Chinta

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

Chương 116 • Phiên ngoại 3: Gia Yến (3)




Ma đạo tổ sư


Chương 116  

Phiên ngoại 3: Gia Yến (3)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Xú

Edit + Beta: Rindoll
.
.
.
Lam Vong Cơ càng nghiêm trang, Ngụy Vô Tiện càng không thể kềm chế được xôn xao trong lòng muốn làm vài việc xấu. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ở trên mép chén nhỏ, phát ra tiếng rất nhỏ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nghe được tiếng, tầm mắt Lam Vong Cơ không dễ phát hiện được mà dời qua một chút.


Ngụy Vô Tiện biết, dù Lam Vong Cơ có khéo léo nhìn đi hướng khác, dư quang khóe mắt cũng nhất định sẽ không bỏ qua nhất cử nhất động của hắn. Vì vậy, hắn đem chén nhỏ giơ lên, giả vờ như muốn uống, ở trong tay vòng tới vòng lui, dừng lại ở vị trí mà Làm Vong Cơ vừa uống, đem môi mình đặt lên đó. Quả nhiên, hai tay Lam Vong Cơ vốn là đoan đoan chính chính đặt ở trên đùi, lúc này, tuy tư thế vẫn không thay đổi, nhưng lại yên lặng che giấu mười ngón tay đang co lại ở trong ống tay áo trắng.


Thấy vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện lâng lâng, nhất thời buông lỏng thân thể, đang muốn giống như mọi khi, cả người không tự chủ được nghiêng qua, bỗng nhiên truyền tới một tiếng ho khan nghiêm nghị của 
Lam Khải Nhân ngồi ở bên kia. Ngụy Vô Tiện vội vàng đem thân thể nghiêng ngã của mình chỉnh đốn lại, khôi phục lại dáng ngồi nghiêm chỉnh.


Dùng xong chén canh, nghỉ ngơi một lát, lúc này mới chính thức bắt đầu bưng lên các món ăn. Mỗi bàn đều có ba dạng món ăn, mỗi dạng điều có một cái đĩa nho nhỏ, bên trong đĩa đó không phải là xanh thì là trắng, cùng với món ăn năm đó lúc mà Ngụy Vô Tiện học ở đây là giống nhau. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái vị cay đắng càng thêm đậm, ngoài ra thì không có chút thay đổi gì hết.


Một nửa khu vực món ăn khác, một loại là thiên tính cho phép, Ngụy Vô Tiện khẩu vị nghiêng về nặng, thích ăn cay, không có thịt là không vui, đối mặt với thức ăn mộc mạc như vậy, bây giờ không có cảm giác thèm ăn gì ráo, ăn lung tung hai ba cái cho vào bụng, hoàn toàn không biết mình ăn cái gì. Trong lúc đó, anh mắt Lam Khải Nhân thỉnh thoảng quét tới đây, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, giống như năm đó lúc dạy học là một bộ dạng y như nhau, thời khắc chuẩn bị kêu tên để chỉnh đốn hắn.


Ngụy Vô Tiện làm một cái thái độ bình thường quy củ an phận, tính cách ông ấy như vậy, làm hắn không có cách nào, chỉ đành phải im lặng coi như không có gì.


Sau khi dùng xong bữa ăn nhạt nhẽo chán ngắt, gia phó (người làm) dọn mâm bát và bàn ăn xuống, theo lệ cũ, Lam Hi Thần bắt đầu tổng kết động tĩnh mấy ngày gần đây. Nhưng chỉ nghe hắn nói mấy câu, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác được hắn không có tập trung, thậm chí còn nhớ nhầm hai ba chỗ, nói xong cũng không phát hiện, làm cho Lam Khải Nhân cũng phải ghé mắt nhìn sang, nghe một hồi, rốt cục không nhịn được liền mở miệng cắt ngang lời hắn.


Một hồi gia yến, lúc này lại hữu kinh vô hiểm*, vội vội vàng vàng mà kết thúc. Mở màn ngột ngạt, quá trình ngột ngạt, bữa tiệc ngột ngạt, kết thúc cũng ngột ngạc nốt, Ngụy Vô Tiện buồn bực bị ép tới gần một canh giờ, vừa không có đồ ăn ngon, cũng không có ca múa trợ hứng, kìm nén đến mức dài đến độ giống như đã nữa năm cả người đều là khiêu tảo*. 


(*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
(*Khiêu tảo: bọ chét.)

Sau khi kết thúc, Lam Khải Nhân còn nghiêm nghị gọi Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đi cùng mình nói chuyện, xem bộ dáng là lại muốn giáo huấn đây mà, hơn nữa còn là một giáo huấn hai. Không có ai ở đây nữa hắn liền bắt đầu dương oai giở trò, lắc lư đi khắp nơi một vòng, nhìn thấy mấy tiểu bối đi chung với nhau, đang muốn lên tiếng kêu lại, bắt tới để vui đùa một chút, ai ngờ Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vừa thấy hắn liền sắc mặt đại biến, quay đầu bỏ đi. Ngụy Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, đi theo hai đứa đến một mảnh rừng cây, đợi một hồi, mới thấy mấy bạn trẻ xông ra, nói: “Ngụy tiền bối, không phải chúng ta cố ý không để ý tới ngươi, mà là tiên sinh đã nói, nếu ai nói chuyện với ngươi, thì sẽ bị chép phạt giáo huấn Lam Thị từ đầu đến hết......”


"Tiên sinh " là xưng hô của toàn bộ môn sinh Cô Tô Lam Thị đối với Lam Khải Nhân thống nhất để tôn xưng, đề cập đến hai chữ "tiên sinh", nhưng chỉ có xưng hô đối với hắn là khác. Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: “Không sao, ta đã sớm biết, tiên sinh nhà các ngươi phòng lửa phòng đạo phòng Ngụy Anh không phải ngày một ngày hai, các ngươi thấy ông ta có phòng được sao? Đại khái là cảm thấy con lợn xấu được đám cải trắng tốt đẹp nhà mình vây quanh, nên ông ta hỏa khí lớn một chút cũng là khó tránh khỏi, ha ha ha ha...”


Lam Cảnh Nghi: “......”


Lam Tư Truy: “...... Ha ha ha .”


Ngụy Vô Tiện cười xong, nói: “Đúng rồi, các ngươi trước khi bị chép phạt, nói là bởi vì đi săn đêm cùng với Ôn Ninh, vậy hắn bây giờ thế nào rồi ?”


Lam Tư Truy suy nghĩ một chút, đáp: “Không rõ nữa. có lẽ là đã tránh ở một nơi hẻo lánh nào đó dưới chân núi rồi, chờ chúng ta lần sau đi ra ngoài săn đêm thì sẽ tìm hắn đi cùng. Bất quá cũng không nói chính xác được là khi nào, lúc chúng ta tách ra, nhìn thấy bộ dáng Giang Tông Chủ dường như rất tức giận ......"”


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Cái gì?! Giang Trừng? Hắn sao lại cũng ở đó?”


Lam Tư Truy nói: “Lần trước chúng ta hẹn Kim công tử cùng đi săn đêm, cho nên ......”


Ngụy Vô Tiện lập tức đã hiểu. Cũng có thể đoán được, đại khái là Ôn Ninh lặng lẽ đi theo đám tiểu bối Lam gia hoặc là Kim Lăng, âm thầm bảo vệ bọn họ, lúc săn đêm gặp phải nguy cơ nên mới ra tay tương trợ. Kết quả Giang Trừng khẳng định cũng ở đây lén lén lút lút đi theo sau Kim Lăng, lo lắng cháu mình lại xảy ra chuyện gì. Vì vậy mới nhào ra cứu, thế là hai người ở trong trường hợp nguy cấp đụng mặt nhau, dẫn đến tình trạng náo loạn không vui .


Vừa hỏi thêm, quả nhiên là có chuyện như vậy, Ngụy Vô Tiện không biết nên khóc hay nên cười đây. Dừng một chút , hắn lại hỏi: “Giang Tông Chủ và Kim Lăng dạo gần đây thế nào rồi?”


Sau khi Kim Quang Dao chết, người thừa kế duy nhất của Lan Lăng Kim Thị chỉ còn lại có một mình Kim Lăng, nhưng mà, cũng không thiếu các lão nhân của gia tộc chi thứ ở một bên nhìn chằm chằm vào cái vị trí này, thấy có cơ hội, cả bọn đều rục rịch ngóc đầu dậy. Lan Lăng Kim Thị bên ngoài bị nhiều người chê cười, ở bên trong còn đấu đá lẫn nhau, Kim Lăng chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao có thể trấn định được cuộc chiến này, chung quy vẫn là do Giang Trừng xách theo Tử Điện ở trên Kim Lân Đài đi một vòng xử lý bọn họ, nhờ vậy mới để cho hắn tạm thời ngồi vững vàng ở vị trí gia chủ này. Về phần sau này sẽ có biến số gì, ai cũng không nói chính xác được.


Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: “Thoạt nhìn tốt vô cùng, Giang Tông Chủ vẫn như cũ, cầm roi đi khắp nơi quất người. Còn tính khí đại tiểu thư càng phát ra tốt lắm, trước kia cữu cữu mắng hắn một câu hắn đáp lại ba câu, hiện tại hắn có thể đáp mười câu rồi.”


Lam Tư Truy trách cứ: “Cảnh Nghi, ngươi sao có thể nói sau lưng người khác như vậy.”


Lam Cảnh Nghi giải thích: “Ta rõ ràng ở ngay trước mặt hắn cũng gọi như vậy.”


Nghe Lam Cảnh Nghi nói như vậy, Ngụy Vô Tiện thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì trong lòng hắn cũng rõ ràng, câu mà mình chân chính muốn hỏi cũng không phải là những thứ này, bất quá nếu nghe chuyện về Giang Trừng và Kim Lăng thì cũng tạm được, những việc khác cũng chớ nên để ý.


Hắn đứng dậy vỗ vỗ y phục, nói: “Vậy được rồi, như vậy đúng là tốt vô cùng, bọn họ có thể tiếp tục giữ vững tinh thần như vậy, ta cũng thở phào nhẹ cả người. Các ngươi tiếp tục chơi đi, ta có việc đi trước .”


Lam Cảnh Nghi khinh bỉ nói: “Từ trước đến giờ ngươi sống ở Vân Thâm Bất Tri Xử đều không có làm việc gì, sao có thể có chuyện gì chứ!”


Ngụy Vô Tiện cũng không quay đầu lại, nói: “Gặm cải trắng!”


Hắn buổi sáng khó được một ngày dậy sớm như thế, trở lại trong tĩnh thất lấy chăn trùm đầu ngủ say một trận, ngày đêm điên đảo hậu quả chính là khi hắn tỉnh lại đã là hoàng hôn, bỏ lỡ bữa ăn tối, không có đồ cho hắn ăn rồi. Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy đói, một bên thì tiếp tục tìm kiếm bản chữ mẫu trước kia của Lam Vong Cơ nhìn xem, một bên thì trái trái phải phải lục lọi xem có món đồ nào khác không sẵn tiện đợi ai kia về. Ấy thế mà, một mực đợi đến lúc tối, cũng không thấy cải trắng nhà mình trở lại.


Đến lúc này, Ngụy Vô Tiện mới phát giác trong bụng mình trống rỗng. Nhưng tính toán theo canh giờ, giờ này đã là giờ cấm đi lại ban đêm của Vân Thâm Bất Tri Xử, dựa theo gia quy, những người không có nhiệm vụ thì không thể ra ngoài, càng không thể leo tường —— cái này là mới thay đổi vào năm đó, quản hắn "không thể" cái gì , "cấm chỉ" cái gì, Ngụy Vô Tiện chỉ để ý đói thì ăn, mệt thì ngủ, buồn bực thì trêu, gây họa thì bỏ chạy. Nhưng hôm nay tình huống bất đồng, nếu hắn không tuân theo quy củ, vậy sẽ là trực tiếp làm khó Lam Vong Cơ, nửa đói nửa buồn bực, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhịn đi.

Đúng vào lúc này, ngoài tĩnh thất truyền tới tiếng động rất nhỏ, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra một chút. Lam Vong Cơ đã trở về. Ngụy Vô Tiện nằm trên đất giả chết. Nghe thấy tiếng chân Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đi tới bàn sách, đem thứ gì đó đặt ở phía trên, từ đầu đến cuối đều không có nói gì. Ngụy Vô Tiện vốn định còn muốn tiếp tục giả chết, nhưng Lam Vong Cơ dường như mở ra thứ gì, trong nháy mắt một mùi thơm phức bức người lan tỏa áp đảo mùi đàn hương tràn đầy trong tĩnh thất thanh lãnh. 


Ngụy Vô Tiện lập tức từ dưới đất bò dậy, chạy đến nói: “Nhị ca ca! Ta cả đời sẽ làm trâu ngựa cho ngươi!”


Lam Vong Cơ sắc mặt không thay đổi đem hộp đựng thức ăn mở ra, lấy ra các món ăn để lên trên bàn, Ngụy Vô Tiện bay tới bên cạnh y, chỉ thấy năm sáu món đều là một mãnh trắng trắng hồng hồng trong đĩa, nhìn thấy lòng đều tràn đầy vui mừng, mắt phóng hồng quang nói: “Hàm Quang Quân ngươi quá khách khí rồi, săn sóc ta như thế này lại còn đặc biệt mang thức ăn đến cho ta, sau này muốn làm gì thì cứ gọi ta.”


Lam Vong Cơ ở tầng cuối cùng của hộp đựng thức ăn lấy ra một đôi đũa bạch nha, để ở trên miệng chén, nhạt tiếng nói: “Ăn không nói.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi còn nói ngủ không nói mà, mỗi ngày lúc ban đêm ta nói nhiều lời như vậy sao ngươi không ngăn cản ta đừng nói đi.”


Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện nói: “Hảo hảo hảo, ta không nói. Chúng ta đều như vậy, ngươi da mặt còn mỏng như vậy, động bất động, lại hay ngượng ngùng, ta liền thích ngươi điểm này. Ngươi là mua ở nhà Tương Thái quán trên Thải Y trấn  sao?”


Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, Ngụy Vô Tiện đơn giản cho là y thầm chấp nhận, ngồi ở án thư vừa nói: “Không biết nhà Tương Thải quán đó đã đóng cửa chưa, trước kia chúng ta lúc nào cũng ăn tại nhà đó, nếu không ăn hết thức ăn nhà các ngươi, ta sợ còn không chống đỡ nổi mấy tháng. Ai, nhìn những thứ này này, đây mới gọi là gia yến a.”


Lam Vong Cơ nói: “"Chúng ta"?”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ta và Giang Trừng a! Thỉnh thoảng còn có Nhiếp Hoài Tang và những người khác.”


Tà tà liếc mắt một cái, hắn thấp giọng nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Hàm Quang Quân, ngươi cũng đừng quên, năm đó ta đã từng qua mời ngươi cùng đi, nhiệt tình rất nhiều, mà ra sức cũng rất nhiều a, là chính ngươi không chịu đi. Ta nói với ngươi một câu ngươi liền trừng mắt nhìn ta, ngươi còn động thủ với ta, ta còn không có tính sổ với ngươi, ngươi ngược lại còn không vui. Lại nói tiếp ......”


Hắn từ từ đi tới rồi phi thẳng đến chỗ Lam Vong Cơ, nói: “Ta vốn là lo lắng sợ phạm vào điều cấm, vậy nên mới cố nhịn không có chạy ra ngoài, ngoan ngoãn canh giữ ở trong phòng chờ ngươi, ai ngờ Hàm Quang Quân ngươi ngược lại phạm điều cấm đi ra ngoài tìm mua đồ ăn cho ta. Ngươi như vậy không tuân theo quy củ, thúc phụ ngươi mà biết, lại phải đau thắt tim a.”


Lam Vong Cơ cúi đầu ôm hông của hắn, nhìn như an tĩnh, cũng không có động tác gì khác, Ngụy Vô Tiện lại có thể cảm giác được, ngón tay của y đang ở bên hông mình vô tình hay cố ý mà vuốt nhẹ. Ngón tay nhiệt độ vừa phải nóng lên, nhiệt ý xuyên thấu qua áo quần, trực tiếp lên da, xúc cảm rõ ràng vô cùng. 


Ngụy Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, ta uống thuốc nhà các ngươi, bây giờ miệng đều là khổ đắng, ăn không vô, làm sao bây giờ.”


Lam Vong Cơ nói: “Một ngụm.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy. Ta là chỉ uống một ngụm thôi, nhưng thuốc nhà các ngươi cũng không biết là người nào pha, tác dụng thật mạnh, khổ vị từ đầu lưỡi lưu xuống tận cổ họng. Ngươi nói mau, nên làm cái gì bây giờ.”


Yên lặng một trận , Lam Vong Cơ đáp: “Trung hòa .” (Giải trừ/giải trừ chất khổ vị của ẻm.)


Ngụy Vô Tiện khiêm tốn thỉnh giáo: “Nên trung hòa thế nào?”


Lam Vong Cơ nâng lên khuôn mặt. Răng môi hai người chạm vào nhau, tràn ngập một cổ mùi thuốc nhàn nhạt, vị hơi đắng làm cho nụ hôn này phá lệ lâu dài. Thật vất vả tách ra, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: “Hàm Quang Quân, ta vừa mới nhớ tới, thang thuốc kia ngươi uống hai chén, so với ta còn khổ hơn.”


Lam Vong Cơ đáp: “Ừ.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng miệng ngươi lại ngọt vô cùng, thật là kỳ quái.”


“......”


Lam Vong Cơ nói: “Ngươi ăn cơm trước.”


Dừng một chút, nói bổ sung: “Ăn xong làm tiếp chuyện.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ăn trước cải trắng đi.”


Lam Vong Cơ mi nhọn hơi cong, dường như có chút không hiểu tại sao lại chợt nhắc tới cải trắng, Ngụy Vô Tiện cười lớn ôm lấy cổ của y. Nếu nói gia yến, nên phải ở phía sau cánh cửa đóng kín thì tương đối mới thích hợp.


Hết chương 116
_________________________
Cải trắng = Lam Vong Cơ (= w =)

P/S 1: Cái câu: "Ngươi  còn động thủ với ta" là ta nhờ bạn Nai Con dịch dùm ý, vì vậy nên, cản ơn bạn Nai (= w =) ♥


P/S2: Hố hố hố, chương này làm trong vòng 2 ngày ý, hôm nay mới up lên nà, ta tự thấy mình có tiến bộ a (> v <)

P/S3: Giải thích 1 chút vì sao cái chén canh mà bạn Tiên uống lại gọi là thuốc nhé, vì cái vị của nó đắng y như uống thuốc ấy, nên lúc thì gọi là canh, lúc thì gọi là thuốc. Ta dịch 2 cái qua lại, cho mọi người không hiểu lầm là ẽm đang uống thuốc. Trong yến tiệc có ai đời nào lại đi uống thuốc phải không? Vì vậy, tác giả miêu tả và gọi chén canh cũng đồng nghĩa với chén thuốc á. 


Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...