Chinta

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

Chương 103: Hận Sinh 21 - 6

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 103: Hận Sinh 21 - 6
_________________
Edit: Bánh Phô Mai

Beta: Chinta Rinmochin

__________________
_________
*Chương trước: Mưa gió phá cửa mà vào bên trong, một đạo linh quang tử điện* trực diện đánh trúng lồng ngực Tô Thiệp, đánh hắn bay về phía sau.
_____
_______________
___________________

Tô Thiệp nặng nề va vào một cái cột gỗ hình trụ, phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ. Hai tên tu sĩ trái phải canh giữ ở cửa trong miếu cũng bị đánh văng, nằm dưới mặt đất không dậy nổi.


Một thân ảnh màu tím bước qua bậc cửa, vững vàng bước vào bên trong đại điện.



Ngoài miếu mưa gió đan xen, trên thân thể người này thế nhưng không hề bị mưa làm ướt, chỉ là vạt áo màu tím có hơi sậm màu một ít. Tay trái cầm một chiếc dù bằng giấy dầu, hạt mưa lộp bộp rơi trên mặt dù, bọt nước văng tung tóe, tay phải cầm roi Tử Điện ánh sáng lạnh lẽo vẫn còn xẹt xẹt điên cuồng lóe lên. Thần sắc trên mặt hắn so với giông tố đêm nay càng âm trầm hơn.


Kim Lăng lập tức ngồi dậy, kêu lên: “Cữu cữu¹!” 

(¹Cữu cữu = cậu)


Giang Trừng ánh mắt quét sang, lạnh lùng thốt lên: “Gọi! Ngươi giờ còn biết gọi ta, lúc trước ngươi chạy cái gì!”


Nói xong, hắn đổi hướng tầm mắt, hữu ý vô ý quay đầu qua hướng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đang ngồi ở phía bên kia.



Hai nhóm tầm mắt đối tiếp nhau, Tô Thiệp đã dùng bội kiếm Nan Bình của hắn cố gắng chống đỡ đứng dậy, sau khi đứng dậy, hắn liền cầm lấy bội kiếm hướng về phía Giang Trừng đâm tới. Giang Trừng vẫn chưa xuất thủ, vài tiếng chó sủa vang lên, hắc tông linh khuyển từ bên ngoài như một con phi ngư
² bay thẳng vào trong, thẳng hướng Tô Thiệp nhào tới. (²Phi ngư: cá bay.)


Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy tiếng chó sủa, nhất thời lông tơ dựng đứng, liền nhào thẳng vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ, hồn phi phách tán kêu lên: “Lam Trạm!”


Lam Vong Cơ đã sớm tự giác ôm lấy hắn, đáp: “Ân!”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ôm lấy ta!”



Lam Vong Cơ trả lời: “Đã ôm lấy.”


Ngụy Vô Tiện nói: “Ôm chặt ta!!!”


Lam Vong Cơ dùng sức ôm hắn càng chặt hơn.


Không nhìn hình ảnh, chỉ nghe âm thanh, cơ mặt và khoe miệng Giang Trừng đều co giật một trận, nguyên bản dường như có chút muốn quay đầu qua xem, nhưng lần này triệt để khống chế được cái cổ của mình để cho nó không xoay qua. Vừa vặn từ phía sau điện lao ra vài tên tu sĩ Lan Lăng Kim thị, cầm kiếm vây đến. Giang Trừng cười lạnh một tiếng, tay phải hất lên, trong miếu Quan Âm xuất hiện ánh sáng tử hồng
³ lóa mắt, kẻ nào bị đạo tử hồng đó chạm phải đều bị đánh văng ra ngoài, mà chiếc dù giấy, vẫn vững vàng được nắm ở trong tay trái của hắn. Đám tu sĩ ngã trái ngã phải té thành một đống, toàn bộ thân thể vẫn còn đang bị điện giật mà co rút run rẫy, Giang Trừng lúc này mới thu hồi ô dù lại. (³Tử hồng: tím hồng)



Tô Thiệp thì bị hắc tông linh khuyển gầm lên giận giữ cuốn lấy không ngừng, Kim Lăng đứng ở một bên cổ vũ: “Tiên Tử! Coi chừng! Tiên Tử, cắn hắn! Cắn tay hắn!”


Lam Hi Thần thì lại quát lên: “Giang tông chủ, cẩn thận tiếng đàn!”



Lời còn chưa dứt, phía sau miếu Quan Âm liền vang lên tiếng đàn, nhất định là Kim Quang Dao lại giở mánh cũ. Nhưng mà, Giang Trừng đã ăn phải một lần thua thiệt bởi tà khúc này ở Loạn Tán Cương, hiển nhiên sẽ đặc biệt cảnh giác, thời điểm tiếng đàn vừa vang lên, hắn liền đá trên mặt đất, dùng mũi chân hất bay lên trường kiếm bị rơi xuống của một tu sĩ, tay trái buông chiếc dù, tiếp lấy thanh kiếm, tay phải rút ra Tam Độc bên hông, hai tay đều cầm thanh kiếm, chợt gai nhau rạch một cái.



Hai thanh kiếm va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, lấn át nhịp điệu tà khúc.



Phương thức phá giải hết sức hữu hiệu!



Chỉ có một chỗ thiếu sót, đó là ----- thanh âm này, thật sự quá khó nghe!



Khó nghe đến mức tựa như lỗ tai bị tạp âm đáng sợ này chọc thủng, đối với người như Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ xuất thân từ Cô Tô Lam thị mà nói, càng không dễ dàng chấp nhận, hai người đều hơi nhăn mi. Nhưng Lam Vong Cơ lại đang tận chức tận trách ôm Ngụy Vô Tiện, không có cách nào che lại lỗ tai, vì thế Ngụy Vô Tiện một bên nghe chó sủa mà phát run, một bên thì giơ tay giúp y che kín.



Gương mặt Giang Trừng cương cứng, hai tay cầm kiếm, một bên chế tạo ra ma âm chói tai sát phong cảnh, một bên hướng sau điện ép tới. Nhưng Kim Quang Dao từ trong bóng tối không chờ hắn đi qua giết hay bắt giữ, Kim Quang Dao tự mình che lỗ tai đi ra.



Hắn không 
kéo mấy sợi dây đàn tinh tế trong tay nữa, Giang Trừng cũng tạm thời ngừng lại hành động chế tạo tạp âm.


Lam Hi Thần nói: “Dây huyền cầm vẫn còn ở bên hông hắn.”


Kim Quang Dao nói: “Nhị ca, ngươi không cần phải như vậy, coi như dây huyền cầm hiện tại ở trên tay ta, nhưng Giang tông chủ vẫn luôn tạo ra ma âm từ kiếm, ta có muốn cũng đàn không được.”


Giang Trừng nâng kiếm đâm tới hắn, Kim Quang Dao lắc mình tránh đi, nói: “Giang tông chủ! Ngươi sao lại tới nơi này?”


Giang Trừng không cùng hắn nhiều lời, linh lực Kim Quang Dao không mạnh bằng hắn, không dám trực diện nghênh đón, chỉ có thể linh hoạt né tránh không ngừng, vừa tránh vừa nói: “Có phải A Lăng chạy loạn khắp nơi, ngươi đuổi theo hắn tìm được nơi này hay không? Tiên Tử nhất định còn dẫn đường cho ngươi. Ai, rõ ràng hắc tông linh khuyển là ta đưa, nhưng nửa chút mặt mũi cũng không cho ta.”


Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ gắt gao ôm thật chặt, nghe tiếng chó sủa cũng không còn sợ như cũ nữa, còn có thể dành ra tâm tư để suy nghĩ, thấp giọng nói: “Kim Quang Dao muốn làm gì vậy? Thời điểm này mà còn rảnh rỗi nói chuyện nhà???”


Lam Vong Cơ cũng không đáp lại, Ngụy Vô Tiện không nghe thấy y trả lời, trong lòng buồn bực, ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai hắn còn đang che lỗ tai của Lam Vong Cơ, vừa rồi Lam Vong Cơ căn bản không nghe thấy hắn nói chuyện, thảo nào lại không trả lời, thế là hắn vội vàng buông tay.


Lúc này, Kim Quang Dao bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác, cười nói: “Giang tông chủ, ngươi có chuyện gì sao? Từ nãy đến giờ, ánh mắt vẫn luôn trốn trốn tránh tránh không dám nhìn sang bên kia, do bên kia có cái gì sao?”


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Hắn không phải là không dám nhìn... Có lẽ là thấy có chút ghê tởm, không muốn nhìn. Bất quá cũng không sao... Đại khái là vậy đi.”


Kim Quang Dao lại nói: “Còn tránh? Bên kia không có thứ gì, bên kia đúng là sư huynh của ngươi. Ngươi thật sự là vì đuổi theo A Lăng nên mới tìm tới nơi này sao?”


Giang Trừng gầm hét lên: “Nếu không thì sao?! Ta còn có thể tìm ai?!”


Lam Hi Thần nói: “Không nên trả lời hắn!”



Kim Quang Dao đã quen hoa ngôn xảo ngữ, chỉ cần bắt đầu nói chuyện với hắn, sẽ bị hắn dời đi sự chú ý, không tự chủ được bị tác động tới cảm xúc. Kim Quang Dao nói: “Được rồi, Ngụy tiên sinh, ngươi thấy được không? Sư đệ ngươi không phải đến tìm ngươi, nhìn cũng không muốn nhìn ngươi một cái.”


Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lời này của ngươi thật kỳ quái, Kim tông chủ. Giang tông chủ dùng thái độ này đối với ta cũng không phải ngày đầu tiên.”


Nghe vậy, khóe miệng Giang Trừng nhẹ nhàng vặn vẹo một trận, mu bàn tay nắm lấy Tử Điện đến nổi gân xanh.


Kim Quang Dao nhưng lại chuyển hướng về phía Giang Trừng, than dài thở ngắn nói: “Giang tông chủ, làm sư huynh ngươi cũng thật không dễ dàng a.”


Nghe Kim Quang Dao vẫn luôn đem đề tài dẫn lên người hắn, Ngụy Vô Tiện càng cảnh giác.


Kim Quang Dao hoàn toàn không để ý tới Giang Trừng có nghe hắn nói chuyện hay không, tự mình cười híp mắt nói: “Giang tông chủ, ta nghe nói ngày hôm qua ngươi ở Liên Hoa Ổ vô duyên vô cớ đại náo một trận, cầm bội kiếm trước đây mà Di Lăng Lão Tổ dùng chạy khắp nơi, gặp người nào liền kêu người đó rút ra a.”


Vẻ mặt Giang Trừng trong nháy mắt trở nên hết sức khủng bố.


Ngụy Vô Tiện thì đột nhiên từ trong ngực Lam Vong Cơ ngồi dậy, trái tim cũng như ngừng đập.


Trong lòng hắn như có một thanh âm đang nói: “Bội kiếm của ta? Là nói Tùy Tiện? Tùy Tiện ta không phải đã ném cho Ôn Ninh rồi sao? Không đúng, từ hôm qua tới nay quả thật không thấy hắn cầm... Làm sao lại rơi vào tay Giang Trừng? Giang Trừng tại sao lại muốn người khác rút kiếm?! Chính hắn đã rút thử chưa?”


Tinh thần đang căng thẳng, Lam Vong Cơ đưa tay đặt ở lưng hắn vuốt ve hai cái, Ngụy Vô Tiện lúc này mới hồi phục tinh thần. Hai cái vuốt kia giống như xoa dịu đi ưu tư của hắn, làm cho hắn thoáng bình tĩnh hơn chút.


Kim Quang Dao mắt phóng tinh quang, nói: “Ta còn nghe nói ai cũng không thể rút được thanh kiếm kia ra khỏi vỏ, nhưng chính ngươi lại có thể. Thế thì thật là kỳ quái, ta hết sức tò mò, có thể mời ngươi giải thích cho ta biết được hay không, đây là chuyện gì xảy ra chứ?”


Giang Trừng đồng loạt xuất ra Tử Điện cùng Tam Độc, cả giận nói: “Hãy bớt nói nhảm đi!”


Kim Quang Dao cất giọng nói: “Được, đây là nói nhảm, ta không nói. Vậy chúng ta nói chuyện khác. Giang tông chủ, ngươi thật là giỏi, gia chủ trẻ tuổi, lấy thực lực một người xây dựng lại Vân Mộng Giang thị, khiến chúng ta bội phục. Bất quá ta nhớ từ trước tới nay ngươi so cái gì cũng không sánh bằng Ngụy tiên sinh, có thể thỉnh giáo một chút ngươi là làm như thế nào ở sau trận chiến
Xạ Nhật Chi Chinh liền nghịch tập⁴ hay không? Có phải ăn được kim đan thần dược gì hay không a?” (⁴Nghịch tập: Trái ngược/phản công.)


Hai chữ “Kim đan” hắn nói rõ ràng sắc bén vô cùng. Ngũ quan Giang Trừng cơ hồ đều muốn đan chéo vào nhau, Tử Điện cũng lộ ra bạch quang nguy hiểm, tâm thần đại loạn, động tác xuất hiện tia sơ hở.


Kim Quang Dao chờ chính là thời khắc sơ hở này, xuất ra dây đàn huyền cầm giấu đã lâu. Giang Trừng lập tức lấy lại tinh thần nghênh đón, Tử Điện cùng dây đàn huyền cầm dây dưa với nhau, Kim Quang Dao cảm giác lòng bàn tay tê rần, lập tức thu tay. Nhưng mà, ngay sau đó hắn khẽ cười một tiếng, tay trái vung ra một sơi dây đàn khác, đánh về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ!



Đồng tử Giang Trừng đột nhiên co rút lại thành một điểm, xoay chuyển phương hướng Tử Điện, chặn lại dây đàn kia. Kim Quang Dao nhân cơ hội rút ra bội kiếm vẫn luôn quấn ở bên hông của hắn, đâm về phía ngực Giang Trừng!



Kim Lăng thất thanh hô: “Cữu cữu!”



Giang Trừng sắc mặt xanh mét bưng kín ngực.



Máu tươi từ kẽ tay hắn trào ra, nhanh chóng đem y phục trước ngực hắn nhuộm thành một mảnh tím đen. Tử Điện sau khi cản lại dây huyền cầm, trong nháy mắt biến trở về thành chiếc nhẫn màu bạc, trở về trên tay hắn. Thời điểm chủ nhân mất máu quá nhiều hoặc bị thương nặng, linh khí sẽ tự giác khôi phục hình thái hao tổn thấp nhất.



Kim Quang Dao lấy ra một cái khăn tay từ trong tay áo, lau khô nhuyễn kiếm của mình, cuốn trở lại bên hông. Các tu sĩ Lan Lăng Kim thị trên đất tụ ba tụ năm bò dậy. Tô Thiệp cũng mạo hiểm mưa to từ bên ngoài trở lại, hắc tông linh khuyển kia đúng là không có đến nửa điểm cốt khí, thấy có người làm chỗ dựa liền dũng mãnh vô cùng, thấy tình thế không tốt, đánh không lại liền lập tức chạy trốn, hơn nữa chạy so với ai cũng nhanh hơn, lại không để cho hắn bắt được, bởi vậy nên sắc mặt đầy oán hận. Kim Quang Dao quét mắt nhìn những thuộc hạ này một cái, lắc lắc đầu.



Kim Lăng sớm đã tiến lên đỡ Giang Trừng, Lam Hi Thần thở dài: “... Không thể cử động mạnh, dìu hắn chậm rãi ngồi cho tốt vào.”



Tuy nói là bị một kiếm ngay ngực, nhưng Giang Trừng cũng không đến nỗi liền mất mạng, chẳng qua là tạm thời không thích hợp để cử động, không tiện sử dụng linh lực mà thôi. Hắn không thích bị người khác đỡ, liền đối với Kim Lăng nói: “Mau cút.”



Kim Lăng biết hắn còn đang giận mình chạy loạn, tự biết đuối lý, không dám chống đối, không chút nghĩ ngợi nói với Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, còn cái bồ đoàn nào không?”



Ban đầu bồ đoàn mà bọn họ ngồi đều là do Lam Vong Cơ tìm tới, nhưng trong đại điện cũng chỉ có bốn cái. Nghe hắn hỏi vậy, yên lặng chốc lát, Lam Vong Cơ đứng lên, đem cái của y ngồi đẩy tới một bên.



Kim Lăng vội nói: “Cám ơn! Không cần, ta vẫn là đem cái của ta...”



Lam Vong Cơ nói: “Không cần.”



Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Hai người nghiêm trang ngồi cùng ở trên một cái bồ đoàn, vậy mà cũng không cần phải chen chúc.



Dọn trống vị trí cho hắn ở đằng kia, Kim Lăng liền kéo Giang Trừng qua ngồi.

________________

Hết chương 103

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...