Chinta

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

LẠI MỘT LẦN NỮA THU



• Đoản văn: LẠI MỘT LẦN NỮA THU
• Tác giả: Phù Thủy Giày Đỏ

• Thể loại: Boy love
• Leader: Rindoll
• Thực hiện: World Boys Love


.
.
Một sáng trời thu ở Bệnh viện A. Trong khuôn viên bệnh viện, hàng cây khẽ rung rinh trong gió, chiếc lá vấn vít giữa không trung sau đó lìa cành, khóm bạch cúc khẽ tắm mình trong nắng sớm, bồn hoa cát cánh tìm ngời, trải hương thơm ngát động lòng người, từng tốp bệnh nhân già trẻ đang nối đuối nhau tản bộ trong sân, đón chút ánh dương, đón chút sức sống để chiến đấu với bệnh tật ngày qua ngày. Tiếng nô đùa của những đứa trẻ khoa nhi như tiếng chuông gió lảnh lót, các cụ già ngồi tâm sự chuyện nước chuyện nhà, cô y tá áo trắng đang nở nụ cười dắt tay bà cụ khiếm thị, ... Còn rất nhiều điều nữa, và tất cả đang được thu vào tầm mắt của anh. Ngồi ở văn phòng lầu hai, anh dõi mắt trông về khung cảnh yên bình mà bất biến, anh rất thích văn phòng này, bởi từ nó, anh có thể đón bình minh sớm nhất, hoàng hôn muộn nhất, chiêm ngưỡng khung cảnh hiền hòa mỗi sáng, vẻ nên thơ vào mỗi chiều.


Anh là Tống Thiên Vĩnh-bác sĩ ngoại khoa Tim xuất sắc nhất ở Bệnh viện A, từng được trao giải “Bàn tay vàng”, hiện là giáo sư bộ môn Tim ở Bệnh viện A-cũng là bệnh viện lớn nhất thành phố.


Hôm nay theo thông lệ mỗi năm, Bệnh viện sẽ đón một đoàn thực tập sinh mới từ trường Đại học Y dược thủ đô vào. Anh đã làm bệnh án từ tối qua đến sáng nay. Đây là một phần trong chương trình giảng dạy những tân sinh này. Anh muốn tất cả phải thật hoàn hảo, không một sai sót nào xảy ra, cũng có thể nói anh là một con người rất cầu toàn.


Bản thân anh đã là một sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa, ở tuổi 17, anh đã tiến chân vào khoa y, Đại học Yale, người ta cần 8 năm để hoàn thành toàn bộ chương trình học và thực tập, nhưng với anh 7 năm đã là quá nhiều. Tốt nghiệp loại xuất sắc, vừa về nước đã được mời vào Viện nghiên cứu chuyên khoa Tim mạch, nhưng anh đã từ chối. Anh không thích cái cảnh suốt ngày ru rú ở phòng thí nghiệm với cả đống chai lọ, anh học y là để cứu người, không phải để thử thuốc trên lũ chuột bạch. Sau đó anh xin vào khoa Tim ở Bệnh viện A, lí lịch của anh khiến viện trưởng không cần nghĩ nhiều đã điều anh làm trưởng khoa. Nửa năm sau, anh chính thức trở thành viện phó, số người được anh cứu đang nhiều lên như cấp số nhân-điều đó làm anh tự hào, nhưng sâu trong những kí ức về những người được anh mang về từ tay thần chết-không có tên cậu, mà ngay từ đầu, trên hồ sơ bệnh án đã không có tên cậu, cho tới ngày cậu nhắm mắt xuôi tay, cũng chẳng thấy tên cậu. Anh vẫn không biết được.


Điều khiến anh tự hào là có thể đem con người ta từ chỗ chết trở về, khi mà điện tâm đồ là một vạch thẳng. Thì với cậu, kì tích đã không xảy ra, mà nó vốn cũng chẳng thể xảy ra, bởi cậu chưa bao giờ thú nhận, cậu có một trái tim “quá hạn sử dụng”.


Cậu là Lương Hiểu Lam, cách đây năm năm về trước, cậu cũng đến trong một buổi sáng trời nhiều nắng như hôm nay.


Cậu cũng là tân sinh xuất sắc đến từ Đại học Y dược thủ đô. Cậu là sinh viên khoa Tim mạch duy nhất năm đó. Được gửi riêng đến anh, để nhận được sự hỗ trợ về kiến thức thực hành tốt nhất.


Nếu có một từ dùng để tả về cậu thì chắc là “nắng”: nghịch ngợm, năng động, nhiệt tình, nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Cậu đến tất cả các phòng bệnh khoa Tim an ủi và giúp đỡ người bệnh, chơi với những đứa trẻ, trò chuyện cùng các cụ già. Trong một năm mà cậu để lại rất nhiều dấu ấn ở Bệnh viện A, nhưng cậu cũng là một bác sĩ thực tập siêu hậu đậu, cắt bông băng thì lại cắt trúng tay, làm rơi tài liệu, đi vào phòng thì vội đến độ luôn tông mũi vào cửa, ... Ngày đầu đến gặp anh đã được tặng miếng băng keo cá nhân to oành trên mũi. Có thi thoảng, chú bé ở phòng bệnh đặc biệt lại trở bệnh nặng, lúc đó gương mặt thanh tú của cậu lại buồn xo. Nhưng nhờ sự nhiệt tình và lòng quyết tâm của cậu, nửa năm sau khi cậu đến, chú bé đó đã phẫu thuật và khỏi hoàn toàn, trước khi ra viện chú bé còn trêu chọc cậu, nói “Nếu anh là con gái em nhất định sẽ lấy anh”, gương mặt trẻ con kia thoáng đỏ bừng.


Ở bên cậu luôn mang lại cho người khác niềm tin về một sự sống bất diệt từ chính con người cậu, ở bên cậu anh đã vơi đi rất nhiều những ưu tư nghề nghiệp, giữa hai người có những kỉ niệm mà nhiều năm sau, vẫn chẳng ai thay thế được trong lòng anh. Ví dụ như: ngày hội thể thao công đoàn các bệnh viện, cậu mặc áo trắng ba lỗ đứng hú hét bên ngoài đường chạy 200m của anh. Ngày hội trồng cây xanh, cả hai vật lộn từ sáng đến chiều chỉ trồng được mỗi cây đào con con, trực ngoài giờ thì cậu luôn ngủ gục khi viết báo cáo, sáng nào cũng tràn đầy năng lượng lượn vài vòng trong sân nhỏ bệnh viện, ...tất cả kí ức về cậu đều được anh ghi lại rất rõ ràng trong não. Anh cứ ngỡ hạnh phúc chỉ bấy nhiêu là quá đủ, hơn nửa năm sau khi cậu đến, họ đã âm thầm là một đôi. Anh dường như quên mất số phận luôn thích trêu người. Chẳng ai có thể hạnh phúc quá nhiều và quá lâu.


Vòng xoay định mệnh bắt đầu xoay chuyển khi vào cuối kì thực tập của cậu, tức là đầu tháng tám năm sau. Trong khoảng thời gian đó, anh thấy cậu dùng thuốc hơi nhiều hơn so với mọi khi, hỏi ra thì chỉ bảo hơi đau đầu. Anh đã khuyên cậu đến khoa thần kinh khám và nghỉ ngơi nhiều một chút, cậu bảo còn phải hoàn thành tài liệu thực tập trước khi về trường, anh ậm
 ừ rồi cho qua.


Đến hôm đó, lúc anh tan ca đã là 22h khuya, cậu vẫn ở lại viết tiếp báo cáo, anh bảo cậu nhớ về sớm, anh nấu ăn chờ cậu, mệt thì tìm phòng bệnh nào đó nằm nghỉ, sáng anh đến sớm viết tiếp cho, cậu gật đầu, anh mỏi mệt rời đi. Anh vừa hoàn thành một ca khó vào đầu hôm, anh cần nghỉ ngơi để tránh những sai sót bất ngờ vào những ca cấp cứu ban đêm. Sáng mai anh sẽ đến sớm, cậu làm anh lo quá! Nhưng anh đã bỏ qua chi tiết, cậu lúc này đang ôm ngực trong phòng, cất hơi thở nặng nề viết từng con chữ cho luận án.


Sáng hôm sau, do quá lo lắng cho cậu, cả đêm anh trằn trọc, anh đến bệnh viện từ rất sớm. Vừa đặt chân vào phòng, hình ảnh cậu ngủ yên trên bàn làm việc, môi khẽ cười, gương mặt sáng bừng màu nắng làm anh thấy ngọt ngào quá đỗi. Anh tiến đến gần định ôm cậu, nhưng cơ thể cậu mềm oặt ngã vào lòng anh, anh kinh hãi khi thấy gương mặt cậu nhìn tái mét, còn lồng ngực thì đã bất động, cả hơi thở cũng không còn. Anh thấy tim mình trật một nhịp, cái cảm giác kinh hoàng ùa về trong óc khống chế suy nghĩ và hành động của anh. Anh điên cuồng gọi tên cậu. Nhưng đáp lại anh vẫn là nụ cười dịu dàng cùng thể xác lạnh tanh, cậu không thể đáp lại. Đôi mắt anh mở to mà vẫn nhìn không rõ phía trước.


Anh lao ra khỏi phòng, ôm cậu trong tay đập cửa phòng cấp cứu, báo với bác sĩ trực chuẩn bị gấp các thiết bị cần thiết. Cô y tá Vân Nhi vừa vào cũng hoảng hốt, tiếng nói cứ lắp bắp, chọc anh muốn điên lên. Ai cũng lo lắng cho cậu, bởi cậu là thiên thần ở nơi tang tóc này, là nắng của nơi u ám này. Ôm cậu nhẹ bẫng trong tay, tinh thần anh đã kiệt quệ, anh cầu khẩn Chúa trời mà trước nay anh chưa từng tin tưởng: “Cầu người, đừng mang Lam Lam đi”.


Mọi người thay đồ rồi tiến vào phòng cấp cứu với tốc độ nhanh nhất, máy kích tim đã được chuẩn bị. Từng cú kích với dòng điện 50, 100, 150, 200, 220, ... đã đến cực hạn mà điện tâm đồ vẫn chỉ là một vạch kẻ ngang như cắt vào trái tim của những y bác sĩ và cả của anh. Sau mọi nỗ lực thất bại, mọi người chỉ im lặng rồi rời đi, bầu không khí trong phòng thoáng ảm đạm. Anh chỉ nhìn cậu trân trối, anh không tin mà cũng chẳng chấp nhận sự thực này, báo cáo bệnh án của cậu như lưỡi dao cắt vào từng thớ da thịt của anh: “Bệnh tim bẩm sinh, giai đoạn cuối”. Anh lấy chiếc nhẫn hồi môn của mẹ mà anh luôn đeo trên cổ, lồng vào tay cậu. Anh vội vã rời đi, anh không thể đứng đây lâu thêm nữa, anh sợ mình sẽ nổi điên, sợ mình sẽ mất bình tĩnh mà kêu gào đòi cậu tỉnh dậy cho anh, và nhất là sợ anh sẽ rơi nước mắt khi nhìn cậu vào lúc này.


Bệnh viện liên hệ với Đại học Y dược thủ đô tìm thân nhân của cậu. Người đến nhận xác là một bà lão tuổi ngoài tám mươi, hình ảnh gắng gượng của bà cụ khi nhìn xác cháu mình làm những người bác sĩ khẽ cúi đầu chùi nước mắt. Ngày hôm sau, lần lượt mọi người đến viếng cậu, chỉ thiếu mỗi anh. Ngày hôm đó, anh chỉ ở phòng bệnh suốt ngày. Tâm trí anh đã rách nát nhưng đầu óc anh lại rất thanh tĩnh. Anh sợ, phải, đơn giản là anh sợ. Anh không thể đối mặt với cậu, hôm qua còn nói cười êm ái, hôm nay đã hóa ra một cái xác không hồn.


Anh xin nghỉ việc nửa năm, anh tìm tất cả mọi tư liệu về cậu nhưng không thấy bất kì mục khám sức khỏe nào nói cậu bị bệnh tim bẩm sinh. Cho đến khi anh tìm đến một bệnh viện trợ sinh nhỏ ở quê cậu, hồ sơ bệnh án của cậu làm anh đứng hình. Đúng là bệnh tim bẩm sinh, mà theo như dự đoán của bác sĩ, sẽ không sống quá một tuổi, vậy cậu làm cách nào để chống chọi với nó hơn hai mươi mấy năm cuộc đời. Anh khẽ cười tự giễu, anh vô tâm đến độ không biết có một bệnh nhân kì lạ đang ở cạnh mình mà còn đang ngày ngày chống lại căn bệnh hiểm nghèo đó. Hài cốt của cậu được rải ở khuôn viên bệnh viện theo di nguyện của cậu, cậu nói cậu yêu những gì thuộc về nơi này.


Anh làm đơn chuyển tất cả số bệnh án của cậu về Bệnh viện A. Đồng thời anh cũng lao vào nghiên cứu số tài liệu thực tập của cậu, chính xác là luận án nghiên cứu về căn bệnh tim của chính cậu. Tròn một năm, ngày cậu đến, ngày cậu đi, luận án được hoàn thành trên chính sinh mạng của người viết nó, chỉ trong 365 ngày. Cậu còn để lại một mẩu giấy nhỏ nhặt cho anh: “Cám ơn anh vì đã luôn yêu em, trái tim em đến đây là hết hạn sử dụng rồi ^_^”


Một năm sau đó, anh chính thức mang bệnh án ra trước Hội Đồng bệnh viện, mọi người đều vô cùng sửng sốt trước nghiên cứu này, một tháng sau cậu được vinh danh trong giải thưởng Y khoa quốc tế, nhưng không có người nhận. Từ đó đến nay đã năm năm, luận án của cậu đã cứu được hàng trăm người đang đứng giữa lằn ranh sống chết, cái tên Lương Hiểu Lam luôn được nhắc đến một cách kính trọng trong giới Y khoa, một người cống hiến đến khi nhắm mắt, là tấm gương sáng cho mọi thế hệ kế thừa, khi nhắc đến cậu, người ta cũng đồng thời nhắc đến anh như “Bàn tay vàng” của giới Y học, đã cứu biết bao người bằng “luận án Lương Hiểu Lam”.


Dòng hồi tưởng của anh bị cắt đứt bỏi tiếng gõ cửa phòng của cô y tá Vân Nhi, cô bước vào và nở nụ cười rạng rỡ, rồi nói:

_Chào buổi sáng, bác sĩ Tống. Các sinh viên đã đến rồi, họ đang đợi gặp anh. Năm nay vui lắm, nhìn lũ nhóc đứa nào cũng năng động mà bừng nhiệt huyết, thiệt nhớ lại hồi đó. À mà bác sĩ Tống này, anh thì khỏe rồi, khoa chúng ta năm nay chỉ có một người thôi. Là một cậu bé rất xinh, hay cười lại hay đỏ mặt.


Cô nói đến đó rồi thở dài:

_Làm tôi nhớ tới Hiểu Lam gê, mà nhóc đó nhìn cũng rất giống Hiểu Lam nữa.


Con ngươi của anh khẽ động, anh bảo cô ra ngoài trước, cô tinh ý rời đi. Anh nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn làm việc, anh và cậu đang đứng bên cây đào con con giờ đã lớn rất nhiều trong sân bệnh viện, tay trong tay, anh lại đưa mắt về cạnh bàn bên trái, hình bóng cậu thấp thoáng trong mắt anh, đang ngủ say ở đó trong bình yên đến lạ lùng, khẽ như sợi lông vũ chạm vào đáy tim anh. Anh đứng lên hướng về phía cửa sổ, nắng ấm rọi đầy khuôn mặt, ấm áp hệt như nụ cười ai năm nào. Khóe miệng anh tạo ra một độ cung hiếm hoi đã nhiều năm không thấy, anh cất giọng dịu dàng:

_Chào em, Hiểu Lam, lại một lần nữa thu của anh!.

END

10/11. 4:35 pm

_Phù Thủy Giày Đỏ_


P/s của tác giả: công sức ngồi “oánh” từ trưa tới giờ mới xong, đứng dậy có cảm giác như đang mượn sống lưng của bà ngoại vậy. Cảm ơn vì mọi người đã đọc nó. (T_T). Còn nhiều lỗi đánh máy, pm để mình sửa nha, cám ơn rất nhiều.

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

Chương 116 • Phiên ngoại 3: Gia Yến (3)




Ma đạo tổ sư


Chương 116  

Phiên ngoại 3: Gia Yến (3)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Xú

Edit + Beta: Rindoll
.
.
.
Lam Vong Cơ càng nghiêm trang, Ngụy Vô Tiện càng không thể kềm chế được xôn xao trong lòng muốn làm vài việc xấu. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ở trên mép chén nhỏ, phát ra tiếng rất nhỏ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nghe được tiếng, tầm mắt Lam Vong Cơ không dễ phát hiện được mà dời qua một chút.


Ngụy Vô Tiện biết, dù Lam Vong Cơ có khéo léo nhìn đi hướng khác, dư quang khóe mắt cũng nhất định sẽ không bỏ qua nhất cử nhất động của hắn. Vì vậy, hắn đem chén nhỏ giơ lên, giả vờ như muốn uống, ở trong tay vòng tới vòng lui, dừng lại ở vị trí mà Làm Vong Cơ vừa uống, đem môi mình đặt lên đó. Quả nhiên, hai tay Lam Vong Cơ vốn là đoan đoan chính chính đặt ở trên đùi, lúc này, tuy tư thế vẫn không thay đổi, nhưng lại yên lặng che giấu mười ngón tay đang co lại ở trong ống tay áo trắng.


Thấy vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện lâng lâng, nhất thời buông lỏng thân thể, đang muốn giống như mọi khi, cả người không tự chủ được nghiêng qua, bỗng nhiên truyền tới một tiếng ho khan nghiêm nghị của 
Lam Khải Nhân ngồi ở bên kia. Ngụy Vô Tiện vội vàng đem thân thể nghiêng ngã của mình chỉnh đốn lại, khôi phục lại dáng ngồi nghiêm chỉnh.


Dùng xong chén canh, nghỉ ngơi một lát, lúc này mới chính thức bắt đầu bưng lên các món ăn. Mỗi bàn đều có ba dạng món ăn, mỗi dạng điều có một cái đĩa nho nhỏ, bên trong đĩa đó không phải là xanh thì là trắng, cùng với món ăn năm đó lúc mà Ngụy Vô Tiện học ở đây là giống nhau. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái vị cay đắng càng thêm đậm, ngoài ra thì không có chút thay đổi gì hết.


Một nửa khu vực món ăn khác, một loại là thiên tính cho phép, Ngụy Vô Tiện khẩu vị nghiêng về nặng, thích ăn cay, không có thịt là không vui, đối mặt với thức ăn mộc mạc như vậy, bây giờ không có cảm giác thèm ăn gì ráo, ăn lung tung hai ba cái cho vào bụng, hoàn toàn không biết mình ăn cái gì. Trong lúc đó, anh mắt Lam Khải Nhân thỉnh thoảng quét tới đây, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, giống như năm đó lúc dạy học là một bộ dạng y như nhau, thời khắc chuẩn bị kêu tên để chỉnh đốn hắn.


Ngụy Vô Tiện làm một cái thái độ bình thường quy củ an phận, tính cách ông ấy như vậy, làm hắn không có cách nào, chỉ đành phải im lặng coi như không có gì.


Sau khi dùng xong bữa ăn nhạt nhẽo chán ngắt, gia phó (người làm) dọn mâm bát và bàn ăn xuống, theo lệ cũ, Lam Hi Thần bắt đầu tổng kết động tĩnh mấy ngày gần đây. Nhưng chỉ nghe hắn nói mấy câu, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác được hắn không có tập trung, thậm chí còn nhớ nhầm hai ba chỗ, nói xong cũng không phát hiện, làm cho Lam Khải Nhân cũng phải ghé mắt nhìn sang, nghe một hồi, rốt cục không nhịn được liền mở miệng cắt ngang lời hắn.


Một hồi gia yến, lúc này lại hữu kinh vô hiểm*, vội vội vàng vàng mà kết thúc. Mở màn ngột ngạt, quá trình ngột ngạt, bữa tiệc ngột ngạt, kết thúc cũng ngột ngạc nốt, Ngụy Vô Tiện buồn bực bị ép tới gần một canh giờ, vừa không có đồ ăn ngon, cũng không có ca múa trợ hứng, kìm nén đến mức dài đến độ giống như đã nữa năm cả người đều là khiêu tảo*. 


(*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
(*Khiêu tảo: bọ chét.)

Sau khi kết thúc, Lam Khải Nhân còn nghiêm nghị gọi Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đi cùng mình nói chuyện, xem bộ dáng là lại muốn giáo huấn đây mà, hơn nữa còn là một giáo huấn hai. Không có ai ở đây nữa hắn liền bắt đầu dương oai giở trò, lắc lư đi khắp nơi một vòng, nhìn thấy mấy tiểu bối đi chung với nhau, đang muốn lên tiếng kêu lại, bắt tới để vui đùa một chút, ai ngờ Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vừa thấy hắn liền sắc mặt đại biến, quay đầu bỏ đi. Ngụy Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, đi theo hai đứa đến một mảnh rừng cây, đợi một hồi, mới thấy mấy bạn trẻ xông ra, nói: “Ngụy tiền bối, không phải chúng ta cố ý không để ý tới ngươi, mà là tiên sinh đã nói, nếu ai nói chuyện với ngươi, thì sẽ bị chép phạt giáo huấn Lam Thị từ đầu đến hết......”


"Tiên sinh " là xưng hô của toàn bộ môn sinh Cô Tô Lam Thị đối với Lam Khải Nhân thống nhất để tôn xưng, đề cập đến hai chữ "tiên sinh", nhưng chỉ có xưng hô đối với hắn là khác. Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: “Không sao, ta đã sớm biết, tiên sinh nhà các ngươi phòng lửa phòng đạo phòng Ngụy Anh không phải ngày một ngày hai, các ngươi thấy ông ta có phòng được sao? Đại khái là cảm thấy con lợn xấu được đám cải trắng tốt đẹp nhà mình vây quanh, nên ông ta hỏa khí lớn một chút cũng là khó tránh khỏi, ha ha ha ha...”


Lam Cảnh Nghi: “......”


Lam Tư Truy: “...... Ha ha ha .”


Ngụy Vô Tiện cười xong, nói: “Đúng rồi, các ngươi trước khi bị chép phạt, nói là bởi vì đi săn đêm cùng với Ôn Ninh, vậy hắn bây giờ thế nào rồi ?”


Lam Tư Truy suy nghĩ một chút, đáp: “Không rõ nữa. có lẽ là đã tránh ở một nơi hẻo lánh nào đó dưới chân núi rồi, chờ chúng ta lần sau đi ra ngoài săn đêm thì sẽ tìm hắn đi cùng. Bất quá cũng không nói chính xác được là khi nào, lúc chúng ta tách ra, nhìn thấy bộ dáng Giang Tông Chủ dường như rất tức giận ......"”


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Cái gì?! Giang Trừng? Hắn sao lại cũng ở đó?”


Lam Tư Truy nói: “Lần trước chúng ta hẹn Kim công tử cùng đi săn đêm, cho nên ......”


Ngụy Vô Tiện lập tức đã hiểu. Cũng có thể đoán được, đại khái là Ôn Ninh lặng lẽ đi theo đám tiểu bối Lam gia hoặc là Kim Lăng, âm thầm bảo vệ bọn họ, lúc săn đêm gặp phải nguy cơ nên mới ra tay tương trợ. Kết quả Giang Trừng khẳng định cũng ở đây lén lén lút lút đi theo sau Kim Lăng, lo lắng cháu mình lại xảy ra chuyện gì. Vì vậy mới nhào ra cứu, thế là hai người ở trong trường hợp nguy cấp đụng mặt nhau, dẫn đến tình trạng náo loạn không vui .


Vừa hỏi thêm, quả nhiên là có chuyện như vậy, Ngụy Vô Tiện không biết nên khóc hay nên cười đây. Dừng một chút , hắn lại hỏi: “Giang Tông Chủ và Kim Lăng dạo gần đây thế nào rồi?”


Sau khi Kim Quang Dao chết, người thừa kế duy nhất của Lan Lăng Kim Thị chỉ còn lại có một mình Kim Lăng, nhưng mà, cũng không thiếu các lão nhân của gia tộc chi thứ ở một bên nhìn chằm chằm vào cái vị trí này, thấy có cơ hội, cả bọn đều rục rịch ngóc đầu dậy. Lan Lăng Kim Thị bên ngoài bị nhiều người chê cười, ở bên trong còn đấu đá lẫn nhau, Kim Lăng chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao có thể trấn định được cuộc chiến này, chung quy vẫn là do Giang Trừng xách theo Tử Điện ở trên Kim Lân Đài đi một vòng xử lý bọn họ, nhờ vậy mới để cho hắn tạm thời ngồi vững vàng ở vị trí gia chủ này. Về phần sau này sẽ có biến số gì, ai cũng không nói chính xác được.


Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: “Thoạt nhìn tốt vô cùng, Giang Tông Chủ vẫn như cũ, cầm roi đi khắp nơi quất người. Còn tính khí đại tiểu thư càng phát ra tốt lắm, trước kia cữu cữu mắng hắn một câu hắn đáp lại ba câu, hiện tại hắn có thể đáp mười câu rồi.”


Lam Tư Truy trách cứ: “Cảnh Nghi, ngươi sao có thể nói sau lưng người khác như vậy.”


Lam Cảnh Nghi giải thích: “Ta rõ ràng ở ngay trước mặt hắn cũng gọi như vậy.”


Nghe Lam Cảnh Nghi nói như vậy, Ngụy Vô Tiện thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì trong lòng hắn cũng rõ ràng, câu mà mình chân chính muốn hỏi cũng không phải là những thứ này, bất quá nếu nghe chuyện về Giang Trừng và Kim Lăng thì cũng tạm được, những việc khác cũng chớ nên để ý.


Hắn đứng dậy vỗ vỗ y phục, nói: “Vậy được rồi, như vậy đúng là tốt vô cùng, bọn họ có thể tiếp tục giữ vững tinh thần như vậy, ta cũng thở phào nhẹ cả người. Các ngươi tiếp tục chơi đi, ta có việc đi trước .”


Lam Cảnh Nghi khinh bỉ nói: “Từ trước đến giờ ngươi sống ở Vân Thâm Bất Tri Xử đều không có làm việc gì, sao có thể có chuyện gì chứ!”


Ngụy Vô Tiện cũng không quay đầu lại, nói: “Gặm cải trắng!”


Hắn buổi sáng khó được một ngày dậy sớm như thế, trở lại trong tĩnh thất lấy chăn trùm đầu ngủ say một trận, ngày đêm điên đảo hậu quả chính là khi hắn tỉnh lại đã là hoàng hôn, bỏ lỡ bữa ăn tối, không có đồ cho hắn ăn rồi. Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy đói, một bên thì tiếp tục tìm kiếm bản chữ mẫu trước kia của Lam Vong Cơ nhìn xem, một bên thì trái trái phải phải lục lọi xem có món đồ nào khác không sẵn tiện đợi ai kia về. Ấy thế mà, một mực đợi đến lúc tối, cũng không thấy cải trắng nhà mình trở lại.


Đến lúc này, Ngụy Vô Tiện mới phát giác trong bụng mình trống rỗng. Nhưng tính toán theo canh giờ, giờ này đã là giờ cấm đi lại ban đêm của Vân Thâm Bất Tri Xử, dựa theo gia quy, những người không có nhiệm vụ thì không thể ra ngoài, càng không thể leo tường —— cái này là mới thay đổi vào năm đó, quản hắn "không thể" cái gì , "cấm chỉ" cái gì, Ngụy Vô Tiện chỉ để ý đói thì ăn, mệt thì ngủ, buồn bực thì trêu, gây họa thì bỏ chạy. Nhưng hôm nay tình huống bất đồng, nếu hắn không tuân theo quy củ, vậy sẽ là trực tiếp làm khó Lam Vong Cơ, nửa đói nửa buồn bực, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhịn đi.

Đúng vào lúc này, ngoài tĩnh thất truyền tới tiếng động rất nhỏ, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra một chút. Lam Vong Cơ đã trở về. Ngụy Vô Tiện nằm trên đất giả chết. Nghe thấy tiếng chân Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đi tới bàn sách, đem thứ gì đó đặt ở phía trên, từ đầu đến cuối đều không có nói gì. Ngụy Vô Tiện vốn định còn muốn tiếp tục giả chết, nhưng Lam Vong Cơ dường như mở ra thứ gì, trong nháy mắt một mùi thơm phức bức người lan tỏa áp đảo mùi đàn hương tràn đầy trong tĩnh thất thanh lãnh. 


Ngụy Vô Tiện lập tức từ dưới đất bò dậy, chạy đến nói: “Nhị ca ca! Ta cả đời sẽ làm trâu ngựa cho ngươi!”


Lam Vong Cơ sắc mặt không thay đổi đem hộp đựng thức ăn mở ra, lấy ra các món ăn để lên trên bàn, Ngụy Vô Tiện bay tới bên cạnh y, chỉ thấy năm sáu món đều là một mãnh trắng trắng hồng hồng trong đĩa, nhìn thấy lòng đều tràn đầy vui mừng, mắt phóng hồng quang nói: “Hàm Quang Quân ngươi quá khách khí rồi, săn sóc ta như thế này lại còn đặc biệt mang thức ăn đến cho ta, sau này muốn làm gì thì cứ gọi ta.”


Lam Vong Cơ ở tầng cuối cùng của hộp đựng thức ăn lấy ra một đôi đũa bạch nha, để ở trên miệng chén, nhạt tiếng nói: “Ăn không nói.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi còn nói ngủ không nói mà, mỗi ngày lúc ban đêm ta nói nhiều lời như vậy sao ngươi không ngăn cản ta đừng nói đi.”


Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện nói: “Hảo hảo hảo, ta không nói. Chúng ta đều như vậy, ngươi da mặt còn mỏng như vậy, động bất động, lại hay ngượng ngùng, ta liền thích ngươi điểm này. Ngươi là mua ở nhà Tương Thái quán trên Thải Y trấn  sao?”


Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, Ngụy Vô Tiện đơn giản cho là y thầm chấp nhận, ngồi ở án thư vừa nói: “Không biết nhà Tương Thải quán đó đã đóng cửa chưa, trước kia chúng ta lúc nào cũng ăn tại nhà đó, nếu không ăn hết thức ăn nhà các ngươi, ta sợ còn không chống đỡ nổi mấy tháng. Ai, nhìn những thứ này này, đây mới gọi là gia yến a.”


Lam Vong Cơ nói: “"Chúng ta"?”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ta và Giang Trừng a! Thỉnh thoảng còn có Nhiếp Hoài Tang và những người khác.”


Tà tà liếc mắt một cái, hắn thấp giọng nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Hàm Quang Quân, ngươi cũng đừng quên, năm đó ta đã từng qua mời ngươi cùng đi, nhiệt tình rất nhiều, mà ra sức cũng rất nhiều a, là chính ngươi không chịu đi. Ta nói với ngươi một câu ngươi liền trừng mắt nhìn ta, ngươi còn động thủ với ta, ta còn không có tính sổ với ngươi, ngươi ngược lại còn không vui. Lại nói tiếp ......”


Hắn từ từ đi tới rồi phi thẳng đến chỗ Lam Vong Cơ, nói: “Ta vốn là lo lắng sợ phạm vào điều cấm, vậy nên mới cố nhịn không có chạy ra ngoài, ngoan ngoãn canh giữ ở trong phòng chờ ngươi, ai ngờ Hàm Quang Quân ngươi ngược lại phạm điều cấm đi ra ngoài tìm mua đồ ăn cho ta. Ngươi như vậy không tuân theo quy củ, thúc phụ ngươi mà biết, lại phải đau thắt tim a.”


Lam Vong Cơ cúi đầu ôm hông của hắn, nhìn như an tĩnh, cũng không có động tác gì khác, Ngụy Vô Tiện lại có thể cảm giác được, ngón tay của y đang ở bên hông mình vô tình hay cố ý mà vuốt nhẹ. Ngón tay nhiệt độ vừa phải nóng lên, nhiệt ý xuyên thấu qua áo quần, trực tiếp lên da, xúc cảm rõ ràng vô cùng. 


Ngụy Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, ta uống thuốc nhà các ngươi, bây giờ miệng đều là khổ đắng, ăn không vô, làm sao bây giờ.”


Lam Vong Cơ nói: “Một ngụm.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy. Ta là chỉ uống một ngụm thôi, nhưng thuốc nhà các ngươi cũng không biết là người nào pha, tác dụng thật mạnh, khổ vị từ đầu lưỡi lưu xuống tận cổ họng. Ngươi nói mau, nên làm cái gì bây giờ.”


Yên lặng một trận , Lam Vong Cơ đáp: “Trung hòa .” (Giải trừ/giải trừ chất khổ vị của ẻm.)


Ngụy Vô Tiện khiêm tốn thỉnh giáo: “Nên trung hòa thế nào?”


Lam Vong Cơ nâng lên khuôn mặt. Răng môi hai người chạm vào nhau, tràn ngập một cổ mùi thuốc nhàn nhạt, vị hơi đắng làm cho nụ hôn này phá lệ lâu dài. Thật vất vả tách ra, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: “Hàm Quang Quân, ta vừa mới nhớ tới, thang thuốc kia ngươi uống hai chén, so với ta còn khổ hơn.”


Lam Vong Cơ đáp: “Ừ.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng miệng ngươi lại ngọt vô cùng, thật là kỳ quái.”


“......”


Lam Vong Cơ nói: “Ngươi ăn cơm trước.”


Dừng một chút, nói bổ sung: “Ăn xong làm tiếp chuyện.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ăn trước cải trắng đi.”


Lam Vong Cơ mi nhọn hơi cong, dường như có chút không hiểu tại sao lại chợt nhắc tới cải trắng, Ngụy Vô Tiện cười lớn ôm lấy cổ của y. Nếu nói gia yến, nên phải ở phía sau cánh cửa đóng kín thì tương đối mới thích hợp.


Hết chương 116
_________________________
Cải trắng = Lam Vong Cơ (= w =)

P/S 1: Cái câu: "Ngươi  còn động thủ với ta" là ta nhờ bạn Nai Con dịch dùm ý, vì vậy nên, cản ơn bạn Nai (= w =) ♥


P/S2: Hố hố hố, chương này làm trong vòng 2 ngày ý, hôm nay mới up lên nà, ta tự thấy mình có tiến bộ a (> v <)

P/S3: Giải thích 1 chút vì sao cái chén canh mà bạn Tiên uống lại gọi là thuốc nhé, vì cái vị của nó đắng y như uống thuốc ấy, nên lúc thì gọi là canh, lúc thì gọi là thuốc. Ta dịch 2 cái qua lại, cho mọi người không hiểu lầm là ẽm đang uống thuốc. Trong yến tiệc có ai đời nào lại đi uống thuốc phải không? Vì vậy, tác giả miêu tả và gọi chén canh cũng đồng nghĩa với chén thuốc á. 


Thứ Ba, 6 tháng 3, 2018

Artist: 画个大饼饼饼 (Họa Cá Đại Bính Bính Bính)

Artist: Đồng Hạ Bao (瞳夏bao)

• Album sưu tập hình ảnh về họa sĩ Đồng Hạ Bao. Chỉ lấy ảnh mỹ nam, không lấy ảnh mỹ nữ.
___________________
○ Link weibo: https://www.weibo.com/p/1005052287877945/home?from=page_100505&mod=TAB&is_hot=1#place
____________________
Xem thêm hình ảnh tại page facebook

• Link: Ma Đạo Tổ Sư 






















































Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...