhà gỗ, bọn họ nhìn hướng vào bên trong phòng, nhất thời đều ngẩn ra.


Thứ bên trong nhà gỗ, so với ban đầu hai người họ tưởng tượng đều cách xa nhiều lắm. Không có thứ gì hung ác hay nguy hiểm, cũng không có yêu thú hay hung thi, mà ở đó chỉ có một người. Một người mà bọn họ đều vô cùng quen thuộc.


Trong nhà gỗ, thế mà lại ngồi một người cũng là “Lam Vong Cơ”!


“Lam Vong Cơ” này và cái người đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cả hai người lớn lên đều có dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ giống nhau y như đúc. Một thân quần áo xanh trắng giản dị mà không có thô kệch hay xấu xí gì hết, mặc ở trên người y, chính là danh dĩ nhất phái xuất thế tiên phong đạo cốt. Máy dệt bên cạnh hình như có thuật pháp điều khiển, tự chuyển tự động, âm thanh dệt vải kẽo kẹt vang cả phòng, bản thân y thì ngồi ở một bên, cầm một quyển sách, tập trung xem kỹ..


Hai người dừng lại gần trước cửa phòng, còn phát ra tiếng động không nhỏ, vậy mà “Lam Vong Cơ” kia dường như căn bản không có phát hiện, vẻ mặt thản nhiên dùng ngón tay thon dài trắng nõn lật qua một trang sách khác.


Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh mình, lại nhìn “Lam Vong Cơ” bên trong kia, bỗng nhiên hiểu ra, nói: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy!”


Lông mày Lam Vong Cơ khẽ nhếch, động tác này rất nhỏ nhưng cũng biểu hiện y đang còn kinh ngạc, hỏi: “Cái gì?”


Ngụy Vô Tiện nói: “Này này này, đây giấc mơ của ta a!”


Lời còn chưa nói xong, bên ngoài phòng bất chợt có một đạo thân ảnh mặc hắc y lắc lư đung đưa bay vào, kéo dài giọng hô: “Nhị ca ca, ta đã về rồi!”


Nhìn “Ngụy Vô Tiện” vác cái cuốc trên vai, tay xách theo cái sọt, miệng thì ngậm cọng cỏ, vẻ mặt hào hứng, Lam Vong Cơ càng thêm trầm mặc.


Nếu đây là cảnh trong mơ của Ngụy Vô Tiện, vậy người trong giấc mơ không nhìn thấy bọn họ, điều đó cũng là đương nhiên.


“Lam Vong Cơ” dệt vải lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy “Ngụy Vô Tiện”, lại hơi hơi câu lên khóe môi (hơi hơi mỉm cười), sau lại chợt hồi phục lại như vẻ ban đầu, đứng dậy nghênh đón, rót cho hắn một chén nước.


“Ngụy Vô Tiện” phun cọng cỏ trong miệng ra, ngồi vào cạnh bàn gỗ nhỏ, cầm lấy chén nước liền uống, ừng ực ừng ực một ngụm uống sạch, mới nói: “Hôm nay bên ngoài trời nắng to quá, phơi chết ta rồi. Việc ở ruộng nương ta cũng bỏ không làm. Lúc rãnh rỗi sẽ giải quyết sau.


“Lam Vong Cơ” nói: “Ừm.” Lại lấy ra một cái khăn trắng tinh đưa cho hắn, “Ngụy Vô Tiện” cười hì hì đem mặt đưa qua, ý tứ cực kỳ rõ ràng, là muốn y lau mặt giúp mình.


“Lam Vong Cơ” cũng không ngại, thật sự nghiêm túc chuyên chú mà lau mặt cho hắn. “Ngụy Vô Tiện” một bên hưởng thụ, một bên miệng cũng không nhàn rỗi: “Vừa rồi đi bờ sông chơi một chuyến, đánh bắt được hai con cá, Nhị ca ca buổi tối nấu canh cá cho ta uống nha!”


“Ừm.”


“Cá trích của Cô Tô ăn như thế nào vậy? Lam Trạm, ngươi làm cá nấu dưa chua được không? Ta thích ăn chua. Tuyệt đối đừng làm thành ngọt, ăn qua một lần, liền muốn phun ra.”


“Ừm. Sẽ làm.”


“Trời càng ngày càng nóng, hôm nay nước tắm không cần đun sôi quá đâu, cho nên củi ta cũng chỉ chặt một nửa.”


“Ừm. Không sao.”


“……” Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hai người đang nhàn rỗi lấy việc nhà ra nói chuyện phiếm, y hỏi: “Ngươi mộng?”


Ngụy Vô Tiện cười đến muốn nội thương, vừa cười vừa nói: “Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha, ách, đúng vậy, ta có một đoạn thời gian, không hiểu vì sao, cứ luôn mơ thấy giấc mơ này. Mơ thấy chúng ta quy ẩn, thoái lui sống ở sơn dã, ta đi ra ngoài săn thú trồng trọt, ngươi thì ở nhà giữ nhà và dệt vải, nấu cơm cho ta, à đúng rồi, ngươi còn giúp ta tính sổ quản tiền, buổi tối sửa lại quần áo cho ta. Lần nào ta cũng mơ thấy ta để cho ngươi đun nước tắm cho ta, buồi tối cùng nhau tắm rửa, nhưng là cứ mỗi lần sắp cởi quần áo thì ta đều tỉnh lại, thật đáng tiếc, ha ha ha ha ha...…”


Hắn một chút cũng không cảm thấy bị Lam Vong Cơ nhìn thấy loại giấc mơ này là một chuyện mất mặt, ngược lại bản thân còn thấy rất thỏa mãn. Lam Vong Cơ thấy hắn hết sức vui vẻ, ánh mắt nhu hòa, nói: “Như vậy cũng tốt.”



Giấc mộng này của hắn toàn là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, nào là nấu cơm ăn cơm cho gà ăn rồi còn đốn củi, quả nhiên đến thời điểm đun xong nước tắm, cảnh trong mơ liền đột nhiên ngừng bặt. Hai người đi thêm mấy bước, liền từ khu vườn người ta đi tới một tòa lầu các thanh tịnh lịch sự tao nhã, bên ngoài lâu các có một gốc cây ngọc lan xòe ra, ở trong bóng đêm tỏa ra mùi hương thấm vào lòng người.



Địa điểm cảnh trong mơ thay đổi, mà cái chỗ này hai người tuyệt không thể không nhận ra. Nơi này chính là Tàng Thư Các của Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xử.


Một ô cửa sổ bằng gỗ trên tầng hai có ánh đèn xuyên qua, mơ hồ có tiếng người truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngửa đầu nói: “Chúng ta đi vào xem đi?”



Không biết vì sao, thái độ của Lam Vong Cơ lại có chút khác thường, dừng chân không chịu tiến thêm một bước. Y nhìn chằm chằm ô cửa sổ bằng gỗ kia, như có điều suy nghĩ gì đó, giống như là có chút chần chờ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, nghĩ không ra Lam Vong Cơ vì lý do gì mà không muốn đi vào, hỏi: “Làm sao vậy?”


Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, trầm ngâm một lát, đang muốn mở miệng, bên trong phòng Tàng Thư Các bỗng nhiên bộc phát ra một trận tiếng cười to càn rỡ.



Ngụy Vô Tiện vừa nghe, ánh mắt sáng lên, tranh (giành đầu tiên) vào bên trong Tàng Thư Các, ba bước nhảy lên lầu.


Hắn đi vào, Lam Vong Cơ tự nhiên cũng sẽ không đứng lại ở bên ngoài một mình, y cũng cùng tiến vào. Hai người cùng nhau đi vào gian tàng thư thất có ánh đèn sáng kia, quả nhiên gặp được một chuyện rất thú vị.


Trên một tấm chiếu có màu nhạt, bên cạnh án thư sao phạt, Ngụy Anh mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi ở cạnh bàn, một bên vừa đập trên bàn, một bên vừa cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”


Trên mặt đất ném một quyển sách tranh ố vàng đã được lật trang, đồng dạng cũng là mười lăm mười sáu tuổi - Lam Trạm như tránh rắn rết, đã thối lui đến trong góc Tàng Thư Các, đang giận giữ mà rít gào: “Ngụy Anh ——!”


Thiếu niên Ngụy Anh cười đến gần như muốn lăn xuống khỏi thư án, khó khăn lắm mới giơ lên tay lên trả lời: “Ta đây! Ta ở đây!” (Thư án/Án thư: cả 2 đều có nghĩa giống nhau, là chỉ bàn sách á.)


Mà bên này Ngụy Vô Tiện cười cũng muốn lật ngửa, gác tay vòng qua bên vai Lam Vong Cơ nói: “Giấc mơ này thật thú vị nha! Ta không xong rồi, Lam Trạm, ngươi nhìn kìa, ngươi nhìn ngươi năm đó xem, sắc mặt kia, ha ha ha ha ha ha……”


Không biết vì sao, sắc mặt Lam Vong Cơ lại càng thêm cổ quái. Ngụy Vô Tiện lôi kéo y cùng nhau ngồi xuống ở một bên chiếu, chống cằm cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ lúc thuở nhỏ giận dỗi cãi nhau, vừa đấu võ mồm vừa ẩu đả. Bên kia, thiếu niên Lam Trạm đã rút ra Tị Trần, Ngụy Anh vội vàng cầm lấy Tùy Tiện, lưỡi kiếm rút khỏi vỏ ba phần, nhắc nhở nói: “Hình tượng! Lam nhị công tử! Chú ý hình tượng! Hôm nay ta cũng mang theo kiếm, ngươi có muốn đánh nhau ở Tàng Thư Các không!”


Lam Trạm cả giận nói: “Ngụy Anh! Ngươi…… Ngươi là loại người gì vậy!”


Ngụy Anh nhướng mày nói: “Ta còn có thể là loại người nào. Là nam nhân a!”


“......” Lam Trạm lên án mạnh mẽ quát: “Không biết xấu hổ!”


Ngụy Anh nói: “Việc này mà cũng phải xấu hổ? Ngươi đừng nói với ta là từ trước đến nay ngươi chưa từng xem loại sách này nhé, ta không tin!”


Nghẹn một lúc lâu, Lam Trạm mặt lạnh lẽo, cầm kiếm xông lên, Ngụy Anh lắp bắp kinh hãi, cũng nghênh kiếm đánh trả, nói: “Thế nào, ngươi thật sự muốn đánh nhau sao!?” Hai người cứ như vậy thật sự mà đánh, ở bên trong Tàng Thư Các so chiêu. Xem đến đoạn này, Ngụy Vô Tiện “Di” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, ngạc nhiên nói: “Sao lại biến thành thế này? Ta nhớ rõ lúc ấy hình như chúng ta không có đánh nhau thật mà?”


Lam Vong Cơ im lặng không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện nhìn y, y lại không dấu vết mà tránh đi ánh mắt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện càng ngày càng cảm thấy đêm nay y có chút kỳ quái, đang muốn mở miệng dò hỏi, chợt nghe tiểu Ngụy Anh bên kia vừa đánh vừa trêu ghẹo nói: “Tốt tốt tốt, có thể thu có thể phóng, có cương có lỏng, kiếm pháp tốt! Bất quá, Lam Trạm à Lam Trạm, ngươi nhìn ngươi đi, mặt đỏ thành như vậy, là do đánh nhau với ta mà đỏ hay là do vừa rồi xem cái thứ tốt kia mà đỏ nha?”


Tiểu Lam Trạm căn bản không có mặt đỏ, một kiếm quét tới: “Nói hươu nói vượn!”


Vòng eo Ngụy Anh ưỡn ra sau một cái, sử dụng thiết bản kiều* mềm mại đến cực điểm, né qua một nhát kiếm này, lại thẳng người lên, vô cùng nhanh tay mà nhéo một cái ở trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của Lam Trạm, nói: “Ta nào có nói hươu nói vượn, nếu không ngươi tự mình sờ xem, mặt ngươi đều nóng lên luôn rồi kìa, ha ha ha!” 

*Thiết bản kiều: nhìn cái hình bên dưới hén, Thiết bản kiều cũng như là nói tuyệt chiêu né tránh ý. Thiết bản là cái cây gậy dài, kiều là cao = Bạn Tiện ưỡn ra sau né tránh rồi thẳng người dậy một cách nhanh chóng. (theo ta hiểu thì là vậy á -_-')

Lam Trạm sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giơ tay tát một cái muốn đánh rơi móng vuốt của hắn, Ngụy Anh lại nhanh hơn rút tay lại, làm y chụp vào khoảng không, còn suýt nữa tự đập trúng bản thân mình, hắn xoay chuyển thân thể điêu luyện, nhàn nhã nói: “Lam Trạm nha Lam Trạm, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi nhìn xem, ta bằng tuổi với ngươi, có ai giống như ngươi chứ, trêu một chút liền đỏ mặt. Chút kích thích này cũng không chịu nỗi, ngươi cũng quá non rồi.”


Cảnh tượng này cũng không có thật sự phát sinh qua, cũng không phải là giấc mơ của hắn, vậy đây chỉ có thể là giấc mơ của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện xem đến say sưa, nói: “Lam Trạm, ngươi thật hiểu ta, đúng là ta sẽ nói như vậy đó.”


Nhưng mà, hắn lại không chú ý tới, Lam Vong Cơ vào giờ phút này, cơ hồ giống như là có chút đứng ngồi không yên.


Bên kia Ngụy Anh tiếp tục nói: “Chép sách rất nhàm chán, không bằng ta vừa chép vừa dạy ngươi mấy thứ này thứ nọ đi? Coi như là báo đáp công ơn ngươi đã giám sát ta……”


Chịu đựng nghe hắn nói xàm nói bậy lâu như vậy, mặt Lam Trạm có chút đỏ, rốt cuộc nhịn không được nữa, Tị Trần một kiếm bay đi, hai thanh kiếm đánh vào nhau, song song va chạm đánh văng ra ngoài cửa sổ. Ngụy Anh thấy Tùy Tiện rời tay, hơi kinh hãi, la lên: “A, kiếm của ta!”


Quát to một tiếng, hắn liền nhảy ra cửa sổ muốn đi lấy lại kiếm, Lam Trạm lại đột nhiên từ phía sau hắn bổ nhào tới, đem hắn ấn gục trên mặt đất. Đầu Ngụy Anh bị đập trên mặt đất một chút, đợi lấy lại ý thức, luống cuống tay chân giãy giụa lia lịa, ngươi tới ta đi vài cái, tức khắc hai người lung tung rối loạn đánh thành một đoàn. Ngụy Anh liều mạng duỗi chân, khuỷu tay đánh tới, nhưng mà cũng không thể nào thoát được tứ chi do Lam Trạm phong tỏa, giống như là bị một chiếc lưới sắt bền chắc không gì phá được bao lại bên trong, hắn hoang mang nói: “Lam Trạm! Lam Trạm, ngươi làm gì vậy! Ta nói đùa thôi, nói đùa thôi mà! Ngươi làm gì mà nghiêm túc như vậy a!”


Lam Trạm một tay bắt lấy hai cổ tay của hắn, áp chế vòng ra sau lưng hắn, trầm giọng nói: “Ngươi, vừa rồi nói, muốn dạy ta cái gì.”


Giọng nói của y nghe tựa như lãnh đạm, trong ánh mắt lại như có núi lửa sắp phun trào.


Thực lực hai người vốn dĩ mạnh ngang nhau, Ngụy Anh nhất thời sơ ý, bị y bắt được sơ hở gắt gao áp chế trên mặt đất, chỉ đành phải giả ngu nói: “Không a? Ta vừa rồi có nói gì sao?”


Lam Trạm nói: “Không nói?”


Ngụy Anh đúng lý hợp tình nói: “Không có!”


Hắn lại nói: “Lam Trạm ngươi đừng cứng nhắc như vậy a, đừng đem mỗi câu ta nói nghĩ là sự thật, nói hươu nói vượn ngươi cũng tin, cái này có gì đáng để tức giận đâu. Ta không nói nữa là được chứ gì, ngươi mau thả ta ra, hôm nay ta còn chưa có chép sách xong đâu, không đùa nữa không đùa nữa.”


Nghe vậy, sắc mặt Lam Trạm hơi hòa hoãn lại, cánh tay dường như có chút buông lỏng. Nào biết, Ngụy Anh thừa cơ rút cổ tay ra, vẻ mặt cười gian trá, tròng mắt chuyển động, lập tức một chưởng đưa lên.


Nào ngờ, Lam Trạm sớm đã có phòng bị, Ngụy Anh vừa động, y liền nhanh tay lẹ mắt mà bắt lại, đem hắn ngăn chặn một lần nữa. Lần này y ra tay càng nặng hơn, cổ tay Ngụy Anh bị vặn thành một độ cung uốn lượn, hắn ai da ai da kêu lớn: “Ta đều là nói đùa thôi! Lam Trạm! Đừng như vậy ta không trêu chọc ngươi nữa đâu mà!”


Trong ánh mắt Lam Trạm mơ hồ có ánh lửa toát ra, không nói hai lời, một phen lấy đai buộc trán trên đầu xuống, quấn ba vòng, đem hai tay Ngụy Anh vững vàng trói lại, sau đó cột lại thành một cái nút chết.


Trăm triệu lần không ngờ tới được sẽ phát triển theo phương hướng này, Ngụy Vô Tiện ngồi ở một bên, đã xem đến mức trợn mắt há hốc mồm!


Qua một lúc sau, hắn mới quay đầu nhìn Lam Vong Cơ ở bên cạnh, vừa nhìn thì, ấy thế mà phát hiện Lam Vong Cơ tuy rằng sắc mặt vẫn tuyết trắng như cũ, nhìn không ra một chút đỏ ửng, nhưng vành tai lại biến thành màu hồng nhạt.


Ngụy Vô Tiện không có ý tốt đến gần, nói: “Lam nhị ca ca…… Giấc mơ này của ngươi, hình như có chút, không thích hợp nha?”


“......” Lam Vong Cơ bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Đừng xem nữa!”Khi đang muốn đứng dậy Ngụy Vô Tiện lập tức kéo y lại, nói: “Đừng đi nha! Ta còn muốn xem một chút xem ở trong giấc mơ của ngươi sẽ còn phát sinh chuyện gì, vẫn chưa xem tới chỗ đặc sắc đâu!”


Sát bên cái bàn bên trong Tàng Thư Các, Ngụy Anh bị Lam Trạm trói đến quỷ khóc sói gào một trận, sau khi an tĩnh lại, ý đồ giảng đạo lý cho y: “Lam Trạm, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi như vậy chính là lòng dạ hẹp hòi. Ngươi nghĩ lại đi, vừa rồi ta có nói cái gì với ngươi sao?”


Lam Trạm không tiếng động mà thở gấp một hơi, lãnh đạm nói: “Tự ngươi nghĩ lại xem, vừa rồi ngươi nói cái gì.”


Ngụy Anh giảo biện nói: “Ta chẳng qua là nói ngươi non, nói ngươi không hiểu một số việc thôi. Chẳng lẽ đây không phải sự thật sao? Có mấy việc của người lớn ngươi thật sự không hiểu mà. Bị vạch trần liền đối với ta như vậy, này không phải lòng dạ hẹp hòi thì là gì?”


Lam Trạm hờ hững nói: “Ai nói ta không hiểu.”


Ngụy Anh nhướng một bên lông mày, cười nói: “A —— phải vậy không? Ngươi cũng đừng mạnh miệng, ngươi hiểu mới là lạ đó ha ha ha ha ha ha…… A!”


Hắn đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, là bởi vì Lam Trạm đột nhiên cầm nơi nào đó ở phía dưới của hắn.


Lam Trạm gương mặt lạnh tuấn mỹ còn mang nét trẻ con, lặp lại lời nói một lần nữa: “Ai nói ta không hiểu.”


Ngụy Vô Tiện bám ở trên người Lam Vong Cơ, cơ hồ cắn vành tai của y nói: “Đúng vậy, ai nói ngươi không hiểu? Ban ngày có chút suy nghĩ, ban đêm liền nằm mơ, Lam Trạm, ngươi nói thật đi
, năm đó ngươi rất muốn làm như vậy với ta có phải không? Không nghĩ tới…… Hàm Quang Quân lại là người như vậy nha.”


Lam Vong Cơ tuy rằng mặt vẫn không có biểu tình, nhưng mãnh hồng nhạt đã lặng lẽ lan tràn trên cần cổ trắng nõn của y. Bàn tay đặt ở trên đầu gối, những ngón tay cũng không nhịn được mà cuộn lại nắm chặt vào vạt áo.


Bên kia tiểu Ngụy Anh bị người bắt được mệnh căn tử*, nằm liệt trên mặt đất, thất bại hút vài hơi khí lạnh, nói: “Lam Trạm ngươi làm cái quỷ gì vậy! Phát điên rồi sao!?” (*mệnh căn tử: cái "của quý" của phái nam đó.)


Toàn bộ thân thể Lam Trạm đã chen vào giữa hai chân Ngụy Anh, tư thế này thật sự làm cho lòng người sinh ra cảm giác uy hiếp, Ngụy Anh thấy tình thế không tốt, vội vàng sửa lời nói: “…… Không không không! Không ai nói ngươi không hiểu cả! Ngươi ngươi ngươi ngươi buông ta ra trước đi, có chuyện gì thì từ từ nói a!”


Đôi tay bị trói chặt của hắn điên cuồng vùng vẫy, thế nhưng đai buộc trán của Cô Tô Lam Thị lại là chất liệu đẳng cấp không gì sánh được, mặc hắn giãy giụa như thế nào cũng đều không mở ra được, tránh không thoát, lại vùng vẫy hai cái, ánh mắt chợt thấy bên cạnh rơi xuống một quyển sách lúc nãy trong lúc hắn đùa giỡn, vội vàng miễn cưỡng cầm lên, ném lên người Lam Trạm, trông cậy dùng sách thánh hiền để làm thức tỉnh y, nói: “Ngươi mau tỉnh táo lại đi!”


Quyển sách kia đầu tiên là nện trúng ngực Lam Trạm, sau đó rơi thẳng xuống giữa hai chân đang mở rộng ra của Ngụy Anh, trang sách vì hành động của hai người mà tự lật ra vài trang, Lam Trạm cúi đầu vừa thấy, tầm mắt không hề chuyển động.


Ma xui quỷ khiến thế nào, nội dung của một trang này, vừa vặn dừng lại ở một tư thế cực kỳ lộ liễu, tranh vẽ xuân cung đồ* cực kỳ phóng khoáng. Hơn nữa, hai người được vẽ trên đó, đều là nam tử! (Xuân cung đồ: sách tranh nam nữ 20+.)


Ngụy Vô Tiện nhớ rõ, năm đó hắn cho Lam Vong Cơ xem quyển xuân cung đồ kia trong sách rõ ràng không có liên quan gì đến tranh Long Dương*, bên trong tuyệt đối không có dù chỉ một trang, hắn nhịn không được lại lần nữa kinh ngạc cảm thán, Lam Vong Cơ ở trong mơ đối với tình tiết thêm thắt…… Rất phong phú, làm cho người khác phải thán phục! (Long dương: tranh nam nam 20+)


Lam Trạm cúi đầu, nhìn chằm chằm một trang kia không hề chớp mắt, Ngụy Anh cũng thấy được bức tranh kia, thoáng chốc có chút xấu hổ, thốt lên: “…… A……” Trong lòng kêu khổ không ngừng, vẫn cảm thấy dùng tài hùng biện không bằng động thủ, vì vậy ra sức rút một chân muốn đá ra. Lam Trạm lại nhanh chóng đưa tay bắt lại cái chân kia của hắn, cầm đầu gối đẩy cho cong lại, đem hai chân của hắn tạo thành một tư thế càng mở rộng, hơn nữa hai ba cái liền dễ dàng lột xuống đai lưng cùng quần của Ngụy Anh.


Ngụy Anh chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy, dường như tâm cũng lạnh theo, cả kinh hỏi: “Lam Trạm ngươi làm gì vậy?!”


Ngụy Vô Tiện ở một bên xem đến tâm trì thần đãng, hưng phấn không thôi, nhịn không được thầm nghĩ: “Nói thừa! Đương nhiên là làm ngươi a!”


Cởi bỏ quần - Ngụy Anh nửa người dưới trơn bóng, trắng đến lóa mắt, hai cái chân thon dài đá tới đá lui, Lam Trạm đè hai chân hắn lại, dựa theo tranh minh họa của bức đông cung đồ, tay phải lập tức thăm dò hướng điểm hồng nhạt nhắm chặt giữa hai cánh mông tròn trịa tuyết trắng kia.


Toàn bộ nửa người dưới của Ngụy Anh đều bị Lam Trạm
 chặt chẽ ngăn chặn, mặc dù là bị người mạnh mẽ chạm vào chỗ bí ẩn, muốn tránh cũng không thể tránh nổi. Hai ngón tay Lam Trạm ấn ấn chỗ hồng nhạt kia, Ngụy Anh cả người run run, trên mặt hiện lên một tia cảm thấy thẹn, cố gắng nhịn xuống xấu hổ, rồi giống như nổi điên mà giãy giụa vặn vẹo lên. Tên thiếu niên đè ở trên người hắn ánh mắt lại trầm xuống, mím chặt cánh môi, tay phải lại đâu vào đấy tiếp tục xoa ấn chỗ bí ẩn kia, dần dần tăng thêm lực đạo, thẳng đến khi chỗ kia chậm rãi mềm mại xuống, chậm rãi bị xoa ra một cái miệng nhỏ hồng nhạt khẽ nhếch, e lệ ngượng ngùng mà nuốt vào một đốt ngón tay trắng nõn.


Ngụy Vô Tiện cười liếc về
 hướng Lam Vong Cơ, nói: “Khó trách Hàm Quang Quân vừa rồi không muốn vào đây. Ở trong mơ làm loại chuyện này với ta, bị ta nhìn thấy, thật sự là vô cùng xấu hổ nha...”


Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn, rũ mi mắt, lông mi tựa hồ hơi hơi run một chút.


Ngụy Vô Tiện chống cằm nhìn bên kia, nhìn chính mình lúc còn thiếu niên bị thiếu niên Lam Trạm đè ở dưới thân cưỡng bức khai thác, hì hì cười nói: “Hàm Quang Quân, ngươi có bản lĩnh nằm mơ, sao năm đó lại không có bản lĩnh làm thật như vậy với ta. Ta...”


Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ bắt lấy hai tay của hắn, đè xuống trên mặt đất, lấp miệng hắn lại. Ngụy Vô Tiện phát giác hai má của y nóng bỏng, trái tim đập trong lồng ngực cũng dị thường hung mãnh, trong lòng buồn cười, chờ cánh môi ướt dầm dề tách ra, hắn nỉ non nói: “Như thế nào, lại thẹn thùng?”


Lam Vong Cơ hô hấp dị thường nặng nề, không trả lời. Ngụy Vô Tiện nói: “Hay là. . . Xem đến cương rồi?”


Cùng lúc đó, bên cạnh án thư - trong cổ họng Ngụy Anh phát ra một tiếng rên rĩ mang theo tiếng khóc nức nở.


Cả người Lam Trạm đều đã bao trùm lên mình hắn, hạ thân hai người chặt chẽ tương liên, hiển nhiên là đang ở trong quá trình xâm lấn. Cảm giác được vật cứng không thuộc về thân thể mình đang từng chút xâm nhập, Ngụy Anh khó chịu đến hai chân đều cuộn lên, cố tình đôi tay bị đai buộc trán trói chặt, không thể động đậy, chỉ có thể thống khổ mà đập đầu lên mặt đất vài cái, đập đến độ vang lên tiếng cốp cốp. Lam Trạm lấy tay lót ở dưới đầu hắn, đồng thời, vật ở dưới thân cũng toàn bộ đều đưa vào trong cơ thể Ngụy Anh.


Ban đầu chỗ hồng nhạt kia nuốt vào một ngón tay đều khó khăn, bây giờ bị xoa xoa ấn ấn căng ra, nuốt vào một vật to bự nóng bỏng cứng rắn, nếp uốn non mịn ban đầu ở cửa động đều bị đâm cho trơn nhẵn. Vẻ mặt Ngụy Anh còn có chút hoảng hốt, hình như không rõ tình huống này là như thế nào, nhưng mà, chờ Lam Trạm học theo tranh minh họa của xuân cung đồ, chậm rãi đem eo đưa đẩy lên, hắn liền bắt đầu vô ý thức nhỏ giọng phát ra tiếng nức nở.


Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ nói: “Lam Trạm, tuy rằng lúc đó ngươi còn nhỏ, nhưng mà kích cỡ của thứ kia cũng không nhỏ đâu nha. Khi đó ta vẫn còn là nam tử trong trắng
, xem ra trận này ta thấy làm hơi quá sức rồi.”


Hắn vừa nói chuyện, vừa dùng đầu gối chen ở giữa hai chân Lam Vong Cơ cố ý cọ sát vài cái. Chính mắt thấy mình hồi nhỏ là một hồi đông cung sống, lấy chính mình làm vai chính, hứng thú trổi dậy, lại muốn lĩnh giáo sự lợi hại của vật này.


Cọ sát chưa được nhiều, Lam Vong Cơ liền không nói
 một tiếng nào xé rách vạt áo cùng quần dài của hắn, Ngụy Vô Tiện thế mà lại vô cùng tự nhiên mở ra hai chân, quấn lên bên hông y. Lam Vong Cơ đỡ dương vật của mình, phần đầu cứng đến đáng sợ ở lối vào cọ cọ.


Hai người cơ hồ
 mỗi ngày đều phải điên loan đảo phượng làm bậy làm bạ một phen, Ngụy Vô Tiện thể xác lẫn tinh thần sớm đã cùng y phù hợp vô cùng, ôm sát cổ Lam Vong Cơ, hít sâu một hơi, hạ thể liền bị lưỡi dao sắc bén phá vỡ, tiến quân thần tốc.


Tiến vào đến phi thường thuận lợi, huyệt khẩu mềm mại, tràng đạo ướt nóng, dịu ngoan vô cùng gắt gao hút mạnh bao lấy cự vật xâm lấn, phảng phất giống như nơi
 này trời sinh chính là vì để cất chứa người phía trên mà có. Chỉ chốc lát sau, chỗ kết hợp liền truyền đến tiếng nước dính nhớp cùng tiếng thân thể va chạm.


Vật dưới thân Lam Vong Cơ sinh đến nặng trĩu rất là khả quan, hơn nữa hình trụ trời sinh hơi hướng về phía trước uốn cong, mỗi lần luật động, đều sẽ chuẩn xác vô cùng cọ mạnh qua điểm mẫn cảm yếu ớt nhất trên vách thịt
, mà chỗ kia mỗi khi bị cọ qua một lần, đối với hai người đều là một trận trời đất điên đảo tình triều điên cuồng tuôn ra.


Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đỉnh đến thần trí choáng váng, lên trời xuống đất, tràng đạo lại
 một trận không hề quy luật mà thít chặt, từ đỉnh đầu tê dại đến mũi chân, sảng khoái đến ngẩng cổ, từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ trong mộng kia và Ngụy Anh mười lăm sáu tuổi, cũng đang khổ sở hứng chịu lực đẩy dương vật.


Tiểu Ngụy Anh nằm trên mặt đất, sách vở đều rơi tán loạn, hai cổ tay bị trói chặt, vô lực mà
 bị cố định ở trên đầu, dây cột tóc màu đỏ sớm không biết rơi ở nơi nào. Tóc đen buông xõa, hơi khép lại con ngươi, hai mắt đẫm lệ mông lung, muốn khóc lại chưa khóc. Lam Trạm đè nặng ở trên người hắn đỉnh lộng một trận, dường như cảm thấy chân hắn còn dạng không đủ rộng, cầm lấy một cẳng chân hắn để lên vai, tiếp tục một trận đẩy đưa kịch liệt, cẳng chân kia không chịu nổi lực đẩy, lại rơi xuống đáp trên khủy tay y, cẳng chân thon dài duyên dáng cùng cơ bắp phần bên trong đùi đều hơi hơi run rẩy, hẳn là Ngụy Anh cũng bị cự vật bên trong cơ thể ra ra vào vào không ngừng nghỉ, cự vật cong cong lại nóng bỏng kia bức cho sắp điên rồi. Mới trải qua chuyện phòng the, chân tay luống cuống, chỉ phải giống như người chết đuối, bám chặt bả vai Lam Trạm, hắn giờ phút này bản thân ở nơi nào chỗ nào chỉ sợ cũng không biết, càng không thể nhớ tới, dày vò khó nhịn như vậy, đều là do cái người đang ở trong thân thể hắn tàn sát bừa bãi này mang cho.


Tận mắt nhìn thấy mình năm mười lăm sáu tuổi, bị Lam Trạm cũng mười lăm sáu tuổi thao đến đầy mặt ửng hồng, run run rẩy rẩy, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy còn chưa đủ, tiểu Lam Trạm tốt nhất càng thô bạo một ít, càng cường hãn một ít, đem tiểu Ngụy Anh khi dễ đến chết đi sống lại, lên tiếng khóc lớn mới tốt. Như bây giờ còn xa lắm mới đủ.


Trong Tàng Thư Các, một chốn thiên địa nhỏ hẹp, hai nơi xuân sắc vô biên. Ngụy Anh mới vừa có chút mơ mơ màng màng dường như bị tiếng nước bạch bạch dâm mĩ đáng xấu hổ đánh thức một tia thần trí, trợn to mắt nhìn đỉnh Tàng Thư Các, lại rùng mình một cái
, con mắt liếc xuống phần dưới, tựa hồ muốn nhìn một chút xem hạ thể mình hiện tại rốt cuộc là ở trạng huống như thế nào, rồi lại không có dũng khí này. Trùng hợp thay, sau một lúc Lam Trạm vùi đầu khổ làm, đem hai cái đùi hắn đều nâng lên, để trên vai, y lại cúi xuống từ phía trước tiến vào, vòng eo Ngụy Anh bị gập thành một độ cung mềm mại, vừa lúc xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ lờ mờ, thấy được tình hình giữa hai đùi mình.


Điểm phấn hồng nho nhỏ sạch sẽ ban đầu kia, hiện tại đã bị dương vật Lam Trạm ma xát thành màu đỏ thẫm chín rục, bị sưng đến đáng thương. Cái hung khí vừa dài lại vừa cứng đến độ nóng cháy kia còn ở bên trong lặp lại ma xát ra vào, chất dịch trắng đục như sữa, máu tươi đỏ thẩ
m tinh tế, còn có một chút chất lỏng trong suốt không rõ, quấy đến mức ở chỗ hai người kết hợp rối tinh rối mù. Mà dương vật phía trước của hắn vậy mà hơi hơi ngẩng đầu lên, đỉnh dương vật cũng phun một chút dịch thể trắng đục.


Thấy thảm trạng này, Ngụy Anh cả kinh ngây người. Qua một lúc sau, hắn không biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên ra sức giãy giụa, la lên: “Không được!” Tránh thoát khỏi kiềm chế của 
Lam Trạm, lật thân thể lại, đầu gối bò đến phía trước, muốn tìm đường trốn thoát.


Tiểu Ngụy Anh bị Lam Trạm đè ở trên mặt đất thô bạo thao làm hảo một trận, cả người sớm đã không còn sức lực, đùi và đầu gối đều run run rẩy rẩy, vùng vẫy tách ra được một chút khoảng cách, rốt cuộc bò không nổi nữa, trực tiếp nằm sấp xuống. Tư thế như vậy, làm cho hai cánh mông tuyết trắng no đủ của hắn nhếch lên cao cao, bạch trọc cùng máu tươi nháy mắt từ cửa động rối tinh rối mù giữa đùi hắn chảy ra, theo đùi uốn lượn mà chảy xuống. Phần bên trong đùi toàn là dấu tay xanh đỏ đan xen, nhìn thấy mà
 ghê người, xem một cái liền có thể khiến cho người ta có dục vọng làm nhục mãnh liệt.


Mà hình ảnh này, tất cả đều rơi vào trong mắt Lam Trạm đang ở phía sau hắn. Hai mắt y đỏ lên, không nói tiếng nào liền đuổi theo. Ngụy Anh cảm giác bên hông căng thẳng, bị người gắt gao kiềm chặt, chỗ mới hư không một lát lập tức lại bị vững chắc lấp đầy.


Hắn rên rỉ một tiếng, thấp giọng nói: “Đừng. . . . .”


Bị chà đạp hồi lâu, hậu huyệt sớm đã thấm ướt non mềm, lầy lội dữ dội, dễ như trở bàn tay liền một lần nữa đem dương vật mới vừa xâm phạm qua tiến vào lần nữa, một lần nuốt đến tận gốc. Ngụy Anh quỳ bò ở trên chiếu, bị đỉnh đến thân thể không ngừng xê dịch về phía trước, trên 
mặt lộ vẻ hoảng sợ, hồi trước hắn đi núi rừng chơi đùa, nhìn thấy dã thú giao phối chính là tư thế như vậy, bởi vậy bị người từ phía sau tiến vào, cảm thấy càng thêm ngượng nghịu thẹn thùng, hậu huyệt đột nhiên co chặt, Lam Trạm bóp chặt eo hắn, đỉnh lộng càng thêm hung mãnh, không hề có kết cấu. Như thế hung mãnh một trận, Ngụy Anh rốt cuộc chịu không nổi.


Nửa bên mặt và thân thể của hắn đều dán trên mặt đất, bị ép tới biến hình, nói năng lộn xộn nói: “. . . Tha, tha mạng, tha mạng. . . . Lam Trạm, Lam nhị công tử, tha mạng cho ta a. . . . . ”


Ngoại trừ đổi lấy càng thêm xâm nhập cùng thường xuyên xâm phạm, loại cầu xin tha thứ này tự nhiên không hề tác dụng, không những vậy còn phản tác dụng, làm cho người ta muốn làm mạnh thêm.


Ngụy Vô Tiện nằm ở bên khác hì hì cười nói: “Ôi trời ạ, ta đều nghe tới cứng rồi. Ngươi tuyệt đối đừng bỏ qua cho hắn, thao hắn chết mới là chính đạo. . . . A. . . . ”


Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiên ôm lên, để cho hắn ngồi ở trên người mình. Trọng lượng thân thể làm cho Ngụy Vô Tiện đem dương vật của y nuốt đến càng sâu thêm, sâu đến mày hắn nhăn lại, mặt cũng hơi vặn vẹo, vội vàng hết sức chuyên chú cưỡi ở trên người Lam Vong Cơ, điều chỉnh tư thế, lại bất chấp nói chút lời nói càn rỡ.


Theo tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước càng vang dội, bên kia - Ngụy Anh tiếng hô cũng càng thêm
 thê thảm: “… Lam Trạm… Lam Trạm… Ngươi… Ngươi có nghe hay không… A... Quá sâu... Không cần tiến vào nữa... Bụng ta đau quá.... Đau.... Hức...”


Lam Trạm mỗi lần tiến vào, đều như hận không thể thọc xuyên hắn mới tốt, lực đạo dũng mãnh cường ngạnh, cùng khuôn mặt kia của y hoàn toàn là hai thái cực. Hai đùi Ngụy Anh đã bị y đâm đến nỗi tê dại đỏ lên, toàn bộ nửa người dưới dường như đều mất đi tri giác. Hắn nỗ lực hoạt động thân thể muốn tiến lên phía trước, nhưng mà cứ mỗi lần như vậy đều bị cường ngạnh kéo trở về, bị bắt đem dương vật của Lam Trạm ăn đến sâu vào bên trong cơ thể, như thế lặp lại vài lần, hắn giống như sắp tắt thở, đứt quãng nói: “Ngươi. . . Ngươi nghe ta nói, bên ngoài, bên ngoài. . . . Bên ngoài có người chờ ta, Giang Trừng bọn họ. . . . Còn ở bên ngoài chờ ta. . . . A!”


Nghe hắn nói vậy, dương vật Lam Trạm đột nhiên từ trong thân thể hắn rời khỏi, sau đó trở mình hắn lại.


Ngụy Anh phát ra một tiếng khụt khịt, lập tức cuộn tròn thành một đoàn, đem mình cuộn tròn lại như một đứa bé. Dương vật phía trước cương hết tám phần, muốn đứng lại không đứng, muốn tiết lại không tiết. Bắp đùi có chất lỏng nhỏ giọt, tí tách tí tách rơi. Cái chỗ bị mạnh mẽ sử dụng nửa ngày tuy là bị sưng đỏ, lại còn đang không hề quy luật mà lúc đóng lúc mở, phun ra điểm điểm bạch trọc cùng đỏ thẩ
m, phảng phất cơ khát vô cùng, giống như luyến tiếc cây dương vật kia vừa mới khai khẩn của Lam Trạm cách hắn mà đi.


Mà Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm eo, nâng mông, ở trên người hắn bừa bãi lên xuống. Cho đến lúc này, Lam Vong Cơ mặt mày vẫn là thanh lãnh điệt lệ, trừ bỏ hô hấp có chút hơi rối loạn, chỉ xem khuôn mặt, căn bản nhìn không ra y hiện tại đang làm cái gì, càng đoán không được, giờ phút này hai tay của y đang nâng cái mông Ngụy Vô Tiện, đồng thời mạnh mẽ vuốt ve, mảy may không khống chế lực đạo của mình, ở trên hai cánh mông tròn trịa no đủ kia lưu lại dấu tay xanh xanh tím tím, lại cúi đầu ngậm lấy hạt nhũ đỏ bừng bên ngực trái của Ngụy Vô Tiện, để giữa răng nhẹ nhàng cắn xé. Hậu huyệt Ngụy Vô Tiện đang nuốt nhả dương vật của y, cự vật ướt đẫm đỏ tím ở giữa kẽ mông sâu hút, lúc ẩn lúc hiện, khoái hoạt đến da đầu tê dại.


Bên kia - Lam Trạm nhìn chằm chằm Ngụy Anh nửa chết nửa sống trong chốc lát, bỗng nhiên xé mở quần áo trước ngực hắn, dùng sức nhéo một điểm hồng nhạt trên ngực trái của hắn, lại đột nhiên đ
ưa dương vật chôn vào trong cơ thể hắn.


Ngụy Anh thật vất vả mới thở
 qua một hơi, lúc này toàn thân trên dưới đều mẫn cảm đến mức tận cùng, nơi nào chịu nổi đối đãi như vậy, “Ô!” một tiếng, tiểu huyệt cùng tràng đạo thít chặt cực kỳ, nước mắt ào ào liền tuôn rơi.


Lam Trạm dường như
 cùng hai điểm trước ngực giận dỗi, hết nhéo lại xoa, làm cho đầu nhũ sưng to, đứng thẳng lên, đỏ tươi như máu. Mỗi lần bị làm như vậy một lần, tiểu huyệt bên trong Ngụy Anh liền hung mãnh mà co rút lại một lần, tràng đạo mềm mại ướt nóng cắn chết hung khí trong cơ thể, đem hình dạng dương vật Lam Trạm bao bọc đến rõ ràng.


Ngụy Anh khóc lóc nói: “Lam Trạm, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi non, không nên nói ngươi không hiểu, ta không dám dạy ngươi nữa. Lam Trạm, Lam Trạm ngươi có nghe hay không, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca. . . . ."


Nghe được xưng hô cuối cùng mang theo giọng mũi kia. Động tác Lam Trạm chậm lại, quả nhiên thủ hạ lưu tình một chút, ánh mắt mê ly mà tiến đến trước mặt Ngụy Anh, nhẹ nhàng ngậm lấy hai cánh môi mỏng đang khóc thút thít xin tha của hắn.


Ngụy Anh nửa người dưới giống như bị cự thạch nghiền qua, tràng đạo vừa bỏng vừa nóng, eo bụng lại căng lại mỏi, nửa người trên hai đầu nhũ vừa nãy còn chịu đủ tra tấn, cả người đều có chút mơ mơ màng màng. Bỗng nhiên cảm giác hung khí thảo phạt ở trong hạ thân hắn thế công hòa hoãn xuống dưới, hai người cái trán chạm nhẹ, còn có hai cánh môi mát lạnh gần sát, nếm lên mùi vị có điểm ngọt ngào, vừa mở mắt, nhìn đến lông mi dài đen nhánh của Lam Trạm gần trong gang tấc, đang chuyên chú mà hôn hắn, tựa hồ cảm giác được một chút an ủi.


Vì thế, Ngụy Anh cũng mở ra miệng, nhẹ nhàng mút vào cánh môi của Lam Trạm, lẩm bẩm nói: “ . . . Còn muốn. . . . .”


Ý của hắn là còn muốn hôn môi, Lam Trạm lại hiểu sai ý, hạ thân đưa đẩy gia tăng. Ngụy Anh tê tê hút hai khẩu khí, vội vàng ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.


Ban đầu Ngụy Anh chỉ cảm thấy một cái côn thịt thô dài cứng rắn ở tràng đạo đâm tới đâm lui rất là đáng sợ, đâm như vậy nửa ngày, lại đâm ra một chút tư vị trừ căng đau nhức mỏi ở ngoài, dần dần nhận được khoái cảm. Đặc biệt là khi dương vật cong cong kia của Lam Trạm hung hăng cọ qua chỗ nào đó trên vách, phảng phất quanh thân như bị điện giật, khoái hoạt đến co giật. Tiểu dương vật phía trước của hắn càng ngày càng ngẩng cao, phân bố ra tinh dịch trắng cũng càng ngày càng nhiều, hắn nhịn không được tự mình vặn vẹo eo lên. Có khi Lam Trạm không có đâm đúng chỗ, hắn còn sẽ đem hạ thể đưa lên ra sức nghênh đón, trong miệng kêu to cũng từ xin tha thay đổi mùi vị.


Ngụy Anh nói: “. . . Ca. . . Nhị ca ca. . . Lam nhị ca ca. . . Ta. . . . Ta cầu ngươi. . .”


Lam Trạm thở hổn hển một hơi, âm thanh trầm thấp nói: “Cái gì?”


Ngụy Anh ôm hai má của y cuồng hôn một trận, nhỏ giọng bên tai y nói: “Đỉnh lên phía trên ấy, giống như vừa rồi vậy, đỉnh vào chỗ đó của ta, được không. . ."


“. . . .” (Đậu mè! Tất nhiên là được aaaa > w < )


Lam Trạm như hắn mong muốn, hướng chỗ hắn yêu cầu đẩy hông đâm vào, vài cái này tựa hồ đâm đến đặc biệt mạnh, Ngụy Anh kinh suyễn một tiếng, tứ chi bỗng nhiên gắt gao cuốn lấy y, hô: “Aaa~ ”


Lam Trạm ngăn chặn bờ môi của hắn, hết sức chuyên chú cùng hắn hôn môi.


Ngụy Vô Tiện cũng đang cùng Lam Vong Cơ môi răng triền miên mà hôn, đầu lưỡi miêu tả hình dáng làn môi mỏng của đối phương, dây dưa lẫn nhau. Nghe động tĩnh bên kia, Ngụy Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, bên kia ngươi bắn rồi kìa.”


Lam Trạm mồ hôi nhễ nhãi ôm Ngụy Anh đồng dạng cũng chảy mồ hôi, cả hai an tĩnh mà nằm trên chiếc chiếu đã bị làm cho nhăn nhúm. Lồng ngực Ngụy Anh phập phồng không ngừng, ánh mắt còn có chút tan rã. Chỗ hai người tương liên còn không có chia lìa, hạ thể hắn còn đang gắt gao cắn chặt dương vật Lam Trạm, xuân dịch bị bắn vào trong cơ thể cũng bị chặn đến kín mít, một giọt cũng không rơi.


Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ngươi xem bên này, có phải chúng ta cũng nên. . . .”


Lam Vong Cơ gật gật đầu, đem hắn để nằm thẳng trên chiếu, vòng eo trầm ổn phập phồng mấy cái, phóng thích ở trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.


Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra. Tuy nói sung sướng cũng thật là sung sướng, nhưng mà eo và mông của hắn cũng không phải làm bằng ván sắt, đối diện với hai bạn nhỏ làm bậy làm bạ náo loạn lâu như vậy, thể lực hắn cũng sắp tiêu hao hết rồi. Cơ mà nào ngờ, Lam Vong Cơ cũng không có rút ra, liền ở trạng thái cắm trong thân thể hắn, giúp hắn thay đổi một tư thế khác.


Ngụy Vô Tiện ngu người khó hiểu nói: “Hàm Quang. . . Quân?”


Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười, tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói mấy chữ.


Ngụy Vô Tiện cả kinh: “. . . Ách, Chờ đã? Ta nói để ngươi thao chết ta, là nói cho tiểu Lam Trạm ở trong mơ này… Ở trong mơ làm chết ta… Chứ không phải nói. . . . Ưm… Lam Trạm? A… Nhị ca. . . Ca ca? Ưm… Tha mạng a!”


********
Xong chương 117

______________
Ngoài lề


Tóm lại, trong chương này cuối cùng Lam nhị ca ca cũng thỏa mãn giấc mộng cưỡng gian (khụ) Tiện Tiện 15 tuổi của mình. Có 1 đồng nhân có đoạn này:


Kim lăng nghĩ nghĩ.


Cậu cả của hắn (Tiện) nói qua, thích một người phải chủ động xuất kích, có thể ghẹo liền ghẹo, không thể ghẹo cũng phải chế tạo cơ hội ghẹo.


Mợ cả hắn (Lam) nói qua, thích một người phải sớm chút nói cho hắn, đừng chờ đến mất đi mới hối hận.


Nhưng là tại sao ca ca của mợ hắn nghe được lời mợ nói lúc sau biểu tình có điểm kỳ quái đâu?


Trong thị giác của Lam Hi Thần:


Lam Vong Cơ: Hôn là thân, liếm là ái, ái đến chỗ sâu trong lấy điểu thao, thích một người phải sớm một chút nói cho hắn cùng đem hắn ấn ở trên giường làm, đừng chờ đến khi mất đi cơ hội mới hối hận.

______________________
#Rindoll: Ai thấy có lỗi chính tả hay gì đó thì hú dùm tui nha~

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...