Chinta

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Viewfinder • Baozi ღ Hana



- COSPLAY -

★ Ryuichi Asami : BAOZI

★ Takaba Akihito : HANA

○ PHX: AKI

○ Weibo:http://www.weibo.com/2015310191/Dq44q8AWc…

○ Bcy:http://bcy.net/coser/detail/5760/516222

○ Twitter:https://twitter.com/BaoziHana/status/718453608291799040

------------------------------------
- Nhân Vật Cosplay -


• Takaba Akihito

( 高羽秋仁 )


• Ryuichi Asami 

( 麻見 隆一 )

------------------------------------
- Truyện -


• Viewfinder

• You’re my loveprize in Viewfinder

• ファインダーシリーズ

• 探索者系列

---------------------
- Tác Giả -

• YAMANE AYANO

(やまねあやの)

---------------------
- Nội Dung -


• Câu chuyện bắt đầu khi cậu bé nhiếp ảnh gia Takaba Akihito trong một lần tác nghiệp, vô tình đụng chạm đến thế giới ngầm của Asami Ryuichi – một người có lai lịch không rõ ràng. 

Anh bắt cậu để răng đe và cả hai nảy sinh tình cảm khi Asami không tiếc mạng sống, cứu Takaba thoát khỏi tay Feilong – một tên trùm khét tiếng ở Hồng Kông…

---------------------
- LINK TRUYỆN -

→ https://tyanht.wordpress.com/viewfinder/

----------------------
- LINK ALBUM -


→ https://www.facebook.com/media/set/?set=a.239808403017867.1073741869.206084133056961&type=3&uploaded=3

------------------------
- Tình Trạng Album -

• Lết và lết
------------------------
- Cung Cấp Hình Ảnh -

• Baozi & hana

------------------------
- Chuyển Ảnh -


• Chinta Rinmochin
-------------------------
- Thực Hiện Album -


• Baozi & Hana • Chinta Rinmochin

Chương 1: Tam "Công"

Chương 1
***
Tất cả hình ảnh dưới này chỉ là do tác giả lấy để minh họa anh công trong lòng bả thôi.
________________________

• Tác giả: Tây Lôi Tử Lộ

• Chỉnh sửa: Rindoll
• Post tại: World Boys Love ♥

___________
________________________

Ở một nơi hoang vắng, không người không cây cũng không cỏ, một nơi chỉ toàn là bãi đất trống. Giữa khu bãi đất trống lại có một tòa viện nghiên cứu khổng lồ đứng sừng sững giữa nơi hoang vắng đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài con bọ sát nho nhỏ bò xung quanh bên ngoài bãi đất để kiếm ăn, chúng chỉ dám bò xung quanh bãi đất trống, không dám lại gần viện nghiên cứu khổng lồ kia, vì chúng nó có cảm giác - nguy hiểm chớ đến gần.
.
.
.

Bên trong viện nghiên cứu.


Một người đàn ông mặc áo blue trắng, trên tay cầm ba ống kim tiêm đang vội vàng tiến đến phòng số 003.


“Thế nào rồi?”. Người đàn ông vừa mới bước vào bên trong cánh cửa liền hỏi những người trong phòng cũng mặc áo Blue trắng giống ông.



“Viện trưởng! Mã thí nghiệm IA025* gặp vấn đề nghiêm trọng, chúng tôi vẫn đang cố gắng tiêm dịch thể SDT50* vào cơ thể IA025. Hiện tại tình hình không ổn lắm! IA025 hình như đang kháng cự lại SDT50, chúng tôi đã sử dụng loại SDT100* nhưng vẫn không thể khống chế được cử động mãnh liệt của IM025!”. Một cậu thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt lo lắng báo cáo tình hình trong phòng thí nghiệm.

*IA025: IA là I Am = Tôi là 025, là tên mà người nghiên cứu đặt ra cho thí nghiệm của mình.
*SDT50: Tên tiếng anh Sedative, là thuốc an thần, 50 nghĩa là liều thuốc không nhẹ cũng không nặng, có thể làm cho các vật thể thí nghiệm bình tĩnh lại.
*SDT100: 100 nghĩa là liều thuốc mạnh nhất, Loại thốc mạnh hơn SDT50 có thể giúp vật thể thí nghiệm phi thường bình tĩnh hơn và dẫn đến bất tĩnh tạm thời.

Người đàn ông nhíu mày, bước đến bên giường nhìn mẫu thí nghiệm đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích. 


Trên giường, nằm một người với thân hình cao lớn khoảng m8 m9*, mái tóc dài màu tử sắc trải dài từ trên giường đến dưới đất, cho dù có cử động mạnh thế nào thì mái tóc vẫn suông mượt không một sợi rối, đôi mắt sâu hút hồn cũng mang màu tử sắc nhưng lại ánh thêm một màu hổ phách, vì đang cực kỳ giận giữ nên đôi mắt ấy tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ, nếu nhìn sâu vào sẽ có cảm giác như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan cân xứng, mục quang thần uy, đẹp đến từng milimet.
( m8 m9: là viết tắt của tác giả về chiều cao như 1m80, 1m90 )


Quan sát một hồi, ông quay sang nhìn người bên cạnh hỏi: “Chuyện xảy như thế nào?”


Người bên cạnh trả lời: “Lúc đầu IA025 vẫn nằm yên không cử động gì, nhưng sau một trận động đất cách đây 3 tiếng thì mẫu thí nghiệm IA025 bỗng dưng xảy ra vấn đề, nhìn nó như muốn nổi điên lên, chúng tôi tiêm SDT50 và SDT100 cũng không có hiệu nghiệm gì hết, chờ đến khi ngài đến thì tình trạng nó đã như vậy rồi.”


“Là vì động đất sao...” Người đàn ông trầm ngâm xoa cằm.


Sẽ không phải là vì động đất làm ảnh hưởng đến não bộ chấn động đi? Mà cho dù có động đất chắc cũng sẽ không kích động đến thế này...


Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, ông liền nghe thấy tiếng của các trợ thủ hoảng hốt la lên: “Không ổn rồi!!! IA025 phản kháng càng ngày càng dữ dội hơn! Viện trưởng!”


Người đàn ông được gọi là viện trưởng cũng không có phản ứng gì lớn lắm, ông bình tĩnh nhìn IA025 đang cựa quậy. Mọi người trong phòng thì cứ ồn ào hoảng loạn chạy tới chạy lui tiêm thuốc, chỉ có mình ông nhìn cứ như chả liên quan, cứ vậy mà khoanh tay đứng một góc ngó xem tình hình đang diễn ra ngay trước mắt.


“Không xong rồi! Xiềng xích đã bị phá vỡ rồi!”. Trợ thủ xxx giọng nói run rẩy trơ mắt nhìn IA025 phá vỡ gông xiềng thoát ra.


Mọi người trong phòng thấy vậy liền lui ra một khoảng cách an toàn, ai biết sao khi thoát ra nó sẽ làm gì đâu, vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.


IA025 sau khi phá vỡ xiềng xích liền bật dậy thật mạnh từ trên giường thí nghiệm, mọi người giật mình sợ hãi, có người nhắm tịt cả mắt, có người run như cầy sấy, có người thì hơi trấn định một chút. Ai cũng biết IA025 là tâm huyết do Viện Trưởng bỏ ra tận 20 năm trời để nghiên cứu ra, từ hình thể cho đến sức mạnh, IA025 còn sở hữu trí tuệ thông minh tuyệt đỉnh, tất cả đã vượt qua giới hạn của một con người thậm chí còn có thể so với quái vật.


Đôi mắt màu phách tử sắc* lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng, cho đến khi nhìn thấy viện trưởng thì IA025 hơi khựng lại một chút, IA025 im lặng đưa tay trái lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở giữa lòng bàn tay của anh đang từ từ xuất hiện một luồng khí hình lốc xoáy màu đen pha thêm chút màu tím kỳ lạ, luồng khí đó lơ lững giữa không trung, tạo thành lốc xoáy nhỏ. Sau đó, IA025 chẳng nói chẳng rằng liền phóng mạnh luồng khí đó về phía viện Trưởng. (Phách tử sắc: Phách = Hổ phách. Tử sắc hổ phách = mắt màu tím vàng cam.)


Viện trưởng không sao hết nghiêng người né tránh, luồng khí đó một đường nện thẳng lên vách tường phía sau, vách tường in hẳng một dấu vết màu đen, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vệt đen đó đang dần dần lan rộng, vách tường lúc này chỉ toàn là một màu đen nhìn như bị mục rửa rồi từ từ sụp đổ xuống biến thành tro.


Vì một bên vách tường đã bị sụp thậm chí còn có thể ảnh hươởng lan rộng thêm, nên toàn bộ căn phòng không thể trụ được bao lâu nữa, mọi người xung quanh thấy vậy liền hoảng hồn bỏ chạy ra ngoài, để lại IA025 và Viện Trưởng mắt to trừng mắt nhỏ.


Căn phòng chỉ trong nháy mắt im lặng không một tiếng động


IA025 thật sâu nhìn vào đôi mắt Viện Trưởng, như muốn ghi tạc lại khuôn mặt của ông. Sau một vài giây, toàn thân IA025 được bao bọc bởi luồng khí của chính mình rồi cứ thế mà biến mất giữa phòng thí nghiệm.


Viện trưởng nhìn nơi IA025 biến mất rồi mỉm cười một cách khó hiểu bước ra khỏi căn phòng gần như bị đổ nát.


______________Ta là phân cách tuyến phòng thí nghiệm________________
.
.
.

Tại Nhật Bản.


Ở một góc nơi bến cảng u tối, một đám người cơ bắp cuồn cuộn mặc đồ đủ thứ loại màu đứng vòng quanh một người đàn ông, bầu không khí cực kỳ âm trầm, có một người từ trong đám người lên tiếng: “Đại ca, anh định về Trung Quốc thật sao?”


Vị "Đại ca" kia được cả đám người bao bọc ở giữa, so với một đám người kia, tuy anh không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lại có một thân hình săn chắc cân đối vừa phải, lại thêm mái tóc vàng óng ánh, nhìn anh cứ như hạc lạc giữa bầy gà, nhưng "Hạc" này không có yếu ớt như bao người tưởng tượng, vì anh có một đôi mắt diều hâu sắc bén, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho người ta có cảm giác như mình đang bị đôi mắt kia chém đứt làm đôi.


Vị "Đại ca" kia đúc tay vào túi quần, giọng nói buồn phiền, anh nói: “Lâu rồi không về lại Trung Quốc, nếu cứ ở bên này hoài thì mấy đàn em đang ở bên kia sẽ gửi tin nhắn dìm anh đến chết mất, không chừng chúng nó sẽ vác súng ra trận đến tìm anh, phiền chết.” Nói rồi anh nhún nhún vai rồi lại lắc đầu tỏ vẻ - anh cũng hết cách rồi.


Một đàn em khác nói: “Hay là bọn em cũng đi theo anh về luôn? Nếu anh đi một mình hổng chừng cái bọn Thất Tam Lang kia sẽ ẩn núp để phục kích anh đấy, lần trước chúng ta lấy lô hàng nóng của họ chuyển về Trung Quốc, nói không chừng trên đường anh quay về họ sẽ mai phục để tập kích hội đồng.”


Vị "Đại ca" kia hừ hừ cười nói: “Cậu nghĩ anh đây sẽ cho bọn nó cơ hội phục kích à? Coi thường anh quá rồi.”


“Anh Long à, tuy nói vậy nhưng...” Lời còn chưa nói hết đã bị ngắt ngang.


“Được rồi được rồi, đừng lo lắng, từ trước tới nay, anh không "Xử" bọn họ thì thôi, chứ không bao giờ có chuyện anh bị bọn họ "Xử" lại.” Vị "Đại ca" kia cũng chính là anh Long mà người kia gọi, họ tên đầy đủ của anh là Tuệ Long, Tuệ của trí tuệ, Long là rồng. Tuy hơi cổ lổ sĩ nhưng đây là một cái tên tràn đầy khí phách và sức mạnh.


Anh nói: “Dù sao anh cũng phải về để kiểm tra lô hàng kia, mấy đứa bên này để ý nhóm Thất Tam Lang cho anh, khi nào có chuyện anh sẽ gọi mấy đứa đến Trung quốc.” Nói xong anh cất bước lên thuyền, xoay đầu lại nhìn đám đàn em, anh nói: “Vậy nhé, anh đi đây, mấy đứa tự bảo trọng.”


Đám đàn em nhìn Đại ca mình lên thuyền, cả đám cùng nhau lên tiếng "Vâng"
.
.
.
_____________Ta là phân cách tuyến bến tàu._____________


Khu Quân Đội Ngầm.


Trong một căn cứ của quân đội, cứ nghĩ quân đội sẽ là nơi nghiêm cẩn nhất mực, nhưng... Đằng này thì... 


Một đám người ăn mặc quân phục lệnh lạc, vẻ mặt lo lắng chạy lên chạy xuống, nhìn có vẻ như đang tìm kiếm "Thứ" gì đó, tình hình hết sức rối loạn.


“Đại Tướng! Ngài đâu rồi?! Đại Tướng a!” Một tiểu binh lính mồ hôi mồ kê thở hồng hộc kêu gọi muốn rách cổ họng.


Từ đằng xa lại thêm một tiểu binh lính dẫn theo một đám người chạy đến, hỏi dồn dập: “Đại Tướng đâu rồi? Không phải khi nãy ngài ấy còn ngồi trong phòng nghị sự sao? Chẳng phải đang có nhiệm vụ sao? Sao Đại Tướng lại không thấy bóng dáng? Mấy người có tìm kỹ hết chưa?”


Tiểu binh lính khác vừa thở dốc dồn dập, nói: “Không...không thấy...hộc hộc, tìm hết mọi nơi rồi mà vẫn không thấy là không thấy.”


Một binh lính khác khó hiểu lên tiếng: “Lúc nãy tôi rõ ràng thấy ngài ấy đi vào phòng nghị sự, sao bây giờ lại không thấy nhỉ?”


Vừa mới nói hết câu, từ khúc rẽ bên kia xuất hiện thêm vài người có cấp bậc quân hàm cao hơn, cả đám thấy những người đó liền nghiêm cẩn đứng thẳng sóng lưng, đưa tay lên làm tư thế chào theo kiểu của quân đội: “Xin chào Thiếu Tướng, Trung Tướng, Thượng Tá, Trung Tá!”


Vị Thiếu Tướng giơ tay - ý bảo không cần làm mấy cái lễ tiết đó, ông hỏi: “Vẫn chưa tìm được Đại Tướng sao?”


Một anh chàng binh lính bước ra báo cáo, nói: “Thưa Thiếu Tướng vẫn chưa tìm ra! Chúng tôi đã tìm hết mọi nơi rồi, không biết Đại Tướng ngài ấy đi đâu.”


Vị Trung Tướng nhíu mày, ông nói: “Không lẽ ngài ấy đi thực thi nhiệm vụ rồi? Nhưng nhiệm vụ này vốn không cần ngài ấy phải ra tay mà?”


Vị Thiếu Tướng thở dài một hơi, ông nói: “Thôi, có lẽ ngài ấy không muốn chúng ta tìm ra nên mới trốn kỹ như vậy, bỏ đi, mọi người ai làm việc nấy đi.” Nói rồi ông quay lưng bỏ đi.


Mọi người thấy ông đi rồi, cả đám tôi nhìn anh - anh nhìn tôi, sau đó cũng đều thở dài rồi mạnh ai ấy đi làm việc của mình.
.
.
.


Ở một nơi nào đó.


Cái vị Đại Tướng mà mọi người đang tìm muốn đứt hơi lại tưởng là đi làm nhiệm vụ, thực ra là đang ở một nơi mà bọn họ không hề hay biết. 


Sâu trong một khu rừng xanh um thăm thẳm, một cái biệt thự lấp lánh mang phong cách hoàng gia, bên trong lẫn bên ngoài đều choáng ngợp bởi vẻ hào nhoáng lấp lánh.


Toàn bộ biệt thự lấy màu vàng kim chủ đạo, bên trong biệt thự được bài trí nội thất xa hoa mang phong cách hoàng gia Châu Âu quý phái. Tất cả không gian nội thất, đồ đạc đều được phủ lên một lớp màu vàng kim mang đến sự nguy nga lộng lẫy cho căn phòng, bao phủ lên từ các món đồ nội thất đắt tiền cho đến hệ thống cột trụ, các mảng tường trần nhà, đến đá lát sàn mang đến sự sang trọng cho không gian phòng khách. Ở giữa được treo một chiếc đèn chùm siêu lớn, bàn ghế bọc nệm chất liệu gỗ dát vàng được thiết kế cầu kỳ bởi những đường gờ uốn lượn, phào chỉ* đầy tinh xảo, công phu sơn nhũ* vàng tạo điểm nhấn. Không gian được phân chia tách biệt rõ ràng bằng hai bên cầu thang lên đến tầng 2 duyên dáng được bố trí ở khu vực thuận lợi cho gia chủ và khách, làm cho chúng ta có thể chiêm ngưỡng toàn bộ không gian đẹp của nội thất khi đứng từ trên cao nhìn xuống. 
(Phào chỉ (len tường): là cách gọi tắt, chung cho những vật liệu trang trí tường.)
(Sơn nhũ: là một loại sơn có độ bóng cao, bề mặt óng ánh với hiệu ứng ánh kim, lung linh với nhiều màu sắc khác nhau.)


Ở giữa phòng khách, có một người mặc quân phục của cấp bậc Đại Tướng đang ngồi, chiều cao có vẻ là một mét chín mươi hoặc hơn, tóc anh có màu lam đậm, khuôn mặt cân xứng, đôi mắt hẹp dài có màu xanh lam của bầu trời, toàn thân trên dưới đều tỏa ra luồng khí lạnh lùng chớ đến gần. (Tác giả nói: Cái hình anh công số 3 đó, đó là bộ Quân Phục mà anh ấy mặc đó.)


Tuy nói là Đại Tướng, nhưng nhìn anh vẫn còn rất trẻ tuổi, cỡ tuổi chắc cũng khoảng 27 - 28, một người trẻ tuổi thế này lại có một chức vụ cao lớn là Đại Tướng, điều này cũng có nghĩa, năng lực của anh cũng không phải dạng vừa đâu.


Vị Đại Tướng cơ thể thẳng tắp đang ngồi tréo chân ở trên chiếc ghế sofa nạm vàng được đặt ở giữa phòng khách, đôi mắt nhắm chặt dường như đang ngủ. 


Không ai biết trong đầu anh đang nghĩ gì. 


Một vị Đại Tướng bí ẩn huyền bí khó lường......

___________________
Hết Chương 1

Tác giả nói: haha, ngồi diễn tả mấy anh công mà ta cũng phát mệt. Cứ như cuộc thi siêu mẫu ấy, có người hỏi ta có cần phải diễn tả kỹ vậy không? Nhưng nếu ta không diễn tả cho kỹ thì ta sợ mọi người sẽ hình dung không được Công trong lòng ta. A nha~ lúc đầu tính 1 Công thôi, nhưng khi viết bản thảo đọc lại cảm thấy, nếu cho 2 anh kia làm nhân vật phụ thì thấy uổng quá trời, ôi ôi.
______________
Rin: Vẫn là 3 anh công cho có mùi vị a~



Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...