Chinta

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Dẫn Link Truyện: Hựu Nhất Xuân ( Hoàn )

Hựu nhất xuân



Tác giả : Đại Phong Quát Quá (a.k.a [Gió lớn thổi qua] tỷ tỷ)

Thể loại : phởn một cách nghiêm túc hài, sâu sắc, xuyên không, NP (là nhất công đa thụ đó nha, ha hả ~) 

Tình trạng : Hoàn

Rating : kỳ vọng được gì ở chị Gió lớn đây ?

Edit : Thạch Họa Lam x Tiểu Thanh (cùng sự trợ giúp của QT đại tẩu tẩu) 

Beta : Dạ Du


~o0o~



| Văn án |


Ta tên Mã Tiểu Đông, một thanh niên anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong đầy hứa hẹn. Hôm đó cùng cục cưng đi hẹn hò, chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu ~~ sweetheart của ta cư nhiên lại rủa ta bị giời đánh ~~ thế mà ta ~~ bị giời đánh thật ~~~

Diêm Vương vì muốn “đền bù thương tổn” do phạt lộn người, ổng đồng ý cho ta tìm một thân thể khác để sống lại, trở thành một tiểu vương gia.

Thiên a, không ngờ tiểu vương gia kia lại là một tên đoạn tụ ! Chả sao ! Không thành vấn đề, ông trời đem sứ mệnh này giao cho ta. Lão tử thay hắn sửa sai đây. Chỉnh lại mấy chuyện ác ôn của hắn, cũng coi như tự mình tích đức.

Lão tử nhất định phải đem cả rổ mĩ nam kia luyện lại thành đàn ông đích thực !
_________________________
LINK TRUYỆN


Chương 55 → HOÀN (Nhà chính đã bị xóa)

Bạn nào không xem được từ chương 55 đến hoàn thì nhấp Link Phụ (Full) xem đỡ đi nhe.
_____________________



Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

DẪN LINK TRUYỆN: ĐÁI TRỨ KHÔNG GIAN KHỨ TU HÀNH ( HOÀN )

*Lưu ý: Trước khi xem bộ này thì hãy xem bộ ĐÁI TRỨ KHÔNG GIAN THƯỢNG ĐẠI HỌC trước để biết thêm chi tiết ở Phần ĐÁI TRỨ KHÔNG GIAN KHỨ TU HÀNH
_____________________________
ĐÁI TRỨ KHÔNG GIAN KHỨ TU HÀNH

Tác giả: Thất Dạ Vong Tình

Thể loại: làm ruộng văn, tùy thân không gian, sinh tử văn, tu hành.

Độ dài: 152 chương.
__________
Văn Án

Thước Nhạc sắp tốt nghiệp đại học, công việc của Khúc Phàm cũng rất thuận lợi, mấy đứa con nghịch ngợm đáng yêu, cuộc sống thực hạnh phúc.

Kì Kì vì đi tìm Thước Nhạc, nhặt được một hạt châu ở bệnh viện, hạt châu này có một bí mật rất lớn, mà tất cả những người bên hạt châu đều liên quan tới một vụ giết người, người phụ trách vụ án đó lại chính là Khúc Phàm, người vừa nhậm chức tổ trưởng.

Theo tiến triển của vụ án, một thế giới mới mở ra trước mắt Thước Nhạc, người một nhà bắt đầu một hành trình thần kỳ.
____________
Tiết tử

Khoảng bốn tỷ năm trước, trái đất là một hành tinh mới sinh, giống như hàng tỷ hành tinh khác trong vũ trụ, địa cầu lúc đó chỉ là một hình cầu không phát sáng quay quanh mặt trời, không có sinh mệnh, hoang vu cằn cỗi.

Hàng triệu năm sau đó, một sao chổi đâm vào trái đất, đó là một sao chổi có kích thước rất nhỏ so với địa cầu, việc nó đâm vào không mang lại nhiều tác hại đến trái đất, theo nó là một hạt giống, một hạt giống thực vật, nó sinh trưởng tại ngoài hệ ngân hà, trải qua hàng trăm triệu năm du lịch giữa các vì sao, trôi nổi trong vũ trụ, vô tình rơi lên sao chổi, bị đóng băng trên đó, cuối cùng rớt xuống trái đất.

Trái đất lúc này không thích hợp cho sinh vật sinh tồn, không có nước và không khí, bề mặt trái đất lỏa lồ dưới tia vũ trụ, trong chuyến đi, hạt giống đã xảy ra biến hóa, nó có thể thích ứng ở hoàn cảnh này, lúc này băng trên sao chổi cũng tan chảy, hạt giống nảy mầm.

Quá trình dựng dục rất dài, trong thời gian đó, trái đất phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, mặt đất hỗn độn, thực vật khổng lồ mỗi ngày phát ra dưỡng khí, nước trên địa cầu dần dần nhiều hơn, tinh vân (sao) xuất hiện nhiều hơn, địa cầu hình thành màng bảo vệ, các loại khí thể sinh thành, mãi cho tới khi không khí và mặt đất chia lìa, thành trời và đất. Khỏa thực vật cũng nở ra một đóa hoa hình hoa sen.

Từ đó về sau sự sinh sản bắt đầu, trong hạt giống chứa dấu ấn sinh mệnh, nó là dấu ấn mà hàng tỷ năm hạt giống thu thập được, dấu ấn đó giống như mã gien, được đưa tới địa cầu, sinh mệnh bắt đầu xuất hiện trong nước, cho đến khoảng ba tỷ năm trước con người xuất hiện, nhân loại thời đó rất cường đại, vì nhận được truyền thừa trực tiếp từ hoa sen, phần lớn đều đi theo con đường tu hành.

Ngàn vạn đạo pháp quy về một, vì đạt tới tiến hóa, có thể mở ra dấu ấn sinh mệnh trên người mình. Các loại thần thông, tu hành cũng đi theo nhiều hướng khác nhau. Chủ yếu là chia thành ba loại, tu luyện về tinh thần, tu luyện về hồn phách, và tu luyện về thân thể.

Tu luyện về tinh thần, là điều khiển các nguyên tố tự nhiên, nắm vạn vật trong tay. Tu luyện về linh hồn, là hồn phách bất diệt sinh linh bất tử, cuối cùng vứt bỏ thân thể, đạt tới linh hồn vĩnh cửu. Tu luyện về thân thể, là chân đạp đất đầu đội trời, nối thẳng thiên địa, thân thể thành thần.

Vì quan niệm bất đồng, ba bên đấu tranh nhiều lần, cuối cùng thành đại họa. Mấy vạn năm đấu tranh khiến người tu hành tổn thất thảm trọng, lại trải qua thiên tai, sinh vật trên địa cầu mười đi tám chín, hoa sen cũng suýt thì điêu linh, cuối cùng ngủ say đáy biển.

Khi nhân loại xuất hiện lần thứ hai, thực lực đã không còn như thời cổ, người tu hành cũng ít, chỉ có số ít người muốn thông qua rèn luyện để mở dấu ấn sinh mệnh, mục đích của tiến hóa. Nhưng con đường của bọn họ quá dài, dần dần không ai có thể đạt được, cuối cùng những người cường đại cũng tiêu thất.

Đến thế kỷ hai mươi mốt, hơn sáu tỷ người trên hành tinh, tại tinh thần, linh hồn, thân thể có thể đạt tiến hóa không tới mười triệu người. Chỉ là hạt cát trong biển dân số, những người đó có thể là trời sinh, hoặc là ngày sau thay đổi, ngay cả khi đó là năng lực yếu nhất, cũng mạnh hơn người bình thường, huống chi họ còn nắm giữ chìa khóa để mở dấu ấn sinh mệnh. Tương lai không thể đo lường.

Các quốc gia tận lực khống chế những người này, mặc dù năng lực cường đại, nhưng so với một quốc gia, họ vẫn quá yếu.

Mùa hè năm 2006, trong khi đi chơi Thước Nhạc bị hoa sen ký sinh, đóa hoa sen đó nghỉ ngơi lấy sức trong biển sâu, vỏ quả đất thay đổi, lục địa dâng lên, hoa sen sinh trưởng trong núi, năm đó rốt cuộc phục hồi, song lúc này địa cầu đã không còn thích hợp với nó, nó quyết định trở về vũ trụ, từ bỏ thân thể, đồng thời đưa phần cuối cùng của nó cho người cuối cùng nó nhìn thấy, coi như để lại một mầm móng trên tinh cầu này, còn về phần kết quả, đó không phải là điều nó quan tâm.

Thước Nhạc thân có bảo bối mà không biết, không có hoài bão gì lớn, một lòng chỉ muốn cuộc sống không lo không sầu, hoa sen dung hợp với cậu, đem lại kinh hỉ vô hạn cho cậu, khiến cậu càng trầm mê vào những ngày bình thản an tâm. Dấu ấn sinh mệnh gì đó quá mức mờ ảo, quá mức xa xôi, sống tốt mới quan trọng nhất.
_______________________
• LINK TRUYỆN •


Link từ 30 → HOÀN (Link này bị khóa rồi)
__________________

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

Twittering Birds Never Fly

Twittering Birds Never Fly
****************
- COSPLAY -

• Doumeki Chikara: Baozi.

• Yakuza Yashiro : Hana

○ PHX: DD - Tenka



























Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Dạ Chi Sát ( Hoàn )

Dạ Chi Sát
.

Tác giả: Huyễn Ái Vô Ái

Thể loại: phụ tử, niên thượng công, xuyên không, cường công cường thụ, huyền huyễn, cổ đại.

Tình trạng edit: Hoàn.

.

Nhận xét chung: này là xuyên ko từ thời cổ đại kiếm hiệp Trung Quốc sang thời trung đại huyền huyễn phương Tây nha mọi người ^^

Giới thiệu của editor:

Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, tộc trưởng gia tộc Khải Tư Lan, tại lục địa Naga này ngươi có thể không cần biết quốc vương là ai, nhưng không thể không biết hắn. Hắn lãnh khốc vô tình, tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều chia làm hai loại, có thể lợi dụng và không thể lợi dụng. Thậm chí ngay cả gia tộc Khải Tư Lan – thế lực hùng mạnh nhất của lục địa Naga, đối với hắn mà nói cũng là món đồ chơi có thể phá hủy bất cứ lúc nào.

Tuyệt Sát, Sát Thủ Môn đệ nhất sát thủ, đồng thời cũng là võ lâm đệ nhất sát thủ, trong chốn giang hồ không ai không biết. Chỉ cần y nhận được ủy thác, mặc kệ là ông lão tám mươi hay đứa bé ba tuổi, là hoàng đế hay kẻ ăn mày, đều không thoát khỏi tay y. Trong số những sát thủ vô tình, Tuyệt Sát chính là nhân tài kiệt xuất.
_______________________________________

• LINK TRUYỆN •


Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Xích Kỳ Ân Chi Mạt Thế Đại Địa: Chương 3 - Đón bạn về~

Hình Minh Họa Bạn Triệu Minh ( Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình hình là bạn Triệu Minh y như cái hình đó đó, ta sẽ vẽ  hình của sau = w =  )


• Tác giả: Tây Lôi Tử Lộ
• Tình trạng bản gốc: Hoàn
• Chỉnh sửa: Rindoll
• Truyện được đăng ở: World Boys Love ♥
______________________________


Bốn giờ sáng hôm sau. Thụy Du thức dậy sớm thay quần áo để chuẩn bị đến sân bay, đến bên cạnh bàn, mở hộc bàn lấy điện thoại ra gọi điện, chuông reo khoảng 2 giây liền có người bắt máy, cậu nói: “A lô, bác Tề, vâng, cháu là Thụy Du ạ, bây giờ cháu phải đến sân bay đón một người bạn, bác gọi vài người đến đây thu dọn hết tất cả đồ đạc mang về thành phố Ngũ Quý Kỳ Ảo đi nhé, à... Để hành lý ở thị trấn mùa Ngạn đi, thị trấn Xuân có đồ đạc đầy đủ rồi. Không, chỉ cần mang sách truyện đưa vào phòng cháu, những món đồ còn lại đem cất vào trong kho hết đi. Vâng, bác cứ bảo họ làm đi, cháu cúp máy đây.”


Sau khi gọi điện thoại xong, Thụy Du mặc áo khoác đi ra khỏi khu nhà trọ sang trọng này. Cậu thanh thản như đi tản bộ dọc theo lề đường để đón taxi, lúc đi ngang qua một con hẻm hẹp dài sâu không thấy cuối đường, cậu hơi dừng bước chân một chút. Liếc mắt nhìn vào thân ảnh đang cuộn tròn ngồi phía sau những cái thùng carton.


Người đó cuối đầu ôm đầu gối, một đầu mái tóc bạc rất dài, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không thấy được, vì trời vẫn còn chưa sáng hẳn, lại còn có rất nhiều thùng carton trong con hẻm này, giờ này có rất ít người đi đường, mà dù có nhiều người đi nữa, nếu nhìn thấy cũng chả ai quan tâm, con người thời nay quá vô tâm lạnh lùng, họ chỉ biết lo cho bản thân mình, hơi đâu mà đi quan tâm người khác, cứu người khác nói không chừng còn rước họa vào thân. Cho nên, có một người ngồi chình ình ở đó, dù họ thấy  nhưng cũng mặc kệ, không ai đến hỏi thăm hay gọi điện báo cảnh sát gì ráo.


Thụy Du nhìn người kia một lát rồi lặng lẽ đưa lên một ngón tay, sau khoảng 2 giây cậu hạ cánh tay xuống, rồi tiếp tục bước đi. Để lại người kia trong con hẻm, nhưng không gian lại có chút khác với ban đầu, chỉ thấy lấy người đó làm thành trung tâm, một kết giới hình tròn màu đỏ trong suốt bao bọc vòng quanh người nọ, cứ như là đang bảo vệ. Khi Thụy Du vừa đi, người kia có hơi ngước đầu nhìn lên một chút, nhưng rồi lại cuối đầu xuống.

.
.
.


Tại sân bay ồn ào náo nhiệt...


Thụy Du khoanh tay tréo chân đứng dựa ở trên một cái trụ cột ở đại sảnh chờ hành khách, trên người mặc chiếc áo Kenny¹, hình dáng là một cái áo khoác măng tô đen dài ngang qua đùi, bên trong áo khoác là một chiếc áo cổ cao màu đỏ yên chi², kết hợp với áo là chiếc quần kaki Elegant³ đen dài đến mắt cá chân, ở thắt lưng mang một sợi dây nịt màu đỏ, mang đôi giày boot Hippi Trend⁴ cao tới cẳng chân kiểu dáng bình thường. Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, tay chân thon dài, dáng người cao ráo cân đối, làn da trắng hồng khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp pha chút nét lạnh lùng như băng sương, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn có chút nhập nhèm như buồn ngủ.
Hình ảnh bộ đồ
______________
¹Cái áo khoác đó là áo khoác Keny đó
²Áo cổ cao cũng giống trong hình vậy đó, *màu đỏ yên chi: Wiki
³Quần Kaki Elegant (Nhìn trong hình), quần trong hình đó có tên là Kaki Elegant
⁴Đôi giày Hippi Trend (Nhìn trong hình)


Người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là người mẫu hay người trong showbiz gì đó, nhưng mọi người nào hay biết, tất cả những gì họ nghĩ đều trật lất hết trơn. Có vài người đứng xa lén chụp ảnh cậu, vài người tò mò lại gần muốn xin làm quen, vài người thì mang theo mục đích mà đến, có điều... họ chưa kịp lại gần thì đã bị khí lạnh tỏa ra trên người cậu làm cho đóng băng bước chân, có muốn đến gần cũng không được.

======================

Thụy Du giờ phút này, trong lòng đang hắc khí ngút trời, chướng khí mù mịt, trong đầu cậu bây giờ chỉ có cảm giác muốn giết người!


Tại sao à? Tại vì cái cơ thể mà cậu trọng sinh nó có huyết áp thấp, mà huyết áp thấp thì ghét nhất là phải dậy sớm, còn ghét ồn ào và phiền phức. Phải dậy đúng 4 giờ khuya, thậm chí trời còn chưa sáng, lại đón taxi chạy đến sân bay, đến sân bay chờ a chờ, chờ đến 8 giờ mà không thấy thằng bạn nó xuất hiện, kế đó bị mấy người tào lao mía lao đến xin làm quen hay mời chào vào công ty này này nọ nọ, chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà cứ y như là đang tra tấn, bây giờ cậu rất muốn rất muốn chạy vọt về nhà để ngủ bù, thậm chí trước khi ngủ cậu còn muốn "tẩn" cho thằng bạn một trận nhớ đời!


“Xin chào cậu~ chẳng hay chúng ta có thể tìm chỗ để ngồi nói chuyện một chút không?” Trong khi cậu đang đấu tranh tâm lý trong đầu, thì một người đàn ông vừa béo vừa lùn đi đến chìa cái danh thiếp của hắn vào người cậu, trên cái mặt tròn vo còn nở nụ cười đầy tính kế, cười đến độ híp lại con mắt không thấy đâu luôn.


Thụy Du “Không.” một tiếng. Những câu như thế này cậu đã nghe từ sáng đến giờ chắc cũng hơn chục lần rồi, thậm chí còn có những câu hỏi như "chúng ta có thể quen nhau chứ?" hay là "công ty chúng tôi hiện đang tìm kiếm tài năng trẻ, người đẹp trai, người mẫu, người yêu lý tưởng, người dáng chuẩn và vân vân vân", phải nói là nghe riết cũng phát mệt cộng bực! Nghe cái ông mập mạp hỏi, Thụy Du ngay cả nhìn cũng lười nhìn, nhưng vì phép lịch sự cậu đành phải bố thí cho ông ta một câu trả lời và cho ông ta một ánh mắt, có điều chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, sau đó một tay đút vào túi áo khoác, một tay thì duỗi thẳng rồi bước đi không thèm trả lời.



Người đàn ông mập mạp thấy cậu bước đi không ngần ngại, cảm thấy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh ông lấy lại tinh thần vừa đuổi theo Thụy Du vừa nói: “Cậu hãy suy nghĩ một chút về việc này đi! Với dáng vóc thế này, cậu nhất định sẽ tỏa sáng trên sân khấu, thậm chí là tỏa ra đến tận nước ngoài... blah blah blah.”


Cứ lèm bèm bên tai thế này chắc một hồi cậu phát điên mất, muốn cắt đứt cái đuôi này coi bộ không dễ rồi... Thụy Du nhíu mày, hít sâu một hơi, dừng chân đứng lại, xoay người một cái, chìa cánh tay trái ra trước mặt ông chú mập mạp.


Ông chú mập mạp thấy cậu đứng lại mà còn chìa tay ra, tưởng cậu muốn mình đưa danh thiếp ra, ông liền thò tay vào áo khoác muốn lấy cái danh thiếp, nào ngờ danh thiếp chưa kịp móc ra thì một vật gì đó dài thòn bay xẹt qua một cái rồi quấn lên cổ của ông.


Thân hình ông chú khựng lại một chút, thấy trên cổ bị siết hơi đau, ông liếc mắt nhìn xuống cái thứ trên cổ mình, mà... sau khi vừa nhìn xong, cả người ông chú liền trở nên cứng đờ không dám cử động, mồ hôi bắt đầu tuôn ra khắp người, ông cũng muốn lên tiếng kêu gọi người tới cứu lắm, nhưng mà... ông không dám cử động, ông sợ nếu mình mà cử động thì cái thứ đang ở trên cổ sẽ cắn mình một phát chết luôn, vì vậy ông chỉ có thể giữ nguyên tư thế bất động.


Nơi hai người đang đứng là ở phía sau cái máy điện thoại công cộng, chỗ này rất ít người qua lại, thậm chí là không có người nào, thời nay người ta đều xài điện thoại di động cảm ứng, ai mà rãnh lại đi xài điện thoại công cộng chứ. Cũng chính vì thế, không ai thấy được tình cảnh xảy ra của ông chú.


Thụy Du thấy ông ta ngậm miệng rồi, cảm thấy rất hài lòng mà gật gật đầu. Ừ, vậy tốt lắm, cuối cùng cũng im lặng rồi, lúc này cậu mới nhìn sâu vào đôi mắt của ông chú, nói: “Tôi nói lại một lần nữa, không chính là không!”


Ông chú hoảng hồn nhìn vào đôi mắt Thụy Du, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, ông có thể nhận biết được, lời nói của cậu là nghiêm túc. Nếu ông cứ bám dai như vậy nữa, không chừng cậu ta sẽ thật sự ra lệnh cho cái thứ trên cổ cắn ông chết liền, rùng mình một cái, nhưng vẫn đứng im không động, ông chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu để biểu đạt là mình đã hiểu rõ và sẽ không bám theo cậu nữa.


Thụy Du "hừ" một tiếng rồi nói: “Quay trở về, Viêm.”


Cái thứ đang quấn ở trên cổ ông chú, nghe thấy tiếng kêu của chủ nhân ra lệnh liền phun ra đầu lưỡi, phát ra tiếng xii xii hai cái rồi mới phóng lại vào trong tay áo khoác của Thụy Du, tốc độ cực nhanh và chuẩn!


Ông chú mập mạp thấy trên cổ mình không còn bị trói buộc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ ông mới dám cử động một chút, đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán, ngước đầu lên muốn nói vài câu với Thụy Du, cơ mà người thì đã đi mất bóng không thấy đâu. Ông chú biết mình đã thoát nạn rồi, từ nay về sau chắc ông sẽ không dám làm việc lỗ mãng như vậy nữa đâu, rút kinh nghiệm từ hôm nay cho đến về sau. Cái thứ lúc nãy quấn ở trên cổ ông... nhìn màu sắc thôi cũng đã thấy nó rất độc rồi!


Thụy Du sau khi thu hồi thú cưng của mình liền định đi đến một quán bán nước giải khát, cậu tính vào đó vừa ngồi đợi vừa uống nước giải khát luôn, nghĩ như vậy, cậu liền nhấc chân bước đi, đang đi thì nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở gần sảnh hành khách chờ đợi, cậu không phải là bà tám*, nên cũng không quan tâm vẫn đi ngang qua mấy người này tiến về phía trước. (*Bà tám = nhiều chuyện.)


Mà... ở cái nơi ồn ào náo nhiệt đó, có một người cao ráo, đầu tóc vàng hoe, chiếc áo khoác tím và áo thun ngắn da beo cũng không thể che được cơ bắp cuồn cuộn của anh, người đó dương quang sáng lạng, phía sau chiếc kính moden màu vàng là đôi mắt như diều hâu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đen, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn như cười như không, nói: “Ha hả, chúng bây sao lại đến đây hết hả? Không sợ bị chó săn* đến bắt à.” (*Chó săn = cảnh sát.)


“Ầy dô, lâu quá không gặp anh Long rồi, thân là đàn em, bọn em tất nhiên phải đến đón anh rồi!” Cả đám người ăn mặc như dân giang hồ (thật ra là giang hồ), đầu tóc bảy sắc cầu vồng, vây quanh cái người có tên gọi là anh Long. Những hành khách nhìn thấy đám người này đều dạt ra xa không dám lại gần, thậm chí có người sợ đến đổ mồ hôi hột, ngay cả một tiếng thì thầm nho nhỏ cũng không dám, tất nhiên đây cũng chỉ là một trong số ít người thầm sợ hãi như vậy thôi, có vài thanh niên trai tráng và vài cô gái còn dùng ánh mắt sáng long lanh mà nhìn bọn họ, có vẻ như là sùng bái đám người kia đây mà.


Tuệ Long cũng tức là anh Long hừ hừ cười nói: “Hừ, anh bây cũng không phải không biết đường, bọn Thất Tam Lang cũng đã bị anh xử lý rồi, chúng bây còn lo gì.”


Một trong đám người chen vô nói: “Tuy là vậy, nhưng mà tại bọn em cũng muốn sớm nhìn thấy anh thôi mà, anh nói vậy "thặc" làm cho trái tim thủy tinh của bọn em tổn thương a.”


“Tổn thương cái búa! Thủy tinh cái búa! Chúng bây có nước là kim cương tinh* thì có!” Tuệ Long cười cười đá vào mông thằng đàn em một cái. (Kim cương tinh: kim cương biến thành tinh, ý anh là nói mấy đứa đàn em này cứng như kim cương, không phải kim cương bình thường mà là kim cương biến thành tinh.)


Đang nói chuyện với đám đàn em, dư quang khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng thon dài đi ngang qua mình, anh tò mò ngước đầu nhìn qua, đến khi nhìn thì chỉ thấy được gò má trắng nõn và mái tóc đen tuyền hơi xoăn của người kia, kết thúc là bóng dáng thon dài thẳng tắp, áo khoác đen phấp phới bay bay, không thấy được gương mặt trực diện, anh có chút tiếc nuối, dáng vóc như này rất hợp khẩu vị của anh a, nhưng mà chưa thấy được gương mặt... không biết sẽ ra sao nha.


Thấy vị đại ca nhà mình tự nhiên im ru, một thằng đàn em thấy kỳ lạ hỏi: “Đại ca, anh đang nhìn gì đó?”


Vị đại ca - Tuệ Long thu hồi ánh mắt, nhìn đám đàn em nói: “Không có gì, chúng ta về bang hội thôi.”


.
.
.

Bên này, Thụy Du đã đi đến quầy giải khát, gọi đồ uống mà mình muốn, chọn một lô ghế yên tĩnh ngồi xuống, thần không biết quỷ không hay mà hóa phép biến ra một quyển sách, hay nói đúng hơn là quyển truyện, trên bìa truyện còn có cái tựa đặc biệt chói lọi, đặc biệt to bự, và đó chình là - Conan, được rồi, thật ra chỉ có cái chữ "Conan" này là to bự thôi, còn hàng chữ "Thám tử lừng danh." thì nhỏ xíu. Từ cái ngày nhập vào thân xác có tên là Thụy Du này, tuy lúc đó có chút bực bội trong mình, nhưng mà... Cũng nhờ xuống nơi này cậu mới biết hóa ra thần sinh* của mình lúc trước thật là nhàm chán, nếu biết trần gian có nhiều thú vui như vậy, cậu chắc chắn sẽ không chờ ông thần sáng thế đá mình xuống đâu, tuy nơi này không khí ô nhiễm nặng, thức ăn hóa học, tàn sát động thực vật bừa bãi và vân vân, nhưng mà... ở nơi gọi là Trái Đất này, thứ có thể làm cho cậu vừa lòng đó chính là những quyển manga tiểu thuyết, cậu không cần phải ngủ li bì như ngày xưa, có thể xem tiểu thuyết hay manga để giết thời gian, không cần phải nghe ông thần sáng thế gì gì kia kia lèm bèm cả ngày, thần sinh dưới trần thật ra cũng không tệ. (Thần sinh = cuộc sống của thần.) (truyện Conan = nhìn là hiểu rồi há = w =)


Cơ mà... Tình trạng thoải mái này chắc không thể kéo dài được lâu nữa rồi, vỏ Trái Đất suy yếu ngày càng trở nên trầm trọng, hành tinh này sắp sửa phải đối mặt với những thảm họa xảy ra rồi, chỉ còn hai tháng nữa thôi. Đến lúc đó, bản chất con người rồi cũng sẽ lộ ra nguyên hình, tham lam, giả dối, ít kỷ......


Đến lúc đó chắc nên giăng một cái kết giới để cách ly bọn họ thôi. Nghĩ một chút như vậy thôi, Thụy Du liền tiếp tục cùng Conan đi phá án.
.

.

.

Ở bên trong cửa ra sân bay, một chàng trai cũng khá là cao ráo, bên trong mặc một cái áo thun màu xanh lá đậm, phía dưới cuối vòng quanh áo có tua rua vàng lúc la lúc lắc, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác cam, trên cổ quấn một cái khăn choàng bằng lông vũ, một tay kéo hành lý, một tay cầm que kẹo, khuôn mặt hình trái xoan, trên đôi mắt thì đang đeo một cái kính mát nâu vàng to tổ bố. Chỉ thấy cậu ta đang xoay đầu ngó qua ngó lại đủ hướng, có vẻ như là đang tìm người.


Cậu ta xoay người bước ra khỏi cánh cửa, đi ra mà vẫn không thấy người bạn đâu, cậu ngậm kẹo bĩu môi rồi kéo hành lý đi tìm bạn mình.


Còn cái người bạn kia của cậu ta, hiện tại đang tập trung cao độ cùng Conan phá án.






___________________________
Hết Chương 3

Truyện Baozi ♥ Hana ( Chương 6 ) : Hẹn Hò - Phần 3 ( 约会 - 第三部分 )

Truyện Baozi ♥ Hana ( Chương 6 ) : Hẹn Hò - Phần 3 ( 约会 - 第三部分 )
--------------
Biểu tượng cảm xúc Hana 
------------------------------------------------


• Tác giả : Bạch Uyển Nguyệt (白灣岳)
------------------------------------------------
• Truyện : Baozi • Hana ( Chương 6 ) : Hẹn Hò-Phần 3 
.... .... ....

Sau khi ăn uống no say, hai người tay trong tay bước vào rạp chiếu phim.


"Baozi, hoạt hình này em xem rồi.": Hana vẻ mặt buồn bả nhìn vào màn hình.


"...Ừm, vậy đến rạp xiếc đi": Baozi nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ửng hồng của Hana.



"Như vậy được không? Dù sao chúng ta cũng đến đây rồi": Hana nhíu nhíu mày.


"Không sao" Baozi một tay nắm lấy tay Hana, tay kia cầm bảng hướng dẫn nói: "Nếu xem lại thì chán lắm, từ đây đến rạp xiếc cũng gần." 



Hana tỏ vẻ không sao, dù sao đây cũng là nơi dành cho các bé thiếu nhi, chiếu phim hoạt hình cũng không có gì lạ.
.


.


.
Bước vào bên trong cánh cửa, Baozi và Hana có thể thấy được không gian rạp xiếc vô cùng rộng rãi, xung quanh là hai bên hàng ghế được xếp ngay hàng chỉnh lối. Sân khấu được xây dựng trên mặt nước và được bố trí lộng lẫy xung quanh thành nước, phía dưới mặt nước là những chú cá heo vô cùng đáng yêu đang không ngừng tung tăng dưới nước.



Baozi nhìn một vòng rồi kéo Hana đến hàng ghế đầu còn sót lại, những hàng ghế ở đây có thể ngồi tự do, muốn ngồi chỗ nào cũng được. Đa số mọi người đều dành hàng ghế đầu tiên, vì nếu ngồi hàng đầu thì sẽ có thể nhìn thấy được cận cạnh những gì diễn ra trên sân khấu xiếc. 



"Hana, em ngồi đây giữ chỗ nhé.": Baozi đứng dậy nhìn Hana nói.


"Ân! Mà anh đi đâu vậy?": Hana ngước lên hỏi Baozi.


Baozi đảo mắt: "À... Anh đi toilet chút."



"Ưm, anh đi nhanh nhanh nha.": Hana mỉm cười phất tay.


"Ừ.": Baozi xoa đầu Hana rồi bước đi đến chỗ nào đó...
.

.


.
Chỗ nào đó trong góc khuất của rạp xiếc.


"Trời! Tại sao rạp phim này lại chiếu phim hoạt hình a, thời buổi này ai mà xem Finding Nemo nữa chớ! Ít nhất cũng phải chiếu bộ phim nào đó tình cảm sến súa hoặc phim kinh dị hay gì đó chẳng hạn!": Ông chú ngồi xổm dưới đất vỗ trán tiếc nuối.

 ( Finding Nemo : Hoạt hình của Disney nói vể chú cá tên Nemo đó = v = )


Anh trợ lý đứng bên cạnh khum mình xuống vỗ vai an ủi ông chú: "Nơi này vốn dĩ chỉ dành cho các bé thiếu nhi thôi mà, ông muốn xem sến súa hay kinh dị gì gì đó thì đi về nhà mà xem đi."



"Cứ nghĩ vào rạp chiếu phim sẽ chụp được cảnh Hot... Nào ngờ chưa gì đã chuyển qua rạp xiếc. Nếu là tôi, tôi sẽ cho trình chiếu một bộ phim đậm chất Horror, như vậy mới được gọi là kích thích!": Ông chú mặt nhăn mày nhíu, nghiến răng nghiến lợi than thở.





Trong lúc ông ngồi đó ôm đầu, lại không hay biết bầu không khí xung quanh ông có gì đó không ổn, cũng không hay biết một chút ánh sáng trước mặt đã bị che mất.



Anh trợ lý đứng bên cạnh chọt chọt ông chú.




"Làm gì đó, chọt cái gì mà chọt, có gì thì nói luôn đi!"




Anh lại chọt thêm vài cái.



 "Phiền quá nhe!": Ông chú rất không kiên nhẫn đánh cái tay đó rớt xuống, sau đó ngoái đầu mình mọi người.



"Mấy người sao thế?":  Ông chú đưa mắt nhìn và hỏi mọi người trong đoàn. Làm gì mà bọn nó lại dùng ánh mắt quái đản đó nhìn mình a???



"......": Mọi người trong đoàn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm phía sau ông chú, anh chàng Pinku trợn mắt dùng ngón tay chỉ chỉ phía sau để nhắc nhở ông.



Ông chú cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sau đó... từ từ, chậm rãi nghiêng mặt nhìn ra phía sau... 




Vừa xoay thì ông liền... "Má ơi! Hết hồn!!!"
.
.
.

Bốn mắt nhìn nhau trong thầm lặng. 



Lúc này hiện trường im lặng một cách đáng sợ, sợ đến nỗi không ai dám lên tiếng.



Bầu không khí ám trầm như thế này làm ông không thể chịu nỗi, lại thêm cái áp lực của ai đó đang đè trên lưng, ông đành mở miệng đánh tan bầu không khí cực xấu hổ này: "Yo! Chàng trai trẻ, lâu rồi không gặp há... ha ha haha" Ông chú mặt xanh mặt trắng cố gắng nặn ra nụ cười mà ông cho là đẹp nhất.



"Haha? Hahaha... Ông nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta vừa gặp nhau khoảng 7 tiếng trước sao? Sao mau quên thế?" Baozi miệng thì cười nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh tanh.



Ông chú cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm: "Hahahaha... Hơ... Tôi quên mất."



Baozi khoanh tay, híp mắt nhìn ông không trả lời.



Ông chú vội lên tiếng: "Nè! Đính chính lại cái! Bọn tôi đến đây là để xem xiếc đó... Bọn này không có theo dõi cậu đâu nha!!!" Ông vừa nói dứt lời liền biết mình lại lỡ miệng khai báo, thầm mắng chính mình ngu xuẩn, muốn xách dép bỏ chạy nhưng... chạy chưa được một bước thì ông đã bị Baozi túm cổ áo lôi trở về.



"Làm gì mà phải bỏ chạy trối chết như thế? Nếu ông lo sợ vụ ông theo dõi bọn tôi từ lúc bước vào cổng thì ông yên tâm! Tôi sẽ không giết ông ngay đâu, cứ yên tâm mà sống!" :Câu nói vô tình người nghe hữu ý, nói huỵch toẹt ra là Baozi đã biết họ theo dõi ngay từ đầu, anh chỉ là lười biếng nhắc nhở thôi, nhưng như vậy không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho cái đám này, nhất là cha già kia!





Mọi người trong đoàn cộng ông chú nghe thấy vậy liền như bị đông đá.



Baozi mỉm cười nhìn mọi người, mỉm cười nhìn ông chú và ngay sau đó, trong một cái chớp mắt, anh liền nhanh tay chộp ngay cái máy ảnh ông chú đang cầm.



"NO!!! CINDERELLA... AAAA..." Ông chú phản ứng ứng chậm mất nửa nhịp, đến khi hoàn hồn, muốn vương tay lấy lại thì bị Baozi đánh một cái bốp lên mu bàn tay.




Baozi nhếch miệng cười đểu: "Muốn lấy lại sao?"



"Trả Cinderella cho tôi!": Ông chú tức giận chạy lên tranh giành cái máy. Ông không thể để cho cái Bánh bao thúi này thấy những hình ảnh trong đó được, nếu không thì công sức của ông sẽ đổ sông đổ biển hết.  




Baozi cầm máy ảnh hết tung rồi lại hứng, ông chú nhìn mà cảm thấy xót ruột làm sao. Nếu Cinderella mà có mệnh hệ gì, chắc ông sẽ không sống nổi mất...



 Cinderella là tên mà ông chú đặt cho máy ảnh, có ý nghĩa dù người có xấu hay đẹp, chỉ cần đưa vào máy ảnh thì người đó sẽ trở nên xinh đẹp lộng lẫy ngay. Đó cũng là lý do ông đặt tên cho máy ảnh là Cinderella.



"Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó bỏ qua. Vì vậy, tôi sẽ tịch thu Cinderella của ông mãi mãi." Baozi thay đổi biểu cảm, dùng gương mặt và giọng nói lạnh lùng tuyên án phán xét Cinderella.




" Oa oa oa... Bao đại nhân!!! Cậu nỡ lòng nào... hức... cậu không thể đối xử với tôi như thế ahh!" Ông chú nước mắt giàn giụa, lê lết níu kéo vạt áo của Baozi.




Ta nói... Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy khinh bỉ ông, lớn già cái đầu mà còn chơi trò níu kéo xin người yêu thương, thiệt là trơ trẽn... Ọe, ông chú mà biết mọi người nghĩ vậy thế nào cũng đập đầu tự sát luôn.



"..."



Mọi người trong đoàn đồng loạt thoái lui che mặt, người này không liên quan gì đến họ a, họ không quen biết cái lão già biến thái này nga, đừng nhìn bọn tui, đừng nhìn nha...



Baozi vô tình liếc nữa con mắt nhìn ông chú, sau đó bỏ đi một nước chẳng thèm ngoảnh đầu dù chỉ một cái.



Còn Ông chú thì ở lại ôm anh quản lý oa oa khóc lớn, trong đầu ông hiện giờ toàn là chữ "Mãi mãi mãi mãi và mãi mãi."
.
.
.


"Anh đi lâu quá đó!" Hana thấy Baozi trở lại liền nhăn nhó mặt mày lên án, cậu không thích ở một mình vào cái nơi xa lạ này nha... Vì có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng cứ nhìn cậu hoài ( Ánh mắt của các Fan não tàn Biểu tượng cảm xúc colonthree ))




"Xin lỗi, anh gặp chút chuyện." Baozi tỏ vẻ xin lỗi rồi ngồi xuống cạnh cậu.




 " À, lúc nãy anh gặp mọi người trong đoàn." Bao liếc nhìn máy ảnh rồi đưa cho Hana.



Hana tò mò cầm máy ảnh xoay tới xoay lui, ông chú mà thấy cảnh này thì nhất định sẽ khóc ầm lên hiệp hai cho coi. Nhìn nhìn cái máy, Hana mới giật mình phát hiện: " A! Đây là Cinderella của Tuzi đây mà?" Cậu bấm cái nút nhỏ trên máy, kế đó đồng loạt các hình ảnh hiện lên, lại bấm tiếp nút next, màn hình máy liên tục chuyển động cho đến cuối cùng. Có hình Hana đang chỉ tay vào bể cá, cũng có hình cậu và Baozi cùng nắm tay vân vân và vân vân... ( Tuzi : Nick name của ông chú )



Biểu tượng cảm xúc colonthreemà Tuzi còn có nghĩa lả Thỏ ahh )_
Xem hết hình ảnh Hana mới thỏa mãn gật đầu. Không tồi, quả nhiên là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cho dù ở hoàn cảnh nào, mọi lúc mọi nơi ông ấy đều chụp được hết, từng cử chỉ hành động tất cả đều sống động như thật vậy.



"Anh lấy Cinderella của ông ấy sẽ không sao chứ?" :Hana đưa máy ảnh lại cho Baozi tùy ý hỏi. Mọi người trong đoàn ai cũng biết, ông ấy rất là quý trọng cái máy ảnh này, không có nó bên cạnh, không biết ông ta sẽ ra sao đây.



"Không sao đâu, anh sẽ xóa hết rồi trả lại cho ổng." :Baozi nhận máy ảnh chuẩn bị bấm nút xóa.



"Khoan đã." :Hana nghĩ nghĩ một hồi liền đưa tay ngăn cản hành động của anh "Để lại đi, chúng ta sẽ rửa ảnh rồi giữ lại làm kỷ niệm ngày hẹn hò." Cậu nhìn hình trong máy rồi lại ngước lên mỉm cười với anh.




Baozi không sao cả nhún vai gật đầu. Dù sao những tấm ảnh này cũng rất đẹp, thôi thì cứ giữ lại làm của riêng vậy. Thế là, công sức của ông chú cứ thế liền bị Baozi cuỗm đi hết.




Dẹp vấn đề này qua một bên, Hana hưng phấn vỗ vỗ lên đùi anh " Baozi! Anh nhìn kìa!" Cậu dùng ngón tay chỉ chỉ về phía sân khấu.




Baozi ngước lên nhìn... Dưới nước có những chú cá heo mỗi em đều được cột một chiếc nơ màu đỏ hồng xinh xắn, phía trên sân khấu có một cô gái cầm hai chiếc vòng tròn lớn đang ra lệnh cho các em cá heo lần lượt nhảy qua, sau đó cô lại đổi sang chiếc vòng nhỏ hơn, cứ như vậy buổi biểu diễn cũng từ từ kết thúc.



Xoay đầu nhìn về phía Hana, thấy cậu vui vẻ như vậy làm anh cũng vui lây. Hai người cứ thế mà vui vẻ xem hết buổi trình diễn.



Còn về cái Cinderella... Tạm thời được tha cho một mạng.
.


.


.

Xem xong màn xiếc cá, hai người bước ra khỏi rạp xiếc đi dạo quanh một vòng, Baozi thấy thủy cung bên kia có chỗ để ngồi, anh liền kéo Hana đến đó ấn cậu ngồi xuống nghỉ ngơi.



Thủy cung nơi này nằm ở một góc bên trong, hầu như rất ít người qua lại, vì vậy nhìn hơi vắng vẻ một chút.



"Mệt sao? Nếu mệt thì tựa vào vai anh này ." :Baozi ngồi bên cạnh ôn nhu vuốt ve mái tóc và gò má ửng hồng của cậu, vỗ vỗ bả vai mình ý bảo Hana tựa lên.



"Ưm... Mình về khách sạn đi anh." :Hana ngáp dài một cái, cậu mệt mỏi nghiêng đầu tựa vào vai anh.




Baozi cầm chai nước suối ướp lạnh đưa cho Hana, Hana nhận chai nước uống hết một hơi ngắn rồi đưa lại cho Baozi, Baozi nhận lại chai nước rồi uống cạn hết phần dư còn lại, anh nói: "Không cần vội, cứ nghỉ ngơi một lát rồi đi, nếu muốn thì em cứ ngủ, lát nữa anh sẽ bế em về."



Hana nghe anh nói vậy liền phản xạ đánh một cái nhẹ lên đùi anh: "Anh nghĩ sao lại nói bế em chứ hả!? Người ta nhìn vào thì xấu hổ chết!" Tưởng tượng đến cảnh mình được Baozi bế đi nguyên một đường dài về đến khách sạn, rồi người đến người đi đều nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ - Trời ơi! Lúc đó có nước cậu phải đào hố nhảy xuống luôn quá!!! > _ <...




Baozi phụt cười gõ đầu cậu một cái: "Xấu hổ cái gì chứ, họ có nhìn thì cứ để họ nhìn đi, làm thì chúng ta cũng đã làm rồi, còn ở đó ngại ngùng làm chi." Nếu mọi người đều biết đến quan hệ của hai người, anh cầu còn không được nữa là... Không cần phải giả bộ như bạn bè, mỗi lần muốn nắm tay cậu thì phải nhìn trước ngó sau, muốn hôn một cái thì phải dò xét xung quanh xem có ai thấy không... Yêu trong vòng bí mật đúng là một đại cực hình mà (T v T), nhưng cũng phải nói là ngọt ngào làm sao. ( chữ "Làm" mà Baozi nói, có nghĩa là xôi thịt ý = w = )



Hana đầu óc bốc khói bật người dậy đánh Baozi túi bụi: "Tiết tháo của anh rớt đầy đất rồi kìa! Mau nhặt lên đi! Chuyện này mà anh cũng nói được hả!? Làm cái gì mà làm!!!"




"Rồi rồi, không làm gì hết, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tình yêu của anh." Baozi một tay đỡ đòn, một tay kéo Hana ngồi xuống.



"Anh coi chừng đó!" Hana ngồi xuống giơ lên nắm đấm uy hiếp.



" Vâng, anh sẽ nghe lời vợ iu mà, em nhắm mắt nghỉ một lát đi." :Baozi mỉm cười vuốt vuốt lông cho Hana.




Hana hậm hực "Hừ!" một tiếng rồi nhắm mắt lại.



Baozi lắc đầu cười cười vỗ vào mu bàn tay để an ủi cậu yên lòng.




Hana được anh vuốt ve cũng không nói gì nữa, vì bầu không khí cực kỳ im lặng nên cậu cũng từ từ thả lỏng đi vào giấc ngủ...



Ngồi trong chốc lát, Baozi nghe thấy bên cạnh có tiếng thở đều đều, anh liền biết Hana đã ngủ rồi, anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, dần rồi anh cũng nhắm mắt cùng Hana tựa vào nhau nghỉ ngơi.



Cơ mà... cái màn "Tựa vào vai" này, tất cả đều lọt vào mắt của các anh chị em Hủ Nữ. Có người kích động đến nỗi muốn hét lên luôn, nhưng họ vẫn cố gắng kiềm chế lại để không làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cặp đôi Baozi Hana.



Tất nhiên, cảnh đẹp không thể bỏ lỡ, đồng loạt các fan núp trong góc hoặc đứng từ xa len lén dùng điện thoại hoặc máy ảnh chụp lại những thời khắc hạnh phúc mà đẹp đẽ này.



Khoảnh khắc đó người người ngơ ngác ngắm nhìn, họ không muốn gây ra những tiếng động dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhất, thậm chí khi nhìn thấy hai người ngủ đến là yên bình như thế, họ có cảm giác muốn ngủ theo Baozi Hana luôn. 




Tại nơi thủy cung vừa xinh đẹp vừa lộng lẫy, xa xa ở một nơi góc khuất, có một cặp đôi đẹp như tranh vẽ đang yên bình tựa vào nhau mà ngủ.

--------------------------
Dài thấy ớn lun...T v T...
....
 — 

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

Hana No Miyako De • Baozi ღ Hana

Hana No Miyako De ( 花のみやこで )
----------------------------------------------
- COSPLAY -

• Motoharu Tsujimura : Baozi

• Hazumi Akira : Hana 

○ Photo : Aki
----------------------------
- Truyện -

• Hana No Miyako De 

• 花のみやこで
----------------------------
- Nhân Vật -

• Tsujimura Motoharu
( 辻村基晴 )

• Hazumi Akira
( 蓮見晶 )
---------------------------
- Nhân Vật Cosplay -

---------------------------
- Nội Dung -

• Spin-off từ bộ truyện đình đám Chỉ bông mới hiểu. 
Ở thủ đô bông kể về thời trai trẻ trâu của bác giáo sư Tsujimura Motoharu, ông thầy của Misaki Nói chung là từ cái thời Chỉ bông mới hiểu mình đã nghĩ bác già này có xu hướng giới tính lệch lạc rồi, ai dè đúng thật Mà đúng là trai manga có khác, lúc già nhìn thế nào đi nữa lúc lôi ngược lại cỡ vài chục năm kiểu gì cũng là mỹ nam hết cả.( tt8 )

• Ta thích cặp của bố gì này nè...Nhưng cái kết làm ta quá ư là bùn..TT ~ TT...
Nếu ai có đọc truyện Only The Flower Knows thì chắc cũng sẽ biết truyện Hana No Miyako De .Đây là của Tác Giả Takarai Rihito của bộ Seven Days ý
-------------------------------
- LINK TRUYỆN -

---------------------------------
- LINK ALBUM COSPLAY -

----------------------------------
- LINK VEDEO COSPLAY -

---------------------------------
- Cung Cấp Hình Ảnh -

• Aki
--------------------------------
- Chuyển Ảnh -

• Chinta Rinmochin
--------------------------------
- Thực Hiện -


















































































Hàng Mới Ra Lò

• World Boys Love ♥ Thế Giới Tình Trai _____________________________________ Là nơi mà chủ nhà edit tiểu thuyết đam mỹ, đăng truyện đam mỹ...