Chinta

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Chương 2 : Quốc Gia Khổ Sở!

Chương 2

Ám vệ dẫn tráng hán lên lầu, xung quanh thực khách bắt đầu trở nên sôi nổi, nhìn hắn với ánh mắt đồng tình. Đây rốt cục là cái vận khí xui xẻo gì, lúc nào không đến lại chọn ngay lúc Tần cung chủ cùng Thẩm công tử ở đây mà đến gây sự, nhân sinh quả thực như một bàn trà a ~!

Bên trong phòng, Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng bóc vỏ hạt thông. Ám vệ ở ngoài cửa nói "Cung chủ, người đã được mang đến."

"Há miệng." Tần Thiếu Vũ đưa một hạt thông qua.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Cảm giác được cánh môi mỏng mềm mại ở đầu ngón tay đang cọ a cọ, trong lòng Tần Thiếu Vũ có chút ngứa ngáy, vì thế nghiêng người qua hôn một cái lên má Thẩm Thiên Lăng.

"Đừng nháo." Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, "Bên ngoài có người đang chờ a."

"Ngươi đoán thử xem là chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

"Làm sao ta biết được a." Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói "Lúc nãy nghe hắn kêu gào, đại khái là cái tên họ Hoàng đó đã trộm cái gì của hắn rồi đi."

"Ta cũng nghĩ như vậy!." Tần Thiếu Vũ vừa lòng gật đầu, ", Nếu chúng ta đã có cùng suy nghĩ, đêm nay cần phải ăn mừng một chút."

"Vì sao?" Thẩm tiểu thụ tức giận trách cứ hắn, ngươi không cần lúc nào cũng phải tìm mấy lý do để làm chuyện XX này a, bản thân là một vị đại hiệp chẳng lẽ không thể kiềm chế ham muốn của mình một chút hay sao. Chỉ có Ma giáo mới có thể cả ngày hoang dâm vô độ biết không!

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói "Bởi vì chúng ta tâm linh tương thông."

Thẩm Thiên Lăng:...

"Cứ quyết định vậy đi!." Tần Thiếu Vũ khoái trá xoa xoa bóp bóp mặt Thẩm Thiên Lăng rồi nhéo một cái, sau đó mới hướng ra cửa nói "Vào đi."

Mà trong khoảng thời gian đó, tráng hán ở ngoài cửa đã được đám ám vệ trực tiếp truyền đạt vô số tư tưởng linh tinh, ví dụ như " Cung chủ nhà ta tính tình rất hung hãn!" "Cung chủ nhà ta giết người không chớp mắt" " Cung chủ nhà ta rất lãnh khốc vô tình" "Cung chủ nhà ta là thị huyết cuồng ma", cho nên hắn sợ đến muốn vỡ mật luôn rồi, lúc vào cửa thì chần chờ một chút, đầu gối như mềm nhũn ra. Ám vệ đi phía sau quả thực nhìn mà đau răng, đi ba bước lùi hai bước, Đông Bắc đại ương ca (một điệu múa của TQ)cũng không tiêu chuẩn bằng ngươi.

"Nhanh đi!" Ám vệ thúc giục.

Dù sao trốn cũng không thoát, tráng hán hít sâu một hơi, rốt cục run run đẩy cửa ra.

Dựa theo những lời ám vệ đã miêu tả lúc nãy, hắn cho rằng bản thân mình sắp gặp phải thủ lĩnh của một băng nhóm thổ phỉ giết người không chớp mắt, ai ngờ bên trong phòng là hình ảnh khác rất nhiều so với hình ảnh hắn đang suy nghĩ.

Một bạch y công tử đang ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ thanh tú khí chất nhã nhặn, chỉ cầm chén trà nhìn hắn, mà ngồi bên cạnh đó là một hắc y nam tử, đang chậm rãi bóc hạt thông, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất áp lực.

"Ngươi tên gì?" Thấy Tần Thiếu Vũ nửa ngày không nói lời nào, Thẩm Thiên Lăng đành phải mở miệng hỏi.

Đã nói phu nhân nhà ta quả thực là hiền thê a! Trong lòng Ám vệ lập tức điên cuồng vỗ tay. Không chỉ có đôi tay mềm mại, còn có thể quản sổ sách, còn có thể giúp tra khảo người xấu, cung chủ quả đúng thật là may mắn.

Tráng hán do dự, chưa được ba giây, ám vệ phía sau liền bắt đầu rút đao, vì thế đành phải nói "Ta tên là Thiết Đầu Lão Tam."

Thiết Đầu Lão Tam? Thẩm Thiên Lăng liếc mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, thấy hắn như trước vẫn không phản ứng, vì thế tiếp tục nói, "Ngươi đến trà lâu làm gì?"

"Ta là đến tìm người." Thiết Đầu Lão Tam châm chước dùng từ, "Không cẩn thận đắc tội hai vị, mong hai vị lượng thứ."

"Cái người họ Hoàng kia là ai? Hắn lấy của ngươi cái gì? Tại sao ngươi lại tìm tới tận đây?" Tần Thiếu Vũ buông hạt thông trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đây là việc riêng của ta." Thiết Đầu Lão Tam ôm quyền, "Kính mong nhị vị huynh đài giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho."

"Tiếng Hán nói không tệ." Tần Thiếu Vũ nói "Ngươi ở phương Bắc thuộc bộ tộc nào ?"

Thiết Đầu Lão Tam nhíu mày, "Huynh đài có ý gì, tại hạ nghe không hiểu."

"Ngươi không phải người Trung Nguyên, thậm chí không có khả năng là người của Sở Quốc ." Tần Thiếu Vũ đứng lên, đi đến trước mặt hắn cùng hắn lạnh lùng nhìn nhau, "Ngoại tộc chưa được cho phép dám trốn vào Sở Quốc, biết hậu quả sẽ như thế nào không?"

Ám vệ tích cực giơ tay, "Lập tức chém đầu!"

Trả lời vấn đề vừa nhanh vừa chuẩn, không biết tháng sau có được thưởng thêm tiền hay không nha.

"Ngươi biết ta?" Thiết Đầu Lão Tam cũng không còn tâm trạng nào mà để ý tới ám vệ nữa, trong mắt cảnh giác nhìn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ngươi thật sự cho rằng trên mặt mình có thiếp vàng sao?."

Thẩm Thiên Lăng:...

Ngay tại thời điểm này không cần phải vòng vo tự kỷ như vậy a!

"Có phải là ta nói tiếng Hán không được tốt không?" Thiết Đầu Lão Tam tiếp tục hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Không hề có sơ hở, chắc là phải mất rất nhiều thời gian cùng công sức để luyện tập."

"Vậy ngươi làm sao mà thấy được ?" Thiết Đầu Lão Tam không cam lòng.

Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói, "Bởi vì ngươi không biết ta."

...

Thiết Đầu Lão Tam vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên khó lòng có thể chấp nhận được lý do này.

Ánh mắt Ám vệ tràn ngập vẻ đồng tình mà nhìn hắn, không biết Cung chủ ta nhà ta coi như xong, cư nhiên ngay cả phu nhân nhà ta cũng không biết, thực sự không thể tha thứ được, đáng bị kéo xuống hành hung một phen.

"Đem sự tình của ngươi nói rõ ràng, ta có thể suy xét tha cho ngươi một cái mạng." Tần Thiếu Vũ trở lại ngồi bên cạnh bàn, "Nếu không ta chỉ có phế võ công của ngươi, sau đó giao cho quan phủ theo luật mà xử trí."

Thiết Đầu Lão Tam nghe vậy sắc mặt trắng bệch, một lúc thật lâu cũng không lên tiếng.

Tần Thiếu Vũ cũng không vội thúc giục hắn, cúi đầu thổi nguội ly trà nóng cho Thẩm Thiên Lăng.

Ám vệ lệ nóng quanh tròng, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được cung chủ cùng phu nhân ân ân ái ái a~

Không khí lại rơi vào trầm mặc, Thẩm Thiên Lăng vừa định tìm đề tài để nói, Thiết Đầu Lão Tam lại đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, tiếp theo đó là liền xoay người chạy ra bên ngoài.

Giây tiếp theo, hắn đã bị ám vệ dùng roi trói ở trên mặt đất, phi thường thê thảm.

Bên ngoài thực khách kinh hãi che ngực, tập thể nhìn hắn bị ám vệ kéo trở về.

Không có chuyện gì không cần gào thét bậy bạ a, thực sự hù chết người đó có biết không!

Bởi vì tên kia rống thật sự rất kinh thiên động địa, cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng bị dọa sợ, bị trà nóng đổ lên tay. May mắn là trà cũng không nóng lắm, cho nên cũng không có bị thương.

Bất quá cho dù là như vậy, sắc mặt Tần Thiếu Vũ cũng đen ba phần. Không khí trong phòng ngưng trọng, ám vệ đồng tâm hiệp lực đem tráng hán đá lên phía trước, tỏ vẻ "Người này hò hét lung tung làm cho phu nhân hoảng sợ, thật sự không liên quan đến chúng ta", ám vệ gật gật đầu, phi thường nhanh trí. Nhất định phải like một cái.

" Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh như băng, "Nếu còn giở trò, ta lăng trì ngươi."

Thiết Đầu Lão Tam:...

Vừa nãy còn nói muốn đưa quan phủ, vì sao vừa chớp mắt một cái liền biến thành lạm dụng tư hình.

"Một." Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn, "Hai."

Ám vệ khó chịu, ngươi nói nhanh đi a, cung chủ đối với ngươi như vậy đã là không tệ rồi còn đếm tới hai, hắn đối với chúng ta từ trước đến giờ đều là trực tiếp đếm ba, quả thật là lạnh lùng mà!

"Ta muốn tìm một người tên là Hoàng Đại Tiên." Thiết Đầu Lão Tam rốt cục thỏa hiệp.

"Hoàng Đại Tiên?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt.

"Ngươi biết hắn sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

"... Cũng không phải." Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, "Lúc trước nhân ngày đại thọ của Trương bá ở phòng bếp, ta có mời một đoàn diễn xiếc lên núi, trong đó có một tiên sinh kể chuyện, đã kể qua chuyện của Hoàng Đại Tiên."

"Nói thử xem." Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh hắn.

"Đều là lời đồn thôi, chuyện này so với chuyện kia càng khoa trương hơn." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta nghe cũng không nhiều,chỉ nhớ rõ hắn hai năm gần đây rất nổi tiếng, tự xưng là Qua Bích Sa Hồ (Cáo sa mạc)chuyển thế, có khả năng hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, còn có thể bảo hộ việc sinh nhi tử."

Khóe miệng Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch, "Hoàng Đại Tiên này xem ra quản nhiều chuyện thật a."

"Ta phi, hắn chính là một tên lừa đảo." Thiết Đầu Lão Tam giận dữ, "Miệng lưỡi trơn tru, sau đó còn trộm mất bảo bối của Vương ta."

"Vương?" Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, "Vương nào?"

"Ý ta muốn nói, ngươi có thể buông tha cho ta không?" Thiết Đầu Lão Tam nhìn hắn, "Ta không muốn mạo phạm Đại Sở, chỉ là muốn lấy lại bảo vật của Vương ta."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Có thể xem xét."

"Vậy không được." Thiết Đầu Lão Tam lắc đầu, "Người Hán các ngươi nói chuyện không giữ lời, ngươi phải cam đoan."

"Vậy phải xem những gì ngươi nói là thật hay là giả." Tần Thiếu Vũ lạnh nhạt nói "Bất quá ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ngươi có hai con đường, một là trả lời vấn đề của ta, hai là chết, tự mình chọn."

Đối phương rõ ràng chính là không nói đạo lý, mà bản thân bất đắc dĩ cũng đánh không lại hắn, Thiết Đầu Lão Tam đành phải thỏa hiệp nói, "Ta là hộ vệ trong cung ở Thất Tuyệt Quốc ."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Nằm trong dự kiến." Từ vài năm trước, sau khi thiên tử của Sở Quốc - Sở Uyên ngự giá thân chinh bình định Tây Bắc, các bộ tộc vốn phân tán ở đại mạc liền thống nhất tới cư ngụ tại biên giới của Sở Quốc có quan lớn quản lý, vẫn luôn yên ổn. Mà Thất Tuyệt Quốc là một nước nhỏ nằm ở nơi giao nhau giữa Mạc Bắc và La Sát Quốc, bởi vì lúc trước không tham gia phản loạn, diện tích không lớn lại rất thành thật, bởi vậy Sở Uyên vẫn không đem để ở trong lòng.

"Vậy Hoàng Đại Tiên từ đâu tới?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Hắn là người Hán." Thiết Đầu Lão Tam nói, "Nửa năm trước, Vương ta đi săn thú, bắn một mũi tên về phía một con sa hồ, mà ngã xuống lại là Hoàng Đại Tiên."

Thẩm Thiên Lăng:...

Đừng có mà hở chút là xuất hiện cái tình tiết vi diệu như vậy được không?

"Lúc ấy chúng ta cưỡi ngựa đi đến, đều tưởng là con hồ ly." Thiết Đầu Lão Tam tiếp tục nói, "Cho đến khi nhìn thấy hắn mới chấn động, nói đến cũng kỳ quái, lúc ấy trên người hắn toàn là máu, chỉ là vẫn vô sự như trước nói nói cười cười rồi đứng lên, đem mũi tên trên ngực dễ dàng rút ra, một chút thống khổ cũng không thấy."

"Sau đó các ngươi liền thật sự tin hắn là đại tiên ?" Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

Thiết Đầu Lão Tam phẫn hận nói, "Vương ta lấy lễ đối đãi với hắn, đón vào trong cung mỗi ngày ăn no uống tốt, thậm chí còn sắp xếp vũ nương cùng ca cơ cho hắn, hắn vốn nhận lời sẽ vì Vương ta đem ba nghìn dặm đại mạc biến thành ốc đảo, nhưng ai biết hắn nghỉ ngơi dưỡng sức hơn nửa năm , trong một đêm mưa hắn vô thanh vô tức trốn đi, còn mang theo luôn cả Bích Tuyền Tỳ của Vương ta"

"Bảo bối?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Tất nhiên" Thiết Đầu Lão Tam gật đầu, "Bích tuyền tỳ là bảo vật được tổ tiên truyền lại, truyền thuyết nói rằng nếu gặp được người hữu duyên, có thể khiến cho đại mạc tuôn trào ra suối mát, cây cỏ khắp nơi đều sinh sôi đất đai màu mỡ, còn có thể nuôi gia súc và làm ruộng."

"Nghe cũng thú vị a." Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

"Ngươi muốn giúp hắn sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại quốc gia này coi như là quá xui xẻo rồi, đầu tiên là cái tên gọi khí tuyệt (Thất Tuyệt) coi như xong, vô duyên vô cớ còn bị người khác trộm quốc bảo, thật vất vả mới cử người đến tìm rồi lại bị dọa một trận, quả thực là bi đát a ~~

"Vậy sao ngươi lại chạy đến nơi này?" Tần Thiếu Vũ hỏi. Tây Bắc cùng Tây Nam rất xa, nếu không phải có manh mối, thì không thể một đường chạy đến đây được.

Kết quả liền nghe Thiết Đầu Lão Tam nghiêm mặt nói, "Tất nhiên là bởi vì có Bích Tuyền đại thần chỉ dẫn, ta mới có thể một đường tìm tới đây."

Thẩm Thiên Lăng đỡ trán.

Nói nửa ngày lại cho ra cái lý do kì lạ như thế!

Đã nói mê tín thật sự là giết người a....

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San




• Tên truyện: Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào

• Tác Giả : Ngữ Tiếu Lan San

• Thể Loại : Cổ Trang, Giang Hồ, Hài , Xuyên Không, 1x1, HE.

• Thực Hiện : thewing309


• Chỉnh Sửa : World Boys Love ♥
__________________________________
*Chú y : Trước khi xem, mình cần nói đôi lời về Người đã thực hiện bộ này. 


Truyện này do nhà thewings309 làm. Hồi đó ta đọc tới chương nào là copy lại chương đó để sau này nhà đó có bị khóa hay bị sập thì ta vẫn còn chỗ " nương tựa " đó là thói quen của ta, vì lâu lắm rồi, có bộ truyện ta thích bị khóa, muốn tìm lại xem mà không có, thế là lòng ta nom nóp lo sợ truyện sẽ bị khóa, vì vậy nên thói quen mới hình thành là Copy để dành cho sau này. Tuy chưa xin phép, nhưng đa số ta toàn để chế độ ẩn, chỉ mình ta thấy và xem thôi.


 Bây giờ nhà thewing309 bị sập hay gì ấy, ta vào không được. Vì vậy, ta quyết định Up lên, chỉ cần chỉnh sửa vài chỗ thoy à.... Nếu chủ nhà tức thewing309 có thấy thì đừng trách mình nhe. Lúc đầu mình định để làm của riêng để đọc thui, nếu nhà bạn có xây lại và làm lại bộ truyện này, mình sẽ khóa lại bộ truyện bên đây. Mong bạn có thấy thì đừng giận Ó v Ò ♥.

___________________________________

• Văn Án :


Từ khi xuyên không đến chốn giang hồ này, Thẩm Thiên Lăng đau đầu nhất là 3 sự kiện.

Thứ nhất fan quá nhiều, thứ hai fan quá nhiều, thứ ba vẫn là fan quá nhiều.

Tần Thiếu Vũ: Phu nhân, dưới chân núi có một nhóm dân chúng lại tới nữa, nói muốn theo ngươi học cầu mưa.

Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ. Ta khi nào thì có loại năng lực cao siêu này?

Tần Thiếu Vũ: Phu nhân, dân chúng còn nói họ nhìn thấy ngươi ở trà lâu nôn khan, dặn dò ngươi cần phải dưỡng thai thật tốt.

Thẩm Thiên Lăng nước mắt tuôn trào. Thật sự ngày đó là do ta ăn quá nhiều.

Giang hồ chẳng lẽ không phải là nơi có mưa máu lại đến gió tanh sao, các ngươi dựa theo nội dung vở kịch một chút đi !

____________________


Chương 2 : Quốc Gia Khổ Sở!

Chương 3: Thiên Tai Hay Là Nhân Họa!!!


♣ Chương 4 : Đại Nạn Không Chết!!!

♣ Chương 5 : Ta Mơ Thấy Một Người!

♣ Chương 6 : Khó Lòng Phân Biệt!

♣ Chương 7 : Thẩm Công Tử Đã Thơm Lại Còn Ngon. = v = ♥

♣ Chương 8 : Nhặt Được Bảo Bối! ♦ o ♦

♣ Chương 9 : Một Bức Thư Tình! O 0 O ♦

♣ Chương 10 : Có Người Nói Tần Cung Chủ Không ... Được!!!


♣ Chương 11: Anh Tuấn Nam Khí Đại Độc Nhất Vô Nhị!

♣ Chương 12 : Củ Cải Tinh Ngàn Năm!

♣ Chương 13 : Hoàng Đại Tiên Nói Hắn Có Một Bí Mật!

♣ Chương 14 : Tần Cung Chủ Lãnh Khốc Vô Tình!

♣ Chương 15 : Lòng Dạ Khó Lường!

♣ Chương 16: Vì Sao Phải Trốn Đến Tuyết Sơn!

♣ Chương 17 : Nháy Mắt ' Trứng ' Liền Đau! =_=

♣ Chương 18 : Tình Tiết Cẩu Huyết!

♣ Chương 19: Rốt Cuộc Còn Muốn Đi Đại hội Võ Lâm Hay Không?

♣ Chương 20: Tìm Không Thấy Lồng Ngực Để Anh Anh Anh ....



Chương 1 : Giang Hồ Có Quá Nhiều Thị Phi

Chương 1


Kiếp trước, Thẩm Thiên Lăng là ảnh đế nổi tiếng.

Tương lai sáng lạn, fan nhiều vô số, đáng tiếc vận khí quá kém. Tại buổi lễ trao giải thưởng, ảnh đế xui xẻo của chúng ta ngoài ý muốn bị trần nhà sập đè trúng. Sau đó lại trọng sinh thành tiểu công tử của một đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ -- Nhật Nguyệt sơn trang.

Chuyện này thật sự là phi thường đau khổ.

Càng đau khổ hơn chính là, hắn còn được an bài một vị hôn phu không bình thường.

Vị hôn phu này nói ra thì có vẻ hơi kỳ lạ! Vừa nghe thấy tin này, Thẩm Thiên Lăng giống như bị sét đánh trúng đầu! Vì sao không phải là hôn thê, cho dù không phải là em gái đáng yêu dáng vẻ mảnh mai hay đỏ mặt thẹn thùng, thì cho dù là tỷ tỷ ngực bự tóc quăn cũng được nha!

"Lăng Nhi." Cung chủ Truy Ảnh Cung - Tần Thiếu Vũ dáng vẻ thâm tình mà chân thực, "Chúng ta khi nào thì thành thân?"

"Thành cái đầu của ngươi!" Thẩm Thiên Lăng hung hăng siết tay thành nắm đấm, hạ quyết tâm phải tìm cơ hội xuyên trở về.

Nhưng cái gọi là chuyện đời khó lường là hai người một đường giằng co từ Giang Nam đến Nam Hải, không chỉ không tìm được phương pháp xuyên trở về, ngược lại thật sự đúng là... Thành thân.

Cho nên mới nói sáng chiều gần gũi bên nhau gì đó, thật sự dễ dàng nảy sinh tình cảm thật biết không!

"Phu nhân còn muốn trở về không?" Đêm động phòng, Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai Thẩm Thiên Lăng cười khẽ.

"Ngươi câm miệng lại cho ta." Thẩm tiểu thụ giận. Ngay tại thời điểm này ngươi không cần hỏi mấy vấn đề kia a!

Tay ngươi đang sờ chỗ nào đó hả?!!!

Quả nhiên là tên phiền phức mà.

Đặc biệt là loại mặt dày không biết xấu hổ!

Trong mắt các môn phái trong giang hồ, Truy Ảnh Cung là môn phái tồn tại dưới dạng vừa chính nghĩa lại vừa vô sỉ.

Tiêu diệt Ma Giáo, trừng phạt cái ác bảo vệ cái yếu, điều này quả thật xem như là hành vi chính nghĩa. Nhưng là sau khi tiêu diệt Ma Giáo xong, lập tức phái người đến các môn phái thu tiền.... Đây là cái tình huống gì a ???

"Phí an ủi." Ám vệ Truy Ảnh Cung khóc lóc kể lễ.

"Tại các vị không biết đó thôi, cung chủ nhà ta hắn đáng thương lắm. Vì phải giữ gìn cho võ lâm được an ổn, hắn cùng giáo chủ Ma Giáo chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm, nhận không ít kinh hách, đến bây giờ còn nằm ở trên giường không dậy nổi. Chúng ta đến gom chút tiền mua cho hắn một con gà mái nấu canh uống tẩm bổ a."

Chưởng môn các phái đành phải âm thầm một bên nước mắt tuôn dào dạt một bên phải móc ngân lượng ra đưa cho đám ám vệ, thuận tiện oán thầm trong bụng rằng 'Khắp giang hồ này Tần cung chủ nhà các ngươi chính là tên cường hào ác bá đê tiện nhất a, đừng tưởng rằng một bên khóc lóc một bên kể lễ là chúng ta sẽ tin.'


Chuyện như vậy còn có rất nhiều. Cho nên cứ như thế tiếp tục vài lần nữa, tất cả mọi người cũng đã có kinh nghiệm. Một khi trên giang hồ xảy ra chuyện, thì lập tức tụ tập lại thương lượng với nhau "Vấn đề này phải giải quyết như thế nào? Phải lừa Tần cung chủ ra sao mới không để cho hắn biết, mắc công hắn lại phái người đến thu tiền!!", chứ không còn giống như lúc trước cứ luôn đùn đẩy cho nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, các bang nhóm, phe phái đều đồng tâm hiệp lực. Đây là lần đầu tiên trên giang hồ xuất hiện hình ảnh hòa bình, phồn vinh mà trước đây chưa từng có.

Tần Thiếu Vũ sau khi nghe ám vệ báo cáo xong, sờ sờ cằm nói "Cho nên từ nay về sau rốt cục cũng được yên tĩnh?"

"Vâng!" Ám vệ cũng thở phào nhẹ nhõm "Nếu không, cứ giống như lúc trước, mỗi lần có chuyện liền đá động nhờ cậy đến Truy Ảnh Cung, ai mà chịu nổi !"

Tần Thiếu Vũ cười cười lắc đầu, xoay người đi ra sau viện tìm Thẩm Thiên Lăng.

Từ khi xuyên qua đến thế giới này, Thẩm Thiên Lăng phát hiện bản thân một là không biết võ công hai là không có tài văn chương. Vì vậy liền chủ động yêu cầu muốn học quản lí sổ sách, mặc kệ lớn nhỏ nhiều ít chỉ mong có thể làm chút chuyện, so với làm sâu gạo cũng tốt hơn !

"Quản lí sổ sách?" Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Cũng tốt, ta kiếm tiền tất nhiên phải đưa phu nhân quản, cái này gọi là nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài."

Thẩm Thiên Lăng mặc kệ hắn. Bất cứ khi nào có thời gian liền đi theo lão tiên sinh ở phòng thu chi học ghi chép sổ sách, rất nhanh liền có thể làm được việc.

"Lăng Nhi." Tần Thiếu Vũ đứng ở trong phòng nhíu mày, "Leo cao như vậy làm gì, cũng không sợ ngã xuống sao?."

"Tìm sổ sách." Thẩm Thiên Lăng ôm một chồng sổ sách, thật cẩn thận leo xuống từng bậc thang, "Còn sớm như vậy mà ngươi đã làm xong hết việc rồi sao?"

"Hôm nay trời đẹp như vậy, ta dẫn ngươi xuống núi ăn điểm tâm." Tần Thiếu Vũ nói "Thuận tiện tối nay có thể đi xem hội hoa đăng."

"Không đi." Thẩm Thiên Lăng phủi bụi trên người xuống, ngồi ở bên cạnh bàn mài mực, "Hôm trước ta đã đồng ý giúp tiên sinh chỉnh sửa lại sổ sách cho tốt."

Tần Thiếu Vũ thở dài, đứng ở một bên yên lặng nhìn hắn, ánh mắt thập phần ai oán...

Nửa nén hương trôi qua...

Thẩm Thiên Lăng:...

Thiếu hiệp ngươi còn dùng ánh mắt ý như 'Ta muốn xuống núi ăn điểm tâm, xem hội hoa đăng. Nếu không được thỏa mãn sẽ vô cùng vô cùng thất vọng hơn nữa còn rất rất cô đơn lạnh lẽo ?' Hừ, để ta xem rốt cuộc ngươi có thể nhìn chằm chằm ta được bao lâu?

"Thật sự không thể đi sao?" Tần Thiếu Vũ rất thâm tình mà nắm tay nhìn hắn.

Thẩm tiểu thụ tất nhiên không thể nói gì khác ngoài âm thầm hỏi ông trời, loại nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao này thật sự khiến cho người ta bó tay. Vì để tránh cho bản thân chịu áp lực, đành phải gật đầu nói, "Cái kia... Vậy nhất định phải về sớm một chút."

"Được." Đạt được mục đích, Tần Thiếu Vũ hưng trí bừng bừng lôi kéo hắn đi ra ngoài.

"Cục bông đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Vừa dứt lời, một cục lông tròn tròn liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, đôi mắt như hai hạt đậu đen nhỏ sáng ngời, lông đuôi tuy rằng vẫn còn rất ngắn, nhưng cũng có thể ở dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ đẹp tuyệt trần -- Là Tiểu Phượng Hoàng mà hai người lúc trước có duyên nhặt được, luôn coi nó như là con trai của mình mà nuôi dưỡng.

Cục bông vô cùng thân thiết bổ nhào vào trong ngực Thẩm Thiên Lăng mà cọ cọ, sau đó liền vui vẻ chạy ra ngoài tiểu viện. Nhìn hồn nhiên vô cùng !!!

Đây cũng là lí do mọi người trong giang hồ nhận định rằng Tần Thiếu Vũ là tên nhà giàu. Thông thường người ta đều là nuôi chó dưỡng mèo, dưỡng mãnh hổ dưỡng tuyết điêu cũng không phải không có, nhưng dưỡng Phượng Hoàng... Loại chuyện này, trăm ngàn năm qua sợ cũng chỉ có một người là hắn.

Quả thật là vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Truy Ảnh Cung nằm trên một ngọn núi cao, có đường núi uốn lượn hiểm trở. Bất quá đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, chuyện này hiển nhiên không phải là vấn đề gì lớn. Thẩm Thiên Lăng bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ nghe thấy gió ở bên tai kêu từng trận, một lát liền đã đến chân núi. Một con ngựa màu trắng cao to lao nhanh tới, tốc độ như sấm vang chớp giật, chính là vật cưỡi của Tần Thiếu Vũ - Đạp Tuyết Bạch, chính là ngựa tốt trăm năm khó cầu.

"Tiểu Bạch." Thẩm Thiên Lăng cố ý mang theo cà rốt từ trên núi xuống, Đạp Tuyết Bạch thân thiết cọ cọ ở đầu vai hắn, rất là ngoan ngoãn.

Hai người một ngựa chậm rì rì đi vào trong thành. Dân chúng ven đường sau khi nhìn thấy được hai người bọn hắn thì phấn khích thay nhau nhiệt tình chào hỏi ríu rít. Hơn nữa còn xúc động không thôi, Thẩm công tử cười rộ lên thật là đẹp mắt a, tính cách lại tốt, bàn tay nhỏ nhắn nhất định cũng phi thường mềm. Tần cung chủ thật sự là vận khí tốt, chúng ta một chút cũng không ghen tị!

Lão bản trà lâu vừa nghe hai người muốn tới, tất nhiên cũng đã sớm chuẩn bị một gian phòng trang nhã, lại ở trên bàn bày biện hơn hơn mười dĩa trà bánh. Thẩm Thiên Lăng vừa vào cửa đã bị hoảng sợ, "Sao lại chuẩn bị nhiều như vậy !"

"Phải thế, phải thế ." Lão bản chà xát hai tay, thành thật nói "Lần trước Thẩm công tử vì dân chúng làm phép cầu mưa, nhất định là tổn thương nguyên khí, cho nên cần phải bồi bổ thật tốt."

Thẩm Thiên Lăng:...

Tần Thiếu Vũ vô sỉ nói, "Hoàng lão bản khách khí, đây là chuyện Lăng Nhi phải làm !"

"Đúng, đúng. Thẩm công tử là người tốt, pháp lực lại cao cường." Lão bản ha ha cười, "Vậy hai vị từ từ thưởng thức, ta đi xuống trước."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đa tạ."

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì.

Không lâu trước đây, trời liên tục hạn hán, rất nhiều hoa mầu bị phơi nắng đến héo. Bản thân vốn dĩ đang ở cạnh Tần Thiếu Vũ thương lượng mở kho phát lương thực, ai ngờ dân chúng lại sớm tìm tới tận nhà -- Bất quá không phải vì lương thực, mà là vì cầu xin hắn làm phép cầu mưa.

Đã nói sạp bán sách đầu đường lừa bịp kia hại chết người a. Thẩm Thiên Lăng trong lòng khó chịu, các ngươi muốn viết muốn bán ta cũng thôi đi, nhưng vì cái gì lại đem ta viết thành yêu tinh, chuyện này phải giải quyết thế nào hả ?

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, tìm cớ đuổi vài người kia đi. Sau đó liền đặc biệt không biết xấu hổ ôm hắn XX cả một đêm, lý do là vì dân cầu mưa.

"Ngươi... cái tên cầm thú này." Thẩm tiểu thụ bi phẫn kháng nghị, "Trời không phạt ngươi coi như là tốt lắm rồi, còn muốn ông ta đổ mưa nữa sao?!"

Sau đó, trên không trung liền vang lên một tiếng sấm sét.

Thẩm Thiên Lăng:...

Đây rốt cuộc là cái thế giới thối nát gì a ~~

Quả nhiên ngay cả thần linh cũng tương đối kỳ lạ!

Từ đó về sau, chuyện 'Thẩm công tử có pháp lực' này cư nhiên càng khắc sâu vào trong lòng mỗi người, dân chúng lập tức tỏ ra rất tin tưởng một chút cũng không hề nghi ngờ.

Thẩm Thiên Lăng vừa mới bắt đầu còn muốn giải thích một chút, sau đó cũng thành thói quen. Tóm lại bản thân phần lớn thời gian đều ở Truy Ảnh Cung, cũng không thường xuống núi. Bất quá cẩn thận suy nghĩ, fan kiếp trước so với dân chúng ở đây thật sự là không cuồng nhiệt bằng. Dù sao fan kiếp trước nhiều nhất cũng chỉ là lan truyền một số chuyện mập mờ ái muội,tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện như thật nói mình có khả năng cầu mưa, càng không nói mình là yêu tinh, quan trọng hơn sẽ không nói mình... Mang thai.

Rốt cuộc là vì cái gì đã làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc một người nam nhân như mình sẽ mang thai.

Cho dù là yêu tinh cũng không thể có biết không ?!!!!

Huống chi ta thật sự là con người a ~

Quả thực là cẩu huyết.

"Đang suy nghĩ gì vậy ?" Tần Thiếu Vũ ở trước mắt hắn lắc lắc tay.

"Sao?" Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, "Không có gì."

"Ta đang nói chuyện với ngươi." Tần Thiếu Vũ nói "Hôm qua nhận được thiệp mời, là thiệp mời của đại hội võ lâm."

"Đại hội võ lâm?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, "Cũng chính là ngày đại ca sẽ kế nhiệm chức tân minh chủ?"

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Cho nên mới muốn dẫn ngươi xuống núi ăn nhiều điểm tâm một chút, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát, dù muốn ăn cũng không thể ăn."

Đại ca Thẩm Thiên Lăng gọi là Thẩm Thiên Phong, là con trai trưởng của Nhật Nguyệt sơn trang. Hắn làm người quang minh lỗi lạc, trầm ổn chính nghĩa, võ công lại xuất thần nhập hóa, được giang hồ và mọi người công nhận là Minh chủ kế nhiệm.

"Cũng tốt." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa tay, "Đã gần một năm chưa gặp đại ca, thuận tiện có thể nói chuyện giải sầu."

Tần Thiếu Vũ đưa tay gắp cho hắn một khối điểm tâm để ở trước mặt, ánh mắt rất là ôn nhu.

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, cầm khối điểm tâm vừa định đút cho hắn, đội nhiên tại cầu thang liền vang lên tiếng bước chân vang dội, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng chửi bậy.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, cuộc sống của người dân trong thành này an ổn sung túc, bởi vậy tính cách phần lớn là ôn hòa nhã nhặn, có rất ít người sẽ lỗ mãng như thế.

"Vị đại gia này, ngài đừng tìm nữa a, trong quán ta thật sự không có đâu." Lão bản trà lâu đi theo phía sau hắn không ngừng kêu khổ, "Ai nha...ngài từ từ đã, đừng chém mấy cái bàn này a."

"Họ Hoàng kia, ngươi ra đây cho lão tử!" Tráng hán kia tìm một vòng không được, vì thế đứng ở đại sảnh lầu hai gào thét.

Lão bản trà lâu hoảng sợ, "Vị...anh, anh, anh hùng này ngươi tới tìm ta sao ?"

"Sao?" Tráng hán trừng mắt nhìn thoáng qua hắn, "Ngươi cũng họ Hoàng?"

Lão bản trà lâu nơm nớp lo sợ gật đầu.

"Mấy kẻ họ Hoàng quả nhiên không có kẻ nào tốt!" Tráng hán nhấc chân muốn đạp hắn, cổ chân đột nhiên tê rần, vì thế kêu đau một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lão bản trà lâu cùng thực khách chung quanh cơ bản đều tính toán muốn chạy trốn để giữ lại cái mạng nhỏ bé, lần này thấy thế nào cũng không chạy -- Rõ ràng là Tần cung chủ nhìn không vừa mắt, cho nên ra tay giáo huấn, người kia còn có gì phải sợ, nhất định phải ở lại xem kịch vui mới đúng !

"Là tên khốn khiếp nào dám ám toán lão tử?" Tráng hán đứng lên liền giận dữ, "Có gan thì một mình đứng ra đấu với ta!"

Ánh mắt thực khách tràn ngập đồng tình, dám nói Tần cung chủ là tên khốn khiếp, lại còn dám đấu một mình.

Vị anh hùng này chúc ngươi lên đường may mắn, ngày này năm sau chúng ta nhất định sẽ đốt cho ngươi thật nhiều vàng mã.

"Chính là ngươi phải không?" Tráng hán không tìm được người, vì thế đưa tay chỉ vào lão bản trà lâu.

Trong lòng tất nhiên biết Tần Thiếu Vũ đang nhìn, vì thế Hoàng lão bản lúc nãy còn khom lưng nhún nhường, lúc này ánh mắt chính nghĩa nhìn thẳng hắn, thậm chí cũng rất không khách khí ưỡn ngực lên!

"Hay!" Thực khách vây xem nhất thời nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi.

Hoàng lão bản tiêu sái phất phất khăn lau, rất kiêu ngạo.

Tráng hán:...

"Mặc kệ ngươi tìm ai, đi nhanh đi." Sau khi hưởng thụ tiếng vỗ tay, Hoàng lão bản nói "Chỗ của ta thật sự không có người ngươi cần tìm, cái bàn này cũng không cần ngươi bồi thường. Nếu ngươi tiếp tục cố tình gây sự, kẻ chịu thiệt chính là ngươi."

"Chịu thiệt?" Tráng hán cười lạnh, "Gia gia ta đến giờ chưa từng chịu thiệt, đi, chúng ta đi tìm nơi hẻo lánh không có người!"

"Oa." Thực khách lập tức che miệng lại, khẩu vị có cần nặng như vậy không?

Hoàng lão bản cũng cực kì kinh hoảng, "Vì sao muốn tìm nơi không người, ta đã thành thân, còn có một nhi tử."

"Phi, lão tử quan tâm ngươi có nhi tử hay không !" Tráng hán giận dữ, "Chúng ta đi đọ sức một phen!"

"Vẫn là bỏ đi." Hoàng lão bản từ chối, "Ta không biết võ công."

"Không biết võ công?" Tráng hán híp mắt đánh giá hắn một phen, đột nhiên lợi dụng tay làm trảo, muốn trực tiếp thọc vào mắt hắn.

Ngay lúc nguy cấp, một cái ghế cấp tốc bay đến, tráng hán nghiêng người né tránh, cánh tay suýt nữa bị nện trúng.

Hoàng lão bản trong lòng còn sợ hãi, chạy nhanh qua một bên trốn.

Quả nhiên loại cảm giác làm anh hùng này diễn quá sẽ dễ nghiện, một lần thì được nhiều quá chỉ sợ tè trong quần !

"Đi ra!" Tráng hán lần này thấy rõ, người đánh lén là ngồi ở trong phòng bên phải.

"Đi xem không?" Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi.

"Không đi." Tần Thiếu Vũ ngẩng đầu uống cạn một ly trà, tiện tay ném ly trà ra ngoài, "Chờ hắn tự mình tiến vào."

"A!" Tráng hán tuy sớm đã có phòng bị, nhưng vẫn là bị ly trà đánh trúng ngực, đau đến mặt đều co thành một đoàn, lập tức biết bản thân động vào người không nên động, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa, vì thế xoay người muốn chạy. Vừa mới ra khỏi trà lâu lại bị vài hắc y nhân chặn đường.

"Các ngươi là ai?" Tráng hán trong lòng cảnh giác.

"Làm ồn đến cung chủ cùng phu nhân uống trà, nói đi là đi sao?" Một hắc y nhân trong đám cười như không cười, đem roi nhọn khoác lên đầu vai hắn, "Đi lên, cung chủ nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

__________________Hết chương 1

Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...